[Dịch] Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel (Mạn Uy Thế Giới Đích Thuật Sĩ

Chương 123 : Bậc thầy chuyên nghiệp thal’kiel




Đúng thế, triệu hồi Demon thật sự cần rất nhiều thời gian, nhưng thời gian ấy chủ yếu là dành cho công việc chuẩn bị, chẳng hạn như thiết lập trận pháp, nạp năng lượng cho trận pháp, còn khi phép thuật đã bắt đầu thi triển rồi thì chẳng mấy chốc sẽ có kết quả thôi.

Nếu Demon được triệu hồi mà phản ứng với phép thuật thì sẽ lập tức được triệu hồi đến ngay, còn nếu Demon ấy không phản ứng hoặc từ chối thì phép thuật triệu hồi sẽ lập tức dừng lại ngay do không thành công.

Nhưng hiện giờ, thời gian duy trì phép thuật rõ ràng đã quá dài rồi, trận pháp vẫn đang liên tục hoạt động mà lại chẳng có kết quả gì, thế này là không thành công nhưng cũng chẳng phải thất bại. Còn Evanson lại cảm nhận được trận pháp của mình đã được phản hồi, nhưng Demon lại không đến nơi.

Điều đó có nghĩa là gì? Máy chủ bị trì hoãn quá cao nên Demon bị kẹt sao? Hừ, sao có thể chứ?

“Có kẻ đang phá đám, quấy nhiễu phép thuật của tôi.” Evanson nói bằng vẻ mặt nghiêm trọng.

“Chúng ta bị phát hiện rồi sao?” Sarah cất tiếng hỏi. Cô ta vừa hỏi xong thì các Demon của Evanson đều đồng loạt hiện nguyên hình, chuẩn bị tinh thần cho trận chiến sắp diễn ra.

“Không, không phải ở bên chỗ chúng ta.” Evanson có thể khẳng định, hiện giờ phép thuật mà anh thi triển vẫn đang rất bình thường, thế thì kẻ quấy nhiễu không phải là từ phía bên này.

“Ha ha, xem ra hai tên mà mình đang triệu hồi là những kẻ chẳng may mắn gì cả.” Evanson cười đau khổ.

Nếu vấn đề không phải ở chỗ Evanson thì chỉ còn lại một khả năng thôi: “Mấy Demon này có thể là đang bị giam cầm, hoặc là bị Warlock khác nô dịch mất rồi.”

Evanson vò đầu bứt tai, đùa chắc, sao lại có chuyện trùng hợp như thế xảy ra chứ? Ở Hư Không có biết bao nhiêu Demon sao không ai quan tâm, lại đi bắt đúng ngay hai Demon mà tôi định triệu hồi là thế nào?

“Nhưng mà cũng may…” Evanson nhếch môi cười: “Warlock ấy có vẻ không ký kết khế ước quá bền vững với Demon của mình, thế này thì vẫn tạo cơ hội cho mình phỗng tay trên.”

Cần phải biết, Demon một khi đã ký kết khế ước bền vững không thể phá vỡ với Warlock rồi thì dưới sự áp chế của khế ước ấy, Demon sẽ hoàn toàn không thể nào phản ứng lại lời triệu hồi của Warlock khác được nữa, cho dù người đó có dùng môi giới triệu hồi cao cấp cỡ nào cũng vô dụng.

Nhưng hiện giờ khế ước đã không bền vững, thế thì sẽ so tài nhau bằng thực lực và kỹ năng triệu hồi.

“Nhưng tôi vẫn khuyên ngài đừng có hi vọng quá nhiều nữa, thà bỏ cuộc cho rồi.” Sarah đứng bên cạnh vừa giũa móng tay vừa tạt một gáo nước lạnh vào người Evanson. Sau khi biết vấn đề không xuất phát từ phía bên này thì các Demon của Evanson lại biến trở lại hình dạng con người lười nhác như trước.

“Bỏ cuộc à? Hừ, sao có thể chứ?” Evanson không đồng ý, đương nhiên không thể bỏ cuộc rồi, vì lần triệu hồi này mà Evanson đã tiêu hết toàn bộ số Pha Lê Linh Hồn tích trữ, giờ mà chịu thua thì số tiền đầu tư ấy chẳng phải bỏ sông bỏ bể hết sao?

“Nếu không bỏ cuộc thì còn biết làm thế nào?” Sarah duỗi tay nói: “Thực lực của đối phương rõ ràng mạnh hơn ngài mà.”

Không có khế ước bền vững không thể phá vỡ, Demon lại còn đồng ý đổi chủ, nhưng đối phương vẫn ngăn cản được phép thuật triệu hồi môi giới cao cấp của Evanson, thế thì đã quá rõ ràng rồi, người ta ít nhất chắc chắn cũng phải là một Warlock cấp đại sư.

Muốn cướp đi Demon của người ấy thì cũng khó như việc một tên khủng bố đơn thương độc mã lẻn vào Nhà Trắng để bắt cóc tổng thống Mỹ vậy.

“Thế nên tôi mới cần giúp đỡ đây này.” Evanson nheo mắt nói: “Cần sự giúp đỡ của một người tinh thông việc triệu hồi Demon, hơn nữa phải có sức mạnh lớn.”

Nghe xong câu này, đám Demon ăn hại của Evanson đều đồng loạt lùi về sau một bước, ý muốn nói việc này đừng tìm tôi nhé, sếp tự đi mà chơi một mình đi. “Ha ha.” Evanson nhếch mép, tuy tôi không trông mong gì ở các người, nhưng các người ít ra cũng nên cổ vũ tinh thần cho tôi chứ.

“Chà, đây chẳng phải là tên nhóc đến ngay cả quyển sách cũng không biết xem đấy ư? Giờ đã trở thành một Warlock rồi cơ đấy, dạo gần đây tiêu chuẩn vào nghề đúng là thấp quá rồi.” Một cái đầu lâu có sừng bay ra từ trong không gian cá nhân trên người Evanson rồi cất tiếng nói.

Vừa nhìn thấy cái đầu lâu này, đám Demon của Evanson vốn đang chuẩn bị xem phim đột nhiên trở nên cảnh giác như thấy kẻ thù. Bọn họ đều biết, cái đầu lâu trông thì có vẻ đập một phát là vỡ này lại có thể lấy mạng họ bất kỳ lúc nào, bởi vì đây chính là một trong ba món thần khí của Warlock: Sọ Man9;ari.

Sọ này chính là đầu lâu và xương sống của Thal9;kiel, thầy dạy của Archimonde, thủ lĩnh của Kẻ Thức Tỉnh, cũng là người Eredar đầu tiên nghiên cứu sức mạnh Demon. Trong sọ này có chứa linh hồn, sức mạnh và tri thức của Thal9;kiel, đồng thời ông ta cũng rất thích hấp thu sinh mệnh của các Demon xung quanh để tạo ra đòn tấn công chí mạng.

“Bây giờ cuối cùng cũng dám thả ta ra rồi à?” Thal’kiel lượn vài vòng trên không: “Hả? Nhóc con, sao ta cứ cảm thấy mình bị thiếu thiếu chút gì đó?”

“Thứ mà ông bị thiếu chắc không phải chỉ có một chút đâu nhỉ?” Evanson cười nói, giờ ông chỉ còn lại một cái đầu lâu, thế thì phải thiếu rất nhiều chứ.

“Không phải, không phải là cơ thể yếu ớt ấy, thứ ấy thì mấy vạn năm nay ta đã không cần rồi, thứ bị thiếu ấy mới lúc nãy vẫn còn mà…” Thal’kiel lại lượn vài vòng trên không trung, cuối cùng cũng phát hiện ra mình bị thiếu thứ gì: “Trời ạ nhóc con, xương sống của ta đâu rồi? Mau đưa ra đây, như thế này thì ta khó chịu lắm có biết không hả?”

“Ồ, thế à?” Evanson nói: “Ông nghĩ tôi sẽ đưa ra sao?”

“Hừ, ta biết ngay mà.” Thal’kiel khinh miệt: “Tên nhóc nhát gan nhà ngươi hoàn toàn không dám sử dụng toàn bộ sức mạnh của ta.”

“Đúng thế, tôi nhát gan.” Evanson thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng ít ra hiện giờ tôi vẫn còn sống.”

Sọ Man’ari không phải chỉ có đầu lâu của Thal’kiel mà còn có cả xương sống của ông ta nữa, phải ghép hai phần ấy lại thì món thần khí này mới hoàn chỉnh.

“Được rồi, ngươi đương nhiên không phải vì muốn tán gẫu mà thả ta ra ngoài, ngươi muốn ta làm gì thì cứ nói thẳng đi.” Thal’kiel không ngờ Evanson lại thận trọng như thế, chỉ rút ra một nửa phần của ông ta thôi.

Tuy hiện giờ ông ta đang có sức mạnh rất lớn, nhưng vẫn không đủ để trừ khử Evanson, hơn nữa cho dù có thể đi nữa thì ông ta cũng sẽ không làm như thế, bởi vì nếu làm thế thì e rằng phải nói lời chia tay vĩnh viễn với cái xương sống đã đi theo mình suốt mấy vạn năm nay mất. Ông ta không thể nào xuyên qua được không gian cá nhân của Evanson, vì nếu làm được thì đã bỏ đi từ lâu rồi, việc gì phải chờ đến bây giờ?

“Ông nhìn xung quanh mà không biết sao?” Evanson chỉ ra bốn phía rồi nói.

“Ngươi muốn triệu hồi một Ác Ma từ Hư Không à? Việc này khi ta vẫn còn cơ thể thì vốn chẳng cần ai giúp cả, ta là một bậc thầy triệu hồi siêu cấp mà.” Người chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp, chỉ cần nhìn xung quanh một chút là biết ngay Evanson đang định làm gì: “Nhưng mà phải công nhận, mấy trận pháp mà ngươi vẽ rất bài bản đấy.”

Đương nhiên là bài bản rồi, tôi có sách giáo khoa dạy vẽ cơ mà. “Đúng thế, tôi định triệu hồi một Ác Ma, đáng lẽ cũng chả cần ông giúp, nhưng tiếc là tình hình hiện tại có hơi phiền phức.”

“À, ngươi cũng xui xẻo thật đấy, Ác Ma định triệu hồi lại bị người khác cướp mất trước rồi.” Thal’kiel cười nhạo nhưng khi đang bay lượn trên không thì đột ngột dừng lại: “Mấy Warlock dạo này rốt cuộc làm sao thế? Lẽ nào quên luôn cách ký kết khế ước bền vững với Ác Ma rồi sao?”

“Này này, chắc là ông làm được chứ hả?” Lời chê bai của Thal’kiel khiến Evanson thấy khó chịu.

“Đương nhiên là được.” Thal’kiel trả lời rất chắc chắn: “Đối phó với mấy kẻ quên cả kiến thức cơ bản này thì ta nắm chắc phần thắng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.