Dịch: Tiểu Băng
Người ở đây ai chẳng phải là kẻ chui ra từ trong núi đao biển máu, đã quen nhìn sóng to gió lớn.
Thế mà nhìn cảnh trước mặt, ai cũng phải líu lưỡi.
Sau câu nói đó, những cái đầu kia kéo dài bắn ra khỏi bướu thịt, há miệng nhào về phía mọi người.
Những cái đầu người này công kích không mạnh, nhưng chiếm ưu thế ở chỗ số lượng phong phú, những cái đầu bị chém đứt sẽ rơi vào trong hư không, bị hư không thôn phệ, sau đó lại sinh ra cái mới từ vết thương, tiếp tục gia nhập vào cuộc chiến.
Chúng như châu chấu, chết đi sẽ tái sinh, tiếp tục chiến đấu.
Chiến đấu được một lúc, mọi người liền nhận ra có điều không đúng.
Trên đời này không có ai tuyệt đối không chết.
Chân Thần đúng là giết không chết, nhưng sức mạnh của họ cũng có cuối. Một khi sức mạnh hao hết, muốn trùng sinh lại sẽ phải mất thời gian rất lâu.
Chính vì nắm được nhược điểm đó của Thần tộc, các Tinh Vẫn mới dám làm phản.
Nhưng cái bướu thịt này thì có phần không giống.
Vì khi họ chém đứt những cái đầu, hay tạo thành tổn thương cho nó, thì nó vẫn tái sinh mà khí tức không hề yếu đi một tí nào, trong khi huyết khí bám vào linh lực vẫn không ngừng cắn nuốt linh lực của họ khiến họ yếu đi, làm cho thế cục dần dần có dấu hiệu nghịch chuyển.
"Tiếp tục như vậy không được." Hầu Như Ý nói.
"Cái này không đúng." Hoa Phi Tạc cũng cau mặt.
"Nó không ngừng hấp thu chất dinh dưỡng từ trong hư không." Tần Bạch Y hiểu biết hơn hẳn mọi người. Sau lưng y hiện lên một cái trận đồ bát quái, trận đồ đó tự thân vận chuyển, đánh ấn kí lên những cái đầu bắn tới công kích, làm chúng nát tan.
Mọi người đều chăm chú nhìn con quái vật.
Đúng vậy, ở đằng sau bướu thịt có mấy cái xúc tu đâm vào trong hư không, như hợp thành một thể với hư không.
"Xem ra muốn giết chết vị Hoàng đế bệ hạ này phải chặt đứt mối liên hệ của y với hư không trước." Ngọc Hành bình tĩnh nói.
"Kiếm Long!" Ra tay trước nhất là các Tinh Vẫn của Thiên Tuyền nhất mạch. Họ gọi ra Kiếm Long của mình, những Kiếm Long đó uy thế mạnh mẽ. Chín con Kiếm Long đồng thời xuất hiện, đồ sộ che khuất bầu trời.
Các Kiếm Long theo lệnh bắn ra, những nơi chúng đi qua, các xúc tu đều bị vỡ nát.
Đương nhiên chúng sẽ ngay lập tức trùng sinh, giống hệt như cái cũ.
"Thập Phương kiếm trận!"
Mười anh linh bay lên, vô số trường kiếm từ hư không bay tới tràn vào người họ, tạo thành kiếm dực lấp lánh sau lưng họ.
Những cặp cánh kiếm rung lên, hàng ngàn thanh kiếm mang theo kiếm ý khủng bố bay về phía bướu thịt.
Như cảm nhận được uy hiếp, cái bướu thịt nhúc nhích, vô số xúc tu bắn ra để cản lại phi kiếm.
Nhưng mọi người lại há có thể để cho nó như nguyện.
Anh linh ba mạch Thiên Xu, Khai Dương, Thiên Quyền cùng ra tay.
Thương ảnh mênh mông, kiếm ý mạnh mẽ, giao long ác mãng hiện ra, tiêu diệt những xúc tu ấy.
Bướu thịt rên lên.
Tiếng rên chưa dứt, những thanh phi kiếm đã xuyên qua màn mưa máu thịt, bắn tới chỗ những xúc tu nối tiếp với hư không.
Những đường kiếm phá không, các xúc tu bị chặt đứt phun máu.
Hạ Hầu Hạo Ngọc rung mạnh, trên thân vô số xúc tu mới ào ạt bắn ra, cắm vào hư không, muốn lại kết nối với nó.
Nhưng các anh linh đương nhiên không cho phép!
Đã tới lúc của đao khách Dao Quang nhất mạch.
Họ nhảy lên, đao trong tay cùng vung cao.
Họ gầm lên, nhưng Thương Lang khiếu nguyệt.
Họ trợn mắt, như tường thành bốc lửa.
Họ giương đao, như thiên thần hạ phàm.
Oành!
Một tiếng vang thật lớn nổ bung.
Mười truyền nhân Dao Quang nhất mạch cùng chém vào cái bướu thịt.
Máu tươi tung tóe đầy trời, vô số ác quỷ gào rú và rên rĩ.
Cái bướu thịt bị xẻ nhỏ.
Nhưng trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Những tàn thịt bay về muốn dính lại với nhau, muốn lại hợp thể vào thành một.
Thần là giết không chết.
Hạ Hầu Hạo Ngọc đương nhiên không phải thần, nhưng y đã hấp thu rất nhiều Thần tính của Chân Thần.
Cái đặc thù giết không chết đã được phát huy vô cùng tinh tế ở trên người y, dù đã bị dứt khỏi hư không, y vẫn có được năng lực tái sinh khủng bố.
Mọi người không chút kinh ngạc, chỉ tiếp tục xuất ra sát chiêu để chém giết kéo dài thời gian bướu thịt hồi sinh.
Hành động ấy rõ ràng là chỉ lừa mình dối người, tốn công vô ích.
Nhưng thật sự như thế sao?
Các anh linh Thiên Lam viện không có ai ngu ngốc, đạo lí này họ đương nhiên đều biết.
Quách Tước và Tần Bạch Y của Thiên Cơ nhất mạch ra sân.
Bát Quái trận đồ hiện ra sau lưng, trên mi tâm mở ra con mắt dọc.
"Nạp!” (nhập)
Một tiếng quát khẽ.
Chỉ một chữ đơn giản, nhưng lại như mang theo nguyên lí trời đất nào đó.
Những vụn bướu thịt sợ hãi, giãy dụa điên cuồng như đang muốn thoát ra khỏi sự trói buộc nào đó.
Nhưng chỉ là vô ích.
Từng làn khí tức màu vàng từ trong những vụn bướu đó tuôn ra, chảy về phía Quách Tước và Tần Bạch Y.
Hai người dang rộng tay, khí tức màu vàng tụ vào hai tay họ, khí thế của bướu thịt dần dần giảm hẳn đi.
Tô Trường An nghiêm nghị.
Người khác nhìn không rõ, nhưng hắn thì làm sao nhìn không rõ, những khí tức màu vàng kia chính là Thần tính.
Quách Tước và Tần Bạch Y đang dùng bí pháp nào đó, hút Thần tính Chân Thần ra khỏi những vụn bướu thịt.
Mắt Tô Trường An sáng lên.
Mọi người chặt đứt sự kết nối của bướu thịt với hư không, để nó không còn rút ra được sức mạnh không ngừng tái sinh. Nhưng như thế là chưa đủ. Trong bướu thịt Hạ Hầu Hạo Ngọc hóa thân có Thần tính của bốn Chân Thần Thiên Ngô, Oa Hoàng, Chúc Âm và Cư Bỉ, lực tái sinh của bốn Chân Thần này đủ sức làm tiêu hao tới chết tất cả các Tinh Vẫn, nên các anh linh mới dùng bí pháp rút những Thần tính đó ra, hoàn toàn cắt đứt nguồn sinh cơ của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Tới lúc này, Tô Trường An mới hiểu được nội tình của Thiên Lam nhất mạch là mạnh tới cỡ nào, hèn gì năm đó, dù Thần tộc đang ở thời kì toàn thịnh cũng bị bại vào tay con người. Một khi họ đã hợp lực với nhau, sức mạnh đó là không thể khinh thường.
Tô Trường An đã có thêm lòng tin vào trận đại chiến với Tà Thần sắp tới.