[Dịch]Thú Huyết Phi Đằng

Chương 37 : Bẫy rập ẩn bí (2)




Lưu Chấn Hám đủng đỉnh chuyển thân sau khi phán một câu xanh rờn, "Mấy chuyện lão nói toàn là trời trăng mấy nước, chờ lão nghĩ thống rồi hãy đến nói chuyện với ta a. Ta đói lắm rồi, dọn vài thứ ra đây. Đừng có bày trò quỷ gì, ta đã kinh qua nghiêm cách huấn luyện về nhận dạng độc dược, đừng bức ta trở mặt."

"Ngài trở mặt?" Sắc mặt Phúc Cách Sâm Từ đột nhiên trở nên hung tợn, "Thật vậy sao??"

"Có nghe nói về Sinh mệnh triệu hoán ma pháp của Bỉ Mông tế tự chưa?" Lưu Chấn Hám quay đầu nhìn Phúc Cách Sâm Từ hỏi.

"Biết chút chút." Phúc Cách Sâm Từ không lạ gì về chuyện hồ tộc tế tự dùng sinh mệnh của bản thân triệu hoán thiểm điện trận trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ, vì chúng truyền tụng rất nhiều trong các đại lục Tây Phương.

"Vậy thì tốt!" Lưu Chấn Hám mở rộng bộ mặt da trâu của mình: "Mấy chuyện khác thì ta không cần nói nhiều làm chi, nhưng luồng Tinh vân liên tỏa thiểm điện đầu tiên của ta không muốn lạc lên đầu ngài, như thế thì không còn gì để nói nữa."

Phúc Cách Sâm Từ nếu biết tên khốn này ngay cả Thông linh chiến ca căn bản cũng miễn cưỡng xướng ra hình ra dạng nhưng chẳng có uy lực gì nhiều, thì chẳng biết có còn đổ mồ hôi lạnh ướt cả lưng hay không. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Đưa thành ý của lão ra đi, phương sĩ đại nhân của ta!" Lưu Chấn Hám mỉm cười tiến vào phòng của mình, thảy cho Phúc Cách Sâm Từ một lời nói cứng đang như sắt.

"Được rồi, còn phải ăn nữa." Lưu Chấn Hám lại gãi gãi đầu.

-----o0o-----

Món ăn do bạng nữ Ngưng ngọc và Phúc Cách Sâm Từ cùng mang đến.

Một chén cháo yến mạch, vài khối cá muối được chưng kỹ.

Mắt Ngưng Ngọc có mấy điểm sưng đỏ hồng hi hữu, hiển nhiên là đã có khóc.

Nhân ngư công chúa cũng biến đưa đến. Ả đã tỉnh rồi, nằm trong một cái hộp lớn đầy nước biển, yếu ớt chớp mắt.

Lưu Chấn Hám cảm thấy cái hộp đó tựa như một cổ quan tài.

"Có chút đơn sơ, thỉnh ngài từ từ dùng." Trong mắt Phúc Cách Sâm Từ ánh lên quang mang cổ quái.

Mắt của lão thường hay lóe lên quang mang như vậy. Lưu Chấn Hám mỗi lần nhìn tới, đầu óc đều phát rét.

"Sao lại đem ả nhân ngư này qua đây?" Lưu Chấn Hám thấy phòng mình bị cái hộp lớn như cái quan tài lấp kín, tức thời mọi người trở nên chen chúc hẳn lên.

"Ả là nô lệ của ngươi, ngươi có quyền trông nôm quản lý ả. Hơn nữa, ta cũng phải đề phòng Hải tộc báo phục, thuận tiện cũng nói luôn, vừa rồi đã có một số hải tộc bám theo sau thuyền của chúng ta rồi. Ta truyền lời cho chúng, chúng hiện giờ đã biến mất dưới mặt nước. Ta nghĩ chúng đang chờ đại nhân vật nào đó cùng quân đội kéo đến." Lời của Phúc Cách Sâm Từ nghe không rõ là tán thưởng hay nhạo báng: "Ngài là người dễ trở mặt không nhận thân nhất mà ta đã gặp qua. Ta tín rằng ngài giết động bạn cũng không thèm chớp mắt. Nhãn thần vô tình và hung ác của ngài có thể chọn thời khắc tất yếu đánh cho Hải tộc mất hết các ý nghĩ ngu ngốc."

"Tạ ơn ngài khen ngợi." Lứu Chấn Hám vô sỉ nhưng lại thân sĩ thực hiện một cái lễ uốn gối.

Ngưng Ngọc bên cạnh nảy giờ vẫn nhìn Lưu Chấn Hám như nhìn một bức thành lũy. Trình độ mặt dày của vị Thất cách này thật tại đã đạt đến một trình độ xuất sắc.

"Không cần khách khí, đại nhân của ta! Ở đây có hai viên đơn dược bổ sung nguyên khí, ngài cho Hải Luân tiểu thư và Nhân ngư công chúa cùng uống vào. Trong vòng hai ngày, bọn họ có thể bổ sung lại nguyên khí tối khuyết hạp trong nội thể." Phúc Cách Sâm Từ lấy ra hai hoàn thuốc màu đỏ hồng to như hai hạt trân châu đặt vào lòng bàn tay Lưu Chấn Hám.

Khi Lưu Chấn Hám cho Ngải Vi Nhi uống thuốc, gặp phải chút đề kháng của nàng. Cô nàng nhân ngư quật cường nhìn hắn, không hề há miệng, liền bị Lưu Chấn Hám thộp cổ bỏ dược hoàn vào trong miệng.

"Ngươi là tên Bỉ mông độc ác!" Ngải Vi Nhi bị nghẹn ho lên một trận, dùng âm thanh yếu ớt mắng chửi.

"Dám noi như vậy nữa, ta sẽ cho ngươi một cái bạt tai nên thân liền." Lưu Chấn Hám dọa.

Ngải Vi Nhi lập tức ngậm miệng, nhưng ánh mắt vẫn như ngọn đèn dụ cá lắp lóe giữa biển.

"Đừng có nhìn ta như thế, ta sợ ngươi sẽ yêu ta đấy!" Lưu Chấn Hám đùa cợt tiểu mỹ nhân ngư.

"Ta sẽ yêu ngươi?' Ngải Vi Nhi trợn mắt trắng dã, "Bệnh tự kỷ xem ra còn nặng hơn thói độc ác của ngươi."

Phúc Cách Sâm Từ vẫn đứng đó cười ái muội.

"Lão nói xem ả nhân ngư này có đánh lén ta không? Lão chẳng phải nói ả là thủy hệ ma pháp sư trời sinh hay sao?" Lưu Chấn Hám nhìn Phúc Cách Sâm Từ hỏi.

"Thể chất của ả còn kém xa đại nhân ngài, Tâm Linh tỏa liên tuy làm giảm bớt thương thế của ả, nhưng vẫn không đủ để cho ả đủ thể lực phát động công kích đối với đại nhân ngài." Phúc Cách Sâm Từ khẽ nhíu mày, "Ta đem ả đạt ở chỗ ngài kỳ thật cũng có tính tới phương diện này. Theo sách vỡ do tổ tiên chúng tôi lưu lại, nhân ngư là hoàng tộc trong biến, bọn họ là kẻ mạnh chuyên có lực lượng lĩnh vực kết giới. Thứ lĩnh vực lực lượng này từ khi sinh ra đã có. Ta không biết ả nhân ngư này có thứ kết giới lĩnh vực dạng gì, có thể là một ma thú do thủy nguyên tố tạo thành, hoặc là một đóa hoa súng mỹ lệ. Ta sợ Ngưng Ngọc không có năng lực ứng biến đó, do đó mới đem ả nhân ngư này để ở phòng ngài, sự nhạy bén của ngài có thể ứng phó được ả nhân ngư này." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Kết giới lĩnh vực là cái quỷ gì?" Lưu Chấn Hám hỏi.

"Kết giới lĩnh vực được miêu tả rất chi tiết trong sách vỡ điển tịch của tổ tiên ta để lại, nói rằng mỗi mỹ nhân ngư mang trong người huyết mạch hoàng tộc đều sinh ra là đã mang sự chúc phúc của Hải thần Ni Phổ Đốn và An Phỉ Đặc Lý Thắc. Tuy nhiên, thứ chúc phúc này bị phong ấn. Mỗi nhân ngư đều tại lời khắc đặc biệt nào đó mới đánh thức được lãnh vực, còn thì dù có khả năng đi chăng nữa cũng là thứ đồ chơi để xem mà thôi. Sự chúc phúc của thần, phàm nhân căn bản vô pháp hiểu được quy luật ảo diệu bên trong." Phúc Cách Sâm Từ nói.

"Ả còn kém lắm á, có kỹ năng lớn như vậy mà suýt bị người ta tiêu diệt, có được ma pháp cường đại mà làm cái gì! Ta xem ả thật ra còn chưa có khả năng đạt đến về lĩnh vực kết giới, xem dạng điêu ngoa của ả như thế, không giống với người đã sớm thức tỉnh rồi! Lòng của ả chỉ sợ đã bị sinh hoạt buồn tẻ điền đầy rồi a? Ha ha..." Lưu Chấn Hám không lưu chút tình nào, trào phúng Ngải Vi Nhi.

"Một ngày nào đó ngươi sẽ vì những lời nói này mà hối hận..." Mỹ nhân ngư nhắm mắt lại, cưỡng bách bản thân không được giao đàm lần nào nữa với kẻ mặt mũi như heo chán ghét này nữa.

"Giết thì không giết được, lưu lại thì không yên tâm, lão Từ người thật là mang cho ta quá nhiều phiền phức!" Lưu Chấn Hám thực tế cũng cảm thấy có điểm thắc thỏm trong lòng.

"A a..." Phúc Cách Sâm Từ cười nói: "Chúng ta có thể sống rồi khỏi nôi này, đều toàn là nhờ ả nhân ngư này, chịu chút uất ức thì có đáng gì."

"Đại nhân, không có chuyện gì thỉnh cho phép tôi ra ngoài trước." Ngưng Ngọc đứng một bên nói.

"Chờ một chút!" Lưu Chấn Hám nói.

"Ngươi không cần phải rời khỏi chỗ này, ta chuẩn bị nhờ ngươi cùng Lý Sát đại nhân cùng giám sát ả nhân ngư này, Ngưng Ngọc a!" Phúc Cách Sâm Từ cất giọng chính nghĩa nghiêm trang nói.

"Vậy càng tốt! Ta cũng muốn để cho cô bạng nữ này giúp ta thưởng thức chút ít thực vật. Những thực vật này ta tạm thời không thể ăn, ta cần cẩn thân một chút." Lưu Chấn Hám cười nham nhỡ nhìn Từ lão đầu.

"Lý Sát đại nhân!" Ngưng ngọc nhướn mày nói: "Từ đại nhân tuy nhiên là phương sĩ, nhưng người không có năng lực chế luyện độc dược, điểm này ngài có thể yên tâm... Dường như chỉ có Bỉ mông vu y của các người là có năng lực đó thôi a?"

"Cẩn thận thì giữ được thuyền đến vạn đại." Lưu Chấn Hám không có chút bẻn lẻn nào, nói tiếp: "Những món đồ ăn này ta sẽ chờ một ngày sau mới ăn, cái đó còn chờ coi tình hình sau khi ngươi ăn vào thế nào."

"Sự cẩn thận của ngươi khiến ta muốn đi ăn một con chuột sống." Lời nói của Ngưng Ngọc cũng không hề che giấu sự chế nhạo, mỉa mai.

"Tùy cô nói như thế nào cũng được." Lưu Chấn Hám khịt mũi, mặt mày không thèm chấp.

Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Ta làm vậy mà khiến đại nhân ngài chẳng yên tâm sao?" Trên mặt Phúc Cách Sâm Từ hiện biếu tình vô cùng đau đớn: "Phương sĩ chúng tôi tuy có thể luyện dược, nhưng chỉ là những dược hoàn duyên niên ích thọ, chúng tôi thậm chí cả chuận mực y sinh cũng không đạt tới được, nói gì đến chế luyện các loại độc dược đáng sợ."

"Nói đúng rồi, người ta không yên tâm nhất chính là lão!" Lưu Chấn Hám xì một cái bật cười.

"Ngưng Ngọc, ngươi làm mẫu cho Lý Sát đại nhân đi thôi." Phúc Cách Sâm Từ phất bào ẹo thân bỏ ra khỏi phòng.

Cơ mặt của lão nhanh chóng giật giật. Rất ẩn bí.

Đúng! Phương sĩ trên Ti Trù đại lục chúng ta không thể luyện độc dược, nhưng từ nhỏ chúng ta đã học tập luyện chì hóa thủy ngân. Hơn nữa lại là Vân Tần phương sĩ chuyên phụng hiến lấy lòng cho quân vương bằng thứ phòng trung bí dược (thuốc kích thích) mang tên "Hồng duyên"!

Tiện nghi cho cái lão trư nhà ngươi rồi! Chờ ngươi chiếm xong tiện nghi, nhất định sẽ không cần hai cái Huyết Ngọc van chỉ này mà vẫn đáp ứng thỉnh cầu của ta!? Phúc Cách Sâm Từ rộn lên niềm vui sướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.