[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 70 : Ta xem lúc này ngươi cắn thế nào!




Không phải chỉ là một thứ nữ thôi sao? Giết chết nàng thì có làm sao? Vừa vặn thay nàng xả tức!

Nghe được thanh âm của Ngọc Thiên Kiều, mắt đẹp của Ngọc Linh Lung lập tức nhíu chặt. Nha đầu kia tuổi còn nhỏ, không ngờ trong tâm lại ngoan độc như vậy! Cũng chỉ là ăn một cái tát, lại muốn tính mạng của nàng!

Tựa vào bức tường lạnh như băng sau lưng, Ngọc Linh Lung vững vàng dừng lại cước bộ, lạnh lùng nói: “Có gan thì ra đây!”

Mấy con chó dữ nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức lồng lộn vọt lên, vây Ngọc Linh Lung vào chính giữa.

Mùi tanh hôi tràn ngập chóp mũi, chung quanh đều là răng nanh sắc nhọn sáng như tuyết, nước miếng từng giọt từng giọt rơi xuống đất, bốn năm con chó này rõ ràng đã được huấn luyện, dĩ nhiên lúc này đem Ngọc Linh Lung coi là con mồi, từng bước từng bước tiến về phía nàng, bầu không khí lúc này tràn ngập sự khẩn trương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Thiên Kiều tức giận đến đỏ bừng, ra lệnh cho người thuần hóa chó dữ: “Nhanh! Cắn chết nàng, ta sẽ thưởng xứng đáng!”

Người thuần chó không dám chậm trễ, đánh phải huýt sáo ra lệnh công kích!

Hai con chó dữ vừa nghe tiếng huýt sáo, lập tức nhún mình nhảy lên, một trái một phải lao thẳng về chỗ Ngọc Linh Lung!

Thân mình Ngọc Linh Lung vẫn vững vàng, tay trái mạnh mẽ đánh ra, một phát đánh vào chính giữa ót, con chó kia không thu được thế, lập tức bay ra ngoài, rơi thẳng lên bức tường sau viện, lập tức kêu gào thảm thiết.

Con chó còn lại cũng không có vận khí tốt như vậy, tay phải Ngọc Linh Lung vung lên, thanh đoản đao chuẩn xác xẹt qua gáy, một tia máu tươi phun thẳng lên không, con chó kìa rên cũng không rên nổi một tiếng, nặng nề rơi xuống đất!

Người thuần chó thấy Ngọc Linh Lung mau lẹ mà tàn nhẫn liền giật mình cả kinh đứng ngây một chỗ, quên cả huýt sáo. Đám chó săn còn lại trông thấy bạn mình bị giết, tính cuồng lập tức đại phát, cũng không đợi lệnh của người thuần hóa, trực tiếp vọt lên!

Ánh mắt Ngọc Linh Lung cũng chưa từng nháy mắt lấy một cái, thanh đoản đao xẹt vài đường trên không trung, đi qua nơi nào, nơi đó máu tươi bán toán loạn, mấy con chó săn mới vừa rồi còn như rồng như hổ, trong nháy mắt đã biến thành một đống xác tanh tưởi.

Rút thanh đoản đảo từ chính giữa tim của con chó cuối cùng, Ngọc Linh Lung chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo như băng thẳng táp nhìn về phía Ngọc Thiên Kiều đang trợn mắt há hốc mồm trong phòng.

“Ngươi còn có bản lĩnh gì, cứ việc dùng!”

Ngọc Thiên Kiều dù điêu ngoa, cũng chưa từng trông thấy cảnh tượng như vậy, nàng mở tròn mắt không dám tin nhìn Ngọc Linh Lung, khuôn mặt dần dần lộ ra vẻ sợ hãi.

Ngọc Linh Lung đứng thẳng người, từng bước từng bước tiến về phái Ngọc Thiên Kiều. Giờ phút này, trên người nàng đầy vệt máu tung tóe, thanh đoản đao trong tay rơi xuống từng giọt từng giọt máu đỏ tươi, vẻ mặt đầy ngoan lệ, tựa như một ác quỷ đến từ địa ngục!

Ngọc Thiên Liễu phía sau nàng, thấy hiện trường đầy máu tươi trước mắt thì không ngừng nôn mửa, ngay cả đi cũng không đứng dậy nổi.

Ngọc Thiên Kiều theo bản năng lui lại mấy bước: “Ngươi…Ngươi đừng qua đây!”

Ngọc Linh Lung khẽ cười, khuôn mặt trắng nõn như ngọc mang theo vài giọt máu, khiến cho khuôn mặt tươi cười của nàng lại tràn ngập hương vị dữ tợn.

Sợ? Lá gan nhỏ như vậy, còn dám khiêu chiến với chị đây!?

Ngọc Thiên Kiều đứng trong phòng, vốn chỉ muốn quan sát cảnh tượng đám chó săn cắn xé Ngọc Linh Lung, giờ phút này lại khiến mình biến thành cá nằm trong chậu. Trong nháy mắt, căn phòng nhỏ hẹp đã không còn đường lui, Ngọc Thiên Kiều tựa vào vách tường, nhìn Ngọc Linh Lung từng bước ép sát, nước mắt không nhịn nổi tuôn rơi.

“Ô ô, cứu mạng! Người đâu mau tới ——”

Ngọc Linh Lung cười lạnh, thuận tay lau lau vết máu trên mặt, giọt máu sền sệt trên mặt biến thành vết máu, trông càng thêm đáng sợ!

Bộ dáng này, đủ khiến Ngọc Thiên Kiều gặp ác mộng cả đời!

Ngọc Thiên Kiều lui vào trong góc, hai tay gắt gao che mắt, không dám nhìn mặt Ngọc Linh Lung.

Ngọc Linh Lung giơ tay lên, thanh đoản đao đầy máu tươi nhắm thẳng vào mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) của Ngọc Thiên Kiều: “Không phải mới vừa rồi còn ra thét, còn lớn tiếng lắm sao? Sao giờ lại không thét nữa!?”

Ngọc Thiên Liễu cả người kịch liệt run rẩy, răng nanh không ngừng đánh vào nhau, một lời cũng không dám nói.

Ngọc Linh Lung hừ lạnh, bàn tay trắng nõn vừa vung lên, cán đao đã hung hăng đập xuống mặt Ngọc Thiên Kiều!

Ngọc Thiên Kiều muốn tránh cũng tránh không được, một đòn này rơi trúng gò má, nhất thời phát ra tiếng kêu la thảm thiết!

Chẳng qua, tiếng thảm thiết này còn chưa hoàn, Ngọc Thiên Kiều không nhịn được cơn ho mãnh liệt, nằm trên đất không ngừng ho, máu tươi trong miệng phun ra, một ngụm rồi một ngụm, nháy mắt tụ lại thành một vũng lớn.

Trong đó, mấy mảnh răng trắng như tuyết hòa vào trong vũng máu, trông cực kì bắt mắt.

Ngọc Linh Lung chỉ dùng một đòn, lập tức phá hủy vài chiếc răng của Ngọc Thiên Kiều.

Ngọc Thiên Kiều ôm cổ, hoảng sợ nhìn vũng máu tươi cùng răng nanh của mình, bờ môi đầy vết máu không ngừng run rẩy, ngay cả kêu cũng phát nổi tiếng.

Thứ nữ này, vậy mà lại xuống tay ác như vậy!

Không đợi nàng phun hết máu tươi từ trong miệng ra, Ngọc Linh Lung đã vung chân lên, một cước đá cho nàng nằm rạp trên đất!

Đầu gối đè lên cổ Ngọc Thiên Kiều, giữ chặt đầu nàng không cho động đậy, Ngọc Thiên Kiều cảm thấy đau đớn vô cùng, lại không biết Ngọc Linh Lung muốn làm gì, lập tức sợ hãi hét to: “Buông ta ra!”

Mồm miệng không rõ, đến lỗ tai Ngọc Linh Lung lại thành tiếng rên rỉ thống khổ. Ngọc Linh Lung hừ lạnh một tiếng, chuôi đao trong tay không chút lưu tình đánh xuống, mỗi một cái đều hung hăng nện lên mặt Ngọc Thiên Kiều!

“Ngươi không phải muốn cắn ta sao? Ta xem lúc này ngươi cắn thế nào!”

Ngọc Thiên Kiều dưới thân Ngọc Linh Lung thống khổ vặn vẹo, mà căn bản lại không giãy thoát nổi giam cầm chặt chẽ của Ngọc Linh Lung, máu tươi lại một lần nữa phun ra từ miệng, phối hợp với tiếng ô ô thảm thiết không biết là cầu xin tha thứ hay thống khổ kêu la. Bộ dáng này, quả thật so với chết còn khó chịu hơn.

Thẳng đến khi đem từng chiếc răng của Ngọc Thiên Kiều từng chiếc đánh gãy, Ngọc Linh Lung mới thu chân, chậm rãi đứng dậy.

Nhìn xuống Ngọc Thiên Kiều như đang hấp hối dưới đất, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: “Còn chọc đến ta, lần sau sẽ là mạng của ngươi!”

Ngọc Linh Lung túm vạt áo của Ngọc Thiên Kiều, chà lau vết máu trên thanh đoản đao, cho đến khi lưỡi đao sáng bóng trở lại mới vừa lòng thu tay.

Cũng không thèm nhìn gương mặt vô cùng thê thảm nằm trên đất kia, Ngọc Linh Lung đứng dậy bước ra cửa.

Ngoài cửa lớn, Ngọc Thiên Liễu không ngừng nôn mửa, đang ngồi dưới gốc hòe bình phục hô hấp của mình, lại trông thấy Ngọc Linh Lung một thân máu tươi đi ra, nhất thời sợ hãi trợn tròn mắt.

Trời ạ, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?

Nhiều chó dữ tập tích Ngọc Linh Lung như vậy, mà nàng lại có thể không tổn hao một sợi tóc đi ra!?

Ngọc Linh Lung quét mắt liếc nàng một cái, ngửi được hơi thở ô uế của nàng liền nheo mắt lại.

“Nợ của ngươi, ngày khác ta sẽ tính!”

Ngọc Thiên Liễu bị dọa, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thất sắc, mà ngửi được mùi máu tươi trên người Ngọc Linh Lung, lập tức lại quỳ rạp trên đất nôn mửa một trận nữa.

Ngọc Linh Lung chán ghét thu hồi ánh mắt, đúng là một đám nha đầu vô dụng!

Ngọc Linh Lung hiện tại không có tâm tình trừng phạt nha đầu Ngọc Thiên Liễu đã lừa nàng tới đây này. Chuyện muốn làm nhất lúc này, chính là nhanh chóng trở lại Phẩm Lan Uyển, tắm rửa một trận thật tốt.

Bất quá, trên đời lại luôn có nhiều chuyện ngoài ý muốn, khiến cho người ta không cách nào làm những chuyện mình muốn.

Tựa như hiện tại, Ngọc Linh Lung vừa đi đến trước cửa của Phẩm Lan Uyển, liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

“Linh Lung?”

Ngọc Linh Lung vừa quay đầu lại, đã thấy Húc Vương kia mở tròn mắt đầy kinh ngạc.

“Nàng đi đâu vậy? Sao cả người đầy máu? Có bị thương không!?”

Húc Vương trước mắt một thân trắng tinh, giờ phút này cũng chẳng thèm để ý đến xiêm ý của mình, đưa tay kéo Ngọc Linh Lung cả người đầy máu lại.

Ngọc Linh Lung không kiên nhẫn vung tay Húc Vương ra: “Chuyện của ta, ai cần ngươi lo!?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.