Sau một quãng thời gian nhàm chán, chiếc “Bồn Lai hiệu” rốt cuộc cũng đã cập bờ.
Bên bờ là một dải huyền vũ nham hoang vu, có thể thấy rõ được thảo nguyên xanh ngắt, có gió thổi qua ôn nhu như tình nhân ôm ấp.
Hải tộc đại quân tự nhiên xuất hiện trên mạn thuyền, Tây Mễ Thước Lý chỉ huy thuộc hạ đem hải tảo sau loan xa kết thành một kết giới để đi lên bớ, bên bờ dường như hơi nông, kình ngư võ sĩ tuần tra xung quanh, thỉnh thoảng lại trông lại.
Bên cạnh Lưu Chấn Hám, Ngải Vi Nhi ở bên trong hộp gỗ toàn là nước, vui sướng ngoe nguẩy cái đuôi làm bọt nước bắn tung tóe.
“ Muội muội ” Vương tử lo lắng hét lớn.
“ Điện hạ, xin hãy kiên nhẫn!” Lưu Chấn Hám cắt lời của vương tử Vương tử, xin ngài cho phép thuyền viên của ta lên bờ trước. Hãy tha thứ cho sự ngu muôi và xấu xa của ta, ta thật lo lắng vương tử cùng thủ hạ và các phong bạo tê liệt giả thuật sĩ nhất thời động tâm, đem phong bạo ma pháp tới, thế thì ta cùng vài trăm thủ hạ xong rồi!”
“Ta nếu muốn hủy diệt ngươi, dọc đường đi ta có thể bắn chìm một ngàn tao thuyền như vậy rồi.” Tây Mễ Lý An vương tử không kìm được cơn giận “ Lòng nghi ngờ của ngươi có thể so với nhân loại rồi đó Bỉ Mông à!”
“ Chuyện gì cũng phải đề phòng vạn nhất, nếu không có gì… hãy để cho thuyền viên của ta rời đi ” Lưu Chấn Hám phất tay, Cổ Đức bắt đầu chỉ huy bọn đồng nam đồng nữ, khiêng bao lớn bao nhỏ đem hết lên bờ. Các nam đồng nữ đồng này trên đầu đều đội mũ rơm, gió thổi làm chúng rung động tựa như bồ công anh trong gió vậy.
“Nô đãi lừa đấy à?” Tây Mễ Lý An quan sát Bỉ Mông ra vẻ trung hậu này, không hiểu hắn đang có ý nghĩ gì.
“Chỉ là mua bán nhỏ thôi” Lưu Chấn Hám bắt đầu khoa trương “ Ta chính là đang muốn cùng Tây Nhã hải quốc ký kết một cái hiệp nghị, đi đâu mà mất chứ, chỉ cần các người cho phép ta đi lại trên biển, hàng năm ta có thể cung cấp đại lượng binh khí cùng khôi giáp cho các người”
“Khôi giáp cùng binh khí, quốc gia nào cho phép tư nhân có thể giao bán khôi giáp cùng binh khí thuần bằng kim khí có giá trị cực cao đó, ngươi đừng tưởng ta không biết!” Tây Mễ Lý An căn bản không tin.
“ Ta quên nói cho ngài biết, nhạc phụ của ta là quan cao nhất tại Bỉ Mông đông bắc hành tỉnh “ Lưu Chấn Hám nói dối không chớp mắt, một chút cũng không hoảng.
“ Thật vậy à?” Tây Mễ Lý An thấy được mỹ nhân làm cho hắn hít thở không thông, là mỹ nữ hồ tộc, cùng nữ tử đội mũ rơm vừa bước qua cầu. Tây Mễ Lý An thiếu chút nữa là động thủ, nhưng chợt nhìn qua thấy muội muội còn đang trong tay đối phương, hắn đành nén tặc tâm xuẩn dục lại.
“ Dưới tay ta có năm ngàn nô đãi ải nhân ngày đêm làm việc, bọn họ chế tác đao kiếm cho dù nhân loại có sử dụng thước lan khải giáp thì cũng có thể một đao chẻ làm hai nửa.” Lưu Chấn Hám biết ải nhân chính là những thợ rèn tốt nhất, gió bắt đầu thổi mạnh, dù sao cũng kéo dài được chút thời gian.
“Vậy sao !” Tây Mễ Lý An động tâm, hải tộc gặp vấn đề lớn về vũ khí, bọn họ dùng hải đài ở dưới dáy biển cùng san hô để chế thành khải giáp, xương cá để chế tạo vũ khí, đích xác là không đáp ứng được chiến tranh. Nhân loại thủy chung không chịu mở ra toàn bộ mậu dịch về vũ khí, chỉ có những vũ khí chất liệu thấp kém vào tay hải tộc, loại thấp kém này vào nước rất nhanh bị ăn mòn, không dùng dược lâu, nếu như đúng như lời Bỉ Mông này nói thì quả thật có thể cân nhắc.
“ Hoàn toàn có thể so với trân châu “ Lưu Chấn Hám lại chỉ tay lên trời “Ta đối diện với chiến thần khởi thệ, vũ khí Bỉ Mông chúng ta mặc dù có chút thô ráp, nhưng chất lượng tuyệt đối không kém so với nhân loại.
Chưa từng có thương nhân nào khẳng định như vậy, Tây Mễ Lý An nghe hắn nói, lại nhìn bề ngoài đôn hậu của hắn, tâm lý đã có chút do dự, có chút không muốn giết hắn.
“ Các hạ hẳn là biết ta cùng muội muội ngài có chút xung đột, nhưng lúc ấy ta làm thế nào có thể giết nhiều ma sa kỵ sĩ thế ? Đó là do binh khí của chúng ta! Binh khí của chúng ta có thể dễ dàng xẻ toạc thân thể, ngay cả hải mã cường tráng của công chúa cũng bị xuyên thủng dưới một thương của ta!” Lưu Chấn Hám thừa dịp lửa nóng đem tôi sắt, nháy một bên mắt để người trên thuyền đẩy nhanh tốc độ.
“Vậy ngươi muốn điều kiện gì?” Tây Mễ Lý An không thể không động tâm.
Hắn còn do dự , nếu đàm phán cùng Bỉ Mông thu được binh khí chất lượng tốt, đối với Tây Nhã hải tộc có thể nói là có lợi ích không nhỏ. Bọn họ cùng với Á lực sĩ hải tộc của Nã Lôn Giác ngoại hải chiến tranh không ngừng, nếu có binh khí tốt rất nhanh bằng vào ưu thế tuyệt đối có thể quét sạch cả Ái cầm hải vực. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Ta cần…” Lưu Chấn Hám chuẩn bị nói giông dài, nhưng mới nói được một câu đã cân nhắc lại, chứng kiến trên thuyền chỉ còn Quả Quả đang khiêng chiếc mai rùa lớn tập tễnh bước lên bờ, Lưu Chấn Hám rất nhanh đưa ra giá của mình, xa xa trên cao một đám người đang nhìn hắn ra giá với vương tử.
“ Điều kiện này chúng ta không thể tiếp nhận được, có thể nhượng bộ lại một chút không?” Vương tử đang hoàn toàn hưng phấn trong vụ đàm phán, Bỉ Mông ngu xuẩn ra giá rẻ như vậy làm cho hắn cảm thấy thật là hết sức hưng phấn.
Vương tử đột nhiên cảm giác được Bỉ Mông này thật sự là đáng yêu.
“Rẻ thêm? “ Lưu Chấn Hám cười thầm “ Như vậy đi ! Ta tặng thêm cho vương tử 10 phúc khắc tư ca nữ cùng vũ nương, hy vọng vương tử không trả giá nữa “
“Được được!” Mắt vương tử sáng lên “ Ta cần cái kia ngay bây giờ!”
“Cái người đeo vỏ trai kia, nàng là nô đãi của tôi, nếu vương tử muốn ta cũng dâng tặng cho ngươi ” Lưu Chấn Hám thật là vung mạnh tay Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“ Ngươi thật hào phóng làm ta cảm thấy xấu hổ!” Tròng mắt vương tử đã ươn ướt, Bỉ Mông này thật là tốt bụng, thật là có ý tứ.
“ Ta đi gọi các nàng, ngươi ở đây chờ đi ” Lưu Chấn Hám vẻ mặt rất nghiêm túc, từ từ chậm rãi lên cầu hướng vào bờ, càng chạy càng nhanh dần dần chạy trốn.
“ Điện hạ!” Có thuật sĩ mang theo nghi vấn vô cùng, quay sang Tây Mễ Lý An nói “Phúc khắc tư tộc khi nào có thể cùng Thất Cách tộc lấy nhau? Quan hệ của bọn họ là chủ nhân và phụ dong, tiện nhân sao có thể cùng quý tộc kết hôn được?”
“Tiêu rồi! ” Vương tử cũng đã triệt để hiểu ra “Hắn gạt ta!”
“Hoàn hảo, Ngải Vi Nhi ở đây, chúng sợ chúng ta gây thương hại nên sử dụng một cái hoa chiêu để đào tẩu, đồng bọn của chúng cũng không cần!” Vương tử thấy trên thuyền còn chiếc hộp gỗ mà muôi muội của mình đang ở trong đấy nên nhất thời an tâm.
Dứt lời Ngải Vi Nhi ở trong chiếc hộp đột nhiên mơ hồ, thủy nguyên tố băng liệt tựa như gương vỡ kết tinh rơi xuống, tất cả biến thành bọt nước.
“Đi xem mau!” Vương tử thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
“Vương tử, chỉ có chiếc hộp toàn nước” Một chương ngư võ sĩ xuất hiện.
“Tên Bỉ Mông này có thể sử dụng thủy nguyên tố làm ra ảnh tượng công chúa, chẳng lẽ hắn là thủy hệ ma pháp sư?” Một phong bạo thuật sĩ xuất hiện nói.
“Ghê tởm, đồ bẩn thỉu,hèn hạ, vô sỉ!” Mắt vương tử đỏ ngầu, chậm rãi quay sang bên sườn núi nhìn thú nhân tế tự đang chạy như điên.
Vương tử anh tuấn như một bức tượng điêu khắc một vòng tròn vặn vẹo méo mó, một úy lam thâm thầm kết giới hiện lên trước mặt hắn, bờ biển vốn đang yên bình tĩnh lặng đột nhiên bạo động, vô số gió biển, ngay cả hải tộc cũng khó có thể đứng vững Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Úy lam sắc kết giới kéo theo vô số nước biển từ từ bay lên bầu trời hóa thành một tọa cự lãng thập nhận đánh về phía sau Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám đi được nửa đường, bắt gặp Quả Quả, liền đem lên bả vai mình rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Ở trên cao, Hải Luân trông thấy tòa cự lãng cao chừng mười trượng với tốc độ rất nhanh đang đuổi đến sau lưng Lưu Chấn Hám, liền trợn mắt lên lo lắng. Đầu cơn sóng ấy dần biến to ra thành một quần mã, ầm ầm như tiếng sấm điên cuồng đuổi theo sau Lưu Chấn Hám.
Thủy nguyên tố biến đổi thành quần mã, trong lúc chạy chiếc bờm dài không ngừng nhấp nhô tựa như cơ thể cường tráng, theo mỗi bước đạp vó ngựa là một lần rung lên.
Mảnh đất bị quần mã do thủy nguyên tố tạo thành dẫm đạp rung lên kịch liệt, đứng ở trên Hải Luân thấy rõ từng hòn đá nhỏ bị chấn động rơi xuống sườn núi.
Tay Hải Luân nhanh chóng nắm lấy Ngưng Ngọc, bỗng nhiên phát hiện thấy tay mình đau nhói, liền quay đầu lại nhìn. Là Ngải Vi Nhi đang túm lấy tay mình không buông, nàng đội mũ rơm, mặt đeo mạng che mặt, lo lắng nhìn về phía Lưu Chấn Hám đang khiêng chiếc mai rùa đang cố sức chạy lên cao.
“Xin lỗi …” Ngã Vi Nhĩ lúc này mới chú ý tới Hải Luân đang nhìn nàng, vội buông tay Hải Luân ra, mồm luôn miệng xin lỗi.
“Lĩnh vực kết giới của ca ca ngươi thật là lợi hại!” Hải luân nhìn những nơi mà quần mã đi qua, tao thuyền đều thất linh bát lạc, một mảng hỗn loạn.
“Đó là thú lãng kết giới của huynh ấy, nếu không phải vì đuổi theo Lý Sát, huynh ấy sẽ sử dụng sóng lớn biến thành cự kình, trực tiếp nuốt nhai hết mọi thứ! ” Hai tròng mắt của Ngải Vi Nhi long lanh, không lúc nào rời Lưu Chấn Hám.
Tốc độ chạy của Lưu Chấn Hám quả thật kinh người, hắn vác theo mai rùa thật lớn nhưng vẫn còn vượt được, cách xa vài chục mét.
Quần mã rít gào phát ra sóng âm thật lớn, cuồn cuồn cuốn đuổi theo Lưu Chấn Hám đang chạy trốn. Sóng lớn hạ xuống, xung quang bốn phía một vùng trống trải chấn động rất mạnh.
Mọi người đều kinh hô, rất nhiều đồng nam đồng nữ ngã bệt xuống, mặt không còn một giọt máu. Cái tràng cảnh thần kỳ vĩ đại này không phải ai cũng có thể chứng kiến được.
Sóng lớn cuối cùng cũng hoàn thành cú đánh tối hậu, vọt thêm về phía trước một đoạn nữa rồi mới thối lui. Dòng nước từ trên cao hạ dần xuống biển.
Bốn phía cỏ cây đều như bị vó ngựa dẫm đạp mỗi nơi đều như bị lún sâu xuống nửa tấc. Những chiếc hố móng ngựa thật lớn chứa đầy nước, thậm chí cả huyền vũ nham cũng bị lở ra.
Lưu Chấn Hám vẫn đang chạy, trên người hắn không dính một giọt nước, tựa như người từ trong sa mạc chạy ra. Mọi người đang chúi đầu vào nhau chỉ chỉ trỏ trỏ, Ngưng Ngọc thì cố gắng nín cười.
Lưu Chấn Hám đứng lại, quay đầu về phía Tây Mễ Lý An, vẫy vẫy tay chào y. Quả Quả ghé vào trên đầu hắn, trong lòng đang cầm một viên úy lam hạt châu, cùng Lưu Chấn Hám ẩn chứa nhiệt lệ thâm tình, vẫy vẫy tay.
“Thú nhân hèn hạ!” Tây Mễ Lý An nói một câu uể oải.
“Tạm biệt, anh rễ Tây Mễ Lý An Ba Tắc Đốn thân ái!”