[Dịch] Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel (Mạn Uy Thế Giới Đích Thuật Sĩ

Chương 150 :  Chênh lệch




Là một dân tộc chiến đấu, là một người lớn lên trong cái nghèo đói của Siberia, trong lòng luôn tràn ngập hận thù. Đối mặt với người phụ nữ xuất hiện một cách rất kỳ lạ và đầy bí mật, ai có thể mong hắn bình tĩnh ngồi xuống, nói chuyện một cách bình thường được không?

Rõ ràng là không thể, Ivan Vanko đối với sự xuất hiện bất ngờ của Sarah, mồm thì kêu cô ả không phải Demon, hắn đã chọn một trong những cách hắn cho là an toàn nhất để đối phó với cô ả, giết người diệt khẩu.

Để hoàn thành việc trả thù gia đình Tony Stark, Ivan đã chuẩn bị trong rất nhiều năm, đã thế cách đây không lâu còn bị thất bại một lần rồi. Lần này khó khăn lắm mới có được cơ hội lần thứ hai dưới sự ủng hộ của một tên ngốc. Có cơ hội lần này với khả năng thành công lớn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để bất kì yếu tố nào ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.

“Ê”. Ivan coi tuốc nơ vít trong tay như một con dao găm, nhắm chính xác về phía tim Sarah. Mặc dù vừa nãy Sarah ở trong trạng thái vô hình khiến hắn vô cùng kiêng dè. Ai mà không sợ khi không nhìn thấy kẻ địch chứ.

Tuy nhiên, sau khi Sarah không còn vô hình nữa, sự cảnh giác của Ivan có giảm xuống, thậm chí còn có cả sự khinh thường. Bởi vì bây giờ Sarah có vẻ như chỉ là một người phụ nữ cao gầy, mảnh mai lại không có vũ khí. Còn hắn ta, Ivan Vanko là một người đàn ông nước Nga mạnh mẽ. Sự khác biệt về hình dáng này khiến hắn ta càng tự tin hơn.

Còn về khả năng tàng hình kỳ lạ của đối phương, miễn là không dành thời gian để cô ta bắt đầu là được. Cho nên Ivan nhanh chóng đâm xuống một cách nhanh chóng và chuẩn xác.

“Hừ, người Nga.” Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ và vô cùng hiểm này, Sarah chỉ dùng một tay đã có thể chế ngự được cổ tay của Ivan, chiếc tuốc nơ vít đang đâm tới không thể chạm vào cô được.

Tiếp theo Sarah vung tay một cái, hất mạnh bàn tay đang nắm cổ tay Ivan, chiếc tuốc nơ vít rơi mạnh xuống đất. Một loạt các động tác nhanh như chớp, cứ như đối thủ nặng sáu mươi mấy cân không hề tồn tại.

Chiến đấu trực diện mặc dù không phải là thế mạnh của Succubus, nếu đánh thật thì Sarah thậm chí không phải là đối thủ của Captain America nhưng cô vẫn là một Demon, không mất quá nhiều công sức để đối phó với những người bình thường như Ivan Vanko.

“Bình tĩnh chưa nào?” Sarah khoanh tay, chậm rãi bươc tới gần, cúi đầu nhìn xuống người đàn ông người Nga mạnh mẽ đang nằm trên mặt đất.

Còn Ivan - người đang nằm trên mặt đất, thấy Sarah đến gần thì đột nhiên lăn sang phải, khi hắn đứng dậy, hắn nhặt chiếc ghế thép không gỉ bên cạnh rồi đập về phía đầu Sarah.

“Xùy, rắc rối quá!” Sarah nhìn chiếc ghế đang bay về phía mình, cô ả không tránh không né mà chỉ giơ tay phải lên chặn lại sự tấn công của nó. Một lực lớn như vậy khiến chiếc ghế thép không gỉ bị lồi lõm cả vào, thế nhưng chẳng hề làm cho Sarah nhúc nhích.

"Quái vật!" Ngay cả Ivan là kẻ ngốc hắn vẫn có thể hiểu được tình hình hiện tại. Đối phương không phải là một người bình thường, một người bằng da bằng thịt như hắn căn bản không có cửa thắng.

Vì thế hắn ta lấy chiếc ghế bị biến dạng nặng nề, ném về phía Sarah, nhân lúc cô ả còn đang giơ tay ra chặn, hắn nhanh chóng rút ra vũ khí mới nhất mà mình mới chế tạo ra - roi plasma.

Mặc dù cái roi này là để đặt trên áo giáp bằng thép của hắn sau khi hoàn thiện, nhưng bây giờ hắn ta cũng có thể sử dụng nó được rồi. Hơn nữa hắn đã chấp nhận lời đề nghị sùi cả bọt mép của Tony, nâng cao hết mức công lực của chiếc roi này.

Hắn ta tin rằng dù phía bên kia có mạnh đến mức nào, miễn là nó vẫn có thịt và máu, cái roi này của hắn quật tới, chắc chắn sẽ quật đối phương làm hai mảnh.

Nhưng khi kiệt tác của hắn còn có một bước nữa là được khai màn. Một bóng đen cùng với âm thanh sắc nhọn, khiến vũ khí bảo bối chưa kịp khởi động cùng với bàn làm việc bên dưới bị chém làm đôi.

Cùng với một âm thanh chói tai, bóng đen càng trở nên quỷ dị trong không khí, giống như một con rắn quấn quanh thân trên của Ivan. Cuối cùng hắn cũng có thể thấy cái bóng như thế nào, cũng là một cái roi da, một cái roi đen không biết là chất liệu gì, còn đầu kia nằm trong tay người phụ nữ đó.

Chỉ có thể nói rằng Ivan Vanko thực sự giống như một bản vẽ Gucson bị hỏng, chơi roi trước mặt Succubus, sao không chơi ở phía trước của Orc luôn đi.

Tay Sarah hất lên một cái, Ivan Vanko đang bị roi da quấn quanh liền bay lên rồi đâm sầm vào tường.

“Nói thật, bây giờ tôi hơi thiếu kiên nhẫn rồi đấy.” Sarah kéo Ivan từng chút từng chút một ra khỏi cái roi dài, một chân đạp lên ngực hắn, cúi xuống và nói: “Vì vậy ông tốt nhất là đừng dập nốt chút kiên nhẫn cuối cùng của tôi.”

“Ưm, khụ...” Ivan gật đầu một cách khó nhọc, như thể cú đạp vừa nãy khiến một người lính Nga cường tráng như hắn cũng bị nghẹn, nhưng cũng đã đáp lại câu nói đó coi như cái dân tộc chiến đấu đã bị đánh gục rồi.

“Tốt lắm, cuối cùng có thể đi vào vấn đề chính rồi.” Sarah kéo một cái, ném Ivan ngồi vật lên một chiếc ghế, roi quấn quanh cơ thể của hắn cũng nhân tiện bị nới lỏng.

“Cô là ai?” Bây giờ Ivan chấp nhận số phận rồi, cũng đừng nghĩ đến việc giết người diệt khẩu nữa. Đây hoàn toàn không phải là một đối thủ động được vào, căn bản không đánh được cô ả.

“Tôi nghĩ tôi đã giới thiệu về mình rồi.” Sarah thu cái roi lại nói: “Nhưng vì anh không nghe thấy nên tôi sẽ giới thiệu lại.”

“Chủ quản phòng an ninh công ty Umbrella, Jill Valatine.” Sarah kéo một chiếc ghế tốt rồi ngồi đối diện với Ivan。

“Dị nhân?” Nhìn vào khả năng tàng hình của Sarah vượt xa so với năng lực bình thường, cùng với chiếc roi da đen dài xuất hiện đột ngột rồi lại biến mất nhanh chóng. Ivan tất nhiên sẽ liên tưởng tới những kẻ có năng lực kì lạ.

“Là người cường hóa.” Sarah nhướng mày giải thích: “công nghệ sinh hóa độc đáo của công ty chúng tôi đã làm cho tôi tiến hóa.”

“Công ty Umbrella, tôi đã từng nghe qua.” Ivan vuốt ve râu trên cằm, nói.

“Nghe qua?” Sarah nhíu mày, ông nghe thấy ở đâu? Chẳng lẽ còn có một nhóm người khác sử dụng tên này để hoạt động? Như vậy không được, cái này đã được đăng kí thương hiệu rồi, phải thông báo cho chủ nhân của mình đi tước quyền của bọn chúng mới được.

“Cô lấy đi bớt tiền đầu tư của tôi,” Ivan nói với vẻ đầy bất mãn.

Hóa ra là thế, Sarah đột nhiên nhận ra. Dường như sự xuất hiện đột ngột của cô đã cho phép Justin chia một phần tiền đầu tư ban đầu của Ivan cho cô. Mà khi Ivan phát hiện ra rằng các khoản tiền hứa hẹn hắn đột nhiên bị thu hẹp lại, tất nhiên hắn phải điều tra thử xem có chuyện gì rồi.

Vì vậy, hắn ta đã vượt qua tường lửa chung của Justin và biết được hướng đi của phần vốn của hắn qua mạng nội bộ. Đó cũng là lúc mà hắn biết đến sự tồn tại của công ty Umbrella.

Tuy nhiên, hắn ta cũng không nói gì đến việc này. Dù sao Justin vẫn là ông chủ trên danh nghĩa của hắn, hơn nữa với sự hiểu biết của hắn, ông chủ của mình dường như rất sợ đối phương.

“Thật đáng tiếc.” Sarah làm như có chút đáng tiếc cho việc tiền đầu tư cho phía Ivan bị vơi bớt đi. Sau đó cô ả bước tới trước chiếc áo làm bằng thép của Ivan: “Nhưng hình như anh không định hoàn toàn dựa vào Justin Hammer.”

Sarah quay đầu về phía Ivan: “Nếu chỉ là để Tony Stark phải mất hết thể diện cũng không thể không thể thỏa mãn mong muốn trả thù của anh, đúng không?”

“Tất nhiên.” Ivan đột nhiên đứng dậy: “Gia tộc Stark là một lũ trộm cướp. Họ lấy trộm thiết kế của cha tôi, hại chúng tôi phải sinh tồn trên thảo nguyên hoang dã của Siberia. Nếu chỉ để hắn mất mặt thì quả thật quá dễ dàng cho hắn rồi.”

“Chỉ có giết chết hắn thì tôi mới coi như báo thù xong được.” Ivan nghiến răng, hắn nghĩ về bản thân và cha mình trên sa mạc đông lạnh, uống tuyết gặm nhấm bánh mì lạnh, khô; trốn trong bốn góc căn nhà gỗ mục nát, run rẩy qua mọi mùa đông tựa như địa ngục, không biết hôm nay mình ngủ liệu ngày mai có tỉnh dậy được hay không.”

“Vì vậy, đây là đòn sát thủ của ông?” Sarah một lần nữa đánh giá bộ giáp thép của Ivan.

“Những người sắt bằng máy điều khiển từ xa có lẽ cũng đã bị ông động tay động chân rồi đúng chứ. Chỉ đợi lệnh của ông sẽ giết hết Tony Stark và những kẻ có liên quan đến hắn.”

“Đúng thế.” Lúc này, Ivan không muốn che giấu bất cứ điều gì.

“Không thể được đâu. Ông sẽ không thể thành công.” Sarah, giống như một quan tòa tuyên án, trực tiếp phủ nhận kế hoạch của Ivan.

“Cái gì?” Ivan lúc đầu hơi đơ ra, sau đó khinh bỉ nói: “Cô muốn tố cáo sao? Justin dù sao cũng được coi là đối tác của cô mà.”

Ivan biết rằng Justin chắc chắn sẽ tiêu đời nếu Ivan làm ầm lên, mà người phụ nữ trước mặt hắn ta lại là một đối tác ngu ngốc, liệu cô ta có đi tố cáo không?

Điều này thì Ivan có chút khó hiểu, theo lẽ thường tình, người phụ nữ này chắc chắn sẽ làm vậy, dù sao hiện giờ Justin cũng đang cung cấp tiền đầu tư cho cô ta.

Nhưng đối phương đã biết kế hoạch của hắn, nhưng không nói với Justin mà lại đến tìm mình. Nhìn thì có vẻ như cô ta còn có chuyện cần bàn với mình, nếu thế thì cô ta có thể sẽ không nói ra chuyện này.

“Đối tác, hừ, gã ngốc đó không xứng.” Quả nhiên, Sarah cười lạnh lùng, nói với Ivan: “Trái lại, giữa chúng ta càng có nhiều không gian hợp tác hơn.”

“Chúng ta? Chúng ta có gì đáng để hợp tác?” Ivan vừa cười vừa nói: “Cô nghiên cứu sinh hóa, tôi thì máy móc. Hai phương hướng phát triển chả liên quan gì đến nhau, lấy gì mà hợp tác?”

“Tôi có ba việc cần ông giúp tôi làm.” Sarah nói.

“Ba việc? Ba việc gì? Tôi sẽ nhận được gì?” Ivan không từ chối, rốt cuộc thì hắn vẫn có nhược điểm bị đối phương nắm được. Hơn nữa, nếu đã là hợp tác thì không chỉ mình bỏ ra sức lực mà đối phương cũng phải bỏ tiền.

“Điều kiện là ông có thể hoàn thành việc báo thù Tony Stark,” Sarah nói.

“Hừ.” Ivan cười rồi nhìn chiếc áo giáp thép bên cạnh hắn ta: “Cô đang định dùng việc này để đe dọa tôi sao?”

Hắn rõ ràng cho rằng Sarah định sử dụng bí mật của hắn để ép buộc hắn.

“Tất nhiên là không, tôi sẽ không làm cái chuyện hạ đẳng như vậy đâu.” Sarah phủ nhận.

“Như tôi đã nói, với những gì ông có bây giờ, tôi sợ sẽ rất khó để đánh bại Tony Stark. Nhưng tôi có thể giúp ông.”

“Tại sao? Tôi có áo giáp, có rất nhiều binh lính người sắt điều khiển từ xa, tại sao cô nghĩ rằng tôi không thể thắng Tony?” Ivan âm thầm nắm chặt nắm đấm, nếu không phải hắn biết bản thân đánh không lại đối phương thì e là đã ra tay đánh người lâu rồi.

“Chênh lệch, bộ áo giáp này của ông và những người lính bằng sắt có một khoảng cách nhất định giữa chúng và Iron Man.” Sarah nhìn Ivan với ánh mắt thương hại:

“Tony là một thiên tài, mặc dù ông cũng tính là một trong số họ nhưng không bằng anh ta.”

“Tôi không nghĩ có bất kỳ sự chênh lệch nào.” Hai cánh tay của Ivan nổi đầy gân xanh, xem ra hắn đang cố gắng đè áp sự tức giận của mình: “Lò phản ứng Arc là thiết kế của cha tôi, hắn ta có tôi cũng có, hơn nữa hắn sắp tiêu rồi.”

“Anh chưa biết à?” Sarah nói một cách ngạc nhiên: “SHIELD đã gửi cho anh ta một phương thuốc chữa bệnh. Bây giờ anh ta có thể giải quyết vấn đề ngộ độc kim loại Palladium rồi.”

Sarah trong lòng thực sự không chắc chắn đã giải quyết hay chưa nhưng nếu ông chủ của cô đã nói như vậy thì chắc không có nhầm lẫn gì đâu. Huống hồ cứ coi như chưa giải quyết thì cũng không ảnh hưởng gì khi cô nói như thế.

“Cục SHIELD…” Ivan lẩm bẩm cái tên này, hắn nhớ là, năm đó việc đuổi cha hắn đi cũng có “công lao” của tổ chức này. Bây giờ lại xuất hiện phá hoại chuyện tốt của hắn, thật sự khiến hắn giận đến run người.

“Khỏe lại thì đã sao? Hắn cũng không thể thắng được.” Ivan ngoan cố nói: “Tôi nhắc lại một lần nữa, không có bất kì chênh lệch gì giữa tôi và hắn ta, cho dù đó là nguồn năng lượng hay thứ gì khác.”

“Đó không phải là vấn đề về năng lượng.” Sarah trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn: “Mà đó là vấn đề vật chất.”

“Người Sắt của Tony đang sử dụng hợp kim có cường độ cao mà hắn đặc biệt chế tạo. Còn những người sắt của anh sợ là chỉ sử dụng vật liệu thông thường. Điều này có nghĩa là gì?”

“Điều này có nghĩa là vũ khí của Tony có thể dễ dàng đánh nát đám người sắt của anh và vũ khí của Tony, thậm chí muốn thêm một vết xước trên chiếc áo giáp cũng rất khó.”

Phớt lờ khuôn mặt nặng như chì của Ivan, Sarah tiếp tục nói: “Còn về bộ giáp ông đã chế tạo đặc biệt, rõ ràng cũng sử dụng một loại vật liệu đặc biệt nhưng sức mạnh rõ ràng không thể bì với của Tony. Mặc dù ông đã cố tình làm dày hơn, nhưng cuối cùng cũng làm chưa tới mức.”

Ivan định mở miệng phản bác, nhưng lại phát hiện ra không có lý do gì để phản bác cả bởi những gì Sarah nói đều là sự thật.

Tony thực sự là một thiên tài, trong tất cả các lĩnh vực, khoa học vật liệu cũng không ngoại lệ, độ bảo vệ của bộ áo giáp Tony chế tạo, bất luận lúc trước có Obodai hay bây giờ là Ivan, cũng không có cách nào theo kịp được. Bọn họ chỉ có thể tăng độ dày để miễn cưỡng bù lại khoảng chênh lệch này.

“Được thôi, đây coi như một sự chênh lệch.” Ivan nói một cách khó nhọc. Bắt hắn thừa nhận bản thân thua kém kẻ thù quả thật là một việc rất đau khổ.

“Nhưng mà chênh lệch này không quá lớn, hơn nữa tôi đây cũng coi như đã giải quyết được.”

Không cần biết của hắn có dày hay không, dù sao độ mạnh bây giờ đã tương xứng rồi. Hắn đi giết người, đâu phải đi thi hoa hậu, không cần mấy thứ đẹp đẽ, bóng bẩy bên ngoài.

“Thế còn vũ khí năng lượng thì sao?” Sarah hỏi: “Bộ giáp của ông có chống lại sự tấn công của vũ khí năng lượng được không? Và ông có vũ khí như thế không?”

Ivan khó chịu đập bàn một cái vì Sarah lại nói đúng rồi. Một hoặc hai lần còn được, nhưng nếu năng lượng tạo ra từ quá nhiều lần tấn công, hoặc năng lượng quá mạnh, áo giáp của hắn chỉ sợ không thể trụ vững. Mà loại vũ khí năng lượng đó, hắn ta thực sự không thể tạo ra được.

“Vậy cô có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này không?” Bị đối phương lột trần quá nhiều điểm thiếu sót như vậy, lúc này, Ivan không thể không thừa nhận, bản thân còn kém xa Tony ở những mặt đó.

Mà đối phương đã nói sẽ giúp đỡ mình, vậy thì chắc đã có một giải pháp nên hắn chỉ còn cách xuống nước, xin đối phương giúp đỡ. Hắn không muốn con đường trả thù của mình lại vì những chênh lệch đó mà phải thất bại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.