Từ khi Tiêu hoàng hậu bị mắc căn bệnh kì lạ đó, đã hơn nửa tháng chưa xuất hiện tại trước mặt mọi người, bây giờ tuy vẫn đeo phượng thoa hoa bào, châu quan ngọc thúy*, nhưng vẻ mặt tái nhợt và tiều tụy, khí thế ngày xưa đã giảm đi mấy phần, chỉ còn lại vẻ bề ngoài rực rỡ đang cố gắng chống đỡ.
*Phượng thoa hoa bào, châu quan ngọc thúy: những trang sức, trang phục quý giá tượng trưng cho thân phận hoàng hậu.
Sau khi Vũ Văn Hi ra lệnh lục soát hậu cung, tất cả cung nữ thái giám của các cung đều bị canh giữ khiêm ngặt, mà thủ vệ ở Chiêu Minh cung bị theo dõi chặt chẽ hơn bình thường gấp 2 lần, Tiêu hoàng hậu nằm trong phòng, những tin tức bên ngoài đến một chữ đều không truyền vào được. Cho nên sau khi Tiêu hoàng hậu đi vào đại điện, vừa thấy bốn người gỗ được đặt chỉnh tề một bên, trong lòng nhất thời cảm thấy kinh sợ không thôi. Chẳng dám để ý thêm nữa, đi đến trước mặt hoàng đế và thái hậu, hành lễ nói: "Bái kiến hoàng thượng, thái hậu."
Thái hậu gật đầu, nói: "Đứng dậy đi."
Lập tức có cung nữ tiến lên đỡ hoàng hậu ngồi xuống, còn không đợi các phi tần thỉnh an hoàng hậu, Vũ Văn Hi liền hỏi: "Bệnh kỳ lạ của hoàng hậu, đã tốt rồi sao?" Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
Tiêu hoàng hậu cố cười nói: "Thái y vừa nói qua, căn bệnh này, dù cho thiếp đã tỉnh lại, sợ rằng còn phải tĩnh dưỡng thêm ba đến năm tháng. Chẳng qua nghe cung nữ nói, có chuyện lớn xảy ra, thiếp hơi lo lắng, thế nên mới tới xem." Bây giờ mới nhìn về phía những người gỗ này, dùng ngón tay chỉ, cố sức dùng giọng điệu nghi hoặc như bình thường nói: "Hoàng thượng, đó là..."
Vũ Văn Hi phủi tay áo thêu kim long (rồng vàng), nhàn nhạt nói: "Hoàng hậu không nhận ra sao?"
Trong lòng Tiêu hoàng hậu hơi giật mình, nhịn sự sợ hãi trong lòng xuống, cố gắng giả vờ bình tĩnh lắc đầu nói: "Chưa bao giờ gặp qua. Xin hỏi hoàng thượng, đây là vật gì?"
"Vật gì sao?" Vũ Văn Hi hơi nhếch khóe miệng lên, ý cười trên mặt là sự châm biếm không nói nên lời, nói với Giang Hỉ: "Đem những người gỗ kia lại đây, cho hoàng hậu xem qua."
"Vâng." Giang Hỉ bưng khay lên, đi tới trước mặt Tiêu hoàng hậu, cúi người nói: "Hoàng hậu nương nương, đây là những người gỗ vừa mới tìm được từ chỗ Quý phi nương nương, Đức phi nương nương, Thục phi nương nương cùng Sung nghi nương nương."
Tiêu hoàng hậu vừa thấy, vẻ mặt kinh hoàng, trong mắt hiện lên một sự ngạc nhiên, nàng lập tức đứng dậy, quỳ xuống nói với hoàng đế: "Thiếp thật vô dụng, nhưng lại để trong hậu cung xuất hiện những vật ô uế như thế này, xin hoàng thượng giáng tội."
Hoàng hậu đã quỳ, các phi tần khác làm sao còn dám đứng, tất cả đều vội vàng quỳ xuống theo nàng ta, Thẩm Mạt Vân cúi đầu, làm cho người khác không thấy rõ biểu cảm trên mặt nàng. Thái hậu thì lại ngồi ngay ngắn trên ghế tựa, không nói một lời, lặng lẽ xem tình cảnh trước mắt.
Vũ Văn Hi nói: "Hoàng hậu trước không cần phải thỉnh tội gấp gáp như vậy, còn chưa tra ra ai đem những người gỗ này vào cung đâu. Người tới, cho gọi ngự sử Vương Hằng."
"Tuân mệnh." Một loạt tiếng bước chân từ gần đến xa, chậm rãi biến mất không thấy.
Ở Đại Tề, thị ngự sử là một chức quan tương đối đặc biệt, là quan viên chỉ nghe lệnh của hoàng đế, làm việc theo mệnh lệnh của hoàng đế. Bọn họ chẳng những phụ trách truy bắt trộm cướp những vùng gần kinh thành, đồng thời cũng phụ trách giám sát những hành vi vượt quá giới hạn của các quan viên cùng vương công quý tộc, có thể điều động quân đội, cũng có thể chém đầu quan viên các nơi, khác biệt với tính chất của quan viên khác trong triều. Thị ngự sử, tới một mức độ nào đó, chứng tỏ sự tôn sủng cùng tín nhiệm của đế vương.
Hiện nay hoàng đế trực tiếp ra lệnh cho thị ngự sử đến điều tra lai lịch của những người gỗ này, xem ra muốn điều tra rõ ràng. Chẳng qua cho tới bây giờ chuyện vu cổ chính là điều cấm kỵ trong hoàng thất, từ xưa đến nay, chưa từng để nó trôi qua một cách dễ dàng.
"Trước đứng lên đi. Chúng ta liền ở trong này chờ, trẫm cũng muốn nhìn xem ai dám làm ra những việc phản nghịch như thế này." Vũ Văn Hi vẫy tay nói.
Bây giờ mọi người mới tạ ơn đứng dậy, lần lượt quay về chỗ ngồi.
Không lâu sau, Vương Hằng đi tới, trên đường tới hắn cũng biết đã xảy ra chuyện gì, đợi lúc đi vào Chiêu Minh cung, nghe xong lời nói của hoàng đế, hắn lập tức quỳ xuống nói: "Thần lĩnh chỉ. Chỉ là việc này xảy ra trong hậu cung, thần bạo gan, xin hoàng thượng đưa thánh dụ**, làm cho thần có thể tuỳ cơ ứng biến."
**Thánh dụ: thánh chỉ bằng mồm của vua, thái hậu hoặc hoàng hậu.
"Chuẩn." Vũ Văn Hi nói.
"Tạ ơn hoàng thượng." Vương Hằng chắp tay nói, từ trong tay Giang Hỉ nhận lấy cái khay xếp đầy người gỗ kia, liền cẩn thận lui xuống, chuẩn bị kiểm tra mấy cái người gỗ này trước, nhìn xem trong đó có manh mối hay không.
Không khí trong phòng buộc chặt như có thể biến thành đao nhọn, hoàng hậu vẫn tỏ ra vẻ bình tĩnh ngồi trên ghế tựa, nhưng hai tay trong ống áo đã sớm nắm chặt, suy nghĩ một hồi, liền biết rõ nàng đã bước vào cạm bẫy người ta đã cài đặt trước, ánh mắt như có như không đảo qua Thục phi, thấy đối phương hơi cúi đầu, ngồi rất nghiêm trang.
Thẩm Mạt Vân hơi cụp mắt xuống, nhìn hai bàn tay đặt trên hai bên đầu gối, trắng noãn như ngọc, thon dài tinh tế, móng tay được cắt sửa chỉnh tề bôi lên màu nước đỏ tươi, xứng với màu da trắng nõn, có vẻ vô cùng xinh đẹp.
Nàng không biết nước cờ này của mình là đúng hay sai, chính là khi phát hiện ra người gỗ kia, nàng chỉ biết đây là một cơ hội tốt. Cái gọi là đục nước béo cò, muốn cho lực lượng mới xuất hiện, trước tiên phải tạo ra thế cục mới. Nếu hậu cung luôn luôn có thế cục yên ổn không gì có thể phá nổi như bây giờ, cả đời này của nàng cũng chỉ như vậy thôi. Chỉ có đảo loạn hồ nước ao này lên, nàng mới có cơ hội tiến thêm một bước.
Thời gian quay lại một ngày nào đó vào nửa tháng trước.
"Chủ tử, nô tì phát hiện cung nữ Thu Tuyết mới tới hầu hạ bên người tiểu công chúa, có chút kỳ quái." Tố Nguyệt đỡ Thẩm Mạt Vân đã thay đồ ngủ lên giường nghỉ ngơi, sau khi bảo các cung nữ khác trong phòng lui xuống, mới nhíu mày nhẹ giọng nói.
Thẩm Mạt Vân ngồi mép giường, sửng sốt một chút, nói: "Kỳ quái chỗ nào?"
Tố Nguyệt nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: "Hôm nay nô tì ở trong sân đụng tới Thu Tuyết, phát hiện sắc mặt nàng ta hơi kích động, liền tiến lên nói chuyện với nàng ta mấy câu, sau đó phát hiện trên trang phục của nàng ta có mùi của Tô Hợp hương***."
***Tô hợp hương: tên một loại hương liệu thời xưa.
Thẩm Mạt Vân kinh hãi, vội hỏi: "Tô hợp hương***? Ngươi xác định không ngửi sai chứ?"
Tô Hợp hương từ Đại Thục truyền vào Đại Tề chỉ trong ngắn ngủn mấy năm, có giá trị cực cao, chính là trong cung, trừ bỏ hoàng đế, sợ là chỉ có thái hậu cùng hoàng hậu mới có loại hương liệu này. Mà Thẩm Mạt Vân biết loại hương liệu này, thậm chí dùng qua, vì khi nhị ca của nàng Thẩm Thương Vân đi làm quan ở vùng ngoài, từng cứu một người thương nhân người Hồ, thương nhân kia cảm tạ ơn cứu mạng của Thẩm Thương Vân, liền tặng một hòm Tô Hợp hương cho hắn. Thẩm Thương Vân rất yêu thương muội muội ruột duy nhất của mình, hơn nữa mùi của Tô Hợp hương rất nặng, không hợp với Trình thị, liền đưa cho Thẩm Mạt Vân cả hòm này.
Thẩm Mạt Vân luôn giữ hộp hương này bên người, khi nàng tiến cung, cũng mang vào theo. Ở trong nhà nàng cũng chỉ dùng qua một lần, chính là Trình thị, cũng không biết nàng có thứ này.
Tố Nguyệt khẳng định gật đầu nói: "Không sai, chủ tử. Ngài biết, nô tì không thể nào chịu nổi mùi loại hương liệu này, vừa ngửi đã muốn nôn, tuyệt đối không sai." Nếu là hương liệu khác, có lẽ nàng thật sự không ngửi thấy được, nhưng mùi Tô Hợp hương rất kích thích với nàng, nàng khẳng định sẽ không lầm. Đặt ở hiện đại, thì đây chính là dị ứng với hương liệu.
Thẩm Mạt Vân cau mày, theo bản năng níu chặt chăn gấm dưới người, một lúc lâu sau mới hỏi: "Đã nhiều ngày Thu Tuyết có ra ngoài không?"
Tố Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Buổi sáng hôm nay, Thu Tuyết từng ra ngoài cùng Tử Ngọc, nhận mệnh lệnh của ngài đi đến chỗ Tôn Thừa Huy để tặng lễ. Bình thường, không có nghe qua nàng ta từng ra khỏi Trường Nhạc cung."
"Mấy ngày này theo dõi nàng ta chặt chẽ một chút, hoàng hậu đang bệnh, ta không muốn Trường Nhạc cung bị cuốn vào."
"Vâng, nô tì đã biết."
Mấy ngày sau, Thẩm Mạt Vân chăm chú nhìn mấy người chỗ đặt trước mặt nàng, sắc mặt vô cùng khó coi, tuy Tố Nguyệt hơi mơ hồ, chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Mạt Vân cũng biết vật này không phải là thứ tốt lành gì, liền cẩn thận hỏi: "Chủ tử, đây là vật gì vậy? Nhìn qua rất kỳ quái."
Thẩm Mạt Vân liếc mắt nhìn Tố Nguyệt một cái, nghĩ thầm không biết gì đúng là một loại hạnh phúc, có điều cũng không kỳ quái nếu Tố Nguyệt không biết, Tố Nguyệt không biết nhiều chữ lắm, nếu nàng xem hiểu câu rủa viết chi chít mặt trên tượng gỗ, có lẽ sớm bị dọa ngây người. Nàng xoa trán, nói: "Đây là người gỗ, thuật vu cổ sử dụng đến để nguyền rủa người khác."
Tố Nguyệt lập tức hút vào một ngụm khí lạnh, thân thể lung lay, thiếu chút nữa ngất đi, cả người run rẩy như cái dây vậy, lắp bắp nói: "Vu... Vu... Vu cổ!"
"Được rồi, đừng hoảng hốt." Thẩm Mạt Vân trầm giọng nói, đợi Tố Nguyệt bình tĩnh lại một ít, lại nói: "Khi ngươi tìm được người gỗ này, còn có người nào nhìn thấy không? Thu Tuyết đâu? Bây giờ nàng ta đang ở đâu?"
Tố Nguyệt vội vàng trả lời: "Nô tì phân phó Thu Tuyết đi lau đồ sứ ở phòng chứa đồ, có lẽ phải hơn hai canh giờ (khoảng 4 tiếng) nữa mới có thể trở về. Về phần người gỗ này, ngoại trừ nô tì cùng ngài, chẳng có ai biết được."
Sau khi nói xong, Tố Nguyệt lại nói: "Chủ tử, loại vật không rõ ràng này, tốt nhất lên đốt đi. Nếu, nếu để người ta phát hiện, vậy thời tiết thật sự muốn thay đổi rồi (ý nói sẽ xảy ra chuyện lớn)."
Thẩm Mạt Vân cau mày nhìn người gỗ ở trong tay, người gỗ bọc lụa này ngoài câu rủa, mặt trên còn viết rõ ngày sinh tháng đẻ của người bị rủa. Nếu mặt trên viết ngày sinh tháng đẻ của những người khác, Thẩm Mạt Vân có lẽ còn có thể hơi nghi ngờ, chẳng qua ngày sinh tháng đẻ này rất quen thuộc, tin tưởng không chỉ có nàng, tùy tiện hỏi bất kỳ vị phi tần trong hậu cung, cho dù là phụ thân của nàng, đều có thể liếc mắt một cái là nhận ra.
Không sai, ngày sinh tháng đẻ ở mặt trên này, là ngày sinh tháng đẻ của Vĩnh Húc hoàng đế, Vũ Văn Hi.
Thẩm Mạt Vân đưa người gỗ đến gần trước mắt, cúi đầu ngửi một chút, cũng không có mùi Tô Hợp hương, chỉ có mùi mực đen nhàn nhạt. Dừng lại một chút, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh: "Hoàng hậu thật đúng là làm ra cái bẫy thật lớn..."
Tố Nguyệt bị những hành động của Thẩm Mạt Vân khiến cho hoảng sợ, nếu không cố kị thân phận, nàng ta đã sớm nắm lên người gỗ kia mang ra đốt, lúc này gấp đến mức kém chút giơ chân lên: "Chủ tử, mau đốt đi, nếu người khác phát hiện ra, chúng ta liền xong."
Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Không thể đốt, đây là một cơ hội."
"Cái gì?"
"Đi, giúp ta tìm một mảnh lụa trắng mang tới đây, mau." Thẩm Mạt Vân buông người gỗ trong tay xuống, cho Tố Nguyệt tìm bọc, mà nàng lại đi tới trước bàn đọc sách, xắn tay áo lên bắt đầu mài mực. Để tránh bị lộ, nàng cố ý chọn loại nghiên mực cực kỳ phổ thông.
Tố Nguyệt không hiểu rõ Thẩm Mạt Vân muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời đi lấy một mảnh lụa trắng bình thường, sau đó trải lên trên mặt bàn theo chỉ thị của Thẩm Mạt Vân.
Thẩm Mạt Vân cởi mảnh lụa bọc trên người người gỗ xuống, sau đó tay trái cầm bút, chậm rãi sao chép lời rủa, chẳng qua, ngày sinh tháng đẻ bị nàng đổi thành chính mình .
"Chủ tử, ngài đây là..." Tố Nguyệt không hiểu nhìn chủ tử của mình sao chép xong lời rủa này, lại đem nó bọc trên búp bê, may mắn nàng không thấy được ngày sinh tháng đẻ bị thay đổi, bằng không khẳng định sẽ bị dọa đến choáng váng.
"Để lại chỗ cũ." Thẩm Mạt Vân nhàn nhạt phân phó, đột nhiên lại gọi Tố Nguyệt, "Đợi chút, ngươi vừa nói, người gỗ này, là bị Thu Tuyết đặt trong ngăn tủ ở thiên điện (cung điện phía ngoài) sao?"
"Đúng vậy, chủ tử."
Thẩm Mạt Vân hơi nheo mắt lại, tốt lắm, đúng là cơ hội tốt.
Thẩm Mạt Vân tìm hộp Tô Hợp hương kia, lấy ra một chút, cẩn thận vẽ loạn ở trên lụa trắng, sau đó bọc lên người gỗ một lần nữa, thế này mới để Tố Nguyệt đặt nó về chỗ cũ và không kinh động bất cứ kẻ nào. Trong thời tiết này, một chút Tô Hợp hương thế này rất nhanh có thể biến mất, bất quá trong hoàn cảnh kín, mùi hương có thể lưu lại rất lâu.
Qua hai ngày, Thẩm Mạt Vân phân phó Tố Nguyệt dựa theo kiểu dáng người gỗ kia, dặn nàng ta làm ra một người gỗ mới, lần này, vẫn là viết lên câu rủa này, chẳng qua ngày sinh tháng đẻ mặt trên, bị nàng đổi thành Liễu quý phi. Thẩm Mạt Vân nghĩ thầm, dựa vào năm nay là lần chọn cung nữ ba năm một lần, các cung đều được tặng thêm mấy người cung nữ làm việc nặng, điều này khiến người phía dưới, đi lại tiện hơn.
Vừa thêm người, khó tránh khỏi sẽ có lỗ hổng.
Tố Nguyệt thấy động tác của Thẩm Mạt Vân, không nhịn được hỏi: "Chủ tử, ngài đem người gỗ này đặt chỗ của quý phi nương nương, nô tì còn chưa hiểu ngài muốn làm nàng ta cũng bị liên lụy. Nhưng mà ngài lộ ra mấy câu nói kia cho Đỗ An biết, nô tì thật sự không hiểu. Ngài cảm thấy, Hiền phi nương nương có thể nghĩ ra sao?" Hôm qua Thẩm Mạt Vân phân phó Tần Doãn nghĩ cách để lộ mấy câu nói cho Đỗ An nghe, cũng không có tránh nàng, nhưng nàng suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra được điểm mấu chốt trong đó.
Thẩm Mạt Vân mỉm cười, nói: " Đỗ An có truyền qua hay không, cũng không quan trọng, chỉ cần câu ‘Hoàng hậu dùng vu cổ hại ta’ khiến Hiền phi nghe được, nàng ta chỉ biết nên làm như thế nào. Năm đó Hiền phi đẻ non, tuy do Tiêu sung dung không chú ý, nhưng ta không tin Hiền phi không ghi hận trong lòng."
Tố Nguyệt vẫn rất mơ hồ, chẳng qua nhìn vẻ mặt của Thẩm Mạt Vân, nàng cũng không dám hỏi tiếp. Một lát sau, chỉ nghe Thẩm Mạt Vân nói: "Trông coi công chúa thật tốt, còn Thu Tuyết, để nàng ta đi phụ trách dọn dẹp hoa cỏ đi."
"Vâng, chủ tử."
"Ừ." Thẩm Mạt Vân thoáng chà xát ngón tay, hai mắt híp lại, trong mắt có ánh sáng lạnh lưu chuyển, sắc bén như đao.
——————————————————————————
Đều nói cầu phú quý trong nguy hiểm, mà bây giờ nàng không cầu phú quý, mà là sinh tồn. Thẩm Mạt Vân không hối hận mình đã tương kế tựu kế, bố trí ván cờ này. Chẳng qua, ván cờ này, nàng phải gánh vác sự nguy hiểm. Nếu tất cả đều thuận lợi, với nàng mà nói tự nhiên là chuyện tốt, ngược lại nếu bị bại lộ... Thẩm Mạt Vân nắm chặt tay phải, móng tay đâm vào lòng bàn tay mềm mại, nàng ra lệnh chính mình không được tiếp tục suy nghĩ, mọi việc mình làm chỉ là sự khởi đầu, bây giờ chuyện nàng có thể làm, chính là chậm rãi chờ đợi kết cục cuối cùng.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, sắc mặt hoàng đế cũng bắt đầu trở nên khó coi.
Vốn mọi người còn tưởng lúc này phải đợi thêm một thời gian nữa, không nghĩ tới sau một canh giờ, Vương Hằng lại bước vào Chiêu Minh cung, chắp tay hành lễ với hoàng đế nói: "Hoàng thượng, vừa rồi thần đã thẩm vấn qua các thủ vệ cửa thành, trong lúc hoàng hậu nương nương bệnh nặng, có..." Nói mấy cái tên, "Các cáo mệnh phu nhân vào cung, ngoài ra chính là nội quyến (thê thiếp,phụ nữ trong nhà) trong vương phủ, như Hằng vương phi..."
Thẩm Mạt Vân im lặng nghe, vô cùng may mắn Nghi Vân ở vương phủ dưỡng thai, không tiện tiến cung, tránh được phiền phức lớn này. Lúc này, Vương Hằng hơi do dự nói: "Vừa rồi thần mở ra những người gỗ này cẩn thận xem xét, phát hiện mảnh lụa trắng bọc trên người hai cái người gỗ có một mùi hương kì lạ, thần đã nhường thái y kiểm tra qua, nói loại mùi này đến từ một loại hương liệu tên là Tô Hợp hương. Tô Hợp hương chẳng qua là mấy năm trước từ Đại Thực truyền vào nước ta, dâng lên như cống phẩm (đồ tiến cống), ách, dựa theo ghi chép của Thượng Cung cục, trừ hoàng thượng, cũng chỉ chia đến Thọ Khang cung cùng... Chiêu Minh cung."
Dừng một chút, hắn lại nói: "Bởi vì trong khoảng thời gian này hoàng hậu nương nương bị mắc chứng bệnh lạ, cả người đau đớn, cho nên hơn một tháng này, trong cung của hoàng hậu nương nương, thường xuyên đốt loại hương liệu này. Thần đã tìm được Tô Hợp hương chỉ đốt tới một nửa trong lư hương ở trong Chiêu Minh cung, dựa vào sự kiểm tra của thái y, so sánh hai mùi, cũng không sai lầm."
Vũ Văn Hi lạnh lùng nói: "Hai cái người gỗ kia viết ngày sinh tháng đẻ của ai?"
Vương Hằng nói: "Là của Quý phi nương nương cùng Thục phi nương nương."
"A" tất cả mọi người hít sâu một hơi, tất cả đều nhìn về phía Tiêu hoàng hậu, trừ bỏ thái hậu chính là hoàng hậu, sẽ không phải là thái hậu sử dụng vu cổ đến nguyền rủa sủng phi.
Sắc mặt của Thẩm Mạt Vân trở nên tái nhợt, cắn chặt môi dưới, không thể tin nhìn về phía hoàng hậu, trong lòng càng ổn định hơn. Nàng đánh cược đã thành công. Liễu quý phi cũng là một mặt khiếp sợ nhìn về phía Tiêu hoàng hậu.
Lúc này Tiêu hoàng hậu liền quỳ xuống, vội vàng hô: "Hoàng thượng, nô tì không có..."
Vũ Văn Hi cũng chẳng nhìn Tiêu hoàng hậu một cái, trong mắt tích tụ một cơn gió lốc, miệng cũng nói: "Hoàng hậu trước tiên đừng nói gì, Vương Hằng còn chưa nói xong. Vương Hằng, ngươi tiếp tục."
"Vâng." Vương Hằng ngừng một chút, lại nói tiếp: "Hai người gỗ khác, được làm từ gỗ lim, hơn nữa lời rủa viết trên lụa trắng, thần đã kiểm tra qua, phát hiện chữ viết mặt trên cùng... Cùng chữ viết của Tiêu sung dung nương nương, vô cùng tương tự."
Lại một đạo sấm sét khác.
Nghe xong lời này, sắc mặt Tiêu sung dung liền biến đổi, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, lập tức đứng lên, rối loạn chỉ vào Vương Hằng mắng: "Tên hỗn xược này, chắc chắn ngươi oan uổng ta, ta chưa từng làm ra cái việc này. Hoàng thượng, ngài đừng nghe hắn nói bậy, thiếp làm sao có thể làm ra việc đày đình này? Thái hậu, thái hậu, ngài giúp ta nói chuyện..."
"Đủ rồi!" Vũ Văn Hi bỗng nhiên quát to, trong mắt đều chứa đầy sự chán ghét nhìn Tiêu sung dung, sau đó lại nhìn về phía hoàng hậu.
"Hoàng thượng!" Tiêu sung dung kinh hồn bạt vía quỳ rạp xuống đất, bỗng nhiên đứng lên, nghiêng ngả đi qua, sau đó quỳ xuống, lôi kéo áo ngoài của hoàng đế, khóc rống nói: "Hoàng thượng, thiếp thật sự không làm chuyện này, khẳng định là có người hãm hại thần thiếp, ngài nên làm chủ cho ta nha, hoàng thượng, hoàng thượng..."
"Câm miệng! Chuyện tới nước này rồi, ngươi còn không biết hối cải sao?" Vũ Văn Hi phẫn nộ đá văng Tiêu sung dung ra, dùng sức đá, nhưng lại đá nàng ta ngã lăn ra, Tiêu sung dung nghiêng người đi, trong miệng máu tươi chảy ròng.
Tiêu hoàng hậu im lặng quỳ gối một bên, không nói chuyện cũng không cầu xin tha thứ, trong mắt rất bình tĩnh, hình như hoàn toàn không cần lời nói phía dưới của hoàng đế. Vu cổ, vốn là cấm kị mà hoàng thất không thể tha thứ, đừng nói bây giờ có "Chứng cớ ", chính là không có chứng cớ, chỉ là hoài nghi, hoàng đế cũng thà giết sai một ngàn, sẽ không bỏ qua một người. Khi nhìn thấy bốn người gỗ kia, Tiêu hoàng hậu chỉ biết Thục phi đã biết ý đồ của nàng, nhưng Thục phi nhịn xuống, ngược lại không quan tâm đến tính mạng của mình tính kế lại nàng. Dĩ nhiên dám lấy tính mạng của mình để tính kế, quả thật đủ tàn nhẫn.
"Mẫu hậu, việc này, ngài thấy thế nào?" Vũ Văn Hi không để ý đến Tiêu hoàng hậu vẫn đang quỳ trên mặt đất, mà nhìn về phía thái hậu từ đầu tới đuôi đều không nói một lời.
Thái hậu yên tĩnh ngồi ở trên ghế cao, nghe được câu hỏi của con, đầu tiên liếc mắt nhìn Vũ Văn Hi một cái, lập tức lại nhìn về phía Tiêu sung dung đang vô cùng thảm hại, trong mắt lóe ra không thôi.
Lúc này, khuôn mặt vốn tuyệt vọng của Tiêu sung dung hiện ra một tia hi vọng, vội vàng đi qua, dắt tay áo của thái hậu nói: "Cô, ngài cứu con. Tin tưởng con, con thật sự không làm chuyện này, càng không dùng vu cổ đến nguyền rủa nhị hoàng tử cùng tứ hoàng tử. Cô, ngài nhất định phải tin tưởng con... Ít nhất, ít nhất, nhìn mặt tam hoàng tử, ngài cứu con. Bằng không tam hoàng tử vừa tròn một tuổi, không có mẹ ruột, hắn nên làm cái gì bây giờ nha? Cô..."
Tiêu sung dung một bên dập đầu một bên khóc hô, cái trán rất nhanh liền chảy ra máu tươi, hỗn hợp nước mắt chảy xuống, làm ô uế khuôn mặt vốn rất dễ nhìn, người xem nhìn thấy liền thấy ghê người.
Tất cả mọi người nín thở theo dõi, không có ai dám phát ra một tiếng vang. Thẩm Mạt Vân càng gắt gao cầm lấy tay vịn, nỗ lực khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt.
Rốt cục, thái hậu thở dài một hơi, đánh vỡ không khí quái dị trong phòng.