Muốn phú quý phải tìm từ trong hiểm nguy - Lưu Chấn Hám nói.
Trong vườn tuyết tiêu của Mãnh mã tộc, các nhánh thạch nhũ từ trên đỉnh sơn động chúc xuống, hơi băng lạnh buốt người.
Mấy chiếc lá chuối màu xanh biếc không có gió cũng tự đong đưa, trong không khí ẩn ước có mùi hương ngọt ngào nhẹ nhàng lan tỏa.
Vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên vườn cây tuyết tiêu to lớn màu trắng như tuyết lại thơm ngon khiến người ta phải ứa nước bọt của Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn. Ở trong sơn động rộng lớn có một nguồn suối phun lạnh ngắt, không ngừng phả hơi lạnh vào mặt người ta.
Lưu Chấn Hám miệng ngậm một điếu xì-gà, khói thuốc bay vấn vít, chăm chú nhìn vào rừng tuyết tiêu mà Mãnh mã tộc mất bao tâm huyết mới gây dựng nên.
Tên nhóc Văn Sâm Đặc nói không sai, sơn động sát bên vách là khu vườn trồng loại tuyết tiêu, tuy cửa động bị lấp bằng nhiều khối đá lớn nhưng đối với Lưu Chấn Hám có long lực mạnh mẽ mà nói thì căn bản không có vấn đề gì.
Hiện tại mấy khối đá lớn này đều bị ném xuống vách núi.
Mọi người đều đã ngủ say, rượu do Quy châu của Tinh Vỹ Quy chế ra có hậu kình vô cùng mạnh mẽ, bọn Mãnh mã tộc nhân đều say giấc nồng căn bản không cách nào tỉnh lại được, ai nấy cũng hoan nghênh tên Long tế tự vốn là một tên vô lại không hơn không kém này, từ lúc đầu hắn mời bọn họ uống thả cửa thì đã không có ý tốt rồi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấn Hám đứng trước rừng tuyết tiêu bồi hồi nghĩ ngợi hồi lâu, vụn băng nằm hỗn loạn dưới đất chiếu ánh sáng lung linh.
Hắn mấy lần giơ tay lên rồi nghĩ sao lại hạ tay xuống.
Lưu Chấn Hám nhìn rừng tuyết tiêu này trong mắt thủy chung cũng có chút vẻ do dự cùng bất nhẫn.
Đến lúc hắn hút hết điếu xì-gà, quăng tàn xuống đất, giơ Huyết ngọc ban chỉ đeo trên tay lên không.
Hai cánh tay nhỏ nhắn mềm mại nõn nà từ phía sau khẽ chặn hắn lại.
Hải Luân đứng sau lưng hắn gương mặt biểu tình phức tạp, hai mắt long lanh khó nói ra lời.
"Phải làm cho bọn họ theo ta đi, ta cần những dũng sĩ cường đại này." Lưu Chấn Hám nói.
"Chỉ có phá hủy rừng tuyết tiêu này bọn họ mới có thể đi cùng ta." Lưu Chấn Hám nói.
"Lần trước ta có đánh đổi một loại Sa La Tiêu với Mục Thụ nhân, nguyên là định dùng để chiêu dụ Nga lặc phân dũng sĩ, nhưng bọn cự tượng ở Uy Sắt Tư Bàng nhìn ta với ánh mắt như thế nào thì nàng cũng thấy rồi." Lưu Chấn Hám nói.
"Hương tiêu căn bản không thích hợp sinh trưởng ở Đa Não đại hoang nguyên, chu kỳ sinh trưởng rất chậm chạp, những điều này huynh cũng đều biết cả mà. Chỉ có Phúc Khắc Tư gia tộc có thế lực cực lớn mới có đủ tiền tài để cùng thương nhân nhân loại mua sắm hương tiêu cung cấp cho Nga lặc phân dũng sĩ cường đại." Hải Luân nói:"Vạn nhất thứ Sa La tiêu huynh trao đổi với Mục thụ nhân không thể sinh trưởng được thì làm thế nào đây? Cả tộc cự tượng đều rất phụ thuộc vào hương tiêu, không có nó thì những dũng sĩ Mãnh mã tộc này sẽ ngày càng hư nhược..."
"Nếu như ta vẫn quyết ý làm chuyện thương thiên hại lý này thì muội sẽ làm sao?" Lưu Chấn Hám ngắt lời Hải Luân, trực tiếp hỏi thẳng.
Im lặng một lúc! Chỉ có tiếng băng tuyền phun nước mà thôi.
"Chỉ là nếu huynh quyết định làm gì thì muội cũng đều tuân theo, chỉ cần huynh vui vẻ là được." Hải Luân nhẹ nhàng rúc vào lòng Lưu Chấn Hám, khuôn mặt dựa sát vào bộ ngực cường tráng của hắn, đôi mắt đen lấp lánh.
Lưu Chấn Hám rung người.
"Ta yêu nàng, Hải Luân." Lưu Chấn Hám vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Hải Luân.
"Kim nhân không thích hợp xuất hiện ở nơi này, hãy để cho muội lo chuyện này cho." Tiểu hồ ly lấy Mỹ đỗ toa huy chương của nàng xuống, nhìn rừng tuyết tiêu tươi tốt rộng lớn khẽ thở dài một hơi.
"Có một số chuyện ta cần giảng giải cho nàng biết, đúng là làm việc xấu cũng chẳng phải dễ dàng gì." Lưu Chấn Hám cười quỷ bí, chỉ vắn tắt nói mấy câu đơn giản chỉ cho Hải Luân phải nói những câu gì, theo kiểu nào...
Hải Luân gật đầu, một đạo quang mang rực rỡ lóe lên, Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú to lớn như ngọn núi xuất hiện trong sơn động. Cự thú tỉnh lại từ trong Đông miên (ngủ đông) kết giới nhìn thấy rừng tuyết tiêu trước mặt không khách khí gì cắm đầu cắm cổ chạy qua đó, chụp lấy một cây chuối lớn bẻ ra cho vào miệng nhai.
Mệnh lệnh xuất phát từ Hải Luân nhanh chóng xâm nhập vào đầu tên ma thú tham ăn này, một vũng toan dịch có sức ăn mòn mạnh mẽ bay ra như lốc xoáy rớt xuống rừng tuyết tiêu như mưa lớn, từng đạo ánh sáng màu xanh nhạt lóe lên liên tục làm cả rừng cây xanh biếc trước mặt trở thành màu đen tuyền.
Thân thể to lớn của Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú cũng là một thứ lợi khí phá hoại mạnh mẽ, dưới sức lực bài sơn đảo hải của thân hình quay ngang quét dọc của nó làm cả vạt rừng tuyết tiêu trốc hết cả gốc rễ, cây thì ném lên vách sơn động, cây thì ném vào dòng băng tuyền, chỉ trong chớp mắt cả khu rừng tuyết tiêu do toàn tộc Mãnh mã trồng từ lâu đời đã biến thành một bãi hoang tàn.
Hải Luân rúc mặt vào lồng ngực của Lưu Chấn Hám không nỡ nhìn.
Các luồng thiểm điện của chiến tranh cự thú phóng ra bay lượn ngoằn nghoèo qua lại, tạo nên vô số tia chớp trong động tuyết tiêu.
Từ trong băng tuyền lãnh khí đằng đằng có một bầy kỳ nhông lớn cỡ đầu ngón tay, trên da có mấy điểm lốm đốm màu vàng kêu phì phì nhảy ra phun mấy luồng chớp tấn công Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú.
Các tia thiểm điện phóng ra từ thân hình nhỏ bé phi thường của bọn chúng lại rất lợi hại, thỉnh thoảng lại phóng trúng da của Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú, tích điện thành mấy cái lưới điện ngang dọc nhấp nhô.
Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú bị các luồng thiểm điện của chúng giật tê cả thân hình to lớn, đứng khựng lại.
"Ma tý thiểm điện (tia chớp gây tê) đáng ghét thật!" Hải Luân thấp giọng hô.
Ma tý thiểm điện là loại thiểm điện tệ hại nhất của điện khí hệ, sức mạnh của chúng chỉ có thể gây choáng váng chứ không hề có tính sát thương.
Ma tý thiểm điện của bọn kỳ nhông ở Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn này cho dù có ma pháp quần thể hiệu quả nhưng đối với Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú da dày thịt rắn mà nói thì loại Ma tý thiểm điện này chỉ có thể có năng lực trì hoãn nhất định thôi.
Chiến tranh cự thú A Lạp Cống của Hải Luân có thể là đã từng ăn qua Ca xướng thủy tinh, là cực phẩm ma thú có khả năng giao lưu với tinh linh đồng vân và lôi điện, đó mới thực sự là điện khí hệ ma pháp.
Ngày hôm nay đột nhiên bị bọn ma thú thấp kém dùng Ma tý thiểm điện này tập kích, trong cặp mắt to lớn của A lạp cống liền có ý giận, chỉ đợi sau khi hiệu quả gây tê mất đi thì sẽ đại khai sát giới một phen.
"Thu chiến tranh cự thú lại." Lưu Chấn Hám lãnh tĩnh nhắc Hải Luân, hắn nghe được tiếng gầm từ bọn Mãnh mã cự tượng trong sơn động sát vách vang tới.
Hải Luân tức thì vung Mỹ đỗ toa huy chương trong tay triệu hồi Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú đang chuẩn bị phóng thiểm điện công kích trở lại.
Bọn kỳ nhông thủ hộ mất đi mục tiêu công kích liền xù gai nhọn sau lưng lên nhe nanh múa vuốt nhìn vào hai người tế tự.
Cút mẹ mày đi! Lưu Chấn Hám cầm một khối đá lớn giơ lên không ném xuống.
Bọn kỳ nhông chĩa mũi dùi sang tấn công tên Bỉ Mông tùy tiện này.
Một đạo ánh sáng xanh lóe lên, song tu kết giới của Lưu Chấn Hám liền phát động, làn điện quang chỉ bay lượn trên thân thể của thủy nguyên tố nhân ngư không cách nào tổn hại đến nguyên tố nhân ngư hư huyễn này, nhân ngư nhanh chóng lao vào trong bọn kỳ nhông, điện quang bay lượn từ trên thân người phủ chụp xuống mình bọn kỳ nhông.
Trong sơn động sát đó tức thì truyền lại một loạt âm thanh hỗn loạn cùng tiếng bước chân rầm rập đang tiến nhanh đến. Các tiếng kêu gào khủng bố đặc trưng của Mãnh mã thú nhân còn ở rất xa vang vọng lại làm chấn động cả phía trong sơn động.
"Âu Bỉ Tư Lạp kỳ!" Lưu Chấn Hám gấp rút thu hồi kết giới, nhanh chóng bỏ chạy, vươn tay chụp lấy hai con kỳ nhông dính trên đầu, lấy chân giậm nát bấy quăng vào trong băng tuyền.
Hải Luân cũng bị hắn kéo vào lòng vội vội vàng vàng chạy đến phía sau tảng đá lớn phía bên trái động phủ ẩn nấp.
Rất nhanh sau đó mấy đại lực sĩ Mãnh mã thần tình khẩn trương, mắt mũi còn đang kèm nhèm buồn ngủ đều chạy tới đây cả.
Cả bọn Mãnh mã nhân cao lớn đều hoảng loạn bất kham, dồn lại tranh nhau đứng xem, thảy đều không hề hay biết có hai thân ảnh nhỏ bé từ phía sau cự thạch chạy ra đứng vào hàng ngũ của bọn họ.
Mãnh mã nhân tiến vào trong sơn động đầy những cây tuyết tiêu do chính mình vun trồng gầy dựng lên, thảy đều đứng ngẩn ngơ.
Trên sơn động khắp nơi đều là các thân cây tuyết tiêu nát nhừ, trên mặt đất có dấu chân vô cùng to lớn khủng bố, trên mảnh đất trồng trọt còn lưu lại vết tàn dư của mấy cây tuyết tiêu bị cháy thành than và mấy cây bị nhổ lên xiêu vẹo, tất thảy đều bị một dung dịch màu xanh dung hóa, vang lên tiếng xèo xèo, dịch thể chảy xuống dòng sông băng khiến băng tan chảy làm bốc lên làn khói trắng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Khảm Mạt Tư!" Mãnh mã tộc nhân hầu như đều bị hóa đá, thân hình to lớn khẽ run run, toàn thân vô lực dựa vào vách động.
"Lẽ nào Ma tý thiểm điện của kỳ nhông Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn thủ hộ băng tuyền cũng đều không có biện pháp cản trở bọn phá hoại này sao?" Khoa Lý Nạp vò đầu bứt tóc không dám tin vào tình cảnh trước mắt.
"Chiến thần nhân từ! Ngài vứt bỏ chúng tôi sao? Việc này là như thế nào đây?" Lão Ba Cát xoắn mớ tóc dày nặng của mình, lệ nóng tuôn tràn, thống khổ nhìn tình cảnh đổ nát trước mặt.
Hai vị tế tự từ thở dốc bước ra từ sau lưng mọi người, mọi người đều thiết tha nhìn họ, hy vọng từ trong tay hai vị tế tự trí tuệ siêu quần này tìm ra đáp án.
"Nơi này có long tức cường đại!" Lưu Chấn Hám khuôn mặt nghiêm trang, khẽ hếch chiếc mũi to lớn lên ngửi ngửi, phảng phất như đang tìm xem mùi vị tàn dư còn lưu lại trong không khí.
"Lẽ nào là Băng sương tuyết long ở Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn?" Bọn Mãnh mã nhân đầu óc đơn giản tức thì giận dữ.
"Ma tý thiểm điện không có cách nào ngăn trở được cự long vốn miễn dịch với ma pháp." Lưu Chấn Hám sắc mặt nghiêm trọng.
"Đúng vậy! Nhất định là nó! Chỉ có cự long mới có năng lực miễn dịch với ma pháp! Chỉ có nó mới có thể không hề úy kỵ Ma tý thiểm điện (tia điện gây tê) của Băng sương vinh nguyên (kỳ nhông) thủ hộ băng tuyền, chỉ có nó mới có sức mạnh dẹp bỏ các tảng đá lớn chướng ngại mà mở được động khẩu!" Bọn Mãnh mã nhân cùng nhau nghị luận.
"Cũng không nhất định là thế." Lưu Chấn Hám thừa cơ nói tiếp:"Á long cũng có sức phá hủy mạnh mẽ cùng năng lực miễn dịch ma pháp giống như vậy."
"Nga!" Lão Ba Cát ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, tay chân đều lạnh ngắt, lẩm bẩm nói:"Phải rồi... Phải rồi... Đây nhất định là do chiến thần trừng phạt tộc nhân bọn ta..."
"Các vị thuần phác như vậy tịnh không hề có tội. Lão Ba Cát, lời nói hiềm nghi của ông đã xúc phạm đến thần rồi." Lưu Chấn Hám khuôn mặt lạnh lùng vung tay về phía trước triệu hoán bốn Kim nhân cao lớn như thiên thần.
Chỉ là trong đó có một Kim nhân cháy đen thui đứng lừng lững cũng có điểm hợp với phong cảnh thế này.
Chớp mắt cả bọn Mãnh mã tộc đều há hốc mồm, cuối cùng bọn họ đều đã minh bạch rằng vị tế tự này đi khiêu chiến cự long không phải là nói suông.
"Xin ngài thứ cho, Lý Sát đại nhân." Khoa Lý Nạp gấp rút bước ra cầu tình cho phụ thân. Ba tên Kim nhân cường đại như vậy, dù cho có là cự long khẳng định cũng phải kiêng dè.
"Chiến thần đối với mỗi thần dân của ngài vĩnh viễn đều nhân ái, điều này là chắc chắc không hề thay đổi." Lưu Chấn Hám đĩnh đạt nói:"Dù cho con long thú đê tiện đã hủy diệt tuyết tiêu trân quý của các vị thì bầu trời cũng không đã sụp đổ! Lẽ nào các vị đã quên cách ngôn cổ xưa của Bỉ Mông rồi sao? Tế tự vĩnh viễn là một ngọn đèn sáng soi đường." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ái cầm đại lục có điều không hiểu, bọn ta kêu hắn đi tới nhân loại. Nhân loại có điều không hiểu, bọn họ lại nói là tìm hỏi Bỉ Mông tế tự." Hải Luân mặt ửng hồng nói.
Hai chân và cái đuôi lớn của nàng run lên kịch liệt sau lớp áo bào.
Mãnh mã tộc nhân đều có điểm không hiểu nhìn vào hai vị tế tự.
"Trong lãnh địa của ta có rừng Sa La tiêu tươi tốt thơm ngon, Khảm Mạt Tư không chấp nhận cho ta phải nhìn thấy một bộ tộc Bỉ Mông phải chịu tổn hại tới vậy mà không đếm xỉa gì tới! Theo ta đi khỏi nơi này! Ta có thể cho các ngươi điều kiện sinh hoạt tốt nhất, không cần phải chịu sự quấy nhiễu của con cự long đáng sợ đó nữa!" Lưu Chấn Hám chỉ Kim nhân phía sau lưng nói:"Ta có năng lực bảo hộ tốt nhất cho các ngươi!"
"Không được! Lý Sát!" Hải Luân cong môi:"Những Mãnh mã thú nhân này không muốn rời bỏ quê hương của mình. Huynh không được ép buộc người khác."
"Lẽ nào bọn ta chỉ lấy mắt nhìn bọn họ không hề có tuyết tiêu để ăn để rồi bị tan biến trong làn gió sao? Lẽ nào lại lấy mắt nhìn tộc nhân Bỉ Mông của mình phải nhẫn nhịn chịu đựng sự lăng nhục của loài bò sát hay sao?" Lưu Chấn Hám cất tiếng vang vọng khắp sơn động:"Ta không thể làm vậy được!"
Trong mắt hắn hiện lên ánh lệ cố nén, một hán tử chân chính như vậy thực sự làm cho các Mãnh mã thú nhân tâm tính đơn thuần phải thổn thức.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng bóp vào hai con kỳ nhông trong tay áo, chúng vừa mới tỉnh lại thì đã tức thì hôn mê.
"Tiếp nhận bọn họ thì sẽ làm tăng thêm không ít các khoản chi của chúng ta." Hải Luân sắc mặt trắng bệch nói tiếp, trong lòng thầm kêu quá lợi hại.
Bọn Mãnh mã thú nhân tức thì khẩn trương.
Không biết sao, bọn họ giờ đây lại sợ Long tế tự đại nhân vứt bỏ không lo đến họ nữa.
"Thu nhập tài chính so với việc cứu giúp một chủng tộc tuyệt diệt thì ta lựa chọn điều thứ hai." Lưu Chấn Hám gương mặt ánh lên vẻ thánh khiết mà chỉ có các vị thánh mới có.
Câu này vừa nói ra làm bọn Mãnh mã thú nhân cảm thấy nếu như họ không đi thực là đã vũ nhục tình cảm sâu đậm của vị tế tự đại nhân cao thượng này.
"Sa La tiêu? Cũng là một loại hương tiêu sao?" Mãnh mã thú nhân thì thầm với nhau.
"Đương nhiên rồi!" Lưu Chấn Hám mỉm cười nói:"Sa La tiêu là loại thức ăn mà thượng cổ long thú thích ăn nhất, ta lấy được nó từ tay tên Mục thụ nhân tà ác cường đại!"
Mục thụ nhân là cái gì, bọn Mãnh mã tộc nhân đầu óc đơn thuần không hề biết nhưng vị đại nhân này đã nói là tà ác thì nó đúng là tà ác.
"Bọn ta cần phải làm gì để báo đáp ân tình của ngài đây, đại nhân?" Khoa Lý Nạp có điểm xấu hổ nói.
"Khoa Lý Nạp kỵ sĩ!" Lưu Chấn Hám nghiêm trang quát lên.
"Ra là vậy!" Khoa Lý Nạp đột nhiên nhớ tới xưng hiệu kỵ sĩ vinh dự của mình do quý tộc ban cho, thoáng giật mình.
"Cần bao nhiêu viện thủ đây, lẽ nào không báo thù sao?" Lưu Chấn Hám làm vẻ nghiêm túc như một vị đạo sư, dáng dấp cũng giống một vị thần quan cổ hủ.
Khoa Lý Nạp mà toàn tộc Mãnh mã đều bị hình tượng cao thượng của Lưu Chấn Hám làm cảm động, trong lòng tràn ngập thân ảnh vĩ đại đó.
Một người quá sức vĩ đại a! Có được Kim nhân triệu hoán cường đại, lại là Long tế tự! Lại chăm sóc cho người yếu đuối, thực sự xứng đáng là Bỉ Mông Thánh đàn tế tự trụ cột của vương quốc.
Hải Luân cười ngượng nghịu.
"Có thể là bọn ta không quen khí hậu nóng, có vấn đề gì không?" Lão Ba Cát có điểm hơi khó khăn.
"Cạo sạch râu tóc trên thân được không?" Lưu Chấn Hám nhìn lông tóc mọc dày đặc trên người Lão Ba Cát nói:"Ta có thể cho các ngươi có quyền để râu dài, sau đó râu dài cùng răng dài sẽ là tiêu chí đặc trưng của Mãnh mã tộc."
Âu Bỉ Tư Lạp kỳ! Không cạo hết tóc trên người bọn chúng để quốc vương bệ hạ biết được, nói không chừng sẽ gây khó dễ cho ta! Lưu Chấn Hám thầm nghĩ.
"Ta sẽ cho các ngươi được quyền tận tình hưởng thụ Sa La tiêu ngọt ngào!" Điều kiện ưu đãi nhất cũng đã được nói ra.
Trước tiên hãy xem ta có trồng được loại này không đã, trồng không được ta cũng để cho bọn ngươi đi cướp đoạt cũng xong. Lưu Chấn Hám nói thầm.