[Dịch]Thú Sủng Thiên Hạ, Toàn Năng Triệu Hoán Sư

Chương 45 : Thanh Dật phải rời đi!




Như Phong nghe ông nói thì nhẹ nhàng thở ra, chính là nha, rõ ràng là phụ thân cùng vô song không có năng lực gì, không biết sư phụ biết liệu có hôn mê không? Thanh Dật cũng vậy, hai người bọn họ khẳng định là quá yếu!

"Kỳ thật là sau khi xem trận đấu hôm kia trở về con mới bắt đầu luyện dược, vì chỉ có phối phương luyện Bổ Huyết dược hoàn và Thể Lực dược hoàn cho nên chỉ có thể luyện hai loại này, bất quá hoàn hảo, con thật sự có thiên phú luyện dược..."

"Con chính là đêm đó học luyện dược?"

"Dạ, học xong là phải đi thi đấu, làm sao vậy?" Như Phong nhìn sư phụ ôm ngực, vội vàng hỏi, "Sư phụ, người có phải..."

"Phù phù!" Tù trưởng lão lại ngã xuống đất, hoàn toàn là bị dọa ngất.

"Sư phụ..."

Như Phong khóe môi hơi hơi co rúm, nhìn phụ thân, may mắn không có hôn mê.

"Phong nhi, kì thật thiên phú của con quá mức dọa người, chúng ta hôn mê là có đạo lý a!"

Diệp Định Thiên hiện tại còn không nghĩ đến, nếu đến một ngày, Tù trưởng lão biết Như Phong chẳng những thiên phú luyện dược yêu nghiệt, mà còn là toàn năng triệu hồi sư, nói không chừng là sẽ hôn mê còn mau hơn.

"Có lẽ vậy."

Như Phong nhìn Thanh Dật, hắn chỉ có duy nhất cảm xúc lạnh nhạt, xem ra, lần sau có chuyện gì nói cho hắn là tốt nhất, còn những người khác không thích hợp.

Tù trưởng lão tỉnh lại, ngơ ngác ngồi trên giường nhìn Như Phong, nửa ngày không hé răng, Như Phong nhíu mày, không phải bị dọa ngốc chứ?

"Ha ha ha...Lão phu cư nhiên có đồ đệ thiên phú luyện dược yêu biến thái như vậy, mấy lão gia tử kia mà biết chắc sẽ tức chết, ha ha ha..."

Như Phong khóe môi hơn hơi run rẩy, phỏng chừng sẽ giống như lão nhân ngài hộc máu té xỉu đi!

"Nha đầu, khi nào thì cùng sư phụ trở về?"

"Người xác định sẽ có rất nhiều phối phương dược hoàn?"

Nếu là không có, nàng sẽ không đi, Tù trưởng lão vỗ ngực cam đoan, "Đó là đương nhiên, chẳng những có phối phương, mà dược liệu, con cần cái gì, sư phụ đều cho người tìm, dược liệu ở Phong Vân học viện là nhiều nhất đó!"

"Tốt, vậy sáng ngày mai xuất phát!"

Như Phong quyết định, ngày mai phải đi nhìn chút Phong Vân học viện, xem rốt cuộc nơi thiên tài tụ tập là như thế nào!

"Ta ngày mai có việc phải rời đi một đoạn thời gian, rồi ta sẽ trở về tìm nàng!"

Thanh Dật thản nhiên mở miệng, khuôn mặt tuấn tú như trước không hề có độ ấm.

Như Phong nghi hoặc nhìn hắn, "Thanh Dật, huynh muốn đi đâu? Ta đã cùng sư phụ nói huynh cùng phụ thân sẽ..."

"Ta có việc muốn làm, xong việc sẽ trở về tìm nàng!" Thanh Dật lặp lại lời nói.

Như Phong gật gật đầu, "Bảo trọng, ta sẽ chờ huynh!"

Thanh Dật gật gật đầu, như vậy là đủ rồi!

"Phong nhi, phụ thân cũng ở lại đây, thuận tiện tìm đệ đệ con, sẽ không cùng con đi, cho nên con phải chú ý cẩn thận!"

Diệp Định Thiên biết, có Vô Song ở đó, Phong Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn vẫn hy vọng sớm tìm được Như Trần.

"Vậy con bồi phụ thân đi mua phòng ở, về sau chúng ta ở nơi này."

Nếu nàng phải vào Phong Vân học viện, thì chừng một năm rưỡi tới vẫn sẽ ở trong đó, một khi đã như vậy, không thể ở khách điếm lâu dài, phụ thân lưu lại tìm đệ đệ trước cũng tốt, mọi việc sẽ không bị trì hoãn.

"Cũng tốt!"

"Sư phụ..."

"Không có việc gì, con đi đi, sư phụ đi về một chuyến, ngày mai vi sư tới đón con!"

Tù trưởng lão biết nàng có việc nên không quấy rầy nàng.

"Đa tạ sư phụ!"

Sau khi Tù trưởng lão rời đi, Như Phong cùng phụ thân cùng đi tìm phòng ở, rốt cuộc nhìn trúng một tòa nhà, chuẩn bị trả tiền.

"Chậm đã, nơi này bổn tiểu thư chọn trúng!"

Phí Vân Vân đi tới, xuất ra một cái trung cấp khoáng thạch đưa cho người bán, nhìn Thanh Dật, "Thanh Dật, chàng có thể ở lại a!"

"Phí tiểu thư, ngươi đây là có ý gì?"

Như Phong tươi cười biến mất, lạnh giọng chất vấn.

"Còn có ý gì? Chỉ cần thứ ngươi muốn, bổn tiểu thư đều phải có, còn có, muốn ở trong này ở lại, có Phí gia ta ở đây, ngươi nên chết tâm đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.