[Dịch]Thục Phi

Chương 29 : Khoảng cách




Liễu quý phi khẽ cười nói: "Thục phi muội muội nói không sai, hoàng hậu nương nương luôn khoan dung rộng lượng, hoàng thượng và thái hậu vẫn thường hay khen ngợi nương nương, làm sao có thể được cái này mất cái kia chứ? Hiền phi muội muội, muội nói có đúng không?"

Cao Hiền phi ngồi bên cạnh nghe vậy chỉ cười nói: "Quý phi tỷ tỷ hiểu biết chính xác, làm sao có thể không đúng?"

Trương Đức phi tiếp tục nức nở, không khí nghiêm túc lắng xuống, Thẩm Mạt Vân cũng bưng chén trà lên nhẹ nhàng uống một ngụm.

Phi tần ngồi ở dưới đều cúi đầu, tiếng hít thở đều nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, ngay cả Chu tu nghi luôn nói chuyện hết sức lông bông cũng không dám mở miệng vào lúc này, vạn nhất bị Liễu quý phi vặn lại, thì sẽ đến lượt nàng ta gặp phiền toái.

"Lời nói của Quý phi và Thục phi nói cũng đúng, kỳ thực lễ nghi của nhị hoàng tử chưa được chu toàn, bản cung cũng do giận quá, mới trách tội nặng, có thế mà đã tức giận đến mất lý trí, muốn ra lệnh đánh hắn. Đức phi không cần xin tha tội nữa." Thật bất ngờ, Tiêu hoàng hậu chẳng những không tức giận, ngược lại không nhanh không chậm nói, ngữ điệu hình như rất tán thành lời nói của các nàng. Ai biết kế tiếp giọng điệu vừa chuyển, nói: "Chẳng qua lễ nghi của nhị hoàng tử thật sự là có chút thiếu hụt, bản cung nghĩ sang năm hắn sẽ đi học, càng nghĩ, càng cảm thấy nên đi gặp thái hậu xin ý kiến. Xem xem có nên ban thưởng vài ma ma giáo dẫn (ma ma dạy lễ nghi quy củ) cho nhị hoàng tử hay không, dạy quy củ cho nhị hoàng tử thật tốt."

Trương Đức phi chạy vội vàng lau nước mắt, quỳ lạy với Tiêu hoàng hậu nói: "Tạ ơn hoàng hậu nương nương không trách tội." Sau lại lộ ra biểu cảm khó xử: "Hoàng hậu nương nương ân đức to lớn, vốn thiếp không nên từ chối, chỉ là... Hôm qua sau khi về cung, hoàng thượng liền phái người đến truyền lời, ít ngày nữa đưa hai ma ma giáo dẫn đến Thanh Ninh Cung, nói là muốn dạy lễ nghi quy củ cho nhị hoàng tử, cho nên..."

Ánh mắt của Tiêu hoàng hậu vẫn trầm tĩnh như nước, lạnh nhạt gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, ngươi về sau cần phải dạy dỗ nhị hoàng tử thật tốt, đừng phụ tâm ý của hoàng thượng."

"Vâng, thần thiếp kính cẩn nghe theo lời dạy bảo của hoàng hậu nương nương." Trương Đức phi lại dập đầu, nhờ sự nâng đỡ của cung nữ mà đứng dậy, trở lại chỗ ngồi của nàng ta, cẩn thận lấy khăn tay lau nước mắt chưa khô trên mặt.

Thẩm Mạt Vân hạ lông mi xuống, thần sắc khiêm tốn. Thật không nghĩ tới, hoàng thượng lại chọn thời điểm này không cho hoàng hậu mặt mũi, xem ra, về vấn đề giáo dục nhị hoàng tử, hoàng đế là cực kỳ không hài lòng với hoàng hậu. Điều này cũng khó trách, phụ thân nào có thể vui vẻ nhìn con mình sai lầm, vô lễ chứ. Cũng không biết vì sao trước kia hoàng thượng lại ngầm đồng ý hành vi của hoàng hậu? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình (chuyện bí ẩn) khác sao?

Liễu quý phi hơi gợi lên khóe miệng, nói: "Hoàng thượng cũng thật là yêu con trai nha!" Đột nhiên nhìn về phía Giang sung nghi, "Bụng của Sung nghi muội muội, đã được bốn thángrồi?"

Giang sung nghi vuốt cằm cười yếu ớt nói: "Trí nhớ của quý phi tỷ tỷ thật tốt, sắp tới sẽ được bốn tháng."

Liễu quý phi mắt phượng liếc tới: "Muội muội nhìn qua có vẻ yếu đuối nhưng xương cốt lại rất tốt. Nói đến cũng thấy kỳ quái, Tiêu tiệp dư, ngày thường là một người vui vẻ mạnh khoẻ, sau khi mang thai, ba ngày năm ngày đều gọi thái y, cả cung cao thấp bị ầm ĩ ‘thần hồn nát thần tính’, cũng thật là phô trương."

Tiêu hoàng hậu nhịn không được nhíu mày, cảm thấy có chút đau đầu, thai nhi của Tiêu tiệp dư quả thật yếu đến mức không bình thường, cho dù được tĩnh dưỡng bồi bổ như thế nào thái y cũng vẫn chỉ một câu nói, mạch thai suy nhược. Nàng lấy lại bình tĩnh, cũng không nhắc tới lời nói của Liễu quý phi, mà chỉ nói: "Hai ngày nữa là ngày sinh của thái hậu, Tiêu tiệp dư an thai là việc quan trọng nhất, lần này nàng không cần đến Thọ Khang cung mừng thọ thái hậu, ở lại Thúy Vi cung là được rồi. Ngọc Đào, đợi lát nữa ngươi tới chỗ của Tiêu tiệp dư thông báo là bản cung nói, cho nàng an tâm chăm sóc bản thân, sinh một hoàng tử trắng trẻo mập mạp làm lễ chúc thọ thái hậu, thái hậu nhất định sẽ vui hơn được tặng bất cứ cái gì.

"Vâng, nương nương." Ngọc Đào tiến lên hành lễ, sau đó lại khom người lui sang một bên.

Liễu quý phi nghe được mặt cũng biến sắc, ngay cả ánh mắt của Cao Hiền phi cũng có chút mất tự nhiên, Chu tu nghi tất nhiên là khinh thường lại ghen tị, Giang sung nghi... Vẫn cứ bất động như núi, những người khác đều thần sắc không đồng nhất. Thẩm Mạt Vân quan sát, trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị, vở kịch trong hậu cung này còn thú vị hơn nhiều so với vở kịch trên sân khấu.

"Hai ngày nữa sẽ tổ chức yến hội ở Thọ Khang cung, các muội đừng đến muộn tránh làm cho thái hậu không vui."

Cuối cùng, Tiêu hoàng hậu kết thúc bằng những lời này, lễ thỉnh an ngày hôm nay mới thật sự chấm dứt.

"Vâng, thần thiếp cáo lui!"

Xem các cung phi hoặc kiều mị hoặc thanh thuần hoặc nhu nhược rời khỏi đại điện, Tiêu hoàng hậu rốt cục nhịn không được ngọn lửa trong lòng, tiện tay hất đổ một cái tử kim lư hương* , trên bề mặt đẹp đẽ quý giá để lại một mảng lớn vết bẩn.

"Tôn ma ma, ngươi nói xem, vì sao hoàng thượng đối xử với ta như vậy?" Tiêu hoàng hậu oán hận dùng tay phải đập lên bàn, ngón tay được chăm sóc cẩn thận đỏ bừng một mảnh, giọng điệu vô cùng phẫn nộ và ủy khuất.

"Nương nương đừng qua lo lắng làm ảnh hưởng đến thân thể, hoàng thượng chính là, aizz, chính là lo nhị hoàng tử ngày sau sẽ gây ra chuyện khiến người chê cười mà thôi, nương nương đừng để trong lòng..." Tôn ma ma cũng không biết nên khuyên Hoàng hậu như thế nào, chỉ biết an ủi Tiêu hoàng hậu trước, rất sợ nàng sẽ không lo lắng đến thân thể của mình.

"Đây chính là lần đầu tiên hoàng thượng không cho ta mặt mũi, còn là vì Trương Đức phi cùng tên nhị hoàng tử kia." Tiêu hoàng hậu dồn dập nói xong, ngực phập phồng lên xuống, đúng là tức giận đến cùng cực.

Tôn ma ma chỉ có thể nói: "Nhị hoàng tử thì sao chứ? Nương nương còn có thái tử điện hạ cơ mà, trưởng thứ khác biệt, dù sao cũng không thể so với điện hạ."

Sắc mặt Tiêu hoàng hậu trầm xuống, nhớ tới chuyện cũ bảy năm trước. Lúc đó là ngày con trai trưởng của nàng tròn một tuổi, Đông cung tổ chức yến hội thật lớn, thái tử Vũ Văn Hi ở yến hội vui mừng quên hết mọi chuyện, uống say mèm, để cho Trương thị nhân cơ hội hầu hạ gần gũi, được ân sủng, từ đây hầu hạ bên cạnh. Hai tháng sau, thái y bắt mạch nói nàng ta có mang thai. Nàng vốn muốn xử lý Trương thị trước, nhưng nghe lời khuyên của mẫu thân, vẫn chịu đựng việc này, dù sao nàng đã sinh ra con trai trưởng, lại không cho các thị thiếp khác có thai, chỉ sợ Vũ Văn Hi sẽ không hài lòng. Vì thế nàng mở một mắt nhắm một mắt, để cho Trương thị sinh ra nhị hoàng tử, chỉ cho là tích phúc cho con trai. Sau này, để tránh cho cốt nhục của hoàng gia không có danh phận rõ ràng, nàng không thể không nhịn sự ghen tuông và ự không hài lòng của mình, góp lời với Vũ Văn Hi, cho Trương thị một danh phận.

Nhưng đến cùng vẫn để lại một cây châm trong lòng nàng, cho nên nàng cố ý nuông chiều nhị hoàng tử, cố ý làm cho hắn chỉ biết ham chơi. Nhiều năm trôi qua như vậy, cũng có hiệu quả, chỉ là không nghĩ tới, nhị hoàng tử này, ngay cả nàng cũng không coi ra gì.

"Nương nương..." Tôn ma ma thấy nàng lâu như vậy không nói chuyện, không khỏi lo lắng gọi một tiếng.

Tiêu hoàng hậu rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhắm chặt mắt, nói: "Bản cung không sao, chẳng qua nhớ tới một vài chuyện cũ thôi. Ma ma nói không sai, vô luận như thế nào, bản cung đều phải bảo vệ thái tử chu toàn."

Tôn ma ma giấu đi sự chua xót dưới đáy lòng, vui mừng nói: "Nương nương có thể suy nghĩ như thế, thật sự là không thể tốt hơn."

————————————

Trở lại Trường Nhạc cung, Thẩm Mạt Vân đầu tiên là gọi Tần Doãn tới, nói với hắn: "Sự tình của đệ đệ ngươi đã được giải quyết, ngươi là chưởng sự thái giám (thái giám quản lý việc trong cung), ra vào cửa cung tiện hơn chúng ta. Lần sau nghỉ phép, đi thăm hắn đi."

"Tạ ơn chủ tử." Tần Doãn quỳ xuống, nghiêm chỉnh dập đầu ba cái trước mặt Thẩm Mạt Vân, biểu đạt lòng biết ơn của hắn.

Thẩm Mạt Vân vung tay lên, Hồng Tịch cầm một cái hầu bao đưa qua, nhét vào trong tay Tần Doãn, "Đây là chủ tử cho ngươi, nhận lấy đi."

Tần Doãn cũng không từ chối, sau khi nói lời cảm ơn với Thẩm Mạt Vân liền nhận lấy.

Lúc này, Tiễn Dung vào, nói là hoàng thượng điểm thẻ bài của Trường Nhạc cung, để nàng chuẩn bị tiếp giá.

Hồng Tịch kỳ quái nói: "Hai ngày nữa chính là ngày sinh của thái hậu, những năm vừa rồi hoàng thượng đều nghỉ ở Chiêu Minh cung, năm nay sao có thể đến nơi đây?"

Thẩm Mạt Vân miễn cưỡng duỗi thắt lưng ra, nói: "Ai biết hoàng thượng nghĩ gì, dù sao cũng là chuyện vui của Trường Nhạc cung. Hồng Tịch, dặn dò phòng bếp nhỏ chuẩn bị mấy món ăn mà hoàng thượng thích, hâm nóng một vò rượu hoa cúc."

Hồng Tịch mím môi cười, vội lui xuống đi phân phó, thuận tiện còn kéo theo Tiễn Dung.

Không bao lâu, hoàng thượng tới Trường Nhạc cung, Thẩm Mạt Vân bắt gặp ánh mắt buồn bực của người này, cũng không dám vui đùa nói chuyện như mọi khi mà chỉ cẩn thận hầu hạ hắn dùng cơm uống trà, chỉ sợ hắn đem ngọn lửa kia cháy đến trên người nàng.

"Hôm nay sao ái phi lại nghe lời như vậy?" Vũ Văn Hi ôm lấyThẩm Mạt Vân, tạm thời vứt bỏ những chính sự trong triều, bắt đầu chọc ghẹo mỹ nhân trong lòng.

Thẩm Mạt Vân cũng liền thuận thế nghiêng người qua, trời lạnh, có cái lò sưởi ấm như này cũng tốt. Nàng cầm bầu rượu lên, rót một ly rượu màu vàng, bàn tay trắng nõn đưa tới bên miệng hoàng đế: "Thiếp nghĩ rượu làm từ cúc hoa này, uống vào miệng rất thanh, nhưng cũng mạnh lắm, hoàng thượng nếm thử một chút?"

Vũ Văn Hi cúi đầu, uống một ngụm trong chén rượu nàng cầm trên tay, ngoài mùi hoa cúc thơm ngát, còn có một dòng cay nồng nóng rực từ bụng truyền lên. Hắn hơi giật mình, nói: "Rượu này rất nặng, năm rồi trẫm cũng thử rượu hoa cúc nhưng cũng không cay nóng thế này."

Thẩm Mạt Vân cười nói: "Đây chính là phương pháp mà thần thiếp tìm được trên sách cổ, sau đó phân phó người làm ra, chỉ có hai vò thôi. Nếu không phải hoàng thượng tới, thiếp sẽ luyến tiếc mà không lấy ra đâu."

"Ái phi thật sự là đa tài đa nghệ (ý nói có nhiều tài nghệ)." Vũ Văn Hi vừa khen vừa uống một chén rượu, ý bảo Thẩm Mạt Vân tiếp tục rót thêm cho hắn.

"Hoàng thượng thích là tốt rồi, năm sau thần thiếp sẽ làm nhiều một chút, hoàng thượng cũng có thể uống thoải mái." Thẩm Mạt Vân nịnh hót nói, dù sao nàng cũngkhông cần tự mình làm, nàng chỉ cần nói vài câu là vừa có thể làm cho hoàng thượng vui vẻ, vừa có việc để làm, nhất cử lưỡng tiện (Một việc làm có thể được hai mục đích).

Vũ Văn Hi lại uống một ngụm, chẳng những không nuốt xuống, ngược lại đỡ lấy gáy nàng, cúi xuống chạm vào cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên kia, đem thứ rượu thơm ngát truyền qua, người ở trong lòng bị nghẹn vội vàng lấy tay đẩy hắn ra.

"Khụ khụ, hoàng thượng..." Thẩm Mạt Vân đẩy hoàng thượng ra, ho sặc sụa, cảm giác nóng rực từ gò má truyền tới cổ. Nàng thật sự bị sặc, bộ dạng lại chật vật như vậy, không khỏi hơi tủi thân nhìn hoàng thượng một cái.

Vũ Văn Hi cũng cười khẽ đứng lên, hình như bị bộ dạng này của nàng làm cho vui vẻ.

Hoàng thượng quả nhiên cũng không phải người tốt, thích nhìn người ta khổ sở. Thẩm Mạt Vân căm giận nghĩ, đáng tiếc nàng không thể đá cho hắn một phát, còn phải giả vờ đấm nhẹ hai cái vào người hắn, ủy khuất liếc nhìn hắn.

Một lát sau, mu bàn tay trắng muốt như ngọc nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, Vũ Văn Hi bắt lấy bàn tay nhỏ bé kia, cúi người, ôm nàng lên, đi đến phòng trong, cười nói: "Đêm dài thì cứ từ từ, cô chẩm nan miên (nằm một mình không ngủ được), ái phi nếu có hứng như vậy, đêm nay cùng trẫm vượt qua cái lạnh cuối thu này đi."

Thẩm Mạt Vân giả vờ thẹn thùng cúi đầu, nhưng trong lòng lại âm thầm trợn trừng mắt. Lời này mà hoàng đế cũng nói ra được, cô chẩm nan miên? Trên đời này, bất kể ai cũng có thể cô chẩm nan miên, nhưng người đó chắc chắn không phải hoàng đế, trên giường của hắn, không bao giờ thiếu nữ nhân.

Bên này phù dung lay động, chỗ kia buồn bã ỉu xìu.

Trong Thọ Khang cung, Tiêu thái hậu giống như tình cờ hỏi: "Hoàng thượng đêm nay nghỉ ở chỗ nào?"

"Bẩm thái hậu, là Thục phi nương nương ở Trường Nhạc cung thị tẩm."

"Ừ. Ngày mai ngươi đem vòng tay Thập Bát La Hán bằng bạch ngọc tới Chiêu Minh cung, nói rằng ai gia thấy gần đây hoàng hậu mệt nhọc, nên thưởng cho nàng, động viên công lao của nàng." Thái hậu nhàn nhạt nói, khuôn mặt không thấy có nửa phần tức giận hay không hài lòng, "Ngươi tự mình đưa đi."

Lục ma ma lúc này mới lên tiếng.

"Tiêu tiệp dư vẫn không có chuyển biến tốt sao?" Tiêu thái hậu chợt nhớ tới tình huống ở Thúy Vi cung, không khỏi nhíu mày, đứa nhỏ này là các nàng trông đợi nhiều năm mới đến, không thể để có gì sơ xuất.

Lục ma ma nói: "Vẫn như cũ, thưa thái hậu, đã dùng rất nhiều thuốc bổ và dược liệu, nhưng thái y nói thai nhi vẫn vô cùng yếu ớt. Tháng sau chính là thời gian sinh sản, nếu còn tiếp tục như vậy, nô tì lo lắng sẽ..." Câu kế tiếp bà không dám nói ra.

Tiêu thái hậu nhếch môi, mặt lạnh xuống, nói: "Không cần biết thế nào, nhất định phải giữ đứa bé này, không sợ... phải hy sinh nàng!"

Lục ma ma rùng mình, nghiêm nghị khoanh tay nói: "Vâng, thái hậu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.