Sáng sớm hôm sau, Mộ nhị phu nhân liền tự mình mang theo đám nàng dâu, bà tử lớn thô kệch, khí thế hung hăng đi tới Ngọc phủ.
Ngọc Linh Lung luôn thức dậy muộn, Phẩm Lan Uyển lúc này còn chưa mở cửa, bốn phía trúc ảnh xào xạc, cành hoa chập chờn, thập phần an tường, thanh bình.
Mộ nhị phu nhân nhìn cánh cửa chính đóng chặt, không khỏi cười lạnh, chắc chắn cái thứ nữ này biết mình muốn dẫn người tới bắt nàng, bị hù dọa nên đóng kín cửa chính không dám ra ngoài đây mà ! (bà này bị atsm =)) )
Nàng bĩu môi hướng thủ hạ là một bà tử, vênh váo tự đắc nói : “ Gõ cửa cho ta ! ”
Bà tử nhận được mệnh, lập tức xắn tay áo đi lên phía trước, cạch cạch cạch gõ cửa.
Bên trong Phẩm Lan Uyển, vài tiểu nha hoàn đang quét sân thình lình nghe tiếng đập cửa, không khỏi sợ hết hồn, đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta ai cũng không dám đi mở cửa.
Đập phá nửa ngày không thấy có động tĩnh gì, Mộ nhị phu nhân càng thêm xác định Ngọc Linh Lung là đang sợ mình, không khỏi đắc ý chỉ huy bà tử đem tảng đá đến, hướng cửa chính đập tới !
Ầm, tấm cửa làm từ gỗ sao chịu nổi lực lớn như vậy đánh thẳng vào, lập tức bị ném thành một cái lỗ thủng.
Bà tử từ lỗ thủng trên cửa cho tay vào đẩy then cửa, một đám người theo sau Mộ nhị phu nhân, khí thế hùng hục xông vào Phẩm Lan Uyển.
Mộ nhị phu nhân đứng trong sân, hất đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía, nhìn tiểu nha hoàn run lẩy bẩy trốn một bên, nàng quệt miệng khinh thường.
Ngọc phủ ngay cả một cái thứ nữ cũng có thể ở trong một viện tử chỉnh tề như vậy, xem ra Ngọc phủ tướng quân cũng có cái béo bở để vơ vét đây.
Mộ nhị phu nhân nhớ tới hôm qua Ngọc tướng quân bộ dáng rất tùy tiện, trong lòng liền mừng thầm, chỉ cần giúp đỡ Ngọc phủ xử trí thứ nữ này, vậy sau này Ngọc Duy Võ cùng Ngọc Ngàn Kiều không phải đem chính mình Nhị cữu mẫu này thành đại ân nhân sao ? Đến lúc đó, những vật trong Ngọc phủ này còn không phải nàng muốn cầm thì cầm, muốn bán liền bán sao !?
Nghĩ tới đây, con mắt tinh tế của Mộ nhị phu nhân nhảy lên, hướng về phía phòng chính lớn tiếng kêu.
“ Ngọc Linh Lung, tiện nha đầu này, còn không nhanh cút ra đây ! ”
Gõ cửa, đập cửa, hơn nữa còn rống lớn như vậy cuối cùng cũng đem chính chủ gọi ra.
Cửa phòng mở ra, một thiểu nữ trẻ tuổi dáng người thon dài chậm rãi đi ra.
Ngọc Linh Lung một thân mặc bộ xanh nhạt thêu cành phù dung , trên đầu dùng cây trâm bạc hỉ thước vấn tóc, trên mặt không chút trang điểm, xinh đẹp tựa thiên tiên, thanh tú động lòng người như nụ hoa hé nở, đứng ở bậc thang từ trên cao nhìn xuống.
“ Mới sáng sớm mà đã có nhiều chó điên đến kêu không ngừng, làm cho người khác ngủ không ngon ! ” (=)) nói hay lắm)
Khinh miệt quét qua đám bà tử trong sân đang nhìn chằm chằm, Ngọc Linh Lung khinh thường hừ lạnh.
Mộ nhị phu nhân không nghĩ tới Ngọc Linh Lung thế nhưng vừa mở miệng liền mắng, lập tức bị nghẹn không nói ra lời, nàng hung hăng nhìn về phía Ngọc Linh Lung lớn tiếng hỏi : “ Ngươi nói ai là chó điên !? ”
Ngọc Linh Lung phất vài sợi tóc rơi trên trán, vẻ mặt buồn cười nhìn về phía Mộ nhị phu nhân nói : “ Ta đang nói ai kẻ đó tự biết a ! ”
Mộ nhị phu nhân thẹn quá hóa giận, mắng : “ Tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, xem bản phu nhân như thế nào thu thập ngươi ! ”
Dứt lời nàng hướng về phía sau vung tay lên quát : “ Lên cho ta, bắt lấy tiện nha đầu này ! ”
Vài bà tử được chủ nhân phân phó, lập tức vọt lên, tay phải bắt lấy cánh tay Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung nhìn mấy bàn tay mập mạp bẩn thỉu, mi tâm cau lại, lười cùng các nàng ra tay, chân vừa nhấc, vô cùng mau lẹ lăng không quét tới.
Giày xanh thêu thạch đằng nặng nề đá vào ngực mấy người, mỗi người một cước trực tiếp đem các nàng đá bay ra ngoài, trong chớp mắt, dưới bậc thang lăn xuống vài nhân ảnh tráng kiện, mỗi người nằm trên mặt đất lớn tiếng kêu đau.
Mộ nhị phu nhân chỉ cảm thấy mắt hoa lên, vài cái bà tử đắc lực đã ngã trên mặt đất, trong lòng nhất thời cả kinh, xem ra thứ nữ này thật đúng là không đơn giản !
Mộ nhị phu nhân nhìn mười mấy người phía sau mình, cắn răng một cái nói : “ Tất cả cùng lên cho ta ! ”
Nàng không tin nhiều người như vậy còn không trị nổi một cái thứ nữ !?
Mười mấy bà tử lập tức đồng loạt xông lên, chứng kiến vài người tiên phong lúc trước bị đánh ngã, mấy người thông minh vội vàng nhặt tảng đá, chổi, v v….trên mặt đất quơ về phía Ngọc Linh Lung !
Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng, bàn tay trắng nõn mau lẹ giương lên, tinh chuẩn nắm cánh tay bà tử gần nhất, mượn lực đem gạch đá trong tay bà ta vừa vặn ném vào thái dương người khác, chỉ nghe tiếng hét thảm, bà tử bị đánh trúng trên mặt đã trầy da sứt thịt, máu tươi ồ ồ phun ra !
Không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, Ngọc Linh Lung đã tay mắt lanh lẹ đoạt lấy cái chổi trong tay một bà tử, nhanh như chớp quay đầu đánh về phía các nàng.
Nơi nào cán chổi đi qua, máu tươi liền chảy, máu tươi hòa lẫn với bụi đất trên cây chổi, đánh cho cả đám liên tục kêu thảm, cuồng quít trốn.
Mộ nhị phu nhân trợn mắt há hốc mồm, cái thứ nữ này, so với tưởng tượng của nàng còn muốn hung hãn hơn nhiều !
Khó trách Ngọc tướng quân cùng Ngọc Duy Võ không sai người làm tới bắt nàng, thân thủ như này, bộ dạng mạnh mẽ hung ác như vậy, ai có thể địch nổi !?
Mộ nhị phu nhân nhìn đám thủ hạ tàn binh bại tướng, thấy đại sự không ổn, lại gặp Ngọc Linh Lung đang đánh hăng say, lập tức chân như được bôi mỡ chạy nhanh ra ngoài.
Chỉ là không đợi nàng chạy tới cổng, sau lưng liền bay tới nửa viên gạch, mang theo gió táp thẳng vào nàng !
Ngọc Linh Lung từ khoảng cách nhìn thấy Mộ nhị phu nhân muốn chạy, tiện tay đoạt lấy viên gạch trong tay bà tử đang bụm má ô ô kêu đau, hướng bóng lưng mộ nhị phu nhân đáp tới !
Muốn chạy, không dễ dàng vậy đâu !
Viên gạch trực tiếp đập vào hông Mộ nhị phu nhân khiến nàng phát ra tiếng thét chói tai, nặng nề bổ nhào té trên mặt đất.
Lúc này Ngọc Linh Lung đã thu thập xong đám bà tử kia, thoải mái ném đi cây chổi trong tay, hướng Mộ nhị phu nhân đi tới.
Mộ nhị phu nhân đỡ lưng, nỗ lực muốn ngồi dậy, đôi mắt tinh tế cực nhanh nhìn người đang tiến về phía mình, muốn gọi vài bà tử đến hỗ trợ. Ai ngờ vừa nhìn, nàng lập tức tâm rét lạnh.
Mới vừa rồi mấy bà tử kia còn đập nện cửa đến uy vũ sinh phong, giờ phút này mặt, cổ đều bị cây chổi đập chảy máu, đang ngã trái ngã phải trong sân rên rỉ đau đớn.
Mộ nhị phu nhân không nghĩ tới chỉ trong chốc lát nàng liền chỉ còn một mình.
Đáy lòng sinh ra loại cảm giác sợ hãi chưa có bao giờ, ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Linh Lung đang nghiêm bước tiến gần, nàng thét to : “ Đừng tới đây ! Ngươi đừng tới đây ! ”
Nàng liều mạng giãy giụa, muốn bò người lên hướng phía ngoài chạy trốn, nhưng chỗ hông bị ném thật sự quá đau, nàng hoàn toàn không làm được gì, Ngọc Linh Lung nhìn nàng giãy giụa giống chẳng khác gì người chết điên cuồng vặn vẹo.
Ngọc Linh Lung từ trên đùi rút ra thành chủy thủ thanh hàn, ung dung thổi thổi lưỡi đao, cười lạnh nhìn về phía Mộ nhị phu nhân.
“ Đập phá cửa nhà ta xong còn định đi ? ”
Mộ nhị phu nhân bị hù dọa nói năng lộn xộn, run rẩy nói : “ Ta biết ta sai rồi, ngươi muốn bao nhiêu bạc ? Ta bồi thường, ta đều bồi thường hết ! ”
Ngọc Linh Lung khinh miệt nhìn nàng một cái : “ Bạc ? Ta không cần bạc. ”
Mộ nhị phu nhân chịu đựng đau nhức ở hông, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Ngọc Linh Lung : “ Kia…Vậy ngươi muốn cái gì ? Ta đều cho ngươi, chỉ cần ngươi đừng đụng ta ! ”
Câu nói sau cùng, thanh âm nàng đều bị sợ hãi mà lạc giọng.
Không phải lá gan nàng quá nhỏ, thật sự cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua cô gái nào tàn nhẫn như vậy, rất tàn nhẫn !
Ngọc Linh Lung đi đến trước mặt nàng, chậm rãi cúi người thẳng tắp nhìn khuôn mặt hoảng sợ đến vặn vẹo của Mộ nhị phu nhân.
“ Ngươi đem cửa nhà ta đập thành một lỗ thủng, vậy ta liền tại trên mặt ngươi cũng làm một cái lỗ thủng a. ”
Câu nói bay bổng hoàn toàn dọa Mộ nhị phu nhân mất hồn, nàng vừa khóc vừa lê về phía sau ẩn núp, liều mạng muốn lê ra cổng Phẩm Lan Uyển, thanh âm hướng phía ngoài kêu cứu : “ Người đâu mau tới cứu mạng a—”
Tiếng la bén nhọn, Ngọc Linh Lung đưa chủy thủ đến gần mặt nàng rồi dừng lại.
Từng trận đao phong lạnh lẽo áp vào mặt Mộ nhị phu nhân, trận trận hàn khí tựa hồ xâm nhập đến tận lục phủ ngũ tạng, làm cho trái tim nàng cơ hồ đều kết thành băng, da thịt trên mặt Mộ nhị phu nhân không ngừng co quắp, lại một câu cũng nói không nên lời.
Ngọc Linh Lung cười lạnh một tiếng, trên tay khẽ tăng thêm sức lực, mạnh hướng về phía đôi môi của Mộ nhị phu nhân !
“ Ô—” một tiếng gào thảm thiết vang lên, Mộ nhị phu nhân bưng kín miệng của mình, đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Nhìn vết sẹo dữ tợn trên môi Mộ nhị phu nhân, da thịt bị mất không che được răng cửa. Ngọc Linh Lung hài lòng gật đầu đứng dậy.
“ Lúc này ngươi có thể cút. ”
…
Phòng trước, Ngọc tướng quân nghe được tin tức Mộ nhị phu nhân bị thương, cốc trà trong tay mạnh ném về hướng Ngọc Duy Võ.
“ Đều là chuyện tốt ngươi làm ! ” Ngọc tướng quân tức giận đến mức hận không thể đánh chết đứa con trai này, “ Nữ nhân kia dễ trêu sao ? Ngươi còn không phải muốn tìm thêm lỗi, ngươi xem đi, giờ thì thế nào, ngay cả Nhị cữu mẫu của ngươi cũng đều bị kéo vào ! Ta xem ngươi giờ muốn cùng Mộ gia như thế nào giải thích ! ”
Vừa nghĩ tới chính mình lại phải xuất ra lượng lớn ngân lượng cho Mộ nhị phu nhân trị thương, Ngọc tướng quân liền đau lòng không thôi, Mộ thị chết thì đã chết rồi, còn tìm chuyện làm gì, báo thù cái gì, lúc này không phải tiền mất tật mang sao ! ?
Ngọc Duy Võ tùy ý nước trà nóng bỏng trên người chảy xuống, lại không nhúc nhích. Hắn cũng bị tin tức này làm cho kinh trụ, hắn thực không nghĩ tới Ngọc Linh Lung đó hung hãn đến mức này, mười cái tráng kiện bà tử cũng không thể chế phục nổi nàng !
Đáy mắt xẹt qua tia tàn ác, đột nhiên nhào tới bắt được Ngọc tướng quân, lớn tiếng kêu : ” Phụ thân, ta có biện pháp giết nữ nhân kia, người lúc này nhất định phải giúp ta ! ”
Ngọc tướng quân một bả đẩy hắn ra, cả giận nói : “ Giúp ngươi !? Còn muốn ta giúp ngươi ! Ngươi trước ngẫm lại, chuyện này muốn giải quyết hậu quả thế nào cho tốt đi ! ”
Mộ nhị phu nhân dù sao cũng dễ nói chuyện, chỉ cần bạc bồi thường là xong, nhưng còn Ngọc Linh Lung ? Hai cha con bọn họ muốn đem Ngọc Linh Lung giao cho Mộ phủ xử trí, Ngọc Linh Lung có thể buông tha bọn họ sao ?
Ngọc Duy Võ biết rõ Ngọc tướng quân đang suy nghĩ gì, hắn buông lỏng tay ra, lạnh lùng nói : “ Phụ thân, hiện tại nàng đúng là ngay cả ngươi cũng đều hận, ngươi nếu không nghĩ biện pháp, sau này còn nếm mùi đau khổ nhiều ! ”
Ngọc Duy Võ sớm nghĩ đến điểm này, hắn từ Mộ phủ dẫn Mộ nhị phu nhân đến, mục đích bất quá là vì hướng Ngọc tướng quân tạo áp lực, chỉ cần Ngọc tướng quân xử lí Ngọc Linh Lung, coi như cùng mình trên một con thuyền, cho dù Ngọc tướng quân không muốn trêu trọc Ngọc Linh Lung, lần này Ngọc Linh Lung cũng sẽ không buông tha hắn !
Ngọc tướng quân tức giận đến vỗ bàn một cái, đứng lên, bàn tay chỉ về phía Ngọc Duy Võ, lại nửa ngày cũng không nói được câu gì.
Cho đến lúc này, hắn mới biết được mình bị đứa con trai này tính kế !
Một hồi lâu, hắn mới nặng nề ngồi lại trên ghế, ngột ngạt khó chịu nói : “ Ngươi nói, có cái chủ ý gì !? ”
Ngọc Duy Võ khóe miệng xẹt qua một tia âm lãnh vui vẻ, đi lên phía trước hướng Ngọc tướng quân rỉ tai vài câu.
Ngọc tướng quân nghe lời nói của Ngọc Duy Võ , sắc mặc càng ngày càng khó coi, không đợi Ngọc Duy Võ nói xong, hắn liền nhảy dựng lên: “Làm càn! Như vậy sao được!?”
Ngọc Duy Võ hừ một tiếng nói: “Phụ thân yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ hết sức cẩn thận, huống chi cũng không cần người phải ra mặt, chỉ cần người mắt nhắm mắt mở là được.”
Ngọc tướng quân lông mày dựng lên, rốt cuộc vẫn là lắc đầu cự tuyệt: “Không thể nào, ngươi sớm chết phần tâm này đi! Nếu bị người khác phát hiện thì sẽ bị tử tội diệt tộc!”
Ngọc Duy Võ hàm răng cắn vào nhau, mặt mũi tràn đầy hận ý: “Ta cũng không phải muốn bao nhiêu, chỉ cần mấy trăm là đủ rồi, phụ thân có thể giúp ta chọn ra vài người thân cận nhất, tuyệt sẽ không có bất kỳ người nào biết rõ! Nếu muốn diệt trừ nữ nhân kia, hiện tại chỉ còn biện pháp này!”
Ngọc tướng quân ngồi trên ghế hồi lâu cũng không lên tiếng.
Trong phòng chỉ có tiếng hít thở trầm trọng của hai cha con bọn họ, Ngọc Duy Võ ánh mắt lom lom nhìn về phía Ngọc tướng quân, chờ đợi quyết định của hắn.
Thật lâu sau Ngọc tướng quân đột nhiên đứng lên, không nói một lời liền rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Ngọc Duy Võ lạnh lùng nở nụ cười.
Hắn biết rõ, thái độ này của Ngọc tướng quân xem như đối với chuyện này là ngầm đồng ý.
Tầm mắt rơi trên tấm vải trắng đang theo gió phiên động ngoài cửa sổ, Ngọc Duy Võ con mắt tràn đầy tàn ác.
Ngọc Linh Lung, ngươi chờ chết đi!
…
Trong Phẩm Lan Uyển, Linh Nhi đang kể lại sinh động như thật chuyện đánh nhau lúc sáng, nói đến đoạn mấy bà tử giương nanh múa vuốt kia vài cái đã bị Ngọc Linh Lung đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đám người Huyên Thảo không nhịn được cười đến nghiêng ngả.
Linh Nhi vừa cười vừa nói: “Lúc này để cho các nàng ăn nhiều thiệt thòi, thử xem các nàng về sau còn dám trêu chọc tiểu thư chúng ta nữa hay không!”
Ngọc Linh Lung nhàn nhã nằm trên nhuyễn tháp, nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười không nói gì.
Đang cười, phía ngoài có nha hoàn báo lại: “Thi tiểu thư đến đây.”
Ngọc Linh Lung gật đầu nhẹ nói: “Mời nàng vào đi.”
Thi Huệ Như đi đến, sắc mặt tựa hồ có chút không được tự nhiên, vừa vào phòng liền nói: “Vốn muốn mời ngươi đi dự tiệc, không nghĩ tới mẫu thân ngươi lại vừa qua đời–”
Nói đến đây ánh mắt nàng dừng trên xiêm y của Ngọc Linh Lung, khiếp sợ đến nỗi một câu cũng không nói nên lời.
Lúc này Ngọc Linh Lung trên người mặc một thân sắc đỏ tươi, bên trong là váy bách điểu, vẻ mặt như phù dung, cười như gió xuân, trên mặt còn mang theo như có như không vui vẻ, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Thi Huệ Như trợn tròn hai mắt, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi, làm sao ngươi lại không mặc đồ tang?”
Ngọc Linh Lung nhịn không được cười một tiếng: “Đồ tang? Ta tại sao phải mặc đồ tang?”
Thi Huệ Như kinh ngạc nhìn Ngọc Linh Lung, nhất thời không biết nói cái gì cho tốt.
Theo như quy củ mà nói, Mộ thị thân là mẹ cả Ngọc Linh Lung, nàng vừa qua đời, Ngọc Linh Lung phải ngoan ngoãn giữ đạo hiếu ba năm, ba năm không thể đàm luận hôn sự, thậm chí còn không thể tùy ý ra cửa, hơn nữa còn phải sao chép hiếu kinh, dùng chương hiếu nghĩa.
Đúng là Mộ thị vừa mới qua đời, thân là thứ nữ Ngọc Linh Lung lại mặc xiêm y đỏ thẫm trong phòng cười cười nói nói, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải để cho người ta chỉ trích sao ?
Thi Huệ Như do dự một lát, nói : “Kia…Hôm nay Ngô vương phủ có hội thưởng cúc thi thơ, ngươi muốn đi sao?”
Vốn tưởng rằng Ngọc Linh Lung muốn ở nhà giữ đạo hiếu không thể ra cửa, nhưng nhìn tình hình trước mắt này, Ngọc Linh Lung hiển nhiên căn bản không đem chuyện Mộ thị để vào mắt, muốn làm gì liền làm cái đó.
Ngọc Linh Lung cười một tiếng, lười biếng ngồi dậy : “Đi, dựa vào cái gì không đi? Ta còn muốn ăn mừng một chút đây !”
Thi Huệ Như nhìn sắc mặt đỏ thắm, bộ dáng tâm tình rất tốt của Ngọc Linh Lung, hoàn toàn ngây dại.
Đợi Ngọc Linh Lung trang điểm xong, hai người đi ra ngoài, Thi Huệ Như lúc này mới trở về suy nghĩ của mình, nói : “Lần trước Vân Tranh không thấy ngươi còn tiếc nuối không thôi, lần này nàng nhắc nhở ta đến mời ngươi, chờ lát nữa nàng gặp ngươi nhất định sẽ rất cao hứng !”
Ngọc Linh Lung trong lòng hơi động một chút, Dương Vân Tranh, lại là Dương Vân Tranh kia.
Lần trước tại phổ độ tự gặp được Phùng Tư Hoài cũng là Dương Vân Tranh nói muốn qua cùng các nàng ăn chay, không biết vì duyên cớ gì lại không xuất hiện, lần này, lại là Dương Vân Tranh muốn nàng đi tham gia hội thi thơ ở Ngô vương phủ.
Chỉ là có duyên gặp mặt một lần mà thôi, Dương Vân Tranh kia thực sự sẽ đối với nàng có hứng thú lớn như vậy sao ?
Nhìn lướt qua Thi Huệ Như hoàn toàn không biết gì cả, Ngọc Linh Lung trong lòng âm thầm dâng lên một chút đề phòng.
…
Ngô vương phủ.
Lúc này vừa qua trung thu, đúng là thời điểm mùa thu, Ngô vương phủ Lệ Vân huyện chủ cố ý sai người từ các nơi sưu tập rất nhiều danh phẩm hoa cúc, rộng rãi phát thiếp mời, muốn mời các thiên kim trong kinh thành đến phủ thưởng cúc, cũng dùng cúc làm đề tài ngâm thơ vẽ tranh, bởi vậy có tên là thưởng cúc hội thi thơ.
Ngọc Linh Lung cùng Thi Huệ Như đến vườn hoa Ngô vương phủ, chỉ thấy hội thi thơ tổ chức bên cạnh một con suối, những người giỏi tay nghề dùng những viên thạch hiếm thấy bên bờ suối kiến tạo thành hòn non bộ (gồm đá, nước, cây xanh, trang trí cảnh vật) cao hơn ba thước, đem nước suối xảo diệu chảy trên hòn non bộ tạo thành một thác nước nho nhỏ, nước suối chảy vang lên tiếng róc rách, từng hạt nước bay tung tóe như những viên ngọc rơi vào trong hoa viên đá xanh, thủy đạo uốn lượn chảy xuôi, hình thành một dong nước trong suốt chảy liên tục.
Mà danh phẩm hoa cúc mang sắc thái riêng đặt trên hòn núi nhỏ, muôn hồng nghìn tía, tranh phương khoe sắc, không chỗ nào không đẹp, làm cho người nhìn lại không có cảm giác đột ngột. Từng bọt nước li ti vẩy ra rơi vào cánh hoa càng làm hoa giống như hàm châu mang lộ, kiều mị động lòng người.
Về phần nhất phẩm hoa cúc, tất nhiên là an bài ở bốn phía trên hòn non bộ, tầng tầng lớp lớp, chồng chất tạo thành khổng tước, Kỳ Lân, tường vân thụy thú đủ loại hình dáng, phóng mắt nhìn đi chỉ thấy một mảnh cẩm tú (gấm thêu hoa) sáng rõ khiến người ta không mở được mắt.
Ngọc Linh Lung nâng mắt nhìn, nàng có thể đọc tên hoa cúc cũng chỉ có Lưu Thủy, Mưa Xuân, Kim Báo, phi châu tán hà, thu kết muộn hồng, giai nhân hoa đào, châu liên, cảnh sơn Tử Hà, kim lữ lưu hà, cảnh hoa trên núi, hồng mai mấy loại thôi.
Nhiều cái còn lại nàng không biết, xem ra kinh thành vọng tộc tiêu tiền như nước, thấy vật gì trân quý đều mua về, sớm đã không còn biết đến hai chữ “đáng tiếc”.
Cơ hồ không có cô gái nào là không thích hoa, Thi Huệ Như thấy phiến hoa hải, tâm tình cực tốt, lôi kéo Ngọc Linh Lung hết xem bên này lại tới bên kia, thập phần vui vẻ.
Hai người đang thưởng thức, sau lưng đột nhiên truyền tới thanh âm chói tai : “Di, nàng như thế nào cũng tới ? Người như vậy, biết cái gì là danh hoa cực phẩm ?”
Ngọc Linh Lung ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ thân váy gấm vàng nhạt khí thế hung hăng nhìn mình, trong mắt tràn đầy ghen ghét cùng phẫn nộ, nguyên lai là Hinh Lâm quận chúa.
Dương Vân Tranh đứng ở vị trí không xa sau lưng nàng mỉm cười, cúi đầu, tựa hồ thập phần hứng thú xem một chậy bắc lục Hồng Ngọc.
Thi Huệ Như biết rõ Ngọc Linh Lung cùng Hinh Lâm quận chúa quan hệ không tốt, vội lặng lẽ kéo vạt áo Ngọc Linh Lung, ra hiệu không cần xung đột chính diện.
Ngọc Linh Lung cước bộ khẽ dừng lại, yên lặng nhìn về phía Hinh Lâm quận chúa, đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười.
“Miệng ngươi như vậy, thực phải dùng nước rửa sạch sẽ, miễn phun làm bẩn mấy bông hoa này.”
Hinh Lâm quận chúa lông mày dựng đứng, chỉ vào Ngọc Linh Lung cả giận nói : “Ngươi–”
Thanh âm Dương Vân Tranh đột nhiên vang lên, gọi nàng qua : “Quận chúa, mau tới đây xem xem bồn hoa, là tịnh đế song sinh hiếm thấy đấy !”
Thi Huệ Như thừa dịp cơ hội lôi Ngọc Linh Lung đi, chờ rời xa Hinh Lâm quận chúa, Thi Huệ Như mới yên tâm vỗ vỗ ngực : “Làm phiền Vân Tranh a, bằng không hai ngươi lại muốn cãi vã.”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười một tiếng : “Như thế nào, ngươi sợ nàng ?”
Thi Huệ Như con mắt mở to, nói : “Cái gì, ta giúp ngươi ngươi còn không cảm kích, Hinh Lâm quận chúa cùng Lệ Vân huyện chủ quan hệ rất tốt, nếu hai ngươi ầm ĩ thì người thiệt thòi là ngươi đó !”
Ngọc Linh Lung nhìn vẻ mặt quan tâm của Thi Huệ Như, lời muốn nói không ý thức liền nuốt xuống.
Nàng không phải loại người không biết việc Thi Huệ Như thật tâm quan tâm nàng, chỉ là loại quan tâm này làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Thấy Ngọc Linh Lung quay đầu nhìn ra bên ngoài, Thi Huệ Như nói : “Khai tiệc rồi, chúng ta đi qua thôi.”
Trong bữa tiệc đã có hơn mười vị tiểu thư ngồi, xem ra Lệ Vân huyện chủ tổ chức thưởng cúc hội thi thơ, cơ hồ đem tất cả tiểu thư trong kinh thành đều mới tới.
Cũng khó trách, những tiểu thư này ai mà chả hiểu chút ít thi từ ca phú, có cơ hội này, tự nhiên đều mơ tưởng đến thử tài một lần.
Nếu có thể tranh được vị trí đầu tiên, đây hẳn sẽ là kinh thành tài nữ mỹ danh.
Dùng qua bữa tiệc, bọn nha hoàn liền đi lên dọn dẹp bàn tiệc, dọn lên những trà quả mang sắc thái riêng, hội thi thơ xem như chính thức bắt đầu.
Các tiểu thư có trong bữa tiệc chống cằm suy nghĩ, cũng có người rời khỏi bữa tiệc, có người chăm chú nghĩ, có người nghĩ được vài câu liền mãi không nghĩ ra được câu tiếp, vắt hết óc khổ sở suy nghĩ, mỗi người đều hết sức chuyên chú, cũng muốn nhân cơ hội này làm được một bài thơ thành danh.
Ngọc Linh Lung nhàn nhã uống trà phẩm quả, nhìn xem khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng của Thi Huệ Như, bộ dáng muốn nghĩ ra câu thơ tuyệt thế, không khỏi bật cười.
Cuộc sống của những khuê tú ở cổ đại này thật sự nhàm chán đến cực độ, bất quá một cái hội thi thơ nho nhỏ thôi, cũng có thể có nhân khí cao như vậy.
Qua hơn nửa canh giờ, Lệ Vân huyện chủ liền đứng dậy, cười doanh doanh nói : “Các vị tiểu thư chắc đã nghĩ được bài thơ hay, không bằng viết ra để mọi người cùng nhau bình luận.”
Nghe lời này, các vị tiểu thư rối rít lên, sớm có nha hoàn dâng lên giấy và bút để các vị tiểu thư vẽ tranh, viết thơ
Vương tiểu thư của phủ Lễ bộ Thượng thư vẻ một bức Mặc cúc, chỉ thấy hoa cúc rủ xuống theo gió nhẹ nhàng phiêu động, linh động xinh đẹp, thập phần cảnh đẹp ý vui.
Nội các phủ học sĩ Chu tiểu thư viết một bài thủ từ : “Tây viên phong ấm lạc hoa, xanh lục ấm oanh loạn gáy. Ỷ lan không hé tiếc mùi hương, để đàn bươm bướm bay bay. Duyên để sự, giảm vòng eo ? Khiến mi buồn buồn. Song xuân sở mộ ngày rủ xuống, mong người về người không về.”
Tiểu thư Vạn gia Thông chính sứ làm một bài thơ : “Cánh lan đọng lại sương, bờ cúc đón nắng sớm. Đậm đặc hi hiểu cười, sức gió cạn tàn hương (hương hoa). Mảnh lá rút nhẹ thúy, tròn hương hoa vàng nhạt. Còn cầm năm nay sắc, phục kết năm sau phương.”
Ngọc Linh Lung nghe những thứ nho nhã không ốm mà rên này, cảm thấy hơi có chút buồn cười, có lẽ đây là sinh hoạt hàng ngày của những cô gái cổ đại đi, nghiền ngẫm từng chữ một, thế nhưng cũng thích thú.
Mắt thấy phần lớn các vị tiểu thư đều vẽ tranh xong rồi, đột nhiên một âm thanh khinh miệt vang lên, nhằm thẳng vào Ngọc Linh Lung.
“Tất cả mọi người đều ngâm thơ vẽ tranh, như thế nào vị Tứ tiểu thư Ngọc gia kia lại không viết ? Chẳng lẽ là ghét bỏ hội thi thơ của Lệ Vân huyện chủ quy mô quá nhỏ, không đáng cho Ngọc Tứ tiểu thư lưu lại bản vẽ đẹp sao ?”
Ngọc Linh Lung không cần ngẩng đầu cũng biết lời nói bới móc này là do Hinh Lâm quận chúa nói.
Trong kinh thành người nào không biết thần long thấy đầu không thấy đuôi tiếng tăm lừng lẫy Ngọc gia Tứ tiểu thư, Hinh Lâm quận chúa lời này vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức đưa tới vô số ánh mắt hiếu kỳ, hâm mộ hoặc ghen tỵ.
Ngọc Linh Lung chậm rãi thả cốc trà trong tay xuống, ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt mỉa mai của Hinh Lâm quận chúa.
“Ngươi muốn nghe ta làm thơ ?”
Hinh Lâm quận chúa cười lạnh nói : “Đó là tất nhiên, trong kinh thành ai mà không biết tên Ngọc Tứ tiểu thư, hẳn là tài tình phi phàm, như thế nào không để cho mọi người ở đây cùng mở mang kiến thức đây ?”
Trong lời nói tràn đầy ý tứ châm chọc, tiểu thư xung quanh có người không nhịn được cười rộ lên.
Bên ngoài người nào không biết Ngọc Tứ tiểu thư hung hãn, một cô gái hung hãn, làm sao có thể có cái gì tài tình xuất chúng ? Hinh Lâm quận chúa này rõ ràng là muốn Ngọc Linh Lung mất mặt.
Thi Huệ Như ở một bên trong lòng bối rối thay Ngọc Linh Lung, nàng càng không ngừng hướng Dương Vân Tranh ngồi bên cạnh Hinh Lâm quận chúa nháy mắt, hi vọng nàng ta có thể thay Ngọc Linh Lung cầu tình, miễn cho trước mặt mọi người bị xấu mặt.
Dương Vân Tranh tựa như không thấy, chỉ mỉm cười nói : “Quận chúa nói rất đúng, Ngọc Tứ tiểu thư cũng không nên từ chối.”
Ngọc Linh Lung nhạy cảm phát hiện thân thể Thi Huệ Như ở bên cạnh đột nhiên cứng đờ, tựa hồ bị lời nói Dương Vân Tranh dọa sợ ngây người.
Cũng khó trách, có lẽ cho tới bây giờ, Thi Huệ Như vẫn còn cho rằng Dương Vân Tranh thật sự thưởng thức Ngọc Linh Lung, muốn làm quen Ngọc Linh Lung, nhưng Ngọc Linh Lung cũng đã xác định, Dương Vân Tranh này cùng Hinh Lâm quận chúa mới là 1 phe.
Thấy Ngọc Linh Lung không nói lời nào, Hinh Lâm quận chúa càng thêm đắc ý, bỗng nhiên nàng đứng dậy, vênh váo tự đắc nói : “Nếu Ngọc Tứ tiểu thư đã không thích vậy, vậy thì chúng ta liền cược tiền, ngươi có dám cùng ta đấu thơ không?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của Hinh Lâm quận chúa, Ngọc Linh Lung rốt cuộc nhịn không được bật cười.
Đấu thơ ?
Tiểu cô nương này có phải hay không đem chính nàng thành nhân vật khó lường, mở miệng liền nói đấu cái gì thơ ? Cứ như đứa trẻ ba tuổi ! Thật sự là ấu trĩ đến buồn cười !
Thấy vẻ mặt khinh miệt vui vẻ của Ngọc Linh Lung, Hinh Lâm quận chúa không kiềm chế được tính tình, đoạt lấy bút lông trong tay vị tiểu thư đang viết ở bên cạnh, cầm đến một trang giấy liền viết lên.
Không đến thời gian nửa chung trà nàng đã viết xong, đem bút lông trong tay ném đi, vỗ vào trước bàn Ngọc Linh Lung, thanh âm tràn đầy khiêu khích.
“Như thế nào, ngươi dám không ?”
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy trên giấy một bài thơ nước chảy mây trôi, vị tiểu thư gần đó nhịn không được thì thầm : “Mỗi nhà cúc tận hoàng, xà nhà độc như sương. Oánh tĩnh thực kỳ thụ, rõ ràng đối Ngọc Đường. Tiên nhân phi tuyết áo, cừu hận không hồng trang. Phấn Điệp đến khó gặp, ma y nghịch càng hương. Phong lay động vũ phiến, hàm lộ giọt quỳnh tương. Cao Diễm che bạc tỉnh, phồn cành che giống giường. Quế đám tàm đồng phát, Mai Nhụy ghen trước phương. Một người dao hoa vinh, từ đó truyền bá chương.”
Vừa dứt lời, giọng nam trong sáng liên vang lên : “Thơ hay, thơ hay a.”
Mọi người cả kinh, theo tiếng nhìn lại chỉ thấy một thân ảnh cao to đi đến bên cạnh hòn non bộ, hắn mặc một bộ áo trắng, tay cầm bạch phiến, đầu đội ngọc quan, bên hông treo ngọc bội Thanh Long, phía dưới buông thỏng tơ lụa màu thiên thanh, trông tuấn tú phi phàm, đẹp tựa như thiên tiên. Giờ phút này hắn đứng ở giữa những bức danh phẩm hoa cúc, phía sau là thác nước nho nhỏ đang vẩy ra từng giọt nước như châu ngọc khiến người ta có cảm giác trên người hắn ngân quang lóng lánh, hào quang nhàn nhạt, bốn phía cảnh đẹp như ảo mộng, lại không cách nào che giấu vẻ tuấn lãng thoát tục của hắn.
Húc vương vẻ mặt cười như không cười, chậm rãi hướng bên trong bữa tiệc đi tới, các vị tiểu thư kinh ngạc nhìn một màn này không dời tầm mắt, một người trong đó ngây người đến nỗi bút lông trong tay cũng không ý thức mà rơi xuống.
Nhìn đám người bên trong, ánh mắt của hắn chỉ dừng ở trên người Ngọc Linh Lung, cho đến khi Hinh Lâm quận chúa đi đến bên cạnh hắn mới thu hồi tầm mắt, cười nhẹ nói : “Tài văn chương của ngươi càng ngày càng tốt—”
Hắn vừa nói đến “tốt” Hinh Lâm quận chúa còn hưng phấn một lát, nhưng nhìn tầm mắt thủy chung không rời khỏi người Ngọc Linh Lung, ngốc tử cũng nhìn ra được, Húc vương vì sao lại khen ngợi nàng.
Hinh Lâm quận chúa hung hăng giậm chân một cái, cả giận nói : “Cửu ca ca, lần này không cho phép ngươi giúp nàng !”
Húc vương khen nàng, còn không phải vì muốn giải vây cho Ngọc Linh Lung ? Hinh Lâm quận chúa nhìn vẻ mặt phủ băng của Ngọc Linh Lung, vô cùng tức giận, bất chấp có mặt của Húc vương, xoay người đưa ngón tay chỉ Ngọc Linh Lung, lớn tiếng kêu : “Lần này nếu như ngươi không chịu làm thơ, coi như tự thừa nhận mình tài sơ học thiển, xấu hổ mất mặt !”
Ngọc Linh Lung chậm rãi giương mắt lên, nhìn về phía Hinh Lâm quận chúa, ánh mắt nàng lạnh lẽo, làm cho người nhìn không tự chủ được rùng mình.
Nàng đứng lên, trực tiếp hướng Hinh Lâm quận chúa đi đến, đến khi đến bên cạnh nàng mới dừng bước.
Hinh Lâm quận chúa không khỏi nghĩ tới lần trước bị Ngọc Linh Lung hất rượu lên mặt, vô ý thức lùi về phía sau trốn : “Ngươi, ngươi định làm gì ?”
Ngọc Linh Lung nhìn bộ dáng ngoài mạnh mẽ trong yếu đuối của Hinh Lâm quận chúa, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt.
Khẽ cúi đầu ở bên tai Hinh lâm quận chúa từng chữ một nói ra : “Ngươi biết không, ta ghét nhất người khác bức ta.”
Hơi thở quanh quẩn tựa hồ mang theo từng đợt gió lạnh thấu xương, Hinh Lâm quận chúa trong lòng không kìm được rùng mình một cái, nhưng vẫn mạnh miệng nói : “Ngươi—”
Ngọc Linh Lung cũng không nhìn lại nàng, chỉ thấy nàng vừa ngẩng đầu lên, ánh mặt lạnh buốt thấu xương quét qua đám tiểu thư trong bữa tiệc, lạnh giọng nói : “Các ngươi không phải muốn nghe sao, vậy thì nghe cho tốt !”
Cánh môi mịn màng hé mở phun ra lời nói lạnh như băng, tuy lời thơ vịnh hoa nhu mì, lại làm người ta cảm thấy ớn lạnh.
“Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát. Ngã hoa khai hậu bách hoa sát. Xung thiên hương trận thấu Trường An. Mãn thành tận đới hoàng kim giáp.”
(Dịch : Trước ngày trùng cửu chờ thu tới. Trăm hoa trước tàn, hoa ta mới. Trường An trời thấu hương bay. Cả thành như thể vừa thay giáp vàng !)
(hoặc : Trước ngày trùng cửu lúc thu sang. Hoa ta nở rộ trăm hoa tàn. Trường An trời thấu hương thơm ngát. Khắp thành rực rỡ áo giáp vàng !)
Nàng mặc dù mới đến cổ đại, nhưng đã từng nghiên cứu qua lịch sử triều đại, trong đó chưa có từng có sử sách nào ghi lại những năm cuối Đường triều, càng không có nhân vật Hoàng Sào này, vì vậy nàng không khách khí chút nào đem bài thơ này nói ra làm của riêng.
Theo từng câu, từng chữ phun ra, ánh mặt trời trên bầu trời kia sáng rỡ rồi dần dần biến mất, trên mặt đất âm phong nổi lên bốn phía, vô số cánh hoa mềm mại rối rít bị gió cuốn đi, vô lực thổi lên trời rồi lại rơi xuống mặt đất.
Sau giờ ngọ vừa rồi còn ấm áp hòa thuận vui vẻ, giờ phút này gió thu mát thổi trúng mọi người không khỏi co rúm bả vai lại.
Hinh Lâm quận chúa bị một màn này làm cho cả kinh trợn mắt há mồm, hai mắt không dám tin nhìn Ngọc Linh Lung, đôi môi mấp máy một câu cũng nói không nên lời.
Ngược lại Húc vương chỉ thoáng kinh ngạc, sau đối lập tức hồi phục lại tinh thần.
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt dần dần lan đến cả gương mặt, Húc vương nhẹ giọng thở dài : “Thơ hay, thật sự quá hay !”
Không cần hắn nói, tất cả mọi người đều biết, tại thưởng cúc hội thi thơ này, không một bài thơ nào có thể so sánh cùng bài thơ của Ngọc Linh Lung, so sánh với bài thơ của Ngọc Linh Lung, các bức tranh khác đều ấu trĩ đến buồn cười, vừa không thâm ý lại không có khí thế.
Ánh mắt Húc vương thâm thúy nhìn Ngọc Linh Lung, tràn đầy ngạc nhiên, tán thưởng cùng mừng rỡ, qua một hồi lâu, hắn mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Hinh Lâm quận chúa.
Ánh mắt của hắn dần dần trở nên rét lạnh, âm thanh cũng trầm xuống, tràn đầy hấp dẫn nhưng cũng tràn đầy lãnh ý không duyệt : “Loại chuyện như vậy sẽ không có lần sau.”
Cho tới bây giờ đều chỉ thấy Húc vương đối với Hinh Lâm quận chúa bộ dáng rất tùy tiện không sao cả, nhưng bây giờ trong thanh âm của hắn ý tứ uy hiếp rõ ràng làm nàng sợ hãi, nàng trừng to mắt nhìn về phía Húc vương, đáy mắt xẹt qua tia bi thương : “Cửu ca ca, nàng đáng giá để ngươi che chở nàng sao ?”
Húc vương duỗi tay ra nắm vòng eo mảnh khảnh của Ngọc Linh Lung, từng chữ từng chữ nói : “Đối với ta, nàng đáng giá, đáng giá để ta che chở cho nàng hết mình !”
Trong hoa viên ánh sáng lung linh, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Ngọc Linh Lung cùng Húc vương, kinh ngạc có, cực kỳ hâm mộ có, ghen ghét cũng có.
Ánh mắt mọi người cùng tụ một chỗ, Ngọc Linh Lung lại không chút nào cảm động, nhớ tới hành động kỳ quái của Húc vương, cùng với phong cách phách lối theo đuổi của người trước mặt, nàng đã nhẫn nại đến cực hạn.
Hung hăng đẩy Húc vương ra, Ngọc Linh Lung cả giận nói : “Ai mẹ nó muốn mạng của ngươi ? Cút !”
Ảo cảnh tài tử giai nhân trong nháy mắt tan biến, mọi người ánh mắt hoảng sợ cùng kinh ngạc nhìn Ngọc Linh Lung lưu loát xoay người, đầu cũng không quay lại.
Húc vương căn bản không nhìn những người khác vẻ mặt đang muôn màu muôn vẻ, lập tức theo sát phía sau Ngọc Linh Lung đi ra ngoài : “Linh Lung, nàng chờ ta một chút—”
Lời còn chưa dứt, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, sau một khắc trong hoa viên liên tục vang lên tiếng sợ hãi.
Ngọc Linh Lung chẳng biết rút chủy thủ từ bắp chân ra từ lúc nào, thẳng tắp chỉ vào cổ họng Húc vương , nghiến răng nghiến lợi căm hận nói : “Lại đi theo ta, ta liền giết ngươi !”
Húc vương nhìn đôi mắt phóng hỏa của Ngọc Linh Lung, thân ảnh cao lớn liền ngưng trệ.
Một hồi lâu, hắn mới nhẹ nhàng gật đầu : “Ta không đi theo,nàng cẩn thận một chút,đừng để bị thương chính mình. ”
Ngọc Linh Lung đề phòng lui về phía sau mấy bước, thấy Húc vương xác thực không đi theo, lúc này mới thu hồi chủy thủ đi ra ngoài.
Tại chỗ chỉ lưu lại bóng lưng hào sảng sơ lãng, nhìn lướt qua phương hướng Ngọc Linh Lung rời đi, thật lâu không có di động.
…
Cuộc sống từ từ trôi qua, Mộ nhị phu nhân kể từ khi trúng một đao kia của Ngọc Linh Lung, thương thế rốt cuộc cũng tốt, nhưng nhân trung của nàng vĩnh viễn để lại một lỗ thủng, ăn cái gì cũng đều rò rỉ thức ăn ra ngoài, uống ước cũng đều bị rỉ nước ra ngoài, nói chuyện thì bay hơi, cho dù nàng mím môi cũng vẫn có thể thấy hai hai cái răng cửa sáng long lanh kia. ( =]])
Đáng thương một người phu nhân quý tộc hảo đoan đoan miệng lại bị biến thành miệng con thỏ, không dám ra ngoài gặp người khác.
Mộ phủ tất nhiên là nhất quyết không tha, Ngọc tướng quân vì muốn dàn xếp ổn thỏa đành phải đáp ứng đem của hồi môn của Mộ thị lúc còn sống giao cho Mộ phủ, đương nhiên trên danh nghĩa nói là để Mộ phủ thu làm của hồi môn cho Ngọc Ngàn Kiều.
Mộ thị mới chết, Ngọc Ngàn Kiều mặc dù đã định sẽ gả cho người ta, nhưng muốn xuất giá cũng phải ba năm sau, mà ba năm này tiền đồ từ của hồi môn của Mộ thị tất nhiên đều thuộc về Mộ phủ, hơn nữa ba năm sau, cấp cho Ngọc Ngàn Kiều bao nhiêu của hồi môn còn phải để Mộ phủ người ta định đoạt.
Mộ nhị phu nhân dùng miệng con thỏ của mình thuận lợi đổi được lợi nhuận phong phú, cũng là đáng giá.
Người khởi xướng hết thảy là Ngọc Linh Lung căn bản sẽ không đem việc này để trong lòng, mỗi ngày ở nhà cùng Linh Nhi bọn họ nói chuyện, thưởng thức trà ăn đồ ăn vặt, cuộc sống trôi qua tự tại nhàn nhã.
Nháy mắt từ ngày Mộ thị chết trôi qua đã được hơn nửa tháng, trong Ngọc phủ liên tiếp hai cái tang sự dần dần qua đi, cuộc sống khôi phục lại bình yên.
Chỉ là, trong sự bình yên này, gợn sóng không ngừng, tựa hồ cơn lốc sắp nổi lên ngày càng lớn.
Kể từ khi Ngọc Linh Lung đồng ý trợ giúp Mai di nương đoạt quyền lực quản lý nhà cửa, Mai di nương liền thường xuyên mượn cớ đến Phẩm Lan Uyển ngồi một chút, có vẻ thập phần nóng lòng.
Sau giờ ngọ, Mai di nương lại tới, nhìn Ngọc Linh Lung không nhanh không chậm thưởng thức trà vừa mới được đưa tới, Mai di nương nhịn không được hỏi : “Tứ tiểu thư, chuyện kia, người có tính toán gì không ?”
Ngọc Linh Lung nhấp ngụm trà nóng, hai mắt khép lại, cảm nhận hơi thở ấm áp đang chậm rãi lưu động trong người, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói : “Ngươi yên tâm, cơ hội rất nhanh sẽ đến.”