[Dịch]Thuẫn Kích

Chương 304 : Mệnh ta do ta không phải do trời




Kim quang quanh người Thiên Xạ thượng sư tựa như phật đà bị hắc mang làm cho bắt đầu vặn vẹo, ba một tiếng, kim quang bị nghiền nát hòan toàn, cả người Thiên Xạ thượng sư bị đánh bay ra, kim quang lờ mờ, cả người không ngừng lui về phía sau, bay xa hơn trăm thước, lúc này mới đứng vững được. Thiên Xạ thương sư cúi đầu xuống, hai tay dang ra, chậm rãi duỗi ra trước ngực, hai tay tạo thành hình chữ thập. "Ngươi... Oa!" Phun ra một ngụm máu tươi!

"Ngươi..."

Nói ra một chữ ngươi, lại phun ra một ngụm máu tươi, cả người Thiên Xạ thượng sư run rẩy không ngừng, mới vừa rồi sát ý rất mạnh bao phủ hắn, làm cho hắn thống khổ không chịu nổi.

Tang Thiên một bộ hắc y, ngạo nghễ đứng đó, hai mắt lạnh lùng, sắc mặt nghiêm nghị, quát lạnh một tiếng:" Ta còn có lá gan lớn hơn, ngươi có muốn xem hay không?"

Thiên Xạ thượng sư hít vào một hơi nói:" Năng lượng quỷ dị của tiểu hữu mạnh mẽ quỷ dị, lão tăng tự biết không địch lại, thánh diệu chi quang là vận mệnh của nhân loại, vạn chủ thần phục, tiểu hữu cần gì phải lấy trứng chọi đá.

Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, nhưng bọn họ không hiểu gì cả, ngoại trừ Tang Thiên ra, cũng chỉ có Nhan Phi là hiểu được Thiên Xạ nói gì, nàng không chỉ hiểu, hơn nữa đã sớm biết, bởi vì nguyên nhân này, cho nên tới nay nàng vẫn chỉ làm một người đứng xem, nàng từng bàng hoàng, từng mê mang, nhưng mà, có thể làm gì đây? Đó là vận mệnh, ngay cả chư thần cũng không dám kháng lại.

Nàng thì làm được gì.

Nhan Phi lẳng lặng đứng đó, nhìn thanh niên hắc y kia, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người đám chửi mắng Diệu Thiện trắng trợn như vậy, Diệu Thiện là ai? Là hóa thân của vận mệnh, tại vô tận thế giới, cũng là một nhân vật phong vân. Hắn đang làm cái gì vậy? Hắn không cần vận mệnh của bản thân sao? Hắn đang phản kháng? Hắn không biết vận mệnh đáng sợ như thế nào sao? Hắn không biết nguyền rủa vận mệnh kểt quả sẽ như thế nào sao? Biết, Nhan Phi dám khẳng định, Long Đế nhất định biết.

Nhưng mà, hành động này của hắn, rõ ràng là không thèm xem sự tồn tại của vận mệnh, không thèm nhìn vận mệnh, vậy có nghĩa là đang khiêu chiến với thiên địa.

Tang Thiên không nói, chỉ nhìn.

Vận mệnh là cái gì!

Nó rốt cuộc là một loại tồn tại như thế nào, chỉ sợ ngay cả chư thần cũng không biết.

Trong thiên địa này, có rất nhiều sinh linh đều yên lặng chấp nhận vận mệnh, một ít bộ phận sinh linh nhìn thấy được vận mệnh của bọn họ, bọn họ cố gắng giãy dụa, nhưng cuối cùng đều chỉ là công dã tràng, ngay cả chư thần cũng đã nói qua, phản kháng lại vận mệnh, còn không bằng tuân theo nó. Vận mệnh là cái gì!

Tang Thiên không biết, nhưng hắn từng ngẫu nhiên nhìn thấy trong nháy mắt, chính vì như vậy nên hắn mới biết vận mệnh đáng sợ như thế nào.

Cho tới nay hắn đều đang tránh né vận mệnh, cố gắng tìm ta vận mệnh thuộc về bản thân, nhưng mà đều vô ích.

Không gian này đã thoát ly khỏi quỹ đạo của vô tận thế giới, Thần Thánh hội nghị đã vứt bỏ không gian này, Tang Thiên không biết nguyên nhân, nhưng sau khi nghe Thiên Xạ đến từ Bát Giác Cao Tháp nói, hắn mơ hồ đoán ra được điều gì đó, có lẽ là? Tựa hồ cũng chỉ có vận mệnh nhìn chằm chằm vào không gian loài người này, Thần Thánh hội nghị mới quyết định vứt bỏ không gian này. Kế hoạch thánh quang chi diệu của Tinh Linh tộc là cái gì?

Tang Thiên không biết, nhưng vẫn có thể đoán được tám chín phần, nếu là nhắm vào loài người, như vậy kết quả chỉ có một, loài người sẽ bị nô dịch, loài người sẽ bị hủy diệt, không cần hoài nghi, đây là vận mệnh, bởi vì Tang Thiên tại vô tận thế giới từng đi qua một ít tiểu thế giới, có một không gian bị vận mệnh nhìn chắm chú, kết quả chính là như vậy, căn bản không có khả năng phản kháng. Vận mệnh thật sự không thể chiến thắng được sao? Không biết, Tang Thiên cũng không muốn biết.

Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không để vận mệnh tùy ý xâm lược, trước kia không có cúi đầu trước vận mệnh, sau này càng quyết không!

Tang Thiên là một người vô cùng cực đoan, cho tới nay tất cả hành vi của hắn đều vô cùng cực đoan.

Vận mệnh nhân loại sẽ như thế nào? Ha ha! Diệu Thiện! Đồ gái điếm nhà ngươi, lão tử trước kia nghĩ mọi biện pháp che dấu ngươi, bắt đầu từ bây giờ, lão tử không thèm tránh, vận mệnh của nhân loại thì sao? Lão tử lần này phải làm cho ngươi hoàn toàn thay đổi một lần. Nếu đã không làm thì thôi, nếu đã làm sẽ khiến cho thiên địa quỷ thần khiếp sợ! Nhưng mà, không biết từ lúc nào Lạc Phu vẫn đứng yên lặng ở xa không nói đột nhiên đi lên. "Hắc hắc! Sư bá, người còn nhớ tiểu tăng không?" Lạc Phu đi tới, hai mắt mờ mịt, chỉ là trên mặt lại lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.

"Ngươi...ngươi...ngươi là Lạc Phu!" Thiên Xạ thượng sư nhìn thấy Lạc Phu thì hình như vô cùng phẫn nộ, lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, vừa định động, liền cảm thấy ý thức run rẩy, làm cho hắn hoảng sợ vội vàng cố thủ, đồng thời cũng vô cùng hoảng sợ, không nghĩ tới năng lượng của hắc mang quỷ dị kia lại có thể uy hiếp ý thức của bản thân, lại nghĩ tới Lạc Phi, hắn tức giận nói:" Ngươi là một tên nghiệt đồ!! Ngươi ngay cả sư phụ mình cũng giết! Ngươi là một nghiệt đồ!!"

"Hắc hắc!" Lạc Phu vô cùng hưng phấn, hưng phấn một cách khó hiểu, le lưỡi ra liếm liếm môi, quỷ dị nói:" Lão bất tử các ngươi, lúc đầu nói ta là quỷ nhan tại thế, muốn giết chết tiểu tăng, còn nói cái gì mệnh của quỷ nhan rất là quỷ quái, muốn giết chết tiểu tăng, tiểu tăng dễ giết vậy sao? Các ngươi biết, tiểu tăng không tin số mệnh." "Nghiệt đồ! Ngươi là tên nghiệt đồ!" "Nghiệt cái gì mà nghiệt? Đồ cái gì mà đồ? Các ngươi muốn giết chết tiểu tăng, tiểu tăng không thể làm gì khác hơn là giết chết các ngươi trước, tiểu tăng không tin số mệnh, trước kia tin vào bản thân, hiện tại tin ân chủ, ngươi biết đấy, sư bá." "Ngươi...ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi..." Thiên Xạ kinh hãi, bởi vì hắn đột nhiên từ trong mắt Lạc Phu nhìn thấy cái gì đó.

Lạc Phu hưng phấn, hai mắt trở nên đỏ như máu, hắn lắc đầu, hai tay tạo thành chữ thập, nói:" Sư bá, ngươi có biết tiểu tăng nhìn thấy ai không? Hắc hắc hắc. Tiểu tăng không tin số mệnh, người biết đấy tiểu răng không tin Bà La, hiện tại tiểu tăng tin ân chủ, lão nhân gia ngài chính là Tu La, Tu La là ai, sư bá biết không? Uh, người biết." "Ngươi, nghịch đồ ngươi muốn làm cái gì!" "Hắc hắc!" Lạc Phu lắc đầu, liếm môi nói:" Tu La đại nhân dạy chúng ta, đánh người không đánh mặt, giết người không lấy tim."

Ba ba!

Lạc Phu bạt tai Thiên Xạ thượng sư hai cái. "Hắc hắc!" Lạc Phu cười khan một tiếng, giơ tay lên, năm ngón tay trực tiếp cắm vào trong ngực của Thiên Xạ, xuy xuy, đem trái tim của Thiên Xạ thượng sư lấy ra. "Hắc hắc!" Cầm lấy trái tim, Lạc Phu trực tiếp rời đi. "Tiến ngã tâm tạng, hiếu đồ, hoàn ngã tâm tạng..." Thiên Xạ thượng sư tu vị cao cường, mất đi trái tim đối với hắn mà nói không tính là gì.

Tang Thiên nhíu mày nhìn biến đổi của Lạc Phu, đột nhiên phát hiện vài cỗ khí tức đang bay nhanh về hướng này, uh? Dĩ nhiên có vài cổ khí tức mà hắn quen thuộc. Oh? Là lão đồ đệ của hắn lại đây sao. Ngay lúc này!

Quanh người Tang Thiên ô quang xuất hiện, trong nháy mắt đã bao phủ quanh người hắn, giống như một người hắc ám vậy, từ bên ngoài căn bản không nhìn thấy gì. Hưu!

Từ phía xa có vài đạo quang mang đang bay nhanh tới, xuất hiện bảy tám đạo thân ảnh, dẫn đầu là một lão giả, mặc quân trang, khoác áo quân ở phía ngoài, râu tóc bạc trắng.

Người này chính là đại nguyên soái duy nhất của Liên Bang, một trong mười hai nghị viên của Cửu Thiên Các, nguyên soái tam quân Hào Giác chi tháp, Mao Sơn Nhạc, cùng đi tới với Mao Sơn Nhạc còn có mấy vị quan quân của Hào Giác chi tháp, sau khi đĩa bay bị rơi xuống, Mao Sơn Nhạc thật sự không chịu nổi, không có đi tới Cửu Thiên Các, mà chạy thẳng đến nơi này, dọc theo đường đi rốt cuộc cũng tới nơi này.

Một đường đi tới, khi nhìn thấy năm sáu ngàn chiến sĩ tinh anh lục bộ thất khiếu chảy máy, sắc mặt của Mao Sơn Nhạc lập tức trầm xuống, quét mắt nhìn quanh, khi nhìn thấy thi thể của năm vị chiến thần Yuri, Mao Sơn Nhạc nhíu mày lại, tiếp tục nhìn, lại nhìn thấy có năm người mất đi tứ đi dựng đứng một chổ giống như bia mộ ở đó, là ai? Nhìn kỹ qua, quan chỉ huy lục bộ Dư Thiên Ngạo, bộ trưởng bộ quốc phòng Roque Djar, Song Sát lão quỷ? Tam hoàng tử Thánh Đường Lang Gia?

Mao Sơn Nhạc vẻ mặt khiếp sợ, cả người run lên, nhìn lại, đó là người nào? Là một thiếu phụ mất đi một chân? Đó không phải...không phải là con gái của Hắc Long Vương Trác Xảo Tâm sao? Còn có. Đó là người nào? Trời ạh! Đây không phải là Thiên Xạ thượng sư sao? Ngay lúc này đây, ngay cả người luôn giữ được tâm tình bình tĩnh như lão, cũng không khỏi cảm thấy cả người run lên.

Là thống soái ba quân của Liên Bang, hắn vô cùng rõ ràng, nếu tin những người này chết đi truyền ra ngoài, Liên Bang sẽ phát sinh chuyện kinh khủng như thế nào? Ám Ảnh? Hắc Long trấn? Thánh Đường? Còn có Bát Giác Cao Tháp? Trời ah! Chuyện này...

Hít vào một hơi thật sâu, Mao Sơn Nhạc nhắm hai mắt lại, áp chế bản thân, nhưng nội tâm vẫn run rẩy kịch liệt.

Mà quan quân phía sau hắn sau khi nhìn thấy tất cả mọi thứ, đã sớm sợ hãi không biết làm sao.

Lần nữa mở mắt ra, Mao Sơn Nhạc nhìn xung quanh.

Đám người Mộ Viễn Sơn, Bạch Hoành Lâm, Nhan Phi đập vào trong mắt hắn, hắn không biết nơi này xảy ra chuyện gì, cũng không biết có liên quan gì tới Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm hay không? Càng không biết tại sao Nhan Phi lại xuất hiện ở chỗ này, bởi vì ngay lúc này hắn đang tập trung chú ý lên người thanh niên có ô quang bao phủ kia. Đúng vậy! Đó là một người thanh niên.

Cho dù bị ô quang bao phủ, nhưng Mao Sơn Nhạc vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ, hơn nữa hắn còn có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt, tuyệt đối là Tang Thiên! Tuyệt đối! Tuyệt đối là tên Tang Thiên có quan hệ với Lam Tình kia.

"Lão phu là Mao Sơn Nhạc."

Mao Sơn Nhạc hai tay ôm quyền, nói ra tên tuổi bản thân, hắn là cao nhân đương thời, tu vị cũng vô cùng kinh khủng thậm chí gần như vô địch, nhưng nội tâm hắn rõ ràng, có thể đem nơi này biến thành như vậy, bản thân tuyệt đối không có khả năng, nói cách khác, ngay cả Thiên Xạ thượng sư cũng bị đánh thành như vậy, hắn biết bản thân cho dù dừng toàn lực cũng không làm được cái gì.

Tang Thiên chín lần niết bàn, chính lần sống lại, mỗi lần hình dạng đều không giống nhau, chỉ có ánh mắt là không có biến hóa, hắn cũng không để ý đến Mao Sơn Nhạc, nói thật, hắn vô cùng muốn cùng lão đồ đệ này ôn lại chuyện cũ, nhưng hiện tại không thể, bởi vì chuyện hắn sắp làm, căn bản không cho phép hắn có quan hệ với bất cứ kẻ nào, có một Wet Darful đang ẩn nấp ở một nơi bí mật nào đó, còn có Thánh Diệu chi quang ở phía sau, đều là những địch nhân không biết, nếu như một khi để người khác biết quan hệ của Mao Sơn Nhạc với mình, Mao Sơn Nhạc sẽ gặp nguy hiểm.

Thiên Xạ thượng sư nhìn thấy Tang Thiên, hướng tới mình đi tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng sắc mặt vẫn như cũ không một chút thay đổi, hai tay tạo thành chữ thập, thanh âm hòa hoãn. "Vận mệnh ở trên cao, vạn chủ thần phục, vận mệnh của nhân loại đã như thế, xin tiểu hữu không nên cố gắng thay đổi điều gì, tiểu hữu mặc dù có năng lượng mạnh mẽ quỷ dị, nhưng đối mặt với vận mệnh, chỉ là con kiến thôi." "Phải không? Vận mệnh của nhân loại như thế nào, ta không biết, nhưng ta biết vận mệnh của ngươi."

Tang Thiên tiếp tục đi tới, mỗi một bước đi, ô quang quanh người tại càng ngưng tụ dày đặc thêm vài phần.

Thiên Xạ thượng sư hai tay tạo thành chữ thập, trầm giọng quát:" Vận mệnh của nhân loại đã như vậy, mệnh do thiên định, bất cứ sinh linh nào cũng không thể phản kháng, cho dù là chư thần cũng không thể! Ngươi dám mưu đồ thay đổi vận mệnh, vận mệnh ở trên sẽ giết ngươi!"

Không một chút dấu hiệu, Tang Thiên xuất hiện trước người Thiên Xạ thượng sư, giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện ô quang.

Ô quang hiện, chỉ có giết chóc!

Trong nháy mắt, một tiếng gào thét vang lên, giống như âm thanh của tử thần vậy.

"Lão tử hôm nay dạy cho ngươi một câu, mệnh ta do ta không phải do trời! Lão tử chính là trời, trảm chính là mệnh!"

Tang Thiên đánh một chưởng vào đầu Thiên Xạ thượng sư, răng rắc, răng rắc! Tứ chi của Thiên Xạ thượng sư bị chấn dứt, cả người dựng đứng thành hình bia mộ trên mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.