Hải tộc giống như cơn ác mộng đầy khủng bố, khiến không ai có thể thản nhiên như thường, trầm tình tâm trí.
Lưu Chấn Hám tuy nói là đi ngủ, kỳ thật nội tâm thủy chung vẫn như cái gào treo lủng lẳng.
Hải Luân vẫn ngủ rồi, hắn mất đi đối tượng có thể dốc bầu tâm sự.
Sâu trong nội tâm Lưu Chấn Hám, kỳ thật hắn cảm thấy chuyện mình làm hới quá. Tuy nhiên, hắn nghĩ con người đạo mạo nghiệm trang Phúc Cách Sâm Từ này kỳ thật có nội tâm yếu đuối và ti tiện vô cùng. Cứ lấy chuyện lâm trận rút lui của lão làm ví dụ, lão muốn dùng hai người không quen không biết để đổi lấy bình an cho bản thân mình. Bằng vào điểm đó đã khiến ấn tượng của Lưu Chấn Hám đối với lão triệt để tan tành mây khói. Lưu Chấn Hám bình sinh ghét nhất kẻ chuyên môn bán đứng người khác.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện mình làm có điều quá đáng.
Nhưng không còn cách nào khác, chỉ bằng tướng mạo, sắc tướng, da dẻ khá tương đồng với mình, Lưu Chấn Hám cảm thấy lòng hắn chợt dậy lên một cảm giác dị dạng không nói thành lời.
Đó là một cảm giác làm chuyện xấu, nhất mực quấy nhiểu trong lòng hắn, không thể nào xua đi.
Vì để đoạt lấy hai cái nhẫn của người ta, bản thân hắn vì sao lại thực hiện cái trò đáng tức cười như vậy?
Thịt rồng? Trêu đùa gì vậy? Chỉ bằng mấy miếng thịt thỏ muối đen xì đó? Hai miếng khô cá muối bằng bàn chân đó ư? Đem chúng dùng để đổi toàn bộ gia tài của người ta, chuyện này chẳng phải là quá đáng hay sao?
Ngay cả bản thân Lưu Chấn Hám khi nghĩ cũng cảm thấy thật nực cười.
Những người này đi tìm thuốc trường sinh bất lão, tìm cả mấy nghìn năm, bỏ mặc cố thổ, bỏ mặc tất cả, chẳng biết có đáng hay không?
Nhân loại thật phức tạp a! Lưu Chấn Hám cảm thán.
Hắn đồng thời cũng tự khuyên chính mình. Thế giới này căn bản chẳng phải là thế giới của bản thân hắn. Cùng Hải Luân trở về Bỉ Mông vương quốc, bằng nửa bản chiến ca chó chết ấy, có thể thuận lợi lên làm tế tự cái quỷ gì đó không? Trở thành quý tộc gì đó hay không? Chỉ có trời mới biết.
Cơ thể Hải Luân tuy đã hoàn toàn thành thục, nhưng tuổi của nàng còn quá nhỏ, nàng còn không rõ rất nhiều chuyện. Bỉ mông dầu sao cũng là người, giữa họ có quyền lợi. Sự phân phối lợi ích và mâu thuẫn vị tất đã ít hơn với các vị nhân loại tà ác.
Lưu Chấn Hám không thể không đề phòng, người có thể làm hắn tin thật tại quá ít.
Lưu Chấn Hám đã nhận thấy chiến ca tự chế của hắn mang đến cho Hải Luân ưu phiền lớn như thế nào. Hắn đoán từ trước đến giờ, những sự sáng tạo như vậy có ảnh hưởng như thế nào ở trong giới Bỉ Mông tế tự. Chúng cũng có hiệu quả giống như trước đây bản thân hắn ở chiến trường chỉ nhìn thấy rõ ràng là một cây súng nhưng chợt bắn ra cả một quả lựu đạn.
Trong thời gian gần đây, sau khi hắn và Hải Luân có thời gian giao đàm, đã hiểu rõ chế độ tông giáo của vương quốc Bỉ Mông này. Họ đối với sự xuất hiện phản thường quy sẽ có sự nghiêm cách và trách phạt như thế nào... Theo như Hải Luân nói về chiến ca tự sáng tạo mới của hắn, tuyệt đối không thể bộc lộ quá sớm trước thần miếu tát mãn và các thần quan, bỡi vì nó có khả năng khiến Lưu Chấn Hám bị liệt vào dị đoạn tà thuyết, bị đem đi hủy diệt.
Hải Luân đã từng có lần đàm luận với hắn về tao ngộ của những người tài hoa, những ma pháp sư trong các quốc gia trong nhân loại. Lời nói của Hải Luân lộ ra những vẻ âu lo, khiến lòng Lưu Chấn Hám từ từ dâng lên nổi lo lắng vô bờ.
Có rất nhiều khoảng thời gian, cái gọi là thiên tài và sáng tạo siêu việt vượt trên thời đại đều có thể bị đưa lên đoạn đầu đài. Thông lệ này không những chỉ thế giới nhân loại, mà còn có thể áp dụng cho mọi sinh vật có trí tuệ khác.
Điều Lưu Chấn Hám lo lắng nhất hiện giờ là, Hải Luân giống như một đóa hoa mỹ lệ nhất, còn hắn hiện giờ ngay cả nang lực thông linh chiến ca cơ bản nhất cũng mất đi, ngoại trừ trên thân mang trớ chú Huyết chi tế điện của ma thú có được một thân man lực, thì coi như trắng tay không có gì nữa cả.
Yếu yểu điệu điệu, là mầm mống của tai họa.
Lưu Chấn Hám nghĩ tới thuật ngữ trong giới mạt chược này.
Tuy bản thân hắn và Quả Quả với một thân sức lực này có thể là khả quan, nhưng Lưu Chấn Hám không quá tự đại đến nổi đầu óc hôn ám. Làm chuyện tiềm phục hay xung phong là một chuyện, nhưng nếu cần đối diện với cuộc chém giết quy mô, sức lực không không thể biểu hiện cho cái gì hết.
Điều này càng làm kiên định hơn trong hắn cái ý nghĩa phải lừa cho được hai cái nhẫn có thể triệu hoán ra Kim nhân cường đại.
Không có ma thú cường đại thì thế nào? Ta có thể thay thế bằng việc triệu hoán Trai đãi kim nhân cường đại hơn!
Không trở thành tế tự thì đã sao? Ta vẫn có những Phan tháp tộc Hùng miêu võ sĩ bưu hãn hùng tráng làm kẻ tùy tùng!
Lưu Chấn Hám khi nghĩ đến chuyện đó, lòng không khỏi bức rứt không yên.
Hắn hít vào thật sâu, rồi len lén bước ra tra khán mọi tình huống trên boong thuyền. Thuyền hàng giương bườm no gió, đang rẻ sóng luớt băng băng. Các Phan Tháp võ sĩ gọn gàng ngăn nắp với các công việc của mình, chỉ có Phúc Cách Sâm Từ là còn bận rộn bên cạnh cái xác to lớn của con rùa đen, thâm tình vuốt ve vỏ ngoài thô ráp của nó. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong ánh mắt của lão hiện lên vẻ tham lam và sự chiếm hữu cấp bách, khiến Lưu Chấn Hám không lạnh mà run.
Lòng tham đâu chỉ xuất hiện ở mỗi một mình Lưu Chấn Hám?
Hắn len lén lui vào trong khoang thuyền, càng lúc càng kiên định và quyết tâm dối lừa vố này.
Trong khoang thuyền có thiết kế rất xảo diệu, không gian không lớn nhưng lại không ẩm thấp chật chội, rất nhiều tiểu hài đội nón trắng hiếu kỳ nhìn hắn từ của phòng của chúng.
Lưu Chấn Hám biết nhất định là vì bộ dạng vừa xấu vừa tức cười của mình đã khiến những cô cậu bé này cảm thấy rất hiếu kỳ.
"Bỉ mông đại nhân!" Một tiểu hài dè dặt hỏi: "Nghe nói Từ đại nhân muốn đem chúng tôi tạng cho ngài làm nô lệ phải không?"
"Đúng vậy." Lưu Chấn Hám dừng chân, quay đầu.
"Vậy ngài sẽ không đem chúng tôi làm thực vật mà ăn dần chứ?" Đứa bé mở mạng che mặt, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn tươi sáng và hai bím tóc hình trái đào.
"Sẽ! Bỉ mông thịt nhất là ăn thịt con nít." Lưu Chấn Hám ác độc lộ ra nụ cười mỉm.
"Tôi không tin." Cô bé che miệng lén cười.
"Đang nói gì đó?" Phúc Cách Sâm Từ giống như một quỷ mị xuất hiện phía sau lưng Lưu Chấn Hám. Bọn tiểu hài bốn phía lè lưỡi, cúi người hành lễ, rồi chui vào trong phòng của mình đóng cửa lại.
"Lão nghĩ thông chưa?" Lưu Chấn Hám hỏi rất thẳng thắn.
"Điều kiện của ngươi quá hà khắc." Phúc Cách Sâm Từ méo mó mặt, "Kim nhân của ta là con cờ bảo hộ trên đường đi, đưa cho ngươi rồi ta làm sao quay về? Vì ngươi, ta đã đắc tội Tây Nhã hải quốc cường đại, ngươi không thể tuyệt tình như vậy. Hơn nữa, là ta cứu các ngươi khi phiêu lưu trên biển, tri ân ắt phải hồi báo chứ?"
"Ta cầu lão cứu sao? Là ai đem bè trúc của ta mở tan tàng ra ăn thành dạng như thế? Ta còn chưa kiếm lão đền tiền, lão lại làm vạ với ta sao? Ta không cần biết, lão cứ từ từ đi kiếm tiên dược trường sanh bất lão của lão đi." Lưu Chấn Hám nói: "Thời gian còn dài ma, lão còn có thể sống thêm ba đến năm chục năm nữa, từ từ tìm đi, không cần gấp."
"Tế tự đại nhân!" Phúc Cách Sâm Từ nghe nói đến thuốc trường sinh bất lão, môi liền run lẫy bẫy, không chịu thua nói: "Ngài chẳng lẻ không có chút động tâm nào sao? Những điều kiện ta đưa ra là quá hậu hĩ rồi! Ngưng Ngọc xinh đẹp ngài cũng thấy rồi, có một nữ huyễn thuật sư của đông phương hải tộc xinh đẹp này làm thiếp, cho dù là Thủy Hoàng đế bệ hạ của Vân tần đế quốc khi xưa cũng không có diễm phúc đó đâu a!"
"Làm sao có thể?" Lưu Chấn Hám có điểm không tin, cười cười.
"Ngài không tin thì đành vậy, trong quốc gia Vân Tần của chúng tôi, địa vị của Huyễn thuật sư cũng giống như tế tự của các người vậy. Ta nghĩ trong Bỉ mông vương quốc của các người, không có một quân vương nào dám bức bách một nữ tế tự phụng hiến chiến thần làm hậu cung của mình đâu?" Phúc Cách Sâm Từ cười lộ ra vẻ rất dâm đãng.
"Đem chị em của bản thân lão đi làm con cờ giao dịch, lão chẳng cảm thấy mình ti tiện quá chăng?" Lưu Chấn Hám bắt đầu cảm thấy vô cùng chán ghét lão đầu này, thứ chán ghét này không hề giấu diếm, biểu hiện hẳn ra trên gương mặt của hắn.
"Để đổi được tiên dược, mọi hi sinh đều rất đáng giá. Kỳ thật nói cho ngươi biết cũng không hề gì, tổ tiên ta ngày trước xuất hải vì sao phải mang nhiều đồng nam đồng nữ như thế? Đó là vì tổ tiên của chúng ta đối với Tạp Đế Nhạc võ sĩ không có quá nhiều lòng tin, những đồng nam đồng nữ này vốn là dùng để tế biển đấy. Chính là vì nhờ vào công cụ tế biển này và hy sinh vô số Tạp đế nhạc võ sĩ, chúng ta mới thuận lợi đến được Tây phương đại lục như thế." Phúc Cách Sâm Từ cả cười tà ác.
"Âu Bỉ tư lạp kỳ!" Lưu Chấn Hám hít vào thở ra một hơi khí lạnh. Hắn không thể ngờ một con người tiên phong đạo cốt như thế lại có thể nói ra những lời tà ác một cách hời hợt và dễ dàng như thế.
"Đương nhiên chuyện này chỉ có những người có vị trí cao cấp trong chúng ta mới có thể biết." Phúc Cách Sâm Từ bổ sung thêm một câu.
"Trên đường các ngươi đã dùng bao nhiêu tế phẩm rồi?" Lưu Chấn Hám trợn mắt nhìn lão, nắm tay nắm thật chặt, vang lên những tiếng kêu lách cách.
"Vẫn chưa dùng đến, Máu của Tạp đế nhạc võ sĩ năm ấy không hề chảy phí. Hải tộc cơ bản cũng rất thủ tín, hơn nữa chúng ta toàn đi lại trên hải vực công cộng, do đó vẫn chưa cần dùng đến những tế phẩm này." Phúc Cách Sâm Từ cười nói.
"Ta cảm giác hải tộc tuy hiểm ác, nhưng tổ tiên của lão so với chúng còn ác độc hơn." Lưu Chấn Hám bỏ nắm tay ra, nói.
"Cái gì cũng có cái giá của nó, hơn nữa mục tiêu của chúng ta lại xa vời và khó tiếp cận đến như vậy." Phúc Cách Sâm Từ điềm đạm nói.
"Ngươi có tin là ta không đổi với ngươi không?" Lưu Chấn Hám ngưng thần nhìn lão, giống như kẻ cao nhìn xuống, ánh mắt của hán băng lạnh như đầu mũi thanh ngư xoa trong tay Phan Tháp võ sĩ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ta không tin." Phúc Cách Sâm Từ vẫn giữ vẻ điềm đạm đáp: "Tế tự đại nhân! Nghĩ kỹ đi, bạng nhân mỹ nữ huyễn thuật sư, còn có một nhân ngư công chúa, đều trở thành người hầu hạ dưới khố của ngài! Cứ lấy góc độ nam nhân mà nghĩ thử xem? Nhân ngư mĩ nữ là người có huyết thống hoàng tộc trong biển Tây phương, sau khi giao hoan với nam nhân đầu tiên của mình, có thể phụng cấp cho đối phương một thứ năng lực kết giới, đó chính là lời chúc phúc của Hài thần Ni Phổ Đố và An Phỉ Đặc Lý Thắc, so với khả năng tiêu trừ trạng thái bất lương từ hoa quan của mỹ nữ hồ tộc trong vương quốc Bỉ mông của các ngươi còn đặc sắc hơn nhiều! Chiếm hữu nàng ta đi! Nói không chừng còn có thu hoạch bất ngờ khác nữa! Ngoài ra tự bản thân nhân ngư còn là thủy hệ ma pháp sư, mang trong người một lực lượng lĩnh vực kết giới, đối với ngài nhất định của nhiều lợi ích to lớn! Nghĩ thử coi, tế tự đại nhân của ta!"
Ánh mắt của Phúc Cách Sâm Từ lóe lên những luồng dị quang. Ngữ khí của lão mang theo những mị hoặc không thể nào nói được. Thanh âm đó như có ma lực, có thể lôi kéo và dụ dỗ những góc cạnh thâm sâu nhất trong lòng người.
"Đừng có nói những thứ đó không ích gì đâu! Nói không động tâm là giả, ta động tâm rồi! Nhưng vậy thì sao nào? Ta có nguyên tắc của ta! Ta sẽ không thể trở thành như một cường đạo, tước đoạt quyền tự chủ của người khác! Hơn nữa..." Ánh mắt quỷ dị của Lưu Chấn Hám lưu động: "Ta muốn báo cho lão biết, cái trò Thôi miên nhỏ nhít của lão tốt nhất đừng mang ra chơi với ta." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ngươi..." Phúc Cách Sâm Từ kinh ngạc nhìn hắn, miệng há ra thật lớn, phảng phất như buộc phải nhận thức lại vị Bỉ mông này.
"Đùa cợt với tâm lý của người khác cũng là sở trường của ta, quên báo cho lão biết." Lưu Chấn Hám nhe răng mím miệng cười.
"Ngươi rốt cuộc là loại tế tự gì thế a!" Phúc Cách Sâm Từ kêu lên chói lói.
"Mẹ! Chỉ có vậy mà cũng không biết! Long tế tự!"