Đem so sánh bản năng tích cóp năm ngàn năm với khả nang khống chế ý thức của bản thân, chỉ là một trận chiến không cân sức—Lưu đại nhân nói.
Lưu Chấn Hám đột nhiên cảm giác có chút gì đó không ổn. Nhưng không ổn ở chỗ nào, thì tự bản thân hắn không nói ra được.
Ngưng Ngọc, mỹ nhân ngư, hắn, ba người trong lúc này vẫn duy trì sự trầm mặc đầy lúng túng, dường như tồn tại một giới hạn gì đó không thể nói rõ được, và ai cũng không muốn mở miệng nói chuyện.
Lưu Chấn Hám đắp cái áo da sói lên người Hải Luân đang say ngủ, bản thân thì ở trần trùn trục, lộ ra nửa cơ thể rắn chắc, cường tráng.
Động tác của hắn khi đắp y phục giúp tiểu hồ ly vô cùng nhẹ nhàng, từng bắp thịt và đường nét trên cơ thể hắn cũng theo đó mà vồng lên.
Trong khoang thuyền có gương đồng, bốn góc trang trí hoa vắn, hình thức cổ kính.
Lưu Chấn Hám xích lại gần kính, soi rõ chính mình, thấy gương mặt trong gương có hai cái lỗ lớn, và một đám tóc dày đỏ như lửa.
“Giúp ta cắt tóc nhé?” Lưu Chấn Hàm quay về phía Ngưng Ngọc nói.
Ngưng Ngọc nhìn hắn, tiếp nhận thanh loan đao hắn đưa. Loan đao rất nặng, nên súyt chút nữa nàng đã đánh rơi, cũng may là đã kịp dùng hai tay giữ lại.
Ta cảm thấy tạo hình này rất thích hợp với thân phận của ngươi đấy” Mỹ Nhân ngư thoải mái quẫy đuôi trong hộp gỗ, từng đám bọt nước bắn ra tung tóe.
“Ý tứ gì thế?” Lưu Chấn Hàm nhìn ả.
“Đầu tóc dã man phối hợp với thú nhân dã man” Ngải Vi Nhi nói.
“Cảm ơn lời ca ngợi của nàng.” Lưu Chấn Hàm cười cười, không muốn đôi co với ả. Lưu Chấn Hám phát hiện, muốn cô ả nhóc này lúc nào đó thôi không châm chọc và chế giễu bản thân hắn nữa, cơ bản chỉ có nằm mơ.
“Ta không biết cắt tóc, Lý Sát đại nhân!” ngón tay thon mảnh của Ngưng Ngọc chạm đến cổ Lưu Chấn Hám, khiến phía sau đầu lão Lưu dâng lên một trận tê tê đầy sảng khoái. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Tùy tiện cắt đi” Lưu Chấn Hám mang một cái ghế đến ngồi ở trước gương, choàng chân ngồi lên, cái ghế kêu két két rung động.
“Ta cũng đến giúp.” Ngải Vi Nhi miễn cưỡng chống người ngồi dậy, trong ánh mắt lóe lên ý định chẳng mấy tốt lành.
“Ngươi có thể cử động?” Lưu Chấn Hám hơi thoáng ngạc nhiên, trong lòng đầy cảnh giác.
“Vẫn còn chưa thể sử dụng được ma pháp mà.” Mỹ nhân ngư dường như chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Lý Sát đại nhân đã cứu nàng, y sử dụng chiến ca “Tâm Linh Tỏa Liên”của thú nhân tế tự, chịu một phần thương thế cho công chúa nàng” Ngưng Ngọc nói với Ngải Vi Nhi.
Ngải Vi Nhi hiển nhiên lấy làm kinh hãi, đôi mắt mỹ lệ xanh biếc như nước biển nhìn Lưu Chấn Hám hồi lâu, mới nói được một câu: ”Ai cần hắn cứu.”
“Ngươi nói cái gì ta cũng coi như không nghe thấy.” Lưu Chấn Hám di chuyển cái ghế đến trước hộp gỗ, tự mình cầm lấy cái kính bằng đồng cổ: ”Ngưng Ngọc, đừng để công chúa yêu quý của chúng ta cầm đao, ta sợ ả cứa một đao lên cổ ta”
“Ta sẽ dùng đao cắt, công chúa ngươi giúp ta giữ tóc” Ngưng Ngọc nói.
Đao phong của loan đao chạm nhẹ vào tóc, liền phát tiếng đứt nhẹ nhàng ngọt xớt, vài lọn tóc phất phơ rơi xuống.
“Đao tốt” Mỹ nhân ngư nhẹ nhàng khen: ”Hải tộc chúng ta không có cách nào thổi lửa luyện thép, nếu có thể có loại binh khí tốt như thế này, đã sớm tung hoành thất hải rồi.” Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Các ngươi chẳng phải có buôn bán mậu dịch với loài người à? Cùng bọn họ trao đổi binh khí là được chứ gì.” Lưu Chấn Hám nhìn vào kính cười cười.
“Bỉ Mông, sự giảo hoạt của loài người ngươi không thể tưởng tượng được đâu.” Mỹ nhân ngư khẽ thở dài, nói: ”Loài người lúc nào cũng phòng bị hải tộc chúng ta, chủ yếu là vì trong cuốc chiến hải – lục mấy ngàn năm trước, sự cường đại của hải tộc đã khiến cho loài người cảnh giác.”
“Xem ra, vì trận hải lục đại chiến ấy mà Bỉ Mông chúng ta với nhân loại là chiến hữu a!” Lưu Chấn Hám đã nghe Hải Luân nhắc đến chuyện này.
“Chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có bằng hữu vĩnh viễn.” Ngải Vi Nhi nói: “Bỉ mông các người hiện tại chẳng phải đã nếm mùi khổ sở từ loài người rồi sao? Nếu biết sớm thì lúc đó tốt hơn hết là đầu hàng hải tộc của chúng ta đi”
“Nói đến điều này, ta lại nhớ đến một chuyện. Vì sao tiểu nhân ngư ngươi ta không thể ra khỏi nước trong một thời gian dài, còn Ngưng Ngọc cô thì có thế?” Lưu Chấn Hám nhìn Bạng Nữ nói: ”Ta nhớ cô dường như là hải tộc ở phương đông ha?”
“Ta là ngoại lệ.” Ngưng Ngọc vừa sửa sang đầu tóc của Lưu Chấn Hám, vừa nói: ”Trên người của ta có đeo Ly thủy ngọc bội. Trên Ly thủy ngọc bội có triện khắc trận pháp của Vân Tần phương sĩ của chúng ta trước kia, có thể bảo vệ cho ta không cần trở lại trong nước cũng có thể sống được.” Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Hải tộc phương Đông cường đại mà thần bí” Mỹ nhân ngư mỉm cười Ngưng Ngọc, đưa tay qua sờ sờ vỏ ngọc trai tinh xảo và xinh đẹp của nàng.
“Tổng cộng chúng ta chỉ có một khối Ly thủy ngọc bội, thứ trận pháp này hiện giờ cũng thất truyền rồi, năm tháng dài đằng đẵng có thể quên mất rất nhiều thứ” Ngưng Ngọc buồn bã nói.
“Ma thiều tộc bạng nhân hiện giờ còn nhiều ít?” Mỹ nhân ngư tò mò hỏi.
Ngưng Ngọc chỉ dùng nụ cười cay đắng thay cho câu trả lời.
“Thì ra các người cũng ít ỏi giống như mỹ nhân ngư chúng ta vậy a…” Ngải Vĩ Nhi nói.
“Công chúa điện hạ, ta nghe nói mỹ nhân ngư các ngươi có một loại lĩnh vực kết giới thần bí gì đó, kết giới của cô là cái gì?” Lưu Chấn Hám hỏi: ”Không có gì đâu, ta chỉ là có chút tò mò, đột nhiên trong lúc này cô biến thành ngoan hiền giỏi giang như vậy, ta dường như ngửi thấy âm mưu gì đó.”
“Kết giới của ta còn chưa giác tỉnh (thức dậy). Nếu hiện giờ mà đã giác tỉnh, chẳng hạn như ‘Nộ hải bạo phong vũ’ hay thứ gì đó đại loại như vậy, sẽ có nhiều chỗ dùng khi mang ra đối phó với chiếc thuyền này của các ngươi” Mỹ nhân ngư cười tủm tỉm nói.
“Bộ tính uy hiếp sao?”Lưu Chấn Hám trợn mắt.
“Lĩnh vực kết giới tượng trưng cho thân phận cao quý của tộc Mỹ nhân ngư, ta đâu thèm mang nó ra uy hiếp các ngươi.” Cái đuôi của mỹ nhân ngư không ngừng khuấy động.
“Vậy không sao, ta cũng có Sinh mệnh ma pháp, không biết ai sợ ai à.” Lưu Chấn Hám nói: ”Có muốn ta đem Sinh mệnh ma pháp bày ra cái chơi, cho ngươi sáng mắt a”.
“Thứ đồ liều mạng!” Mỹ nhân ngư quả thật ăn đoán được lai lịch của gã quỷ này. Nghĩ đến chuyện hắn ngay cả kình ngư võ sĩ cũng dám ẩu đả, lòng thật có chút lo lắng không yên; Tuy nhiên, ả không thể chịu thua, chỉ có thể giả vờ hừ hừ mũi chẳng coi vào đâu, vẫyvẫy mái tóc vàng óng của mình.
“Lý Sát đại nhân, ngài coi xem thế nào, có được không?” Ngưng Ngọc cắt cắt sửa sửa mái tóc của Lưu Chấn Hám, nhúng chút nước rồi vuốt vuốt.
Lưu Chấn Hám nhìn chính mình trong gương,có chút rúng động.
Mái tóc vốn rối bời như cái ổ gà, được bàn tay khéo léo của Ngưng Ngọc chăm sóc chảy vuốt chỉnh chỉnh tề tề, tóc trước trán được chẻ thành hai lọn rủ xuống không theo quy tắc. Đầu lọn tóc dài vừa khéo che đi cái mũi to xấu xí của hắn, trong khi lọn ngắn làm tăng thêm sự dũng mãnh.
“Ha ha…” Lưu Chấn Hám cười nói: ”Không nhận ra…”
“Để ta coi chút coi” Ngải Vi Nhi nói.
Lưu Chấn Hám chậm rãi quay đầu lại.
Một gương mặt hiên ngang cương nghị lọt vào tầm mắt của mĩ nhân ngư công chúa. Vẻ ngoài xấu xí bất kham trước kia giờ đã không còn thấy nữa, một lọn tóc dài rủ xuống che cái lỗ mũi kinh khủng kia, khiến đôi mắt chưa bao giờ được chú ý lộ ra, lấp lóe ra quang mang không gì đáng phải sợ của hắn.
Kiểu tóc này phối hợp với nửa thân trên trần trị vạm vỡ của Lưu Chấn Hám, cộng thêm hàm râu quai nón và lông ngực rậm rì, khiến hắn lộ ra vẻ dã tính từ đầu đến đít, dã tính đến nổi làm cho tim của nhân ngư công chúa Ngải Vi Nhi đập loạn nhịp.
“Có gì đẹp đáng nhìn đâu, dù sao chỉ là một tên Thất cách không hơn không kém” Lời Ngải Vi Nhi nói không đúng với điều trong lòng nghĩ. Thân thể của ả dường như đang nổi lên một ngọn lửa, đốt nóng đến nổi ả không dám nhìn gã đầu heo ấy nữa, tuy nhiên, chẳng hiểu sao ánh mắt lại không thể rời đi.
“Râu ria để lúc nào rãnh sẽ giúp ngài cắt sửa lại một chút” Ngưng Ngọc cũng đang nhìn ngắm gương mặt của Lưu Chấn Hám. Nàng vừa cảm giác chút gì đó không ổn, nó càng lúc càng rõ, toàn thân bắt đầu mềm oặt không thể át, trên mặt thì phát nóng phừng phừng.
“Không ngờ ta đẹp trai như vậy…” Lưu Chấn Hám đứng lên mừng rỡ hết sức, vết xâm hình cự long màu máu cuồng dã trước ngực cũng từ từ hiện ra, thư giãn một chút.
“Lý Sát đại nhân…” Ngưng Ngọc lảo đảo một chút, lại ổn định thân thể, ”Ta có điểm không thoải mái…Có thể cho ta…”
“Không thoải mái?” Lưu Chấn Hám nhìn nàng, lại nhìn Ngải Vi Nhi, cảm thấy hai ngươi càng lúc càng có điểm gì đó không ổn. Hai người họ rõ ràng không phải là loại người thích nhìn người khác chằm chằm như thế.
Trong ánh mắt của họ có sự tránh né vô vọng cùng khát vọng rất khác thường, trong đồng tử phóng ra những tia nhìn rất kì quái.
“Vậy cô nghỉ một chút đi.” Lưu Chấn Hám nhường chỗ, để cho Ngưng Ngọc ngồi xuống.
Lúc hắn đỡ người của Ngưng Ngọc, cảm giác nàng đột nhiên có một sự rung động kịch liệt, nhưng loại rung động này bị nàng dồn hết tâm trí che dấu lại.
Hàm răng của mỹ nhân ngư Ngải Vi Nhi cũng đang đánh nhẹ lộp cộp vào nhau, giống như đang cắn từng hạt dưa thanh tao nho nhỏ vậy. Gương mặt của ả đang cúi sâu xuống như muốn che cái gì đó, chỉ có thể thấy mái tóc màu vàng đang rung động liên hồi.
“Hai cô làm sao thế?” Lưu Chấn Hám càng lúc càng sinh nghi.
“Lý Sát đại nhân…” Hai đùi của Ngưng Ngọc khép chặt lại, gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều ửng hồng, ngay cả vỏ ngọc trai tuyết bạch sau lưng cũng vô ý thức mở ra khép lại, tựa như cánh của con bướm vậy.
“Hả?” Lưu Chấn Hám nhìn hai nàng, trong lòng cảm giác được mùi vị âm mưu càng lúc càng nặng.
“Lý Sát…” Tiểu hồ ly lúc này ở trên giường chợt gọi tên Lưu Chấn Hám, thanh âm rất mê ly, tán phát sự hấp dẫn không thể nói thành lời.
“Nàng tỉnh rồi?” Lưu Chấn Hàm cúi xuống bên người Hải Luân. Hai mắt Hải Luân không hề mở, nhưng đã đá tuột cái đệm da sói trên người, lộ ra cái đùi thon dài trắng như tuyết.
“Nóng quá a…”Hải Luân khẽ kéo tế tự bào của mình xuống, phơi bày ra một thứ vừa tuyệt mỹ vừa trắng như tuyết. ”Oành” một tiếng, Lưu Chấn Hám chợt ngẩn ngơ, thần hồn vô chủ.
“Nàng…nàng…làm sao vậy…”Lưu Chấn Hám luống cuống tay chân, cố kéo quần áo che lại cho nàng: ”Chỗ này có rất nhiều người, Hải Luân…Hải Luân!”
“Hải Luân, nàng tỉnh lại!” Lưu Chấn Hám hoảng loạn liếc mắt nhìn xung quanh. Ngưng Ngọc và mỹ nhân ngư đều như cùng trúng tà, giấu mặt giấu ở trong bàn tay, bả vai hai nàng càng ngày càng run rẩy kịch liệt.
Vỏ ngọc trai của Ngưng Ngọc không ngừng mở ra khép lại. Mỹ nhân ngư thì quẫy qua quẫy lại cái đuôi trong nước, tiếng bọt nước nổi lên càng ngày càng vang.
Hai chân của tiểu hồ ly cuộn lại, thực hiện một động tác vô cùng dụ hoặc và động lòng người. Tay nàng nắm chặt tay Lưu Chấn Hám lại.
Lưu Chấn Hám cảm giác tay của tiểu hồ ly giống như một cái kềm gắp than, kềm gắp than đang nóng hừng hực.
Hai tay đầy ắp lửa và nhiệt tình này từ từ dẫn dắt bàn tay hắn, từng bước từng bước hướng đến địa phương thần bí nhất.
Lưu Chấn Hám muốn cự tuyệt, nhưng lại không nỡ!