[Dịch]Thú Huyết Phi Đằng

Chương 44 : 38: Con tin xui xẻo




Không biết với cái vé tàu cũ này của ta, chừng nào mới có thể lên được cái thuyền rách "Bồng Lai hiệu" này nữa - Mắt lão Từ nhòe nhoẹt lệ.

Sự kiêu dũng của Cổ đức chấn kinh hải tộc

“Nói cho ta biết tên các ngươi!” Sau một lúc im lặng tạm thời, vị tướng mặc kim giáp hô lớn.

Hắn rút ngắn cự ly so với chiếc thuyền, quân đội phía sau cũng tiến theo, biên đội cả ngàn người thế mà lặng ngắt như tờ, sự trầm tịch khiến cho da đầu người ta muốn tróc ra vậy.

“Thiên sanh linh hồn ca giả của Bỉ Mông vương quốc, Long tế tự nhỏ bé, thuyền trưởng lữ thuyền đến từ phương đông, Lý Sát Chấn Hám - Lưu xin biểu đạt thành ý tôn kính hướng tới ngài!” Lưu Chấn Hám vừa nói nước miếng văng ra theo gió, văng đầy vào mặt vị tướng mặc kim giáp

“Ta là vương tử của Tây Nhã hải tộc, Tây Mễ Lý An Ba Khắc Đốn! Bỉ mông long tế tự, tại sao lại muốn cướp muội muội ta, hải tộc kiêu hãnh của Hải tộc, đóa hoa xinh đẹp nhất Ngải Vi Nhi? Mau đem nàng giao ra đây!” Vương tử Tây Mễ Lý An đứng trên loan xa nâng một cái thuẫn cực to rồi dùng thanh Tam xoa kích (kích chỉa ba) gõ vào đó, âm thanh vang lên như sấm.

“Giao ra thì ta ắt phiêu tiêu đời.” Lưu Chấn Hám bật phì cười, cố gắng hướng lỗ múi mình về phía vương tử, *** mũi thuận theo hướng gió bắn đầy vào mặt y.

“Long tế tự ghê tởm!” Tây Mễ Lý An quát như sấm “ Ngươi đang khiêu khích tính nhẫn nại của ta đó à?”

“Vương tử điện hạ!” Lưu Chấn Hám nói “Tánh mạng nhỏ bé của ta có thể gọi ra sinh mệnh ma pháp Tinh Vân Liên Tỏa thiểm điện của Bỉ Mông tế tự. Nếu như ngài hy vọng muội muội có dung nhan xinh đẹp như đóa hoa của ngài vì chút manh động của mình mà điêu linh tàn tạ, thì ta cũng không tiếc gì mà để cho ngọc đá cùng tan!”

“Nói điều kiện của ngươi đi! Bỉ mông đáng ghét!” Tây Mễ Lý An kềm chế con hải long đang phiền não bất an, khống chế loan xa thay đổi phương hướng.

“Như thế nào thì mới thả muội muội của ta đây?” Tây Mễ Lý An cao giọng hỏi.

“Chúng ta là những lữ nhân vô tội! Là các người khiêu khích khiến cho tôn nghiêm của chúng ta bị áp chế đến tột cùng, nên mới bộc phát phản kháng lại! ” Lưu Chấn Hám cảm thấy là hét to như vậy thật là đau cổ họng, bèn dùng một cái loa nói ra. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Đừng có nói những chuyện thừa đó! Ta cần biết điều kiện của các ngươi, là hoàng kim phải không? Hay là trâu châu xa hoa đắt tiền? Nói ra đi, Bỉ mông long tế tự!” Tây Mễ Lý An không nhịn được, cắt đứt lời nói thừa thãi của Lưu Chấn Hám.

“Ta cũng không có lòng tham, ta chỉ muốn trở về cố thổ của chúng ta ở Đa Não hoang nguyên xinh đẹp. Ta yêu cầu các ngươi không ngăn trở con đường quay về quê hương của chúng ta, để cho con thuyền cũ hư này của chúng ta có thể nhanh chóng trở lại cố hương của mình.” Lưu Chấn Hám áp miệng vào loa, hô lớn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Không được!” Tây Mễ Lý An vung mạnh cây Tam xoa kích trong tay “Thả muội muội Ngải Vi Nhi của ta trước, còn không thì không bàn cãi gì nữa!”

“Ngài muốn thế nào?” Lưu Chấn Hám cúi mặt xuống, chuẩn bị lộ ra vẻ vô lại.

“Ngải Vi Nhi tuy là trân bảo của hải tộc ta, nhưng vào thời khắc quyết định, ta cũng không ngại phải hy sinh nàng! Bỉ mông đáng ghét, nếu ngươi không chịu giao muội muội của ta ra, thì chỉ một lát sau, ta sẽ khiến cho toàn bộ các ngươi chôn cùng với muội muội ta!” Tây Mễ Lý An đã bắt đầu buông dây thừng trong tay, bồn chồn nóng nảy quây quần trên mặt biển.

“Âu bỉ tư lạp kỳ! So với lão tử ta còn vô lại hơn!” Cầm Lưu Chấn Hám sệ muốn rơi xuống biển.

“Ta chỉ vào chiến thần Khảm Mạt Tư thề với ngài rằng, sau khi ta trở lại Đa Não đại hoang nguyên, ta nhất định sẽ đem trả lại muội muội còn nguyên vẹn không một chút thương tích nào cho ngài! Có thấy tiêu chí Tạp đế nhạc trên đầu thuyền của chúng ta không? Chúng ta là một chủng tộc rất trọng lời hứa!” Lưu Chấn Hám lộ vẻ mặt rất nghiêm túc: “Hy vọng ngài đừng vì xúc động nhất thời mà xung động, hủy đi tánh mệnh của Ngải Vi Nhi công chúa trong tay mình.”

Nhân ngư vương tử quanh đi quẩn lại trên mặt biển một lúc lâu, thật lâu sau mà vẫn chẳng có một tiếng trả lời. Vài tên bộ dạng có vẻ là mưu trí đạp sóng đến cạnh loan xa.

Lưu Chấn Hám khe khẽ hỏi Cổ Đức: “Ngươi coi tiểu tử này có phải là vương tử mạo danh hay không? Ta thấy rõ ràng hắn có hai chân mà?”

“Nhân ngư sau khi kết hôn thì đuôi sẽ biến thành hai chân, nhưng nếu rời khỏi nước lên bờ, thì sẽ mất đi năng lực ngôn ngữ .” Cổ Đức lắc lắc chiếc đầu to.

“Không ngờ ngươi lại hiểu biết nhiều như vậy.” Lưu Chấn Hám sờ lên cái cổ to của Cổ Đức, cười ha ha

“Bỉ mông long tế tự!” Tây Mễ Lý An điện hạ sau khi thảo luận với thủ hạ xong, giọng nói rõ ràng là đã nhu hòa đi ít nhiều: “Đề nghị của ngài làm ta phải suy nghĩ thận trọng, nhưng ta có điều kiện phụ! Nếu không, ta đành phải dùng quân đội trong tay ta chứng minh cho ngài biết thế nào là sự kiêu hãnh của hải tộc!”

“Nói đi!” Lưu Chấn Hám đắc ý. Màu mè! Không sợ ngươi không đáp ứng, người mà ca ca ta đây đã dùng Chiến thần Khảm lão đại ra mà phát thệ không phải chỉ có mình ngươi.

“Sự trung thành của tế tự đối với chiến thần, hải tộc ta hơn hai ngàn năm trước đã nghiệm chứng! Ngài lại là long tế tự xưa nay hiếm, có thể chinh phục được chủng tộc rồng cao ngạo như vậy, phẩm hạnh của ngài đại biểu cho sự cao quý và thủ tín!” Tây Mễ Lý An nói tiếp “Chúng ta cần một con tin đồng dạng! Không phải chúng ta không tin sự thủ tín của ngài! Mà là chúng ta muốn có một sự bảo đảm!”

"Cha đời! Hải tộc thật giảo hoạt!” Cổ đức lầm bầm.

“Không có vấn đề gì! Thuận miệng hỏi thêm một câu, con tin của ta liệu có bị dìm chết dưới biển không?” Lưu Chấn Hám nghe vậy mừng rơn.

“Chúng ta sẽ sử dụng kết giới của Phong bạo tê liệt giả thuật sĩ để bảo vệ an toàn cho y, đồng thời khi thuyền của các ngươi cập bờ thì song phương sẽ công bình trao đổi con tin.” Tây Mễ Lý An nói.

“Không thành vấn đề!” Lưu Chấn Hám lập tức đồng ý.

“Đại nhân! Để ta đi làm con tin là được rồi!” Cổ Đức khẳng khái đứng dậy.

“Ai bảo ngươi đi?” Lưu Chấn Hám trợn mắt nhìn hắn, rồi cúi người kéo Phúc Cách Sâm Từ trong mai rùa ra ngoài. Hắn đưa một tay nâng cằm lão Từ lên, kín đáo móc trẹo quai hàm của lão. Lão Từ đưa hai tay quơ quơ trên không trung, không thể thốt ra được lời nào.

“Đại nhân!” Mấy tên Hùng miêu võ sĩ đều hiện vẻ bất nhẫn trong khóe mắt.

“Câm miệng!” Lưu Chấn Hám chỉ vào mũi mình nói “Hãy nhớ kỹ, bây giờ ta là thuyền trưởng của các ngươi. Ta có quyền quyết định mọi việc!”

“Phương sĩ là kẻ cao quý nhất trong dòng tộc của chúng tôi, đối xử với một phương sĩ như vậy thật là không công bằng.” Cổ đức đứng dậy “Ta tình nguyện trở thành con tin.”

“Bị thần kinh hả!” Lưu Chấn Hám lập tức quát tháo “Đâu phải là một đi không trở lại đâu, thật đó!”

“Cứ quyết định vậy đi ” Lưu Chấn Hám đã bí mật vuốt ngón tay cái của Phúc Cách Sâm Từ, chiếc huyết ngọc ban chỉ còn lại lập tức hoán đổi chủ nhân.

“Vương tử điện hạ thân ái!" Lưu Chấn Hám quàng tay giữ chặt tay lão Từ, tay còn lại giữ sau đầu của lão, “Ta đem vị thuyền trưởng tiền nhiệm, vĩ đại phương đông ma ngẫu sư (pháp sư sử dụng tượng từ gỗ, đất, đá... làm vật chiến đấu), Vân Tần phương sĩ Phúc Cách Sâm - Từ để làm con tin trao đổi, ngài thấy thế nào?”

“Lộ Dịch Tư Phỉ Cao!" Vương tử Tây Mễ Lý An lớn tiếng gọi.

Một võ sĩ Ban Ni Lộ mang đầy vải băng từ trong đội ngũ lúng túng bước ra.

“Hãy quan sát nhân loại kia!” Tây Mễ Lý An cầm tam xoa kích chỉ về phía Phúc Cách Sâm - Từ, “ Hắn có địa vị như thế nào?”

Kình ngư võ sĩ bị băng bó đó dùng một tay lành lặng còn lại che nắng cẩn thận đánh giá Từ lão đầu một lúc rồi quả quyết: “ Chính là y! Y đã dụng pháp thuật tà ác triệu hồi hai thanh đồng cự nhân, vặn gãy tay ta! Chính là y! Y là người đã nói chuyện với công chúa!”

Gương mặt đứng trước gió của Từ lão đầu nhanh chóng biến sắc thành màu xanh lè.

“Câm miệng! Lộ Dịch Tư Phỉ Cao Tước Sĩ đại nhân! Chẳng lẽ ngươi làm mất mặt chưa đủ sao?" Vương tử nổi giận trách cứ vị kình ngư võ sĩ thật đáng thương ấy, rồi quay về phía Từ lão đầu đang nghểnh đầu nhìn trời như thách thức ấy nói: "Ma pháp sư phương đông vĩ đại! Ngài có nguyện làm con tin của hải tộc ta không?”

Phúc Cách Sâm - Từ gật mạnh đầu tựa như con gà mổ thóc vậy.

Lưu Chấn Hám thả tay giữ sau đầu của Từ lão ra, các ngón tay ghịt chặt tóc trên đầu lão đem chùi qua chùi lại trên cái mông xấu xí của lão đầu.

“Sau này để búi tóc không nên để nhiều như vậy!” Lưu Chấn Hám thầm nghĩ.

Tây Mễ Lý An cũng cười thầm, Bỉ mông ngu ngốc thật đúng là bỉ mông, ngay cả để ta chỉ vào hải thần Ni Phổ Đốn cùng An Phỉ Đặc Lý Thắc phát thệ cũng không kịp nghĩ, đã đáp ứng yêu cầu của ta rồi.

“Tiếp này!” Lưu Chấn Hám ném Phúc Cách Sâm - Từ về phía vương tử trong biển.

Lực tay mạnh mẽ của hắn vượt hẳn phạm trù có thể lý giải và tưởng tượng của vương tử. Phúc Cách Sâm - Từ chỉ mặc nội y, lại bị khóa khớp hàm dưới bị ném bay đi theo một đường cong tuyệt đẹp, bay xa hơn nữa đường tên rồi rơi đúng trước chỗ ngồi của vương tử, làm bắn lên một luồng bọt sóng cực lớn, ướt đầm đìa mặt của vương tử điện hạ.

“Không phải ta cố ý, thật đấy!” Lưu Chấn Hám nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.