Khi đến Thọ Khang cung, mọi người cùng quỳ gối hành lễ với thái hậu, thanh âm đồng đều nghiêm túc. Trước mặt hoàng thượng thì có thể giả vờ làm nũng và yếu đuối, nhưng chỗ thái hậu thì tốt nhất nên biểu hiện đoan trang lễ độ.
"Nếu hoàng hậu nhớ thì thường xuyên đi tới thỉnh an ai gia*, như vậy mới khiến Thọ Khang cung còn có hơi người, nếu không nó đã thành hầm băng, cực kì lạnh lẽo." Thái hậu nhìn hoàng hậu ngồi ở phía dưới, trêu ghẹo nói xong.
*Ai gia: cách xưng hô riêng của thái hậu.
Tiêu hoàng hậu cũng cười nói: "Có thể đến chỗ này nói chuyện với mẫu hậu, là sự may mắn của con dâu, chỉ cần ngài đừng chê ta ầm ĩ đến ngài."
Thái hậu vỗ mu bàn tay nàng, nói: "Sao có thể chứ? Ngươi tới ta mới vui vẻ." Lại nhìn về phía Tiêu sung dung, "Bệnh tam hoàng tử đỡ hơn chút nào chưa, thái y nói như thế nào?"
Thân thể Tiêu sung dung hơi nghiêng về phía trước, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói: "Thái y nói, chậm rãi điều trị trong nhiều năm, không nên quá gấp gáp. Chẳng qua thần thiếp thấy sức khoẻ tam hoàng tử tốt hơn lúc mới sinh ra rất nhiều, dần dần đã có sức sống."
Thái hậu lộ ra nụ cười vui mừng nói: "Vậy tốt rồi, tam hoàng tử là cốt nhục của hoàng thượng, dù thế nào hắn sẽ được đảm bảo có một tương lai giàu có ổn định. Hắn là con ruột ngươi, cố gắng chăm sóc cho tốt, hãy là một chỗ dựa vững chắc."
Những lời nói này, người khác nghe thấy đều thay đổi sắc mặt, trong hậu cung, cũng có rất nhiều phi tần không có con.
Sau đó, thái hậu lại hỏi Giang sung nghi về tình hình gần đây của tứ hoàng tử, sau khi Giang sung nghi nhẹ nhàng trả lời xong từng câu hỏi, thái hậu gật đầu, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn, không thân thiết như lúc nói chuyện với Tiêu sung dung, "Tứ hoàng tử được ngươi chăm sóc rất khá, ai gia cùng hoàng hậu đều có thể yên tâm."
"Tạ ơn thái hậu khen ngợi. Thiếp không dám kể công, hoàng hậu nương nương đối xử với thiếp cùng tứ hoàng tử rất tốt, hoàng hậu nương nương mới là người có công lao." Giang sung nghi lạnh nhạt cười nói, sắc mặt cực kì chân thành.
Lúc này Tiêu hoàng hậu mới mở miệng: "Bản cung cũng chỉ dặn dò mấy câu thôi, sao có thể so sánh với Giang sung nghi hết sức tỉ mỉ che chở cho tứ hoàng tử được."
"Hoàng hậu nói không sai, đó là công lao của ngươi." Thái hậu lạnh nhạt nói xong, tầm mắt lướt qua Cao Hiền phi, nhìn về phía Thẩm Mạt Vân vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện rồi hỏi: "Thai nhi của Thục phi được ba tháng đúng không?"
Từ khi bước chân vào Thọ Khang cung, Thẩm Mạt Vân luôn luôn cúi đầu, tập trung nghiên cứu đường thêu tinh xảo trên vạt áo, cho đến khi thái hậu gọi tên, nàng mới ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ kính cẩn nói: "Bẩm thái hậu, vừa tròn ba tháng."
Thái hậu "Ừ" một tiếng, khi nói chuyện, giọng nói rất nhẹ nhàng, bất quá nội dung không dễ nghe, "Tuy rằng cung nữ va chạm với hoàng đế, là do người Thượng Cung cục* không làm tốt, nhưng nàng ta rốt cuộc là cung nữ của Trường Nhạc cung, ngươi là chủ tử. Nàng ta mắc phải sai lầm lớn như vậy, ngươi có thể nói lại với hoàng hậu, trực tiếp đánh chết nàng ta, sao có thể tiếp tục giữ bên người, nếu như thế sẽ khiến những người khác học theo, làm hỏng nề nếp trong cung, như vậy không phải làm trò cười sao?"
Thẩm Mạt Vân nhanh chóng đứng lên, đợi thái hậu nói xong, nàng quỳ xuống nói: "Do thần thiếp suy nghĩ không chu đáo, quản lý người dưới không nghiêm, vì nghĩ đến đứa bé trong bụng, muốn tích phúc, lúc đó mới... Thiếp có tội, xin thái hậu trách phạt." Nói thì dễ dàng, cung nữ này do hoàng hậu đưa tới, nàng có thể đánh chết bao nhiêu người đây? Đến một cái đánh chết một cái, đến hai cái đánh chết hai cái, truyền ra ngoài, hoàng đế nghĩ nàng như thế nào? Các mệnh phụ cáo mệnh** sẽ nghĩ về nàng ra sao? Ngoài cung, nữ nhi Thẩm gia còn có danh tiếng tốt sao?
*Thượng cung cục: một cục trong hậu cung có trách nhiệm đưa cung nữ thái giám và các đồ dùng cần thiết đến các cung.
**Mệnh phụ cáo mệnh: các phu nhân nhà quan lớn hay nhà có chức tước rất có tiếng nói trong xã hội phong kiến.
Thái hậu nói: "Nếu hoàng đế đã phạt giam cầm ngươi một tháng thì chuyện này bỏ qua đi, về sau chú ý hơn một ít, đừng mắc sai lầm nữa." Thấy nàng còn quỳ trên mặt đất, vì thế phất tay, "Đứng lên đi, không quan tâm mình thì cũng phải chú ý đến đứa nhỏ trong bụng, nhỡ có chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"
"Tạ ơn thái hậu." Đối mặt với việc cố ý gây khó dễ của thái hậu, Thẩm Mạt Vân luôn luôn dập đầu tạ ơn. Thời nay quyền thế hoàng gia... Chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn trong lòng. Chuyện này đúng là việc ngoài ý muốn, nếu về sau hoàng đế nhìn trúng cung nữ trong cung nàng, chẳng lẽ nàng còn có thể ngăn cản hoàng đế, sau đó tra xét hỏi tội sao? Hoàng hậu còn chưa dám làm chuyện này. Nàng chỉ dám nói những lời này trong lòng, không thể để lộ ra một chút manh mối nào.
Sau khi Thẩm Mạt Vân đứng dậy, lại hành lễ với thái hậu, mới lui về chỗ rồi ngồi xuống một lần nữa.
Cao Hiền phi thấy bầu không khí hơi ngột ngạt, vội vàng mở miệng nói: "Thiếp nghe nói, thời gian để tang* Định quận vương phi đã hết, Lục thái phi đang muốn chọn cho quận vương một nàng dâu mới, không biết tiểu thư nhà ai sẽ được Lục thái phi lựa chọn."
*Thời gian để tang: thời xưa sau khi vợ chết người chồng và con cái phải để tang 1 năm mới được cưới vợ khác.
Tiêu hoàng hậu liếc nhìn Cao Hiền phi một cái, nói: "Hiền phi nắm bắt tin tức rất nhanh đó."
Cao Hiền phi nói: "Chẳng qua là mấy ngày trước khi mẫu thân thiếp vào cung, tán ngẫu nói chuyện mà thôi, chuyện này, đã sớm lan truyền khắp kinh thành."
Thẩm Mạt Vân nghe thấy liền sửng sốt, không nghĩ tới Cao Hiền phi sẽ đột nhiên nhắc tới Định quận vương, làm nàng cảm thấy thật bất ngờ. Không chỉ có nàng, những người khác cũng rất kinh ngạc.
Định quận vương là người con trai thứ năm của tiên đế, văn võ song toàn, có cả tài hoa lẫn năng lực, ở trong triều cũng coi là một người có quyền lực. Chẳng qua, Định quận vương có một ham thích khiến người ta lên án, hắn vô cùng yêu thích sắc đẹp. Đương nhiên, đa số những nam nhân có quyền thế đều có rất nhiều thị thiếp, điểm này không tính là vấn đề lớn. Chỉ là vị Định quận vương này, ham mê sắc đẹp đến mức không hề quan tâm trai hay gái, trong nhà không những nuôi một đám cơ thiếp sủng tì, nghe nói có không ít thư đồng đặt ở tiền viện*. Vương phi nguyên phối** của Định quận vương cũng có một người con trai và con gái, kể cả vương phi đã qua đời, hai người đã chiếm được danh phận con vợ cả. Hiện nay, Lục thái phi muốn chọn một vị vương phi mới cho Định quận vương, khẳng định sẽ chọn các tiểu thư con nhà quan lại.
*Tiền viện: nơi làm việc, thư phòng của quan lại vương gia thời xưa.
*Nguyên phối: ý nói người vợ cả.
Thẩm Mạt Vân còn nhớ rõ, khi nàng vừa cập kê*, Trình thị vội vã xem xét chọn chồng cho nàng, một phần nguyên nhân cũng vì Định quận vương. Khi đó Định quận vương phi ốm đau nằm trên giường gần như chỉ còn một hơi thở cuối cùng. Theo gia thế Thẩm gia, Thẩm Mạt Vân không có khả năng đi làm sườn phi** của quận vương, nhưng làm vợ kế cho quận vương, vẫn là có khả năng. Vương gia cưới vương phi không cần rắc rối như hoàng đế tuyển tú, chỉ cần gia thế phù hợp, không có hôn ước, Định quận vương có thể chạy tới nói với hoàng đế, hắn nhìn trúng tiểu thư nhà nào đó, muốn cưới vương phi mới, hoặc là do Lục thái phi đến Thọ Khang cung nói một tiếng với thái hậu, để hoàng đế hoặc thái hậu hạ chỉ, việc này coi như xong. Bởi vậy, khi đó Trình thị mới gấp gáp như vậy, chính là lo lắng Định quận vương làm ra chuyện như vậy.
*Cập kê: lễ trưởng thành của con gái tròn 15 tuổi thời cổ đại.
**Sườn phi: ý chỉ một vị thê thiếp của vương gia.
Thái hậu nhíu mày, chẳng qua không có vẻ mặt kinh ngạc, xem ra Lục thái phi đã nói với bà trước. Tiêu hoàng hậu nhận ra sự khác thường, không khỏi cẩn thận hỏi: "Mẫu hậu, Lục thái phi đã chọn được người rồi sao?"
Thái hậu thong thả gật đầu, Lục thái phi đã nói qua chuyện này với bà, quận vương phi qua đời, muốn cưới một người mới vào cửa cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua trong lời nói Lục thái phi đều lộ ra một ý, đúng là Định quận vương đã chọn được người rồi, nhìn trúng cô nương nhà người ta, Lục thái phi liền muốn xin bà hạ chỉ. Chuyện này không khó khăn, chẳng qua, người được chọn này, hơi khó giải quyết, khi bà nói chuyện này với hoàng đế, hoàng thượng chưa nói cái gì, biết là sẽ đồng ý thôi.
Bà suy nghĩ một chút, rồi nói với Liễu quý phi: "Ai gia nghe nói, trong nhà quý phi còn có một người muội muội, xinh đẹp như hoa, lanh lợi ngoan ngoãn, có đúng không?"
Vừa nói ra lời này, đa số phi tần không giữ được vẻ mặt tươi cười, mà lộ ra sự kinh ngạc, kể cả Tiêu hoàng hậu, trong chốc lát cũng giật mình nhìn về phía Liễu quý phi.
Ý thái hậu, người Lục thái phi nhìn trúng, dĩ nhiên là em gái ruột của Liễu quý phi sao?
Đột nhiên nghe thấy lời nói của thái hậu, Liễu quý phi không kiềm nén được sự kinh ngạc, bởi vì lần trước khi mẫu thân vào cung, cũng không nhắc tới chuyện này, nhưng sau khi tỉnh táo lại, đầu óc liền bắt đầu chuyển động, mở miệng nói: "Bẩm thái hậu, trong nhà thiếp quả thật còn có một vị muội muội nhỏ tuổi nhất, năm nay mới mười sáu, đứng hàng thứ tư trong số các tỷ muội, bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên người nhà vô cùng yêu thương, nhưng muội muội có tính cách mềm mại dịu dàng, cũng không vì được sủng ái mà trở nên kiêu ngạo. Không phải thiếp khoe khoang, bộ dáng tính cách kia, không thể nào nhìn ra một chút tật xấu nào cả."
Thẩm Mạt Vân nghe thấy lông mi khẽ nhếch lên, nói những câu này, Liễu quý phi rõ ràng muốn thúc đẩy chuyện tốt Liễu tứ cô nương cùng Định quận vương, tuy Liễu tứ cô nương là thứ nữ, nhưng tốt xấu cũng cùng một vị phụ thân, không thể đẩy người ta vào trong hố lửa như vậy. Danh tiếng quận vương phi nghe qua thì nổi bật, nhưng vừa vào cửa chính là cả phòng tràn đầy thị thiếp, làm mẫu thân có sẵn, về sau còn không ngừng có người mới tiến vào, cuộc sống như vậy, nữ nhân hơi yếu đuối một chút, tuyệt đối có thể bị ép đến mức phải thắt cổ tự tử.
Thái hậu nghe thấy cảm thấy vô cùng hài lòng, nói: "Quý phi nói Liễu tứ cô nương tốt như vậy, ta cũng muốn gặp một lần cho biết."
Tiêu hoàng hậu đã khôi phục lại sự bình tĩnh ngày xưa, dịu dàng nói đùa: "Không sai, cô nương tốt như vậy, quả thật cũng muốn gặp một lần, cho dù không vì chuyện khác, ít nhất có thể vui vẻ làm tâm trạng tốt nên một chút."
"Ừ, cũng là một ý hay." Thái hậu gật đầu, biết Tiêu hoàng hậu tiếp nhận việc sắp xếp mọi chuyện, hôm nay đã nói hết những chuyện cần nói rồi, liền vẫy tay nói: "Được rồi, hôm nay dừng ở đây đi, ai gia hơi mệt rồi, đều giải tán đi."
"Vâng! Cung đưa thái hậu." Mọi người cùng đứng dậy, hành lễ cung đưa thái hậu rời đi.
Trở lại Trường Nhạc cung, Thẩm Mạt Vân tiếp nhận chén trà trong tay Hồng Tịch, uống mấy ngụm, sau đó lại thêm một chén nữa, lúc này mới đỡ khát.
"Hôm nay chủ tử đã mệt muốn chết, muốn ăn thêm chút đồ lót dạ không?" Tố Nguyệt lo lắng xem nàng.
Thẩm Mạt Vân nói: "Không cần, chẳng qua đi một vòng dưới trời nắng, cảm thấy hơi khát thôi."
Lúc nãy Tố Nguyệt theo Thẩm Mạt Vân đi thỉnh an, tất nhiên nàng biết rõ các chuyện xảy ra trong Thọ Khang cung, nói: "Chủ tử, hôm nay ngài quỳ đến quỳ đi trong Thọ Khang cung như vậy, có bị ảnh hưởng đến thai nhi không, muốn đi mời thái y đi tới xem không?"
Thẩm Mạt Vân không nhịn được bật cười, nói: "Một tháng qua ta ăn được ngủ ngon, dưỡng thân thể khỏe mạnh, một chút động tác như vậy làm sao dễ dàng ảnh hưởng đến thai nhi như vậy." Nhớ đồng nghiệp của nàng lúc trước, mang thai, mỗi ngày đều đi thang lầu, lấy lý do rèn luyện thân thể. Một tháng đó, cũng không thấy cô ấy xảy ra chuyện gì, ngược lại khi sinh sản lại vô cùng dễ dàng, không tới sáu giờ đã sinh ra được một thằng nhóc nặng hơn ba cân.
"Mặc dù nô tì không hiểu về chữa bệnh, biết được thuốc có chứa ba phần độc, có thể uống thuốc cũng không nên uống thuốc. Nhưng nếu chủ tử thực sự cảm thấy không thoải mái, cũng đừng chịu đựng." Hồng Tịch vừa nói vừa thay một chén trà mới, lại đưa lên mấy đĩa bánh ngọt.
Thẩm Mạt Vân nói: "Yên tâm, trong bụng ta còn có một đứa bé, nếu thực sự cảm thấy không thoải mái, khẳng định sẽ nói ra." Nói xong, cầm lấy một khối bánh lên ăn. Đứa nhỏ này thật nghe lời, cũng không ép buộc nàng, thời gian nàng nôn nghén cũng không dài.
Tố Nguyệt vừa trở về từ Thọ Khang cung cùng Thẩm Mạt Vân, đối với chuyện Định quận vương muốn lấy một vị vương phi mới, không khỏi cảm thấy tò mò: "Chủ tử, xem phản ứng thái hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương, hình như tán thành Định quận vương cưới Liễu tứ cô nương làm vương phi mới."
Hồng Tịch hoảng sợ: "Định quận vương chuẩn bị lấy một vị vương phi mới sao?"
Tố Nguyệt nói: "Cũng không phải sao, nghe ý thái hậu, chắc là em gái ruột của quý phi nương nương, Liễu tứ cô nương."
"Vị Liễu tứ cô nương này thật không may mắn." Hồng Tịch thở dài nói xong.
Thẩm Mạt Vân mỉm cười, nói: "Lục thái phi nhìn trúng nàng ta, tiểu thư phủ tướng quân, muội muội quý phi, tuy là thứ nữ, nhưng Định quận vương cưới cũng là vương phi mới, so sánh hai bên, cũng được coi môn đương hộ đối."
Hồng Tịch không nhịn được nói: "Nhưng là, vương phủ rất rắc rối, nô tì nghe cung nữ hầu hạ bên người Lục thái phi nói, thị thiếp trong vương phủ, nhân số tăng lên hơn năm mươi người. Sau khi quận vương phi qua đời, những nữ nhân này mỗi ngày đều tranh cãi ầm ĩ không nghỉ, sau này vẫn là tiểu quận chúa làm chủ bán đi rất nhiều người, lúc này mới tốt hơn một ít."
Tố Nguyệt nghe được không biết nói gì: "Số người sắp hơn năm mươi? Trời ạ! Vị Liễu tứ cô nương này gả qua, nên sống như thế nào?"
"Sống như thế nào, đều là chuyện của người ta, cũng không quan hệ gì với chúng ta." Thẩm Mạt Vân nói xong rồi nói tiếp: "Làm thật tốt chuyện chúng ta là được rồi, bên ngoài, nhớ kín miệng một chút, biết không?"
"Dạ, chủ tử."
Mặc kệ Tiêu hoàng hậu sắp xếp chuyện Liễu tứ cô nương vào cung như thế nào, đều không có quan hệ gì với Thẩm Mạt Vân, bởi vì nàng đang suy nghĩ nên câu dẫn hoàng thượng trở về bằng cách nào.
Đột nhiên, Tiễn Dung bước nhanh đến, vẻ mặt rất vui mừng nói với nàng: "Nương nương, hoàng thượng tới..."