[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 86 : Muốn đánh thì đánh, việc gì phải khai báo với hắn!?




Mấy tên lính mới vừa rồi còn vênh váo tự đắc, bây giờ kẻ nào cũng bị thương khắp người, nhe răng trợn mắt vì đau, cũng không dám phản kháng nữa, vội vàng dìu nhau chạy ra khỏi Phẩm Lan Uyển.

Trông thấy đám quan binh cuốn xéo, đám người Mã Trường Canh mới dám quay vào. Vừa vào đến viện, nhìn thấy khắp nơi đều lộn xộn bừa bãi, Mã Trường Canh liên tục thở dài: “Ai, nghiệp chướng a…”

Mặc kệ đám người nha hoàn bà tử thu dọn đống hỗn độn trong Phẩm Lan Uyển, Ngọc Linh Lung gọi Huyên Thảo vào hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Đám quan binh này vào bằng cách nào?”

Huyên Thảo vẫn còn chưa định hồn, lắp bắp nói: “Em…Em cũng không hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Chỉ nghe thấy có bà tử ngoài cổng chạy vào hô quan binh đến. Bọn em còn chưa kịp thức dậy, bọn chúng đã xông thẳng vào, đuổi mọi người ra ngoài, kêu là muốn tìm phạm nhân bỏ trốn…”

Phạm nhân bỏ trốn?

Ngọc Linh Lung nhíu mày, chẳng lẽ là có người biết nàng giấu Phượng Hiên Viên? Lẽ nào là đám người áo đen?

Vừa mới nghĩ đến đây, Ngọc Linh Lung lập tức phủ định ý nghĩ này. Tuy rằng nàng tiếp xúc với người áo đen kia không nhiều lắm, nhưng nàng cảm giác được, đám người này hành sự bí hiểm, rõ ràng là không muốn người khác biết hành tung của mình. Đó cũng là một trong những lý do nàng dám giấu Phượng Hiên Viên trong Ngọc phủ. Cho dù đám người áo đen muốn lật tung Ngọc phủ lên để tìm bằng được Phượng Hiên Viên cũng tuyệt đối không dùng phương thức lộ liễu trắng trợn này.

“Các viện khác cũng bị tra xét?”

Huyên Thảo lắc đầu: “Chỗ Lão phu nhân và phu nhân không bị kinh động, viện của Mai di nương và Tiền phu nhân nghe nói cũng bị tra, nhưng Mai di nương dùng bạc, đám quan binh chỉ tra cho có lệ, đại khái cũng không tổn thất gì.”

Như vậy xem ra, viện của nàng là tổn thất nghiêm trọng nhất.

Trong lòng hiện lên vô số phỏng đoán, nhưng thủy chung lại không thấy một manh mối gì, Ngọc Linh Lung nhìn căn phòng lộn xộn, càng nghĩ càng giận, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.

“Tiểu thư…” Linh Nhi vừa muốn đi theo, cánh tay không kiên nhẫn của Ngọc Linh Lung đã ngăn lại.

Rõ ràng tâm tình tiểu thư không tốt, muốn đi một mình.

Đêm càng lúc càng sâu, một tia ánh trăng cũng không thấy, mượn ánh sáng mông lung từ các phòng các viện, cước bộ của Ngọc Linh Lung càng lúc càng nhanh.

Nàng không thích loại cảm giác này. Nàng ở ngoài sáng, còn trong bóng tối kia có bao nhiêu ánh mắt thăm dò, những việc ngoài ý muốn cứ thường xuất hiện. Tuy rằng không đến mức khiến cho nàng không kịp phòng bị, nhưng cũng đủ để đảo lộn cuộc sống của nàng.

Tức nhất là, những chuyện này cứ như một vòng luẩn quẩn, nàng ở trong đó, lại thủy chung không tìm thấy mấu chốt của vấn đề.

Đôi bàn tay trắng như phấn càng lúc càng nắm chặt, muốn đánh gì đó để xả cơn giận, nhưng lại không biết dùng sức ở đâu. Ngọc Linh Lung rất ít khi tức giận không khống chế được như thế này, đến mức còn chẳng nhận ra từ bên người từ khi nào xuất hiện một bóng người màu đen.

“Thế sao, tức giận sao?” Thanh âm ung dung, mang theo cảm giác châm chọc xem trò vui. Mặc dù đang ở trong bóng tối, Ngọc Linh Lung vẫn có thể cảm nhận được bóng đen kia đang cười nhạo mình.

Cũng không quay đầu lại, thanh âm của nàng băng lãnh như sương lạnh ngày đông: “Cút!”

Có vẻ như rất thích bộ dáng tức giận của nàng, nam tử kia cười khẽ một tiếng, bước về phía trước, cùng nàng sánh vai.

“Không ngại nói cho ngươi biết, đám quan binh tối nay là theo lệnh của Phùng thượng thư, đến Ngọc phủ điều tra tung tích của thủ lĩnh bọn cướp.”

Mắt đẹp lướt qua, tựa như sao băng ẩn giấu trong đêm tối, sắc bén bắn lên bóng đen bên cạnh: “Ngươi nói cho hắn biết?”

Mặt nạ màu bạc trên khuôn mặt nam tử tản ra tia sáng nhàn nhạt, đem ánh mắt lạnh nhạt của hắn xa xôi như biển xa núi cao.

Thanh âm của hắn lúc này không ngăn được tia khinh miệt: “Ta? Ta không suy bại đến mức giao dư với hắn.”

Ngọc Linh Lung hừ lạnh, hiển nhiên là không tin lời nói của nam tử áo đen, khuôn mặt xinh đẹp trái lại toát ra vẻ kiêu ngạo cùng lạnh lùng.

Tựa hồ bị thái độ của nàng chọc giận, thanh âm nam tử đột nhiên ghì xuống: “Ngươi không nghĩ lại coi, Phùng thượng thư vì sao cố tình muốn đến viện của ngươi tra xét?”

Trong lòng Ngọc Linh Lung chấn động một cái, những chỗ nghi ngờ nhất đồng thời nối lại ở một chỗ, khiến cho đầu óc nàng ngay tức khắc thanh tỉnh.

Thông suốt điểm này, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nở nụ cười.

“Hắn không sợ người ta nói hắn lấy quyền mưu tư?”

Không phải chỉ là đánh Phùng Tư Hoài một trận thôi sao? Phùng thượng thư này thế nhưng lại dám lợi dùng thời cơ toàn kinh thành đang lùng bắt Thanh Liên giáo, đến Ngọc phủ tra xét?

Khó trách các viện khác đều không tổn thất thê thảm như Phẩm Lan Uyển, nguyên lai là có người cố tình dặn dò.

Nam tử châm chọc nở nụ cười: “Lấy quyền mưu tư? Hắn đây là: quan báo tư thù.”

Hàm răng trắng nõn cắn chặt cánh môi mịn màng, trong đêm đen, đôi mắt của Ngọc Linh Lung lạnh lẽo như nước hồ mùa thu: “Bổn tiểu thư muốn xem, hắn muốn báo thù này như thế nào!?”

Nam tử lạnh lùng nói: “Ngươi đánh người của Phùng thượng thư sai tới, hoàn toàn giống như đem nhược điểm của mình vứt lên tay kẻ khác. Ngươi vẫn nên suy nghĩ cẩn thận một chút, sáng mai nên ăn nói thế nào với Phùng thượng thư!”

Mặt cười giương lên, vẻ mặt Ngọc Linh Lung đầy bướng bỉnh: “Muốn đánh thì đánh, việc gì phải khai báo với hắn!?”

Thân hình cao lớn của nam tử đột nhiên cúi xuống, mùi cơ thể hắn tức khắc bao bọc lấy Ngọc Linh Lung, chóp mũi nàng truyền đến một mùi hương nhàn nhạt có chút quen thuộc.

Thanh âm của hắn rất gần, lại rất xa như tuyết đọng Thiên Sơn: “Ngươi không thể cứ lần nào cũng đều cố chấp như thế.”

Ngọc Linh Lung không nhịn được ngẩng mặt lên, lúc này mới nhìn đến gương mặt của nam tử. Nàng yên lặng đánh giá khuôn mặt đã bị chiếc mặt nạ màu bạc che gần hết, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chứa đựng đầy nghi hoặc: “Ngươi… quan tâm ta?”

Thanh âm của nàng rất nhẹ, nam tử thế nhưng lại như bị bỏng, thoảng thốt từng bước lui về phía sau.

Ngay sau đó, khóe miệng hắn lại hồi phục vẻ kiên định lạnh lùng, cơ hồ như chưa từng có một chút độ cong nào. (Ý là cười ấy ạ)

“Ngươi suy nghĩ quá nhiều!”

Thanh âm lạnh lẽo, lấp đầy khoảng cách, cũng không chờ nàng đáp lại, nam tử đột nhiên xoay người, rồi giống như mỗi lần hắn xuất hiện, rời đi trong nháy mắt.

Ngọc Linh Lung nhìn vị trí nam tử kia biến mất, thật lâu sau cũng không di chuyển.

Hắn…rốt cuộc là ai?

Dường như có chút hiểu rõ và vô cùng quan tâm đến mình, mà nàng, càng tiếp xúc nhiều lại càng cảm nhận thấy hơi thở của hắn có chút quen thuộc.

Hết lần này đến lần khác cự tuyệt hắn, chống cự hắn, hắn lại vẫn xuất quỷ nhập thần hiện ra bên cạnh nàng. Dù có lúc là đối địch, có lúc lại rất thân thiết.

Tựa như lúc này, như thể biết tâm tình của nàng hỗn loạn, hắn lại cố ý xuất hiện, vạch rõ hướng đi trong đêm cho nàng.

Mà trước hôm nay một ngày, nàng mới đánh lạc sự chú ý của hắn, dẫn Phượng Hiên Viên từ trong vòng vây ra khỏi Ngọc phủ.

Nàng có thể cảm giác thấy, nam nhân này hẳn là đã đoán được ý đồ của nàng, lại cố ý để lại cho nàng một con đường sống.

Nàng từng nghĩ, sau khi Phượng Hiên Viên rời khỏi đây, nàng sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với người áo đen này nữa. Nhưng hiện tại, xem ra nàng đã lầm rồi.

Trực giác nói cho nàng biết, nam nhân này sẽ không ngừng xuất hiện trong cuộc sống của mình.

Nhưng là, vì sao hắn không chịu xuất hiện với diện mạo thật? Rốt cuộc hắn muốn che giấu cái gì?

——— ————–

Lời của người áo đen quả không sai, Phùng thượng thư quả nhiên tới Ngọc phủ, hơn nữa còn đến rất sớm.

Mới sáng sớm ngày hôm sau, Huyên Thảo đã vội vã chạy vào: “Tiểu thư, người mau đi xem chút đi, Phùng thượng thư dẫn người tới, định bắt tiểu thư đi đấy!”

Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười, vững vàng đặt chén canh đang cầm trong tay xuống: “Vậy sao, vậy chúng ta đến xem sao!”

Phùng thượng thư này thật đúng là nể mặt nàng, cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, đường đường là Binh Bộ Thượng Thư, thế nhưng lại tự mình dẫn người tới. Thế trận như lâm vào đại địch này, là muốn thị uy với Ngọc Bằng, hay là muốn bắt giam toàn bộ người của Ngọc phủ?

Chỉ cần nghĩ qua cũng biết, Phùng thượng thư tự mình đến nhà, ý đồ này, chỉ sợ không đơn giản chỉ là bắt một tiểu cô nương này đâu.

Chẳng qua là vì đêm qua nàng đánh người của hắn, cho hắn một lý do quang minh chính đại để tìm đến đây thôi.

Nhìn dáng vẻ không thèm để ý của Ngọc Linh Lung, Huyên Thảo cùng Linh Nhi vô cùng khẩn trương: “Tiểu thư, người không thể đi! Bên ngoài có rất nhiều người, kẻ nào cũng cầm theo đao!”

Nhìn vẻ mặt quan tâm của hai nha hoàn, Ngọc Linh Lung bỗng nhiên khẽ cười.

Cho dù ở trong ngôi nhà nhỏ rách nát u ám, nụ cười của nàng vẫn chiếu sáng chói lọi như cũ, tựa như ẩn chứa một luồng sức mạnh thật lớn.

“Sợ cái gì, có ta đây rồi!”

Huyên Thảo và Linh Nhi sửng sốt, tinh thần còn chưa kịp phục hồi, Ngọc Linh Lung đã ra khỏi phòng, cứ thế hướng về phía tiền viện.

Nàng ngược lại muốn coi, Phùng thượng thư này bắt nàng thế nào?

Ngày hôm qua quan binh nửa đêm đột nhiện xông tới tra xét Ngọc phủ, tuy rằng viện của Ngọc lão phu nhân và Mộ thị may mắn thoát khỏi, nhưng chỗ mấy tòa viện khác cũng chẳng được yên tĩnh. Mà sáng sớm hôm nay, Phùng thượng thư lại tự mình đến cửa, ba vị chủ tử của Ngọc phủ đồng thời đều đến tiền viện.

Ngọc lão phu nhân ngồi ở chính giữa, sắc mặt uể oải, mi tâm nhíu chặt, khuôn mặt không dấu được sự mỏi mệt. Dù sao bà cũng là người có tuổi rồi, giằng co cả đêm, lúc này lại phải bày thế trận chờ đón quân địch, sắc mặt thật sự muốn tốt cũng không được.

Thân thể Mộ thị thì mới tốt lên được chút, mới phải nhịn cả đêm giờ lại đứng nửa ngày, khuôn mặt lúc này có chút tái nhợt, lung lay như sắp đổ, lại vẫn phải cắn răng chịu đừng, gắng sức cười để tiếp đón Phùng thượng thư.

“Đại nhân, ngài trăm ngàn lần đừng trách tội lão gia. Lão gia nhà chúng tôi vẫn luôn luôn tôn kính ngài —-”

Phùng thượng thư mặc một bộ áo quan mới tinh, sắc mặt xanh mét, quanh thân toát lên hơi thở chớ tới gần, rõ ràng không có chút cảm kích nào với màn nịnh hót của Mộ thị.

“Được rồi, được rồi! Đừng nói nữa! Mau dẫn người tới đây! Bản quan muốn đích thân thẩm vấn!”

Phùng thượng thư nghiêm khắc quét mắt nhìn Ngọc tướng quân một cái, vẻ mặt nghiêm minh công chính, ý tứ thật rõ ràng rằng hắn sẽ xử trí công bằng, tuyệt đối không vì tình riêng.

Mộ thị còn chưa nói xong đã bị Phùng thượng thư cắt ngang, khuôn mặt lúc này đầy vẻ ngượng ngùng, trong lòng căm thù thứ nữ Ngọc Linh Lung kia, chỉ hận không thể ngay tức khắc đem nàng ta giao cho Phùng thượng thư, đưa đến nhà giam của Binh bộ. Tốt nhất là đánh chết đi mới tốt!

Thứ nữ này, ngang ngược bá đạo, suốt ngày gây chuyện sinh sự. Ngay cả cấp trên của lão gia cũng dám đắc tội, thật đúng là sao quả tạ trong nhà!

Nhưng là nàng cũng không dám đáp ứng giao Ngọc Linh Lung ra. Nguyên nhân rất đơn giản, giao Ngọc Linh Lung ra, chính là thừa nhận Ngọc Linh Lung có tội. Chỉ là một thứ nữ mà thôi, không đáng phải luyến tiếc, nhưng sẽ liên lụy đến toàn bộ Ngọc phủ, thậm chí còn gây hại cho tiền đồ của Ngọc tướng quân. Như vậy thật quá nguy hiểm rồi!

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn. Chuyện này, nàng muốn lên tiếng cũng không được, đừng nói là Ngọc Linh Lung không nghe nàng, bên trên còn có Ngọc lão phu nhân và Ngọc tướng quân, nào đến phiên nàng lên tiếng? Cái tiếng “mẹ cả” chỉ tồn tại trên danh nghĩa này của nàng, tốt hơn hết là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghe là tốt rồi.

Ý nghĩ của Ngọc Bằng và Mộ thị cũng không khác nhau mấy, hắn cũng không thèm để ý sống chết của Ngọc Linh Lung, nhưng là chuyện này nếu ảnh hưởng đến hắn, vậy cũng không đáng.

Một kẻ lỗ mãng như hắn, quanh năm suốt tháng chỉ ở ngoài biên cương giết giặc, vừa mới về kinh thành, nói cũng nói không rõ, càng miễn bàn đến chuyện muốn cởi tội cho mình.

Người trong phòng không ngừng giằng co, ngoài cửa lúc này lại vang lên tiếng bước chân hỗn độn, giống như là đám binh lính của Phùng thượng thư dẫn đến phát ra âm thanh xôn xao nho nhỏ.

Mọi người giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ngoài cửa có một cô nương xinh đẹp một thân áo dài màu xanh thiên thanh, khuôn mặt như phủ sương lạnh, vừa nhìn không chớp mắt mười mấy tên lính cầm khí giới trong tay vừa chậm rãi bước vào.

Không phải Ngọc Linh Lung cố làm ra vẻ bình tĩnh, mà nàng thật sự khinh thường mấy tên linh trang bị vũ khí đầy đủ thế này. Giữa mưa bom bão đạn nàng cũng chưa từng nhăn mặt lấy một cái, sao có thể để mười mấy tên lính tay cầm thương tay cầm đao này vào trong mắt?

Trong mắt của nàng, mấy cái thứ vũ khí lạnh này cũng chẳng khác gì đồ chơi của trẻ con.

Âm thầm cười lạnh dưới đáy lòng, Phùng thượng thư bày trận cũng không nhỏ nha, đây là muốn hù dọa ai!?

Nhìn khắp phòng một vòng, ánh mắt Ngọc Linh Lung dừng trên mặt Phùng thượng thư, khuôn mặt xinh đẹp lộ đầy vẻ khinh miệt: “Ngươi? Tìm ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.