[Dịch]Thục Phi

Chương 108 : Ra ngoài (trung)




Editor: Natalie Pham​

Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước cửa Thẩm gia, dù là khách khứa hay chủ nhà đều vui sướng, lụa đỏ buộc thành đồng tâm kết, khắp nơi đều có hình chữ hỉ.

Hai chiếc xe ngựa cao quý trước sau đi vào Thẩm gia, bên cạnh còn đi theo mấy hộ vệ đeo kiếm, bọn họ xuống ngựa trước mới nói: "Công chúa, hai vị vương gia, đã đến Thẩm gia."

Bảo nhi nghe vậy, ra hiệu cho cung nữ mở cửa xe, vung tay người muốn đỡ mình xuống ngựa, tự dẫn đầu nhảy xuống, mà Vũ Văn Thụy cùng Vũ Văn Kỳ đi sau lại quy củ đỡ tay thị vệ bước xuống.

Bảo nhi đã tới Thẩm gia mấy lần, người gác cổng đã sớm nhớ kỹ nàng, hơn nữa thị vệ còn đưa lên thiếp mời, không cần ai dặn dò, lập tức đã có hai người chạy nhanh vào trong gọi người.

"Hôm nay tới chúc mừng biểu ca, mọi người làm lớn chuyện như vậy, việc vui không phải biến thành chuyện xấu sao? Đừng rầy rà nữa dẫn đường đi." Bảo nhi dặn dò người gác cổng, lại nói với cung nữ, "Lễ vật đâu? Còn không mau chuyển lên?"

Nàng ra lệnh một tiếng, người chuyển đồ thì chuyển đồ, người dẫn đường thì dẫn đường, một nhóm người chia làm hai nhóm. Một đội đi đại sảnh trước, một đội chuyển hòm đến phía sau.

Tuy Bảo nhi nói không cần người Thẩm gia đến nghênh đón, nhưng Thẩm Thời Tự biết tin vẫn cùng con trai trưởng Thẩm Trọng Vân chạy tới mỉm cười chắp tay nói: "Công chúa đến rồi."

Lại cúi đầu nhìn thoáng qua hai đứa bé trai, càng vui vẻ nói: "Lạc vương cùng Triệu vương cũng tới rồi."

Bảo nhi từ nhỏ đến lớn cũng không sợ người lạ, càng không ngại ngùng, trước mắt vẫn là ông ngoại cùng cậu, vì thế cười tủm tỉm đi lên phía trước cũng chắp tay chào Thẩm Thời Tự: "Ông ngoại tốt." Lại cười nói với Thẩm Trọng Vân, "Hôm nay là ngày vui của đại biểu ca, chúc mừng cậu."

Vũ Văn Thụy cũng theo sau lễ phép nói: "Chúc mừng ông ngoại, chúc mừng cậu."

Vũ Văn Kỳ tò mò nhìn xung quanh trước, sau khi nói giống hai người bèn khẩn cấp hỏi: "Biểu ca đâu? Tân nương tử đâu? Còn chưa tới sao?"

"Tốt, tốt." Thẩm Thời Tự vuốt chòm râu bạc, cười vô cùng thoải mái lại đã quên trả lời câu hỏi của Vũ Văn Kỳ.

Nhưng Thẩm Trọng Vân nhìn qua hơi nghiêm túc lại nói: "Minh Hạo đang chuẩn bị đi đón dâu, tính thời gian cũng nên đi rồi." Trước cửa đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, vì thế cười nói, "Đi ra ngoài xem thôi."

Ánh mắt Bảo nhi cùng Vũ Văn Kỳ sáng ngời, đang nghĩ muốn đi xem náo nhiệt, không nghĩ Vũ Văn Thụy lại nói: "A Kỳ bị thổi gió, ta sợ hắn bị đau đầu, có thể xin ông ngoại mang chúng ta vào trong nghỉ ngơi không."

Cái gì? Vũ Văn Kỳ lập tức buồn bã, Bảo nhi thấy thế lại nói: "Ta đây..."

Bảo nhi chưa nói xong, Vũ Văn Thụy đã cắt đứt: "A tỷ, đệ nhớ trước khi đi a nương dặn tỷ báo lại mấy câu cho bà ngoại, bảo tỷ đừng chạy loạn, tỷ còn nhớ rõ đi?"

Thẩm Thời Tự mỉm cười, cảm thấy ba chị em thật thú vị, nhưng nhìn khuôn mặt Vũ Văn Kì thật giống nữ nhi, cũng nói nhẹ nhàng hơn: "Thân thể Triệu vương tốt hơn không? Hôm nay gió hơi lớn, lát nữa ta cho người đưa bát canh gừng đến trừ gió."

"Vốn không có chuyện gì, là Lâm thái y thích nói quá thôi." Vũ Văn Kỳ hoảng đầu, lơ đễnh nói.

"Nói bậy!" Vũ Văn Thụy gõ trán tiểu đệ nói, "Mấy ngày trước không cẩn thận trúng gió bị bệnh là ai? Về sau nửa đêm không cho chuồn ra phòng xem ánh trăng bồi dưỡng tài văn chương, lại có lần sau, ta cho người khóa phòng đệ vào buổi tối."

Chuyện khác có thể cho Vũ Văn Kỳ đùa, nhưng về thân thể, Bảo nhi cùng Vũ Văn Thụy đều chịu ảnh hưởng to lớn của mẫu thân, đặc biệt Bảo nhi, càng chính mắt thấy tình huống năm đó, bởi vậy hai người đều đặc biệt cẩn thận. Sau khi dạy dỗ một lúc, Vũ Văn Thụy nói với Thẩm Thời Tự: "Làm phiền ông ngoại."

"Ha ha, không phiền." Thẩm Thời Tự vừa đáp vừa liếc mắt nhìn con trai trưởng, người sau hiểu ý tự dẫn đường, dẫn dắt ba chị em đi vào trong gặp mặt Trình thị.

Trình thị đang ngồi trong phòng xép bên cạnh đại sảnh, Thẩm Trọng Vân đưa người tới xong cũng không lập tức rời đi mà đứng ở một bên chờ. Quả nhiên, sau một lúc chào hỏi ân cần, Trình thị đã nói: "Lạc vương cùng Triệu vương luôn đợi ở chỗ này với chúng ta cũng quá ủy khuất, không bằng đi ra phía trước với mọi người đi."

Tuy lễ giáo Đại Tề cũng không quá nghiêm khắc, nhưng hai bé trai xen lẫn cùng một đám phu nhân đã kết hôn cùng tiểu thư quả thật kỳ quái, vì thế Bảo nhi cũng nói: "Trông chừng tiểu đệ cẩn thận, đừng để hắn chơi điên rồi."

Đợi Vũ Văn Thụy trả lời cũng không quên nói với Trình thị một tiếng, mới kéo Vũ Văn Kỳ đã sớm không ngồi được đi sau cậu đi đến phía trước. Nếu hắn không nhớ nhầm, Út Dung cũng sẽ tới cùng phụ thân hắn, hi vọng hai người này không cần gây gổ nữa.

Ngồi ở chỗ này đều là phu nhân cáo mệnh của các phủ, nhưng chỉ có Bảo nhi là người trong hoàng gia, ai không từng tôi luyện nhiều, không khí chẳng những không câu thúc, ngược lại càng thêm sôi động. Chẳng qua, ánh mắt đều như có như không nhìn qua hai mẹ con ngồi trong góc xó.

Trình thị hỏi Bảo nhi mấy câu, khi nghe tin Thẩm Mạt Vân sống rất tốt, tâm tình mới thoải mái hơn, bà ta cũng nhìn thoáng qua góc kia, nói nhỏ: "Cô nương nhà Kỳ Quốc huyện công cũng tới rồi, bên cạnh là Lâm phu nhân mẫu thân nàng."

Bảo nhi nghe vậy thì nhíu mày, cũng không né tránh, thoải mái nhìn qua, một năm không thấy, ấn tượng sớm đã mơ hồ, bây giờ nhìn lại cũng không khác lắm, nhìn qua vẫn thật nghe lời dịu ngoan, quần áo trẻ con tô đậm nên nét ngây thơ. Ngược lại vị Lâm phu nhân kia càng chọc người chú ý, đầu đeo đầy châu ngọc, trên áo cánh đỏ thẫm thêu mẫu đơn ung dung phú quý, khoác áo choàng tím thẩm như một vị phu nhân điển hình.

Mà vị phu nhân này cũng đang nhìn Bảo nhi, khi nhìn đến bộ quần áo nam nhi màu đỏ thì nhướng mày, trong mắt hiện lên nét không vui. Lâm thị xuất thân thế gia, từ nhỏ được giáo dục như tiểu thư khuê các, hành vi nữ tử mặc quần áo nam tử chính là kinh thế hãi tục trong mắt bà ta, nhưng Bảo nhi là công chúa, muốn dạy dỗ cũng phải xem phân lượng mình như thế nào, lại nghĩ đến nữ nhi bị thái hậu hứa cho Triệu vương, hai người đúng là chị em ruột, trong lòng không khỏi có chút mâu thuẫn.

Thật ra nữ tử mặc nam phục ở tiền triều cũng đã trở thành xu hướng mới, tuy Đại Tề không có phong trào này, nhưng ngẫu nhiên vẫn có thể nhìn đến phong cảnh khác biệt như vậy trên đường phố.

Bảo nhi không chú ý đến nét không thoải mái trong mắt Lâm thị, phải nói nàng khinh thường chú ý, nàng nhớ rất rõ lời mẫu thân nói. Nàng là Hà Lạc công chúa của Đại Tề, là quý nữ hoàng gia, nào có thời gian so đo thủ đoạn nhỏ hẹp hòi như vậy. Nàng cười nói mấy câu với Trình thị rồi đứng dậy đi đến chỗ cô nương của Kỳ Quốc huyện công, đầu tiên cười nói với Lâm thị: "Lâm phu nhân, ta cùng Mạn nương lâu không gặp, muốn ngồi đây nói mấy lời với nàng, ngài không để ý chứ?"

Mạn nương đúng là tên chữ của tiểu thư phủ Kỳ Quốc huyện công, thiên kim khuê các lui tới với nhau đều xưng hô bằng tên chữ của nhau.

Lâm thị chỉ có thể đáp lại: "Đương nhiên không để ý."

Không khí cũng hơi cổ quái một ít, các phu nhân khác nhìn thoáng qua nhau, kể cả các cô nương cũng hiếu kỳ nhìn qua Bảo nhi, trong mắt có nét hâm mộ hướng tới.

――――――――――――――――

Thẩm Mạt Vân nghe Tiễn Dung báo lại, không khỏi lắc đầu, quay đầu lại oán giận nói với đế vương đang ngồi trên ghế dựa: "Bảo nhi bị ngài sủng thành bộ dáng gì nữa, dám thay nam phục đi dự yến hội, ngài không lo lắng ngày mai ngự sử hoặc nhóm thái phó lại khóc kể với ngài sao?"

Vũ Văn Hi đang xem sách, nghe Thẩm Mạt Vân nói cũng chỉ nói lại: "Có gì cần lo lắng chứ? Chẳng qua nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng chỉ nói miệng mà thôi, muốn nói cứ nói đi, dù sao cũng không phải lần đầu, nợ hơn không lo."

Thẩm Mạt Vân lại thở dài nói, "Nữ nhi vốn được nuông chiều, thiếp không nói Bảo nhi. Nhưng còn Kỳ nhi, ngài..."

Nói như vậy, không nên nghiêm khắc với con sao? Các hoàng tử khác đều như thế, cố tình mặc kệ hành vi của Vũ Văn Kỳ có hoang đường đến mức nào, Vũ Văn Hi đều cười cho qua, hiếm khi răn dạy cũng chỉ là chuyện trên mặt mũi.

Vũ Văn Hi lật trang sách nói: " Thân thể Kỳ nhi không tốt, trẫm thương nhiều một ít, có gì không ổn?"

Hơn nữa Vũ Văn Kỳ có thể khóc có thể náo, nghịch ngợm tinh linh, ngẫu nhiên có cử chỉ ngạc nhiên lại không quá ngỗ nghịch, Vũ Văn Hi cũng khá hài lòng.

Thẩm Mạt Vân nghe vậy thì khẽ lắc đầu, cũng không nói tiếp về vấn đề này, mà vẫy tay bảo Tiễn Dung lấy ra cây địch màu xanh, điều chỉnh âm thanh rồi chậm rãi thổi một khúc 《 Dương Quan khúc 》.

Làn điệu thoải mái phập phồng hiện rõ tình cảm bạn bè ly biệt ngoài biên quan.

Khi Thẩm Mạt Vân thổi âm điệu đầu tiên, Vũ Văn Hi đã đặt sách trên tay xuống, thân thể dựa vào đệm, khóe miệng khẽ cười, đôi mắt khép hờ, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp trên đùi theo làn điệu.

Thổi xong một khúc, Thẩm Mạt Vân buông trúc địch, nở nụ cười nói với Vũ Văn Hi vừa mở mắt nhìn nàng: "Không biết tại sao, bỗng nhiên nhớ tới câu ‘Tây ra dương quan không thấy người’, nhất thời cảm khái, bèn mượn khúc trữ tình. Múa búa trước cửa Lỗ Ban khiến hoàng thượng chê cười."

Vũ Văn Hi cũng nói: "Nàng thổi không sai, nhưng mấy đoạn phía sau hơi lạc điệu." Dứt lời, vươn tay phải về phía nàng, ý bảo nàng đưa trúc địch cho hắn.

Thẩm Mạt Vân vội đưa qua, Vũ Văn Hi nhận lấy thì đặt bên môi, tiếng nhạc trong trẻo vang lên, đúng là khúc “Dương Quan khúc” lúc nãy.

Cùng một khúc nhạc, lúc này nghe lại hơn mấy phần dũng cảm, hơn nữa hùng hậu hơn. Hết một khúc nhạc, Thẩm Mạt Vân vỗ tay "Phách phách phách", thật tình ca ngợi: "Hoàng thượng thổi địch thật tốt."

Vũ Văn Hi nghe vậy cười, bảo Thẩm Mạt Vân qua ngồi, tâm trạng rất tốt dạy nàng, "Thổi đến đoạn này, ngón tay muốn chuyển sang đây, lại đổi tay..."

Sau đó Thẩm Mạt Vân lại cầm lấy cây trúc địch kia, nhớ lại lời chỉ dẫn của Vũ Văn Hi rồi mới nâng tay lên, môi đỏ mọng đè lên lỗ hơi, âm điệu lưu sướng lập tức truyền ra.

Nghe một lát, Vũ Văn Hi đột nhiên mở to hai mắt, hơi run sợ, lập tức lại cười khẽ.

Đây là《 Trần phong? Trạch pha 》 trong Kinh Thi sao.

Đợi âm điệu cuối cùng kết thúc, Thẩm Mạt Vân cố ý hỏi: "Như thế nào?"

Vũ Văn Hi ôm nàng vào lòng cười nói: "Ra cửa nhà này, mĩ nữ như mây. Tuy nhiều như mây, sao ta chỉ có một mình."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.