Editor: Natalie Pham
Cao Hiền phi không có con cái nên trong cung cũng không có ai mặc áo tang cho nàng ấy, nhưng vương phi trước của Bành Thành vương Cao thị tiến cung cầm mấy thứ Hiền phi để lại làm kỉ niệm. Còn chuyện nuôi nấng tam công chúa cũng do Liễu quý phi nhắc đến: "Hoàng thượng, Hiền Thận phi mất rồi nên để ai nuôi nấng tam công chúa?"
Vũ Văn Hi suy nghĩ một lát rồi nói: "Đưa đến chỗ Chu tu nghi thôi."
Liễu quý phi đáp ứng, trong cửu tần chỉ có Chu tu nghi không có con, đưa đến chỗ nàng ta cũng phù hợp, nhưng cũng nhìn ra được hoàng đế không có ý thăng vị phân cho ai, trong lòng mừng thầm nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Hiện nay vị trí Đức phi cùng Hiền phi đều trống, cửu tần chưa đầy, ngài xem có thăng ai lên không?"
Vũ Văn Hi liếc mắt nhìn Liễu quý phi nói: "Nàng suy nghĩ thật chu toàn." Không nghe ra là vui hay buồn, ngừng lại một lát mới nói, "Trước như vậy đi, không vội."
Liễu quý phi thấy hắn mất hứng cũng không nói nữa, thực ra nàng ta cũng không vui chi người khác thăng vị phân, Vũ Văn Hi không có ý này tốt nhất, vì thế nói sang chuyện khác: "Quách phương hoa đã đàn một khúc đàn mới cực kì xuất sắc, hoàng thượng muốn nghe một chút?"
Vũ Văn Hi nói: "Vậy cho nàng ta tới hầu hạ đi."
Liễu quý phi che giấu nỗi chua xót quay đầu dặn cung nữ đi gọi Quách phương hoa tới, khi nàng ta quay đầu đối mặt với quân vương vẫn rạng rỡ diễm lệ như trước, không hề tiết lộ ra cảm xúc.
Một vị phi tử qua đời cũng không gây ra sóng gió lớn trên triều đình, mà văn võ bá quan càng làm mọi việc như bình thường. Thẩm Thời Tự đã dâng tấu chương xin từ quan, nhưng có lẽ hoàng đế có ý khác nên vẫn giữ lại không trả lời, Thẩm Thời Tự cũng nói thầm. Mặc kệ thế nào, lúc này đang lo việc hôn sự của cháu ruột Thẩm Minh Hạo, rốt cục quyết định hôn lễ vào ngày mùng chín tháng mười.
Trong cung Trường Nhạc, Thẩm Mạt Vân đang kiểm tra lễ vật mang ra ngoài, sau khi xác định không có sai lầm mới gật đầu nói: "Được rồi, bọc vào đi." Lại nói với Bảo nhi, "Con nói muốn đến Thẩm gia tặng lễ, vậy con đi đi. Muốn đi sớm một chút, cũng tùy con. Chỉ có hai điểm, không được bướng bỉnh, chăm sóc Kỳ nhi thật tốt, hiểu không? Nếu không làm được, sẽ giam cầm con đến rằm năm sau, không được ra cung."
Kinh thành có lệnh cấm ban đêm, phố phường chỉ đông đúc náo nhiệt vào ban ngày, cho nên Bảo nhi kéo qua hai em trai bàn bạc, nhân cơ hội chúc mừng hôn lễ của đại biểu ca thì đi dạo một vòng.
Thẩm Mạt Vân biết cũng không ngăn đón, chỉ đưa ra hai yêu cầu, đợi bọn hắn đáp ứng cũng cho đi.
Bảo nhi dựa bên người Thẩm Mạt Vân cười nói: "Có thị vệ đi theo đâu, không sợ, hơn nữa nữ nhi mang theo lệnh bài có việc sẽ đến chỗ phủ doãn xin giúp đỡ. Hơn nữa dưới chân thiên tử, giữa ban ngày còn có người dám làm gì sao?"
"Cẩn thận một chút luôn tốt." Thẩm Mạt Vân dặn dò lại nói với Vũ Văn Thụy, "Thụy nhi, con là ca ca, muốn trông chừng Kỳ nhi, hơn nữa đừng chạy loạn theo Bảo nhi, đến giờ thì hồi cung, đừng ở ngoài quá muộn."
"Con nhớ rồi, a nương." Vũ Văn Thụy nghiêm túc nói, vừa cúi đầu đã nhìn thấy Vũ Văn Kỳ đang làm ngoáo ộp thật buồn cười, hắn suýt nữa cười ra tiếng bèn ho nhẹ một tiếng nhưng trên mặt cũng có ý cười.
Thẩm Mạt Vân còn nói mấy câu, bảo Tố Nguyệt đi cùng bèn thả người.
――――――――――――
Đông thị ở ngoại thành, mỗi ngày buổi trưa các chủ quán bắt đầu mở quán, buổi chiều đóng cửa, thời gian rất nghiêm khắc, nhưng có đủ mọi thứ từ hàng tươi hoa cỏ, son bột nước, vàng bạc ngọc khí đến châu hoa trâm cài, vải vóc quần áo, kể cả một ít vật phẩm hiếm của người Hồ cũng thường thấy.
Ba tỷ đệ đã thay quần áo ra ngoài ở trong cung, Bảo nhi càng lanh lẹ, mặc áo dài màu đỏ, đeo thắt lưng bằng ngọc, buộc tóc lên cầm cây quạt trong tay như thiếu niên phong lưu.
Ngồi trong xe ngựa, Vũ Văn Thụy không nhịn được hỏi: "A tỷ, ngài định mặc như vậy ra cung sao?"
Bảo nhi lắc lắc quạt xếp trong tay nhìn hắn nói: "Ngươi có nghi vấn sao?"
Vũ Văn Thụy rối rắm: "Cái kia, a nương biết không?"
"Không hỏi."
Vũ Văn Thụy còn muốn nói gì, lại bị Vũ Văn Kỳ kéo lấy vạt áo, chỉ nghe hắn nói: "Ca, ngài mặc kệ a tỷ, cũng không phải lần đầu. Lần trước phụ hoàng thấy, cũng không nói gì sao? Ngược lại còn khen ngợi a tỷ ăn mặc rất đẹp mắt đâu!"
"Nhưng thái phó bọn họ..."
"Sợ cái gì?" Vũ Văn Kỳ cười ác ý, "Dù sao bọn họ cả ngày ồn ào quần áo khác biệt, âm dương không thể loạn, lễ pháp cái gì, thật cổ hủ. Rõ ràng a tỷ mặc quần áo của nam, cũng không dám nói a tỷ trước mặt phụ hoàng, lại trút giận vào đệ, hại đệ chép sách đúng mười ngày. Chờ ngày nào đó đệ cũng mặc quần áo phụ nữ, tức chết bọn họ."
"Các sư phụ cũng vì tốt cho đệ, rõ ràng là đệ không tốt làm bẩn bức hoạ của thái phó..." Vũ Văn Thụy chỉ cảm thấy đau đầu, có một tỷ tỷ khác người, còn đến một người đệ đệ phản nghịch, nói cái gì mặc quần áo phụ nữ... Ông trời đang ngại cuộc sống của hắn rất hài lòng sao? Năm nay hắn mới chín tuổi a! Vì sao muốn lo lắng việc này?
"Đệ cũng không cố ý, ai bảo con hoạ mi kia bay nhanh như vậy, đệ muốn bắt nó nhanh chút mới không cẩn thận cọ bẩn bức đồ băng tuyết kia." Vũ Văn Kỳ bĩu môi nói, "Lại nói, lúc sau đệ cũng xin lỗi thái phó nha, là hắn rất keo kiệt!"
"Bức đồ băng tuyết kia là di vật của Hà họa thánh của tiền triều lưu lại..."
Vũ Văn Kỳ bĩu môi cũng không nói chuyện nữa.
"Còn nữa tuyệt đối không thể nhắc lại chuyện mặc đồ phụ nữ, biết không?" Vũ Văn Thụy thật sự không nghĩ nhóm thái phó bị tức chết, khó được cảnh cáo đệ đệ.
"Biết rồi." Vũ Văn Kỳ không tình nguyện đáp lại, thè lưỡi với Vũ Văn Thụy mới chuyển qua tán gẫu với Bảo nhi.
Vũ Văn Thụy cũng đành bất đắc dĩ thở dài xoa đầu tiểu đệ.
Đến Đông thị, Bảo nhi là người thứ nhất nhảy xuống xe ngựa, sau đó là Vũ Văn Thụy cùng Vũ Văn Kỳ, hiện ra trước mặt bọn họ là hình ảnh náo nhiệt phồn hoa.
Cảnh tượng người qua đường vội vàng, tiếng chuông cùng thương đội rao hàng hoá, thiếu nữ cầm lẵng hoa, đại thẩm xắn ống tay áo nỗ lực đón khách, tiếng kể chuyện trong quán trà, cùng với thương nhân nước khác đầu đội khan mặc áo cổ tròn.
"A tỷ, đệ muốn nhìn cái kia." Vũ Văn Kỳ hưng chỉ vào tiệm bán hàng hoá nước ngoài độc quyền cách đó không xa rồi dắt quần áo Bảo nhi reo lên.
Bảo nhi cũng rất hứng thú nói: "Đi thôi."
Hai đánh một, Vũ Văn Thụy đành gật đầu đi theo.
Đi đến từng gian một, có vải vóc nhung lụa, bộ diêu trâm cài tóc, còn có một bộ tượng điêu khắc gỗ cùng đồ chạm ngọc mà Vũ Văn Thuỵ thích, cộng thêm mấy món bánh ngọt, trong tay bọn thị vệ phía sau càng ngày càng có nhiều hòm. Bảo nhi đang hứng thú chọn lựa châu thoa trang sức, tuy rằng vật liệu thợ khéo kém hơn trong cung nhưng cũng có nét thú vị khác, Vũ Văn Kỳ cũng hơi đói bèn cầm bánh hoa cúc lên ăn.
Lúc này, bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc: "Bát đệ?"
Hửm? Vũ Văn Kỳ đang vui vẻ ăn bánh bị hoảng sợ liền nghẹn ho khan lên, Vũ Văn Thụy bên cạnh hắn sợ đến mức nhanh chóng cầm chén trà trên bàn cho hắn uống, vừa vỗ lưng vừa lo lắng hỏi: "A Kỳ, không sao chứ?"
Nhưng Bảo nhi lại xoay người, nhíu mày nói: "Là tứ ca a, thật khéo."
"Ách..." Diên vương có nét dịu dàng giống Giang chiêu dung khiến người ta có cảm giác ôn hoà, hắn nhìn cách ăn mặc của Bảo nhi không khỏi buồn cười, lập tức nói, "Muội muội cũng ra ngoài sao?"
Bảo nhi cho tới bây giờ đều không biết khách khí là gì bèn nói thẳng: "Không phải thật rõ ràng sao? Chúng ta đều đứng nơi này, ngươi nghĩ là bóng quỷ sao!"
Diên vương cười làm lành, cũng không tức giận, "Ta chỉ thấy giật mình thôi."
Vũ Văn Kỳ thật vất vả bình phục xuống nói: "Chúng ta đang chọn lễ vật đâu, lập tức muốn đến nhà ngoại tổ chúc mừng. Tứ ca đâu, sao lại ra đây?"
"Tứ ca." Vũ Văn Thụy chào hỏi.
Diên vương đầu tiên gật đầu với Vũ Văn Thụy sau đó mới mỉm cười nói: "Mấy ngày nay thân thể mẫu thân không tốt lắm, ta xin nghỉ đến chùa miếu ngoài thành cầu phúc, lúc về đi ngang qua Đông thị bèn nghĩ muốn chọn mấy món lễ vật mang về cho mẫu thân giải buồn."
"Vậy thật khéo, có thể gặp nhau ở đây." Vũ Văn Kỳ hơi bĩu môi nói, hình như hơi mất hứng bị người khác quấy rầy.
Diên vương nhìn hắn, đột nhiên lấy qua một vật bọc trong giấy dầu từ trong tay thị vệ phía sau đưa tới trước mặt Vũ Văn Kỳ: "Bát đệ thích ăn bánh hoa cúc sao? Trong Đông thị chỉ có Tô nhị nương làm bánh hoa cúc tốt nhất, cho đệ nếm thử xem."
Vũ Văn Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nghĩ rằng có người chủ động đưa lên cửa không cần phí phạm, hắn còn chưa ăn no đâu, vì thế nhận lấy túi bánh kia, nhe răng cười với Diên vương: "Cám ơn tứ ca."
"Thích là tốt rồi." Diên vương sờ đầu Vũ Văn Kỳ, tươi cười ôn hòa.
Lúc này Bảo nhi nói xen vào: "Tốt lắm, túi điểm tâm to như vậy cũng đủ cho đệ ăn rồi. Cũng sắp đến giờ chúng ta đến nhà ngoại tổ phụ. Tứ ca, chúng ta xin đi trước một bước."
Vũ Văn Thụy nói theo: "Đúng vậy, nên đến Thẩm phủ ."
Diên vương cười, hơi nghiêng người cho bọn họ đi trước.
Lúc gần đi, Vũ Văn Kỳ đột nhiên quay đầu lại nói với Diên vương: "Trở về đệ mời huynh ăn bột sen nắm." Ừ, như vậy sẽ không thiếu nợ nhau.
Diên Vương sửng sốt sau đó mỉm cười nói: "Tốt."
Sau khi tách ra, Bảo nhi nhìn bầu trời rồi nói với người đánh xe: "Đến Thẩm phủ."
Người đánh xe ra lệnh một tiếng, xe ngựa nhanh chóng chạy vào nội thành.
Trong toa xe hơi lung lay, Bảo nhi lo lắng nhìn đệ đệ nhỏ nhất nói: "Kỳ nhi, vì sao đệ muốn mời tứ ca ăn bột sen nắm?" Nàng cũng không có ý kiến với Diên vương, chỉ sợ sẽ gây phiền phức cho Thẩm Mạt Vân.
Vũ Văn Kỳ lại không thèm để ý, trong tay đang đùa nghịch cửu liên hoàn cùng bóng bằng ngọc nói: "Không phải lão sư thường nói có qua có lại mới toại lòng nhau sao. Tứ ca mời đệ ăn bánh hoa cúc, đệ mời hắn ăn hạt sen nắm a. Không đúng sao?"
Ý hắn là làm theo lời thánh nhân, chắc là không sai thôi, các sư phụ cùng a nương biết nhất định sẽ khen hắn nghe lời có hiểu biết.
Lời này cũng không sai, Bảo nhi do dự một lát, nghĩ rằng vẫn nên trở về nói với Thẩm Mạt Vân đi, tuy nàng không nghĩ Diên vương sẽ có ý xấu với Vũ Văn Thụy, nhưng Giang chiêu dung lại là mẹ đẻ của Diên vương, nhỡ... Nghĩ một lát nàng nói: "Một lát đừng ăn rất no, cẩn thận lại phải mời thái y."
Vũ Văn Kỳ vừa nghe lập tức ném cửu liên hoàn đang chơi, trừng mắt nhìn Bảo nhi nói: "Đệ sẽ không đâu, a tỷ đừng xem thường người khác."
Vũ Văn Thụy nhìn ra sự lo lắng trong mắt Bảo nhi, nhưng dù trưởng thành sớm hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ không đủ chin tuổi nên cũng không biết tỷ tỷ đang lo lắng gì, nghe bọn họ đột nhiên chuyển đề tài bèn nói theo: "A tỷ yên tâm, đệ sẽ xem a Kỳ."
"Ừ."