[Dịch]Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 17 : Chương 17




Doãn Thiên Lương cũng bị đuổi ra sân, nắm dây đu, nàng vẫn hoài nghi y phục có vấn đề. Dây đu càng lay động càng cao, thời gian đầu Doãn Thiên Lương còn chơi rất kích thích, thời gian đại học năm thứ hai cùng bạn học đi chơi nhảy đỉnh cao, bạn học của nàng đều bị hướng dẫn đẩy xuống, chỉ có nàng, nếu không phải hướng dẫn kịp thời kéo nàng, nàng sẽ ở một đầu khác của sợi dây không có móc tốt mà trực tiếp “nhảy xuống vực tự sát” rồi. Khi nhảy đỉnh cao kết thúc, các bạn học khác của nàng đều ói đến xụi lơ, nàng ... chạy đi đu lần thứ hai, sau đó vẫn sinh khí dồi dào trở lại.

Vì vậy, đổi với đu dây nhỏ này thật đúng không phải là cái khiêu chiến, nàng rất muốn đung đưa ra ngoài vườn, chơi được cao hứng liền quên mất thân phận của mình, Doãn Thiên Lương chỉ hưng phấn đu dây, hoàn toàn không chú ý tới từ nới xa một đám giống đực đang đi tới, phía dưới nữa hải tử kêu sợ hãi kích thích làm nàng đu dây càng ngày càng cao.

Rốt cục ...

Doãn Thiên Lương dựng ngược rồi. Mặc dù chỉ có trong nháy mắt, nhưng nàng nhìn thấy sau lưng lão thái thái một đám ... đàn ông.

Có chút chuyện trọng yếu hoặc là nhớ trước, hoặc là nhớ sau, ở thời điểm nguy hiểm nghĩ đến chuyện quan trọng chính là biến thành tự sát. Doãn Thiên Lương chính là loại người này.

Dây đu bởi vì theo quán tính lại bay lên một vòng nữa, Doãn Thiên Lương nghĩ chết đều có, nàng là quận chúa ngu ngốc, nhưng nàng lại so với khuê nữ khéo leo chơi muốn điên. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Nàng tính dứt khoát buông tay té xuống ngã chết.

Ông trời dù sao vẫn sao lãng tiếng kêu gào của nàng, thế nhưng một lần, có lẽ trong nhà ông trời bị choáng một cái, cho nên Doãn Thiên Lương chỉ kịp nghe một tiếng “rắc rắc” đã vội hạ xuống rồi. Không biết về điểm này có phải nàng có công phu mèo cào không: thời gian có thể cứu mạng hay không...

Cảm giác thân thể mình dừng lại, bị ôm ở trong một lồng ngực ấm áp, quả nhiên có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân a.

“Ngươi có cánh sao?” Thanh âm phụ nữ, Doãn Thiên Lương mở mắt, khuôn mặt của một cô gái trẻ tuổi, nhìn rất bình thường.

“Không có.” Doãn Thiên Lương đáp. Nhất thời không hiểu ý tứ của cô gái này.

“Không có cánh giả bộ làm chim làm gì.” Cô gái giật nhẹ khóe miệng, buông lỏng tay, tùy ý nàng té xuống. Doãn Thiên Lương đã nhớ thân phận mình, cho nên, nàng chỉ có thể ngã xuống đất, hoàn hảo là chỉ cách mặt đất có nửa thước, nếu không nàng sẽ phải lộ nguyên hình rồi.

Cô gái trẻ tuổi rơi vào bên người nàng, vuốt vuốt cổ tay nói: “Cánh tay thiếu chút nữa muốn gãy, sức nặng của ngươi không nhỏ.”

“Cám ơn ngươi.” Mặc dù nàng ta cười nhạo mình mập, nhưng Doãn Thiên Lương vẫn khách khí mói cám ơn.

“Tại sao cám ơn ta?” Cô gái trẻ tuổi cười híp mắt.

“Tử nhi. Không có sao chứ?” Là âm thanh của Hoàng đế trẻ tuổi.

Doãn Thiên Lương run lên, nhìn thấy cô gái trẻ cũng run lên, run rẩy đồng thời khóe miệng còn không tự nhiên xúc động, nếu nhìn không nhầm, đó là co quắp. Doãn Thiên Lương nhất thời tò mò đối với nàng ta, người có thể để cho Hoàng đế gọi một cách âu yếm như vậy sẽ là ai? Chẳng lẽ là phi tử hắn cưng chìu? Thế nhưng mặt ... không phải nói phi tử được cưng chiều đều giống như tiên nữ hạ phàm hoặc giống hồ ly tinh sao? Cái này tại sao lại ... bình thường như thế.

“Đừng quên ngươi còn thiếu ta một cái nhân tình.” Cô gái đỡ nàng đứng lên ở bên cạnh nói thầm.

Doãn Thiên Lương càng thêm buồn bực, theo lý thuyết, tâm can bảo bối của Hoàng đế đường huynh còn có thể để cho một tiểu quận chúa nàng thiếu một cái nhân tình ? Quay về trả lại Hoàng đế thì có gì tốt không a.

Vì có chuyện xảy ra, đầy đủ chứng cứ đu dây là một trò chơi nguy hiểm, cho nên lão thái thái suy nghĩ vì nhóm hoàng hoa khuê nữ mà tuyên bố kết thúc trò chơi, từng người giải tán.

Doãn Thiên Lương được hai người Ngưng, Tịnh đỡ, ánh mắt lại len lén liếc cô gái trẻ. Cô gái đối với nàng mở trừng hai mắt.

Trên đường hồi cung, hai người Ngưng, Tịnh trách cứ nàng không nên đung đưa cao, đem trò đu dây cũng chặt đứt, Doãn Thiên Lương không lên tiếng, coi như trên mặt nàng có vẻ mập mạp trẻ con nhưng cũng không đại biểu nàng chính là người béo a, hơn nữa người khác không có chuyện chỉ có nàng có chuyện, cũng quá kỳ quái đi? Chẳng lẽ trò đu dây trong hoàng cung đều là đặt ở mười năm tám năm? Nghĩ thì nghĩ, nàng cũng không có chứng cớ, cho dù có thì như thế nào. Kết quả chính là, chỉ có thể nhịn không lên tiếng.

Lúc ăn cơm tối, hai người Ngưng, Tịnh cùng lão thái quân nói Doãn Thiên Lương từ trên đu dây ngã xuống, giống như buồn cười nói sinh động như bình luận sách. Doãn Thiên Lương cúi đầu ăn cơm, trong lòng lẩm bẩm: “Không nghe, không nghe chó nhỏ cầu kinh.”

Ăn cơm xong bồi lão thái quân nói chuyện, lão thái quân nói nàng hôm nay bị sợ, để cho nàng về phòng nghỉ ngơi trước, Doãn Thiên Lương đang cầu mà không được đâu, đi ra cửa theo bản năng nhìn hai người Ngưng, Tịnh một cái, ở trên mặt của các nàng, Doãn Thiên Lương nhìn thấy một loại cười được gọi là “đắc ý”, thấy nàng chợt quay đầu lại bận rộn thu về. Như vậy, trong lòng Doãn Thiên Lương hơi lẩm bẩm, chẳng lẽ Ngưng, Tịnh cũng tham dự vào việc này?

Nằm lỳ ở trên giường, Doãn Thiên Lương trằn trọc trở mình, ngượng ngùng, nàng chính là loại người có thù tất báo. Nếu có người hại nàng, nàng nhất định sẽ báo đáp ngang hàng trở về. Càng nghĩ càng giận, Doãn Thiên Lương bật dậy thật mạnh, làm bộ như muốn ra cửa hóng mát, Ngưng, Tịnh cũng ở trong cung này, vị trí tốt là ở ngoài cửa sổ có một cây cổ thụ, đúng lúc Doãn Thiên Lương nàng sở trường là leo cây, bản lãnh hẹp hòi một chút.

Nhìn bốn phía một chút, thái giám cung nữ đang thay ca, không ai chú ý đến nàng, động tác lưu loát bò lên trên cây, ở giữa bò tới mấy con sâu lông gì đó, vốn muốn ném nó xuống ngã chết, suy nghĩ một chút cầm ở trong tay, trong quá trình trèo lên đụng phải mấy con đều bắt sống toàn bộ.

Nằm thật lâu mới nghe thấy tiếng hai người trở về phòng, tỷ muội tốt quả nhiên tốt, ngủ cũng ngủ cùng nhau, Doãn Thiên Lương hắc hắc cười lạnh.

“Doãn Thiên Lương quả nhiên bêu xấu.” Tiếng của Doãn Thiên Ngưng.

“Ngưng nhi, chúng ta làm như vậy, nếu như bị nàng biết thì làm sao bây giờ?” Doãn Thiên Tịnh nói.

“Nàng làm sao biết được? Hãy nói, coi như nàng biết, chúng ta cũng có thể nói là Thanh Uyển công chúa ép chúng ta nha.” Doãn Thiên Ngưng cười ngọt ngào nói.

Doãn Thiên Lương cắn môi, hai nha đầu chết tiệt kia, tỷ muội ruột thịt lại chơi ... liều mạng như vậy.

“Ngưng nhi, ngươi nói, tại sao công chúa cũng ghét Doãn Thiên Lương vậy?” Doãn Thiên Tịnh nói.

“Vậy còn phải hỏi, ta đoán là bởi vì thế tử Phù Phong hầu, thế tử rất anh tuấn tiêu sái, lại tương đương tuổi với công chúa.” Doãn Thiên Ngưng nói.

“Nói vậy, tương lại không phải thực sự tiện nghi cho Doãn Thiên Lương sao? Nhìn dáng vẻ ngày ấy, hình như hắn có ấn tương rất sâu với Doãn Thiên Lương đâu.” Âm thanh giễu cợt của Doãn Thiên Tịnh.

Doãn Thiên Lương đảo đôi mắt, tinh trùng động vật quả nhiên có tính phiền toái. Không có nói cũng không chọn thời điểm để nói, hại nàng bị một đám nữ nhân tính toán, lần sau gặp lại hắn nhất định làm cho cuộc sống của hắn không thể tự lo liệu mà cả đời phải dựa vào xe lăn. Lộ ra vẻ tàn nhẫn, Doãn Thiên Lương tựa vào thân cây nghe tiếp, nhìn hai cô nàng này còn có những chiêu số nham hiểm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.