[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 91 : Học quy củ? Cút!




Chuyện Ngọc Ngàn Vân tại Ngọc phủ không phải là chuyện gì bí mật, cho nên đến buổi chiều Linh Nhi liền hỏi được tin tức, trở lại hướng Ngọc Linh Lung hồi báo.

Thì ra Ngọc Ngàn Vân chỉ nhỏ hơn so với Ngọc Linh Lung mấy tháng, mẹ đẻ nàng là nha hoàn bên cạnh của Ngọc lão phu nhân, về sau ban thưởng cho Ngọc tướng quân làm thông phòng, theo lý thuyết, nha hoàn thông phòng có bầu sẽ được lên làm di nương, mẹ đẻ Ngọc Ngàn Vân lại có Ngọc lão phu nhân làm chỗ dựa, thành di nương là chuyện chắc chắn, nhưng lại bị Mộ thị dùng hết các loại lý do để khước từ, liên tục trì hoãn.

Kéo dài tới tận khi Ngọc Ngàn Vân được sinh ra, Mộ thị cầm lấy bát tự Ngọc Ngàn Vân đi tìm người đoán mệnh, lại ra kết quả Ngọc Ngàn Vân số khắc phụ khắc mẫu, nhất định từ nhỏ phải gửi nuôi bên ngoài mới giải được nạn này. Mộ thị giả vờ khó xử, không chịu làm chủ, đem việc này nói cho Ngọc tướng quân, Ngọc tướng quân khi đó phiền lòng vì chuyện chưa được thăng chức, nghe chuyện này lại càng chủ quan không chịu suy xét liền đưa Ngọc Ngàn Vân xuất phủ.

Nghe được tin này, mẹ đẻ Ngọc Ngàn Vân liền khẩn trương, bỏ qua việc vừa sinh sức khỏe chưa hồi đi cầu Ngọc lão phu nhân, Ngọc lão phu nhân dốc hết sức muốn che chở cho mẹ con Ngọc Ngàn Vân, đem Ngọc tướng quân cùng Mộ thị trách mắng một trận, Ngọc tướng quân vô cùng căm tức, đem tất cả oán khí phát tiết trên người mẹ đẻ Ngọc Ngàn Vân, nàng vừa cuống vừa thương tâm, lại trúng mấy quyền của Ngọc tướng quân, bệnh càng nghiêm trọng liền qua đời.

Ngọc Ngàn Vân mẹ đẻ vừa chết, càng thêm kiểm nghiệm lời nói của thầy tướng, vừa mới sinh liền khắc chết mẫu thân, Ngọc tướng quân lúc này càng có lý do, kiên quyết đưa Ngọc Ngàn Vân đi. Ngọc lão phu nhân không lay chuyển được hắn chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.

Mất mẫu thân che chở, lại không có phụ thân yêu thương, Ngọc Ngàn Vân từ nhỏ bị đưa đến vùng nông thôn, mặc dù Ngọc phủ mỗi tháng đều cung cấp bạc để nuôi dưỡng, nhưng dù sao cũng là sống tại nhà người ta, ăn mặc chi phí không thể nào so bằng với cuộc sống trong kinh thành được.

Ngọc Linh Lung nghe Linh Nhi nói, đối với sự bạc tình bạc nghĩa của Ngọc tướng quân cũng không quá ngoài ý, nghĩ cũng biết, chuyện này nhất định là do Mộ thị đằng sau giở trò, tính tình bạo ngược của Ngọc tướng quân chẳng qua là cho Mộ thị một cây vũ khí. Nha hoàn kia là do Ngọc lão phu nhân thưởng cho Ngọc tướng quân muốn địa vị có địa vị, muốn dung mạo có dung mạo, Mộ thị lòng dạ nhỏ mọn sao có thể dung một người như vậy bên cạnh Ngọc tướng quân đây, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp trừ khử.

Chỉ có thể thương Ngọc Ngàn Vân cái gì cũng không hiểu liền trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu của thê thiếp nội viện Ngọc phủ, tuổi còn nhỏ đã phải rời khỏi căn nhà không có hơi ấm, nếu không phải Ngọc lão phu nhân làm chủ chỉ sợ không thể trở về Ngọc phủ.

“Ngũ tiểu thư thật là đáng thương, ngay cả hình dáng mẹ ruột như thế nào cũng không biết, mấy năm trước chỉ có lão phu nhân thỉnh thoảng những tháng riêng cho người đón nàng về. Mấy năm lão phu nhân không có ở đây, lại càng không có người nhớ đến nàng, cũng không ai nghĩ tới muốn đón nàng trở lại.” Linh Nhi từng trải qua gia đình đau khổ, đối với chuyện của Ngũ tiểu thư không khỏi thổn thức không thôi.

Ngọc Linh Lung nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói:”Mỗi người đều có số mệnh, vậy cũng không có gì.”

Ngọc Ngàn Vân mặc dù không có thân nhân che chở nhưng dù sao cuộc sống của nàng ăn mặc không phải lo, so với nhiều người đáng thương trên đời này còn tốt hơn rất nhiều, Ngọc Linh Lung không có nhiều thiện tâm cho người khác như vậy.

Nhìn lá trà chậm rãi phiêu tán giữa cốc, Ngọc Linh Lung nhớ tới vào ban ngày nhìn thấy bộ dáng Ngọc Ngàn Vân, đại khái đối với nàng đã sơ bộ hiểu rõ, nghĩ đến sống nhờ nhà người khác cuộc sống cũng không phải là khá giả, mới dưỡng nàng thành tính cách trầm mặc cẩn thận, chỉ nhìn một cách đơn thuần nàng hôm nay luôn theo thói quen nhìn sắc mặt người khác liền biết nhà này đối với nàng không có bao nhiều tôn trọng cùng quan ái.

Linh Nhi rót thêm trà cho Ngọc Linh Lung nói:”Giờ tốt rồi, lão phu nhân lên tiếng Ngũ tiểu thư liền không bị đưa đi nữa!”

Ngọc Ngàn Vân tuổi không nhỏ, mắt thấy đã đến tuổi thành thân, nữ nhi của Ngọc phủ không thể cứ để ở quê như vậy, Ngọc lão phu nhân đại khái cảm thấy đối với mẹ đẻ Ngọc Ngàn Vân trong lòng áy náy, cho nên muốn đón Ngọc Ngàn Vân trở lại, muốn thay nàng tìm một hôn sự tốt.

Ngọc Linh Lung thổi thổi trà nói:”Ngươi nha đầu này, càng ngày quản càng nhiều chuyện, có hơi sức nghĩ chuyện người khác, không bằng suy nghĩ chuyện của chính mình đi.”

Huyên Thảo đem đĩa hạt hạch đào vừa mới bỏ vỏ để lên bàn, cười nói:”Thật ra chuyện Ngũ tiểu thư không cần lo, lo chuyện tiểu thư nhà chúng ta trước a!”

Ngọc Linh Lung nghe được vừa tức vừa buồn cười, nhặt quả hạch đào lên ném vào Huyên Thảo:”Hai ngươi lá gan càng ngày càng lớn, ngay cả ta cũng đem vào nói!”

Linh Nhi che miệng vui vẻ nói:”Nô tỳ không nói gì hết, tiểu thư đừng đánh ta.”

Huyên Thảo vừa phủi hạch đào nhân trên y phục, vừa cười nói:”Ngươi này, suốt ngày tỷ tỷ, tỷ tỷ không ngừng, miệng nói ngon ngọt, hôm nay thấy ta bị thua thiệt liền chọn chính mình, về sau có chuyện gì cùng đừng xin ta!”

Hai nha hoàn ta một câu ngươi một câu càng đấu càng hứng, Ngọc Linh Lung làm như không nghe thấy.

Ngoài cửa sổ bóng trúc chập chờn, Ngọc Linh Lung không khỏi nghĩ tới Ngọc Ngàn Vân cúi đầu nói chuyện luôn cẩn thận. Từ nhỏ không có thân nhân che chở, cô gái này thân thế đích xác có vài phần bất hạnh.

Đây là vận mệnh của các cô gái cổ đại, chuyện gì cũng đều do cha mẹ quyết định, lưu hoặc không lưu bất quá chỉ là một câu nói.

Nếu như nàng không xuyên qua đến thân thể này, có lẽ chủ nhân thân thể này cũng như thế đi.

Nàng đến, cũng không biết là thân thể này may mắn hay là bi kịch.

Từ lần trước gặp Lưu cung nhân ở vườn, Ngọc Linh Lung cũng không đem người phụ nữ trung niên nghiêm cẩn cứng nhắc này trong lòng, về phần theo lời nói của Thôi ma ma “Lưu cung nhân là phu nhân mời đến dạy bảo các tiểu thư quy củ” tin này lập tức bị nàng hoàn toàn coi là gió thoảng bên tai.

Cho nên, lúc Tiền ma ma phụng mệnh Mộ thị đến Phẩm Lan Uyển mời Ngọc Linh Lung đi học quy củ, Ngọc Linh Lung cảm thấy đây thực là chuyện thiên hạ chê cười.

Để nàng học quy củ? Mộ thị đầu óc bị lừa đá sao?

Tiền ma ma đứng ở trước mặt Ngọc Linh Lung, cúi đầu thật sâu nỗ lực khống chế thân thể không được phép run rẩy, châm chước câu chữ đem lời Mộ thị nói ra một lần.

“…Phu nhân nói, các tiểu thư đều đã lớn, học chút ít quy củ cũng có chỗ tốt, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, Ngũ tiểu thư cùng Lục tiểu thư đều muốn đi học…Này, đây cũng là ý của lão phu nhân.”

Nghĩ đến cả Ngọc phủ, Ngọc Linh Lung cũng chỉ đối với Ngọc lão phu nhân có vài phần tôn trọng , Tiền ma ma vội vàng đem Ngọc lão phu nhân ra làm bia đỡ đạn.

Ngọc Linh Lung không nhanh không chậm dùng nắp trà chậm rãi gạt nước trà, mỗi một động tác va chạm phát ra thanh âm nhẹ, tại trong tai Tiền ma ma lại khiến kinh tâm động phách.

Một hồi lâu sau, Ngọc Linh Lung mới nhàn nhã mở miệng:”Quy củ sao, ta sẽ không đi học. Phu nhân yêu cầu ngươi làm gì thì đi làm cái đó, đừng kéo ta vào.”

Thấy Ngọc Linh Lung không phát hỏa, Tiền ma ma liền thở phào nhẹ nhõm, mặc dù sớm đã biết kết quả sẽ như vậy, nhưng dù sao cũng là chuyện đại sự trong phủ, mỗi tiểu thư chưa lấy chồng đều muốn học, dù thế nào cũng phải thông báo Ngọc Linh Lung một tiếng.

Ngọc Linh Lung nói vậy, Tiền ma ma cũng không dám ở lại lâu hơn, khúm núm đáp lời, liền lui ra ngoài.

Ngọc Linh Lung vốn cho là chính mình nói như vậy chuyện này đến đây coi như xong, nhưng nàng không nghĩ tới, Lưu cung nhân kia thế mà tự mình tìm tới Phẩm Lan Uyển. (Phục bà này ghê =)) )

Sáng hôm sau, Lục Vân Thanh vừa mới mở cửa chính đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc thanh gấm vải bồi đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm khắc, hiển nhiên đã chờ đợi hồi lâu.

Lục Vân Thanh sợ hết hồn, lại không biết người kia là ai, liền hỏi:”Vị ma ma này, là tìm Tứ tiểu thư chúng ta à?”

Lưu cung nhân mặt phủ băng, trầm giọng nói:”Tứ tiểu thư còn thức không?”

Lục Vân Thanh cũng không phải người hầu hạ trong phòng, nghe lời này cũng không biết trả lời thế nào, lại không rõ ràng lắm lai lịch Lưu cung nhân, đành nói:”Ma ma xin đợi một lúc, ta đi hỏi một chút.”

Lưu cung nhân nhẹ gật đầu:”Nói ta họ Lưu.”

Lục Vân Thanh trở về phòng , ở ngoài rèm thấp giọng hỏi:”Tiểu thư còn thức không?”

Huyên Thảo trong phòng nói :”Còn chưa, có chuyện gì thế?”

Lục Vân Thanh chần chừ một lúc rồi nói:”Có vị ma ma họ Lưu đến cầu kiến Tứ tiểu thư.”

“Ma ma họ Lưu?” Huyên Thảo sợ ầm ĩ đến Ngọc Linh Lung, xốc rèm đi ra cửa,”Ma ma họ Lưu nào?”

Lục Vân Thanh nói:”Ta cũng không biết, nhìn bộ dáng nàng giống như là có chuyện, ta lại chưa hỏi được.”

Lục Vân Thanh lại là gia sinh tử (nha hoàn do người hầu trong phủ sinh) , ngay cả nàng cũng không biết, Huyên Thảo lại càng không biết Lưu ma ma là từ đâu tới, đành nói:”Để nàng ở bên ngoài chờ đi, chờ tiểu thư dậy rồi nói sau.”

Đừng nói Lưu ma ma lạ mặt, cho dù Thôi ma ma cùng Tiền ma ma là người hầu bên cạnh chủ mẫu Mộ thị, đến Phẩm Lan Uyển cũng phải đứng nói chuyện, có chủ tử lợi hại Ngọc Linh Lung, Huyên Thảo cũng không để Lưu ma ma vào mắt.

Lục Vân Thanh cũng biết rõ tính tình Ngọc Linh Lung, liền đi ra ngoài hướng chỗ Lưu cung nhân nói:”Tiểu thư nhà chúng ta còn chưa dậy, ngươi trước ở chỗ này chờ, đợi tiểu thư nhà chúng ta dậy rồi lại vào bẩm báo.”

Lưu cung nhân nghe lời này, tức giận đến thay đổi sắc mặt, nghĩ nàng một cái nữ quan dạy bảo trong cung, ai thấy nàng đều nhất mực cung kính, coi như cũng muốn cho Mộ thị vài phần thể diện, nhưng cái thứ xuất tiểu thư này, chẳng những bắt nàng chờ, hơn nữa còn không cả mời nàng đi vào.

Lưu cung nhân hoàn toàn nhờ nhiều năm hàm dưỡng mới không bùng phát tại chỗ, nàng đứng ở bên ngoài Phẩm Lan Uyển theo thời gian từng khắc trôi qua, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Mặt trời dần lên cao, Ngọc Linh Lung rốt cuộc tỉnh.

Ở cổ đại không có hoạt động giải trí, nàng lại không cần đi các phòng , các viện để thỉnh an, mỗi ngày đều ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, đương nhiên Ngọc phủ cũng không có người nào dám ầm ĩ nàng ngủ.

Lúc Ngọc Linh Lung rửa mặt, Huyên Thảo mới đem lời Lục Vân Thanh nói cho Ngọc Linh Lung:”Có một Lưu ma ma, sáng sớm đã tới muốn gặp người.”

Ngọc Linh Lung tiếp nhận khăn lau lặt, rốt cuộc cũng không nhớ ra Lưu ma ma là vị nào, nàng cũng không để ở trong lòng, thuận miệng nói:”Vậy thì để nàng vào đi.”

Lúc này Lưu cung nhân đã đứng bên ngoài hơn nửa canh giờ , tam phục khí trời, mặc dù chưa tới giữa trưa nhưng trời cũng rất nắng, nàng ở ngoài cửa chờ lâu như vậy, khuôn mặt sớm đã thấm đẫm mồ hôi, phân son trên mặt đều bị trôi hết, trên người nhìn qua mái tóc vẫn gọn gàng, nhưng nhìn kĩ lại thấy ướt nhẹp, phảng phất có thể vắt ra nước, cũng không biết là dầu bôi hay là mồ hôi.

Lưu cung nhân như vậy, cho dù được nuôi dạy, cũng nhịn không được tâm tình cực kì không tốt.

Nghe nói Ngọc Linh Lung thỉnh nàng vào, nàng cũng không nói lời nào liền trực tiếp nhấc chân vào Phẩm Lan Uyển.

Ngọc Linh Lung đang ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý để Huyên Thảo chải tóc, chỉ nghe thấy một thanh âm đè nén lửa giận, trầm giọng nói:”Từ nữ quan ngũ phẩm Lưu cung nhân, gặp qua Tứ tiểu thư.”

Ngọc Linh Lung từ trong gương đồng nhìn phía sau lưng, vừa thấy Lưu cung nhân liền biết Lưu ma ma trong miệng Huyên Thảo là ai, thì ra chính là cái người phụ nữ trung niên cứng nhắc giống đầu gỗ này.

Nghe được lời nói của Lưu cung nhân, Ngọc Linh Lung khóe miệng chau lên, khinh thường nở nụ cười.

Còn từ nữ quan ngũ phẩm, dùng phẩm vị này áp ai đó? Khinh nàng Ngọc Linh Lung này dễ dọa à?

Thân không động, Ngọc Linh Lung thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói:”Có chuyện gì, mau nói ra!”

Lưu cung nhân chứng kiến Ngọc Linh Lung chẳng những không đứng dậy nghênh đón mình, hơn nữa ngay cả quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái cũng đều lười, rốt cục áp chế không nổi tức giận.

Trong phủ các vị tiểu thư khác ai mà chả đối với nàng cung kính? Mà nga cả con vợ cả Lục tiểu thư đều là khuôn mặt tươi cười chào đón, mở miệng một tiếng ân cần Lưu nữ quan.

Cái thứ xuất Tứ tiểu thư này, có tư cách gì sĩ diện với nàng!?

Nghĩ đến chức trách của mình ở đây, Lưu cung nhân hừ một tiếng, đứng thẳng lưng, hắng giọng nói:”Tứ tiểu thư, ta tới là dạy ngài học quy củ!”

Ngọc Linh Lung sững sờ nhìn phụ nữ trung niên đánh chết cũng không chịu đi kia, mi thanh không khỏi cau lại:”Ta học quy củ cái rắm, đi ra ngoài!”

Lưu cung nhân thanh âm không nhịn được âm điệu cao hơn:”Tứ tiểu thư, ta lần trước đã nói với ngài, tiểu thư nhà giàu không thể nói như vậy! Lại nói, nếu đã là Ngọc phu nhân quý phủ nhờ cậy ta, ta tự nhiên muốn trung thành với công việc của mình, hảo hảo dạy bảo tiểu thư trong phủ thật tốt—“

Ngọc Linh Lung nghe thấy bực mình, tiện tay ném cầm hộp phấn són trên bàn trang điểm, đầu cũng không quay lại ném ra ngoài:”Ở đây nói nhàm nhiều như vậy làm gì!? Cút cho ta!”

Lưu cung nhân không nghĩ tới Ngọc Linh Lung nói đánh liền đánh, chưa kịp chuẩn bị, hộp phấn nho nhỏ liền nện lên trán nàng, bột phấn son bay lả tả rơi xuống dính tại mồ hôi trên mặt nàng, mặt của nàng giống như bị giội một chậu máu, tất cả đều là hồng diễm phấn son.

Nhìn bộ dáng chật vật của nàng, Linh Nhi một bên bưng chậu nước rốt cục nhịn không được liền bật cười hì hì.

Lưu cung nhân loạn xạ lau mặt, trên mặt phấn son hòa với mồ hôi làm nàng giờ phút này thoạt nhìn giống như đào kép trên sân khấu, chỉ sợ lúc này ngay cả mẹ ruột nàng đứng trước mặt cũng không nhận ra nàng.

Cúi đầu nhìn lòng bàn tay đỏ bừng, Lưu cung nhân cả giận nói:”Tứ tiểu thư, người như vậy có nửa điểm giống bộ dáng của tiểu thư nhà giàu? Ta tới gặp ngươi, ngươi để cho ta bên ngoài đợi hơn nửa canh giờ, ngay cả vào cũng không cho vào! Bây giờ còn dám đánh ta? Ngươi như vậy gàn bướng không chịu nổi, sớm muộn gì cũng phải chịu đau khổ!”

Ngọc Linh Lung kiên nhẫn đã đến giới hạn, nàng từ trong tay Huyên Thảo rút tóc ra, phút chốc đứng dậy, lông mày dựng đứng nhìn về phía Lưu cung nhân.

“Ta để ngươi chờ thì sao? Ta đánh ngươi thì như thế nào? Còn bắt ta học quy củ, học quy củ cái con mẹ ngươi!”

Lưu cung nhân bị bộ dạng thô bạo của Ngọc Linh Lung dọa sợ lùi lại hai bước, trên mặt đỏ rực, một mắt trừng lớn như bị sét đánh:”Làm sao ngươi có thể nói như vậy!? Ngươi ngươi ngươi—“

Lưu cung nhân thở hổn hển hít sâu mấy hơi mới bình ổn lại hơi thở, chỉ vào Ngọc Linh Lung tay run cầm cập:”Ta phải nữ huấn ngươi! Sao chép một trăm bản!”

Ngọc Linh Lung mỉa mai nở nụ cười:”Cái gì? Còn muốn phạt ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai!?”

Các nàng thật đúng tự cho mình là nữ quan dạy bảo rồi? Yêu, dạy ai thì dạy, nhưng đừng đến trêu chọc nàng!

Sau một khắc, Ngọc Linh Lung nhìn động tác Lưu cung nhân, rốt cuộc cất tiếng cười to.

Chỉ thấy Lưu cung nhân không biết từ đâu móc ra một cây thước, cao cao giơ ở trong tay, trên mặt đỏ tươi, còn hai hàm răng phá lệ rõ ràng, giờ phút này luôn mồm nói trừng trị Ngọc Linh Lung.

Giờ phút này bộ dạng của nàng thật sự rất tức cười.

Mắt thấy Lưu cung nhân khí thế hung hăng đi lên trước, trong tay thước liền muốn rơi trên người Ngọc Linh Lung, Ngọc Linh Lung khinh thường hừ lạnh, tiện tay nhấc lên, dễ dàng đoạt cây thước trong tay Lưu cung nhân.

“Ngươi, ngươi thật là to gan lớn mật—“ Lưu cung nhân tức giận đến thở phì phò, hai mắt dính đầy phấn son, muốn đoạt lại vũ khí từ trong tay Ngọc Linh Lung :”Nhanh đưa cho ta!”

Trả lời nàng là tiếng cười giòn vang!

Ngọc Linh Lung thước trong tay không khách khí chút nào giáng xuống, nặng nề đánh vào mặt Lưu cung nhân.

“Còn muốn phạt ta? Nhanh đi ra ngoài tìm nước tự soi lại chính mình, xứng còn chưa xứng!”

Thước răng rắc rơi xuống, tại trên mặt Lưu cung nhân đánh vài cái, Lưu cung nhân lúc đầu còn cứng rắng cãi lại, về sau thực không thể chịu nổi đau, bụm mặt muốn tránh né, ai ngờ Ngọc Linh Lung thước trong tay như mọc thêm mắt, linh hoạt vô cùng, vô luân nàng trốn tới chỗ nào, thước cũng có thể chuẩn xác vỗ vào mặt nàng.

Đánh cho đến khi hai gò má nàng ta sưng lên, Ngọc Linh Lung mới ngừng tay.

Tiện tay đem thước ném xuống đất, Ngọc Linh Lung nhìn Lưu cung nhân trên mặt một mảnh hồng tía, khinh thường hừ một tiếng:”Lần này thỏa mãn chưa? Cút!”

Lưu cung nhân bụm mặt, đôi môi sưng lên ngay cả lời nói đều không rõ ràng, chỉ cố trợn tròn hai mắt hướng về Ngọc Linh Lung ý nói nàng giờ phút này cực kì tức giận.

Lười phaits nghe nàng mồm miệng quái thanh nữa, Ngọc Linh Lung ngồi trở lại trước bàn trang điểm nói:”Linh Nhi, tiễn vị —“

Ngọc Linh Lung nghiêng đầu suy nghĩ một chút mới nhớ lại họ người này:”..Vị Lưu nữ quan này đi.”

Linh Nhi nén cười, từ trên mặt nhặt thước lên, đi đến bên cạnh Lưu cung nhân.

Không khách khí chút nào đẩy nàng một cái, Linh Nhi cười nói:”Còn không đi, chờ đánh đòn hay sao?”

Lưu cung nhân che miệng, phát ra thanh âm rầm rì tức giận, Linh Nhi cũng không có kiên nhẫn tốt, một cước đá trên mông nàng:”Cút nhanh lên, đừng có ở nơi này chọc tiểu thư chúng ta phiền lòng!”

Nếu nói có kỳ chủ tất có kỳ phó, Linh Nhi đi theo Ngọc Linh Lung lâu như vậy, đều là tính tình nóng nảy, động một chút là quyền cước, mắt thấy vị Lưu cung nhân bị đánh trúng, còn ở không biết tốt xấu ở lại chỗ này muốn đòi lại cho mình một cái công đạo, Linh Nhi tự nhiên không thể cho nàng sắc mặt tốt nào.

Lưu cung nhân mắt thấy không được gì tốt, đành phải không tình nguyện đi ra ngoài.

Ngọc Tứ tiểu thư này, thật đúng là có gan lớn, ngay cả nàng là nữ quan trong cung cũng dám đánh!

Đi tới cửa, Linh Nhi đem thước trả cho nàng:”Này, thước của ngươi.”

Lưu cung nhân phẫn nộ nhận lấy thước, tầm tình cực kỳ buồn bực.

Thước trong tay nàng cũng không biết đánh cho bao nhiêu tiểu thư không chăm chú học quy củ, nhiều tiểu gia gàn bướng, nhưng với Ngọc Linh Lung, chính nàng lại chịu phải nếm chịu tư vị bị thước này đánh.

Thấy Lưu cung nhân cúi đầu che mặt đi xa dần, nụ cười trên mặt Linh Nhi càng lúc càng lớn.

Ngay cả tiểu thư cũng dám chọc, nữ nhân này thật không biết sống chết!

Đảo mắt đã đến tết Trung Nguyên, Ngọc Linh Lung cũng không biết từ trước, đối với người cổ đại mà nói, tết Trung Nguyên là một ngày lễ vô cùng trọng yếu, cho nên mấy ngày nay Ngọc phủ cao thấp chuẩn bị giỗ tổ, các loại đồ, liền cảm thấy kì quái.

Những ngày qua không ra ngoài, Linh Nhi sớm đã nháo, quấn quít lấy Ngọc Linh Lung muốn ra ngoài xem hà đăng, Linh Nhi thêm dầu thêm muối miêu tả, ngay cả Ngọc Linh Lung cũng không nhịn được có chút động tâm, muốn xem xem tết Trung Nguyên ở cổ đại rốt cuộc náo nhiệt cỡ nào, liền đáp ứng.

Linh Nhi thấy Ngọc Linh Lung nhận lời, mừng đến nhảy cẫng, lại vừa lúc Lục Vân Thanh cho nàng nhiều hà đăng đủ loại hình dáng, có đèn hoa sen, thuyền đèn, bát bảo…màu sắc tươi đẹp, ngay cả Ngọc Linh Lung cũng khen Lục Vân Thanh làm xác thực xinh đẹp, làm Linh Nhi cùng Lục Vân Thanh vui mừng đến tâm hoa nộ phóng, mấy ngày bị Linh Nhi lăn qua lăn lại, rất nhanh liền trôi qua.

Tết Trung Nguyên ngày Linh Nhi trông mong cuối cùng cũng đến, Huyên Thảo nói muốn ở nhà coi chừng, Ngọc Linh Lung liền dẫn theo Linh Nhi hướng đường mà đi.

Hai bên phòng ốc bên đường, các cửa hàng buôn bán nhỏ đều treo bán các loại đèn nhỏ lung linh, đều là do mình tự làm, có hoa đèn, có phi ngựa đèn, thậm chỉ còn có hình con chó, con heo nhỏ, Ngọc Linh Lung cảm thấy thú vị, dừng lại nhìn ngắm.

Linh Nhi nóng lòng liên tục giục:”Tiểu thư, phía trước là phố Trường An, bên kia đèn lồng xem mới tốt, chúng ta hay là qua bên kia xem đi!”

Ngọc Linh Lung không nhịn được cười một tiếng, như thế nào cùng Linh Nhi một chỗ, chính mình cũng trở nên giống mấy cô gái , những vật nhỏ này, từ trước nàng căn bản là khinh thường nhìn.

Mang theo Linh Nhi đi về phía trước, rất nhanh đã đến phố Trường An, quả nhiên đúng như Linh Nhi nói, nơi đây gian hàng bán hà đăng càng nhiều, hơn nữa có nhiều loại, tạo hình tinh xảo làm người xem hoa cả mắt.

Linh Nhi trong tay cầm một chiếc hà đăng, vẫn còn thấy không đủ liền đến mỗi cái quầy hàng xem một chút, đối với hà đăng lại càng yêu thích không thôi, hận không thể đem tất cả hà đăng đều mua lại.

“Tiểu thư, người nhìn đi!” Linh Nhi đột nhiên chỉ hướng quầy hàng xa xa, không chờ Ngọc Linh Lung nói liền tự mình chạy tới chỉ sợ sau một khắc liền bị người ta mua mất.

Ngọc Linh Lung có chút bất đắc dĩ, Linh Nhi này cũng không còn nhỏ, lại giống như khỉ con, suốt ngày lăn qua lăn lại cũng không biết mệt mỏi. Nàng dẫn theo Linh Nhi ra ngoài, lại còn muốn nàng theo khắp nơi, cũng không để ý ai là chủ ai là bộc.

Đang muốn đi tới, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm kinh hỉ vạn phần:”Ngươi cũng ở đây!?”

Ngọc Linh Lung chưa kịp quay đầu lại, tay đã bị người kia kéo lại:”Ngươi đi một mình à?”

Ngọc Linh Lung theo phản xạ đẩy cái tay kia ra, ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy dưới ngọn đèn phồn hoa sáng như ban ngày, một thiếu niên vóc người so với nàng không sai biệt lắm, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ nhìn nàng.

Cam Hạn Vũ đã không còn bộ dạng chán nản bị người trói vào ngày đó nữa, giờ phút này hắn mặc một bộ trường sam hơi rộng màu xanh biếc, đầu buộc sợi đai hình song long đoạt châu (hình hai con rồng có hạt châu ở giữa), viên trân châu ở giữa to như quả trứng gà, tản ra ánh sáng chói lọi, hiển nhiên giá trị xa xỉ. Đôi mắt hắc bạch phân mình lom lom nhìn Ngọc Linh Lung, khóe miệng không kiềm được ngạc nhiên cùng mừng rỡ, giống như thấy được trân bảo.

Ngọc Linh Lung mi tâm cau lại:”Là ngươi?”

Cam Hạn Vũ nhìn thấy Ngọc Linh Lung, hiển nhiên cao hứng đến quên cả hình tượng, duổi tay nắm lấy tay Ngọc Linh Lung:”Ta còn tưởng rằng ngươi lớn hơn ta, không nghĩ tới lại cùng tuổi, về sau ta không gọi ngươi là tỷ tỷ nữa!”

Gã sai vặt sau lưng Cam Hạn Vũ sợ hết hồn, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:”Gia, đây là trên đường lớn, đừng để người ta nhìn thấy….”

Cam Hạn Vũ không quan tâm nói:”Sợ cái gì, Ngàn Kiều cũng không phải nhăn nhó cô gái (ý chỉ mấy cô gái thời cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân ấy) như vậy.”

Ngọc Linh Lung mặt lạnh rút tay về, thật sự nàng cũng không phải là nhăn nhó cô gái, nhưng bị một nam hài xa lạ ở trên đường lôi kéo tay, nàng cũng không nguyện ý.

Lúc trước Cam Hạn Vũ từ trong hiểm cảnh thoát ra liền quấn quýt lấy Ngọc Linh Lung hỏi cái này cái kia, hiện tại trên đường gặp được Ngọc Linh Lung lại càng không ngừng lầm bầm lầu bầu.

“Ngươi gọi là Ngọc Ngàn Kiều có đúng hay không? Võ công của ngươi là học được của ai, thật là lợi hại a, ta trở về nói chuyện với cha mẹ ta, bọn họ cũng đều không thể tưởng tượng nổi đây!”

Ngọc Linh Lung bực mình để ý nam hài này, cứng rắn nói:”Tránh ra!” Liền xoay người rời đi.

Cam Hạn Vũ lập tức tiền lên vài bước, ở sau lưng nàng, thấy nàng vẻ mặt lạnh lùng, gấp đến độ ngữ khí nhanh hơn rất nhiều:”Ngươi có phải hay không trách ta để cha mẹ đến xin cưới?”

Ngọc Linh Lung không để ý tới, dù sao đối tượng hắn cầu hôn cũng là Ngọc Ngàn Kiều, cùng nàng có quan hệ gì.

Cam Hạn Vũ tưởng Ngọc Linh Lung là ngầm đồng ý, lập tức giải thích:”Ngàn Kiều ngươi đừng nóng giận, cha mẹ ta hỏi vì sao ta trở về được, ta nói là ngươi đã cứu ta, hai chúng ta ngồi chung một ngựa trở về, mẹ ta liền nói ta mặc dù tuổi không lớn, nhưng phải có trách nhiệm với cô nương,còn nói ta cùng ngươi cưỡi ngựa, nam nữ thụ thụ bất thân, cần phải cho ngươi cái công đạo….”

Khuôn mặt trắng nõn của Cam Hạn Vũ khẽ ửng đỏ, thanh âm cũng thấp hơn, tựa hồ có chút thẹn thùng:”Ta liền theo ý bọn họ nói…Ta muốn cưới ngươi làm vợ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.