[Dịch]Thứ Nữ Là Phải Độc Ác

Chương 58 : Thiên hạ này, có nơi nào ta không thể đi?




Ngọc Linh Lung cũng không thèm giải thích, tùy ý để Huyên Thảo thay cho mình sang một bộ xiêm y màu xanh lam, dưới vạt áo thêu hoa ngọc lan trắng, bên trên thêu mà như vẽ nên những chú bướm nhỏ xinh màu xanh ngọc đang lượn bay, khiến cho nàng càng thêm vẻ điềm tĩnh mà không mất đi sự linh động, xinh đẹp thoát tục vô cùng.

Ra đến cửa, đúng lúc Húc Vương đứng canh giữ bên ngoài đang chỉnh sửa lại y phục, trông thấy Ngọc Linh Lung dẫn Huyên Thảo đi ra, liền bước lên vài bước cười nói: “Ở Vân Hồ có quán trà, cảnh sắc đẹp vô cùng, ta dẫn nàng đi thưởng trà ngắm cảnh được không?”

Ngọc Linh Lung cũng không dừng cước bộ, trực tiếp đi ra ngoài: “Không đi, ta bận rồi!”

Húc Vương tức khắc liền thất vọng vô cùng, nhưng vẫn không hết hy vọng hỏi: “Nàng đi đâu? Ta đi cùng có được không?”

Ngọc Linh Lung nhìn cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái: “Ta đi từ đường của Ngọc phủ, ngươi cũng đi?”

Húc Vương ha ha cười: “Thiên hạ này, có nơi nào ta không thể đi.”

Nội viện Ngọc phủ hắn cũng vào, khuê phòng của Ngọc Linh Lung hắn cũng vào, một từ đường nho nhỏ, có cái gì mà không dám đi?

Ngọc Linh Lung hừ lạnh: “Ngươi thích đi thì đi, không ai quản ngươi.”

Nói xong, Ngọc Linh Lung cũng không đợi hắn hồi đáp, trực tiếp đi thẳng.

Húc Vương cũng chỉ cười cười, không gần không xa đi theo Ngọc Linh Lung đến từ đường.

Phủ Ngọc tướng quân vốn không phải giàu sang quyền quý từ thế hệ này qua thế hệ khác ở kinh thành, vì thế mà quy mô của từ đường cũng không quá lớn, chỉ là một gian phòng vuông cỡ bốn năm thước, bên trong bày nhiều bài vị tổ tiên Ngọc gia, bàn thờ, lư hương, đỉnh đồng, cùng mấy thứ đồ dùng để thờ cúng lễ bái, không khí bên trong có vẻ ảm đạm thê lương.

Ánh mặt trời bên ngoài sáng lạn, trong phòng lại âm u, nhìn từng hàng bài vị bằng gỗ đàn hương chi chit vào nhau, không khí bất tri bất giác lại trầm thêm.

Giờ phút này, một chiếc bàn đã được dọn sẵn đặt trong từ đường, Ngọc tướng quân và Mộ thị ngồi ở vị trí chính giữa, bên cạnh là Ngọc Duy Vũ và Ngọc Thiên Kiều, Tiền di nương và Mai di nương vốn không có tư cách đến nơi này, chẳng qua Mai di nương gần đây được sủng ái vô cùng, hôm nay cũng không phải là ngày chính lễ bái, cho nên Ngọc tướng quân dẫn nàng tới. Mai di nương nếu đã được tham gia, Tiền di nương đương nhiên cũng có thể đến, vì vậy Mộ thị liền sai người kêu nàng tới, đứng hầu phía sau mình, thái độ đối xử với nàng và Mai di nương khác nhau rõ rệt.

Ngọc Thiên Liễu và Ngọc Thiên Phương ngồi cùng một chỗ, từ sau khi Ngọc Thiên Phương bị Ngọc Linh Lung cắt hết tóc vẫn chưa từng ra khỏi viện nửa bước, vốn tưởng rằng hôm nay nàng vẫn sẽ cáo bệnh không đi, ai ngờ lại vẫn tới. Trời bên ngoài nắng vô cùng, thế nhưng nàng lại bọc một đống vải to đùng trên đầu, không một kẽ hở, che hết mái tóc mới dài ra được vài tấc trên đầu.

Ngọc Duy Đức và Ngọc Duy Nguyên ngồi cùng nhau, hai người cùng là con vợ kế, một lớn một nhỏ, hai người lại đối lập vô cùng. Ngọc Duy Đức như một ông cụ non, ngồi nghiêm chỉnh, mặt không thay đổi, không biết đang nghĩ gì. Ngọc Duy Nguyên ngược lại có vẻ hồn nhiên hiếu động, thấy đồ cúng cũng đưa tay cầm lên định ăn, bị bà vú kéo về lại không nghe mà náo loạn ầm ĩ.

Ngọc Linh Lung vừa bước vào, tất cả thanh âm trong phòng đều biến mất, ngay cả Ngọc Duy Nguyên cũng đình chỉ tranh cãi, nhìn về phía Ngọc Linh Lung.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ đảo qua, đem tất cả những biểu tình phức tạp của mọi người thu vào đáy mắt, Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười, đi về cái bàn trống không sau cùng ngồi xuống.

Húc Vương hệt như một thói quen ngồi xuống bên cạnh Ngọc Linh Lung, cười nói: “Hôm nay là ngày mấy? Sao náo nhiệt thế này?”

Từ lúc Húc Vương theo Ngọc Linh Lung bước vào, tất cả mọi người ở Ngọc phủ đều đứng lên, hướng về phía Húc Vương hành lễ.

Câu hỏi này của Húc Vương, Ngọc Linh Lung làm như không nghe thấy, Ngọc tướng quân ngược lại lại không dám không đáp, khom người nói: “Là do nhà thần có chút chuyện nhỏ.”

Húc Vương nhìn về phía Bạch tiên cô đang ngồi xuống từ đường, nhịn không được ha ha cười: “Cái lão già nhà ngươi, cũng thú vị thật.”

Ngọc tướng quân nửa đời người ngồi trên ngựa chiến diết địch vô số, cũng tin mấy cái chuyện quỷ thần mê tín này sao? Nếu thật sự có quỷ thần, vậy trong những người bị Ngọc tướng quân giết chết kia, sẽ có bao nhiêu oan hồn?

Ngọc tướng quân bị cười xấu hổ đến mức mặt lúc đen lúc đỏ lúc lại trắng bệch, hung hăng trừng mắt liếc Mộ thị một cái.

Nếu không phải nữ nhân này nhiều chuyện, thì sao hắn có thể bị mất mặt với Húc Vương như thế này?

Húc Vương phe phẩy cây quạt trong tay, hứng thú nhìn Bạch tiên cô, biểu tình trên mặt như thể đang xem diễn trò: “Muốn làm phép sao? Nhanh bắt đầu đi!”

Ngọc tướng quân bất đắc dĩ thở dài, hướng về phía sau phất phất tay, quản sự đứng sau vội vàng đi đến cửa từ đường, thì thầm vài tiếng với tiểu đạo cô đang đứng đó.

Qua một hồi lâu mới thấy Bạch tiên cô chậm rãi đứng dậy, đi đến ngoài cửa. Chỉ thấy nàng một thân đạo bào màu xanh, khuôn mặt đoan nghiêm, phất trần trong tay bay bay theo gió, trông thật sự có vài phần cảm giác xuất trần.

Trong tử đường u ám, hai tiểu đạo cô đang sắp xếp đàn tràng *, các nàng rút ra một sợi dây thừng màu đỏ vây lấy một địa phương chỉ rộng hơn một trượng, chỉ đặt ở chính giữa bên trong một chiếc bàn lớn. Sau đó, các nàng đốt nến ở bốn góc, đặt một chậu than để đốt vàng giấy bên cạnh, lại đặt hai ba bát gạo dùng để đuổi tà ở chính giữa. Cuối cùng, các nàng lấy một tấm vải trắng bịt kín lại, khiến cho không khí ở từ đường tăng thêm vài phần quỷ dị.

*đàn tràng: Nới làm phép của thầy tu hay đạo sĩ.

Trong lúc hai tiểu đạo cô sắp xếp bàn tràng, Bạch tiên cô lại chắp tay hướng mọi người xung quanh hành lễ: “Lát nữa cử hành nghi lễ chiêu hồn, nếu có hiện tượng kì dị gì, mong các vị trăm ngàn lần không được lên tiếng, lại càng không được kinh sợ mà kêu lên, nếu không sẽ quấy nhiễu oan hồn, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”

Một lời vừa nói xuống, ngay cả Ngọc tướng quân gan lớn trong lòng cũng trùng xuống, Tiền di nương vội vàng chạy lại kéo Ngọc Duy Nguyên về, tay đặt ở mồm hắn không cho hắn khóc lóc náo loạn.

Đối ngược với vẻ khẩn trương bất an của mọi người, Ngọc Linh Lung vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, không thèm để ý. Húc Vương bên cạnh nàng lại nhàn nhã thoải mái vô cùng. Bạch tiên cô nói càng nghiêm túc, ý cười trên mặt Húc Vương càng đậm, như thể đang xem một chú hề hát hí khúc.

Bạch tiên cô nói xong, liền xoay người bước vào từ đường. Trong từ đường âm u, thân ảnh màu xanh của nàng lại càng bắt mắt vô cùng, nhất cử nhất động đều thu hết vào mắt mọi người.

Chỉ thấy nàng đứng trước một tấm vải trắng che trên cao, miệng lẩm bẩm, tốc độ càng ngày càng nhanh, không một ai nghe rõ nàng đang nói cái gì, mà theo ngữ điệu của nàng, phất trần trong tay cũng không ngừng vung về phía tấm vải, ánh nến bốn góc cũng mập mờ khi sáng khi tối, mà tấm vải trắng trước mắt cũng chầm chậm lay động…

Ước chừng một thời gian ngắn, Húc Vương như đã mất kiên nhẫn, bắt đầu dò xét người bên cạnh, mà hắn cũng không thèm để ý nơi này là từ đường của Ngọc phủ, cũng không để ý ánh nhìn trừng trừng của những người xung quanh, hướng về phía Ngọc Linh Lung cười nói: “Nàng bảo bận là để xem cái này? Cũng chẳng có gì thú vị!”

Ngọc Linh Lung nghiêm mặt, không nói một lời, mắt đẹp như ngọc yên lặng nhìn hành động của Bạch tiên cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.