"Phong nhi, sau này chúng ta sẽ đi đâu?" Ra khỏi Diệp gia, Diệp Định Thiên đột nhiên cảm thấy hoang mang, mình thực sự không biết nên đi đâu.
Diệp Như Phong nhìn Thanh Dật, "Ngươi định đi đâu rồi?"
Thanh Dật nhìn nàng, "Ngươi đi đâu ta liền theo đó!"
"Cũng tốt, Vô Song, chúng ta liền lên đường đi, tới một thành tính một thành thôi, lưu lạc!"
"Vâng, chủ nhân." Không cần chủ nhân nói, Vô Song cũng biết chủ nhân nhất định sẽ du sơn ngoạn thủy. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể mau chóng tu luyện, cũng chỉ có như thế quá trình rèn luyện mới có thu hoạch, việc này đối với nàng mà nói là rất quan trọng.
"Phong nhi, cha thật vô dụng, không có thể cho ngươi một gia đình hoàn chỉnh..." Nghĩ đến nhi tử mất tích, Diệp Định Thiên trong lòng bất an. Cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới tìm được con trai, lại cũng cho nàng một gia đình.
Diệp Như Phong nắm tay phụ thân, "Phụ thân đừng nói như vậy, chúng ta bây giờ đây là rèn luyện, chờ Phong nhi thực lực cường đại, nhất định có thể diệt mấy lão già Diệp gia. Đến lúc đó ngươi làm Diệp gia chủ, Như Phong lại tìm về đệ đệ một nhà đoàn viên!"
Diệp Định Thiên mắt chua chát , "Hài nhi, chúng ta chỉ cần khỏ mạnh liền tốt, báo thù... Cha không dám nghĩ." Chư vị trưởng lão là Lãnh chúa cấp bậc, hắn không biết phải tới khi nào mới có bản lĩnh như thế.
"Cha, tin Phong nhi, một năm sau, Phong nhi nhất định sẽ làm Diệp gia cấp phải chôn cùng mẫu thân!" Một năm sau, nàng nhất định phải làm cho tất cả mọi người biết, nàng- Diệp Như Phong, là người mà bọn họ chọc không được , nhất định có thể tự tay giết từng tên hỗn đản bức tử mẫu thân.
"Thế nhưng một năm, Phong nhi có thể đột phá cửu cấp sao? Diệp Định Hùng 35 tuổi mới cửu cấp đỉnh, cũng đã nhiều năm , hắn cũng không có đột phá..."
"Phụ thân chủ nhân, ngươi có biết chủ nhân xem xong khế ước trận pháp sau bao lâu lĩnh ngộ khế ước trận pháp không? Ngươi có biết nàng chỉ cần thời gian một tháng liền tu luyện đến nhị cấp ma pháp triệu hoán đỉnh, hơn nữa còn là ngũ hệ cùng tu không? Còn hai hệ khác, đó là chủ nhân không biết làm thế nào để tu luyện, bằng không..."
Vô Song nhìn Diệp Định Thiên trừng lớn mắt, thật sự là không muốn kích thích hắn, ai kêu hắn hoài nghi năng lực chủ nhân, hắn tin chủ nhân trong vòng một năm sẽ đột phá Lãnh chúa cấp bậc, tuyệt đối có thể làm được!
Thanh Dật nghe thấy lời Vô Song, chỉ là nhíu nhíu mày, ánh mắt tinh quang chợt lóe, liền khôi phục trấn định.
"Xem ra là ta quá lo lắng!" Diệp Định Thiên lau mồ hôi trên trán, một tháng, ngũ hệ cùng tu, tốc độ như vậy...
"Thanh Dật công tử, ngươi không có điểm kinh ngạc nào?"
Cư nhiên còn có một người bình tĩnh như vậy, chỉ nhíu mày một chút. Hắn còn tưởng rằng sẽ đem hắn (Dật) dọa nhảy dựng, hoặc là mặt biến sắc cũng tốt, thế nhưng, vì sao chỉ như vậy mà thôi...
"Kinh ngạc!" Liền hai chữ, Vô Song nhìn thiếu niên ở trước mắt, nhưng mà biểu tình của ngươi nào có kinh ngạc a. Sự tồn tại của hắn mỗi dây mỗi khắc đều kích thích hắn(VS) a!
"Chủ nhân, ta có thể trở về chưa?" Diệp Như Phong gật gật đầu, Vô Song trở về nghỉ ngơi. Diệp Như Phong nhìn Thanh Dật, "Chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút, ngày mai xuất phát!"
"Ân!" Thanh Dật lui ra, Diệp Định Thiên nhìn nữ nhi, vẻ mặt lo lắng, "Phong nhi, Thanh Dật này có thể đem thân phận của ngươi tiết lộ ra ngoài hay không, có thể tin được không?"
Diệp Như Phong trấn an nói, "Sẽ không, hắn cũng không phải người như vậy, ta tin tưởng hắn, cũng tin tưởng ánh mắt của ta!" Hắn mặc dù mặt ngoài lành lạnh, nhưng lại không phải là người xấu. Diệp Định Thiên nghe vậy, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hai cha con nàng hàn huyên một chút rồi mỗi người trở về phòng ngủ.
Nửa đêm, gió đêm thổi nhẹ, lá cây vang lên xào xạc. Trong không khí một cỗ sát khí cường đại lộ ra. Như Phong lập tức mở mắt, có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí tới gần, vội vã đứng dậy, lại cảm nhận được uy áp cường đại của đối phương, chân mày cau lại.
"Vô Song, bảo hộ phụ thân!" "Chủ nhân!" Vô Song không cam lòng, vừa định nhiều lời, liền phát hiện Thanh Dật không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau bọn họ, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn. Vô Song run lên, biến mất vô ảnh...
"Gia chủ ra lệnh, không cần được lưu người sống!"