[Dịch] Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel (Mạn Uy Thế Giới Đích Thuật Sĩ

Chương 334 : Cô muốn bí kíp võ công không




Melinda nhìn cốc nước màu xanh vì có thêm tà năng mà mặt nước không ngừng chuyển động, cái mũi liền co lại, nhận thức sau đó là cần phải né đi, trong lòng tự nhủ cái thứ đồ chơi này thật sự có thể uống sao? Nhưng mà, cô ta vẫn là trừng mắt cắn răng một cái, bất cứ giá nào thì cứ coi như là đang uống loại đồ uống vị táo đi!

Dưới cái nhìn chăm chú của Evanson, Melinda chậm rãi đem ly đưa đến bên miệng, nhưng mà ngay lúc đó liền có một câu hỏi được đưa ra: "Nhưng mà Evanson này, cái giá phải trả là cái gì đây?"

Người hỏi những lời này không phải là Melinda, cô ta đã làm tốt tư tưởng giác ngộ là sẵn sàng trả giá không tiếc cái gì rồi, mà người hỏi lại là Clare đang đứng ở một bên phát ra nghi vấn như vậy.

Tuy rằng không biết rõ nguyên nhân và hậu quả, nhưng mà hiện tại cô ta cũng đã nhìn ra rồi. Evanson chính là muốn thông qua cái này... Tạm thời xem nó như là nghi thức a, đưa cho bà cô này năng lượng ma pháp của mình.

Cô ta cũng đồng thời nhìn ra, bà cô này cũng không phải là một người đơn giản. Tuy rằng nhìn vào cách ăn mặc và trang điểm thì giống như là một nhân viên văn phòng bình thường, thế nhưng trong lúc lơ đãng cô ta lại lặng lẽ để lộ ra loại ánh mắt sắc bén, cùng với những động tác tay chân như một thói quen, những đều này cho thấy rõ cô ta có một loại năng lực chiến đấu không hề tầm thường.

Ngoại trừ Ma Pháp Sư, thì người có thể đem những kỹ xảo chiến đấu luyện được đến nước này, có thể nói là tương đối hiếm thấy. Nhưng mà cô ta cũng không thiên phú trong việc học tập ma pháp.

Để cho một người không có thiên phú đạt được sức mạnh ma pháp như vậy, thì tất nhiên là phải trả một cái giá tương đối lớn đấy.

Nhưng mà một cái giá lớn như vậy thì sẽ do người nào trả đây? Đúng là Clare không có để lời của Melinda ở trong lòng, thế nhưng nếu như là bản thân người thì triển pháp thuật là Evanson thì...

Nghe thấy câu hỏi vừa rồi, động tác của Melinda liền dừng lại, Evanson cũng quay đầu nhìn về phía Clare, đồng tử co rút lại, trong mắt của anh ta đột nhiên xuất hiện một tia hoảng sợ.

Bởi vì anh ta phát hiện ra, trong tay của Clare vừa vặn có được… Một cái rìu chữa cháy.

Cửa hàng này của Evanson tuy rằng kinh tế, sinh lời có chút đình trệ, nhưng dù sao cũng thuộc tính chất buôn bán, cho nên anh ta có chuẩn bị một vài thiết bị phòng cháy để ứng phó kiểm tra, cái rìu chữa cháy này là một trong số những thiết bị đó, sau khi sử dụng xong liền tiện tay ném nó vào trong tầng hầm ngầm.

Nhưng bây giờ khi Evanson nhìn thấy cái rìu chữa cháy bình thường này thì từng cái cảm giác điềm xấu liền xông lên tận não. Loại trường hợp này sau khi xuất hiện ý vui đùa như vậy thì thật sự là điềm xấu quá rồi, vậy mà mình lại không phát hiện ra sớm chứ, còn có vết rỉ sắt bên trên cái lưỡi búa kia nữa, tại sao càng nhìn lại càng thấy giống vết máu vậy?

Cái này khiến cho Evanson sợ tới mức đứng thẳng lên, hơn nữa pháp trượng cầm trong tay cũng bị ném đi rất xa, tranh thủ lúc đó thân ảnh cũng di chuyển cách xa với người nào đó. Nhưng hắn vẫn là theo bản năng buộc miệng nói ra một câu "Đây hết thảy..."

Nói xong, Evanson liền thấy hối hận rồi, có lẽ bởi vì nguyên nhân về ảnh hưởng của tâm lý, nên anh ta liền cảm giác, cảm giác như trên một bên rìu chữa cháy đột nhiên tản mát ra một loại khí tức nhằm vào hắn ta, dường như nó đang lớn tiếng gào thét: "Ai đó mau tới mở ra hộp sọ của hắn ta đi, có lẽ đến lượt ta ra sân rồi!"

Evanson nuốt nước bọt, gấp gáp nói: "Sau khi cô uống hết chén nước này, cô lập tức sẽ không còn là người bình thường nữa, cô sẽ phát hiện ra rằng người bình thường sẽ càng lúc càng cách xa cô."

"Ngu ngốc cũng không hẳn là thống khổ, bình thường chính là một loại hạnh phúc…" Melinda quơ quơ chén nước trong tay, nhìn thứ chất lỏng màu xanh lá kia, nói: "Nhưng nỗi thống khổ của ta đều đến từ chính sự ngu ngốc và bình thường!"

Cô ta nhớ tới đảo Bahrain, nhớ tới Coulson đã chết, nhớ tới cái cảm giác vô lực sau đó kia, nhớ tới sự căm hận của mình về cái "bình thường" kia. Ánh mắt Melinda liền hiện lên vẻ dứt khoát, đem chén nước biếc trong tay uống một hơi cạn sạch.

"A..." Vừa đem nước uống hết, Melinda liền đem ly vứt qua một bên rồi quỳ trên mặt đất, liên tục thống khổ kêu to.

May mà cái phòng dưới đất này đã được Evanson tạo ra một cái kết giới cách âm, bằng không thì Melinda gào thét như vậy không cần năm phút đồng hồ, cảnh sát có thể sẽ tới đây bao vây lại.

Melinda nằm rạp trên mặt đất, thân thể nương theo tiếng gào rú mà không ngừng run rẩy. Có khi sẽ nghe thấy rặc rặc một tiếng, tứ chi vặn vẹo thành một góc độ quỷ dị, nhưng rất nhanh lại sẽ biến thành bộ dáng lúc trước, cơ bắp của thân thể bỗng nhiên phồng lên, đem quần áo kéo ra quá chặt, nhưng lại lập tức lại co lại thành trạng thái của người bình thường.

Loại biến hóa kịch liệt ngắn ngủi trên cơ thể này, sự thống khổ mà nó mang đến thật đúng là khó có thể tưởng tượng được, mỗi một lần đều khiến cho cô ta phát ra những tiếng kêu thảm thiết đến khàn cả giọng.

Evanson lạnh nhạt, thờ ơ đứng ở một bên, muốn đạt được loại sức mạnh mà người khác cả đời cũng không thể lấy được, vậy thì cái giá phải trả chính là sự thống khổ mà người khác cả đời này cũng không cảm nhận được. Mà Clare nhìn thấy bộ dạng này của Melinda, lại có vẻ có chút không đành lòng, nhưng đồng thời cũng chỉ biết thở dài một hơi.

Cô ta đoán rằng, cái này chỉ sợ sẽ là cái giá chính thức, may mà không phải là Evanson chịu đựng những điều này. Nhưng mà ngẫm lại một chút thì dựa theo tính cách của Evanson thì việc quên mình vì người gì gì đó căn bản là không có tồn tại đâu.

Qua chừng năm phút, biến hóa của Melinda cuối cùng cũng ngừng lại, thế nhưng sự thống khổ cực lớn vừa rồi, khiến cho chút thể lực của cô ta liền chống đỡ hết nổi, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển.

Không ngoài dự liệu, Evanson thầm nghĩ. Hình dạng này của Melinda nhìn bề ngoài thì vẫn giống như người bình thường, ngoại trừ móng tay cùng với lọn tóc biến thành màu xanh nhạt thì không còn biến hóa gì quá lớn.

Lại qua thêm hai phút, Melinda cuối cùng cũng thở lại bình thường rồi, chầm chậm từ trên mặt đất đứng lên. Mà vào một khắc khi cô ta ngẩng đầu lên này, Clare liền lập tức đứng bên cạnh Evanson, bởi vì: "Nếp nhăn nơi khoé mắt đã không thấy nữa rồi."

Không sai, những nếp nhăn kia trên mặt của Melinda đều đã biến mất, bờ môi tức thì cũng trở nên có chút màu đen nhạt, giống như được thoa lên một lớp son bên ngoài, như vậy nhìn qua thật đúng là trở nên hấp dẫn hơn. Vì vậy mức độ uy hiếp trong lòng Clare lại tăng thêm một bậc nữa.

Hừ, trước kia mình đúng là mù mà, vậy mà lại cảm thấy Evanson là người chân thành, Clare trong lòng thầm nghĩ. Sau khi trải qua sự việc hôm nay, cô ta xem như đã hiểu được rằng Evanson cũng là loại người mèo mả gà đồng, ta mới đi không đến một tháng, vậy mà hắn ta lại vụng trộm với tận hai người, cái này nếu không nhìn nhanh ra thì còn cái gì nữa đây?

"Cái gì... Ngươi nói cái gì?" Melinda vẫn còn có chút hoảng hốt, không có nghe rõ câu nói vừa rồi kia của Clare.

"Không có gì." Evanson ngược lại không cảm thấy cái sự biến hóa này có cái gì kỳ quái cả. Dù sao một cái đặc điểm của tà năng chính là có thể kéo dài tuổi thọ và thanh xuân của người sử dụng, cho nên mới khiến cho rất nhiều người biết rõ nó đều rất nguy hiểm, nhưng mà hắn vẫn cố bon chen: "Cảm giác như thế nào?"

"Cảm giác? Thật sự là đau chết ta." Melinda lắc đầu nói: "Ta thật không nghĩ đến sẽ đau như thế này."

"Ta nói rồi, mọi thứ của người bình thường sẽ cách ngươi càng ngày càng xa." Evanson nhún nhún vai nói: "Người bình thường cũng sẽ không phải thừa nhận loại thống khổ này."

Melinda lại lần nữa lắc đầu, không biết nói cái gì cho phải.

"Thử xem sức mạnh của ngươi a." Evanson khẽ cười nói: "Tập trung lực chú ý, thuận theo khát vọng trong nội tâm của ngươi bắt nó bộc phát ra ngoài."

Melinda nhắm mắt, tìm kiếm cái loại cảm giác huyền ảo theo lời của Evanson kia. Hây dô một tiếng, bên trên hai cánh tay cô ta liền bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh lá hỏa diễm: "Cái này chính là... Sức mạnh của ta..."

"Nó đã tăng giúp cô tăng cường sức mạnh lên rất nhiều, cô bây giờ có lẽ có thể vật tay được cùng với đội trưởng Mỹ rồi." Evanson nói ra: "Hơn nữa..."

"Evanson..." Lúc này Clare nhìn thấy ngọn lửa thiêu đốt trên ngón tay của Melinda, không biết nghĩ tới điều gì, liền hướng Evanson hỏi: "Những thứ trong cửa tiệm mà tôi đã mở kia, anh không có động qua chứ?"

Lúc Clare rời đi, cô ta liền đem cái chìa khóa phòng giao cho Evanson, đối với cô ta mà nói thì cái chỗ kia rất có kỷ niệm, ý nghĩa, cho nên cô ta muốn lưu lại làm kỷ niệm, không có bán đi. Mà bây giờ, cô ta đã có một cái ý nghĩ.

"Nguyên xi nguyên dạng." Evanson sửng sốt một chút rồi đáp.

Nghe thấy câu trả lời đó, con mắt Clare lập tức híp lại thành một cái trăng lưỡi liềm, thoáng cái liền đi tới bên người Melinda nói: "Vị này a... Phu nhân, cô có muốn bí kíp võ công không? Bí kíp võ thuật Bát Thần Lưu Cổ, bao gồm tám chén rượu, ám tước, sài hoa, tám trẻ con nữ cùng với món Siêu Tất Sát xa hoa a, cô cân nhắc một chút đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.