Những củ từ này vốn là thứ chuột lang thích ăn. Chúng mang những mầm khoai theo đường bài tiết reo rắt xuống quanh hang, từ đó món khoai này cùng lũ chuột có nhà mới.
Món khoai này hình như hơi đắng, nên chỉ có bọn chuột lang thích ăn sống.
Dáng vóc của khoai từ thường khá nhỏ, chỉ bằng trứng chim sẻ, một bụi có thể có nhiều củ, khi an sống mùi vị nhơn nhớt đăng đắng, nên mục dân Bỉnh Mông khi không có cỏ đào lên cho la toa thú ăn. Các đầu bếp Hoắc bỉ đặc bán thân nhânthông minh gọt chúng ra, nghiền nát, dùng lửa nhỏ nấu chín làm thành bánh bao, mùi vị khá ổn nhưng công làm rất cực.
Lĩnh chủ đại nhân sáng tạo ra hai phương pháp chế biến thật đơn giản: ngài đem mớ củ từ này dùng than nướng chín, hơi khét một chút, rồi lột vỏ ngoài, bên trong còn lỏi màu vàng, mùi vị vừa mềm vừa thơm, ngon như mật ong vậy, hùng nhân Duy Ai Lý ăn mà mắt cứ híp lại.
Lĩnh chủ lão gia còn đem thứ củ từ chỉ dành cho lợn ăn này đem nghiền thành bột nước, sau đó nấu nhừ, sau đó cho thêm vào thứ đặc sản của tộc gấu do Duy Ái Lý kỵ sĩ mang tới đó là Phong giao đường, khi uống vào mùi vị giống như sữa dê vậy, hơn nữa chẳng tanh hôi gì.
Đường là một thứ nêm nếm rất quý giá, chỉ có quý tộc mới có thể dùng, nên các con dân vô cùng cảm động đối với sự khảng khái của lão gia.
Ca Thản Ny kỵ sĩ vốn thủ tín nguyên tắc của quý tộc, tự nhiên không thèm đối với món củ từ sam sáp này, thậm chí còn phản ứng với cách vị lĩnh chủ đại nhân cho con dân trong lĩnh địa ăn thứ dành cho heo này.
Nhưng sau khi cố gắng thử "mỹ vị" của món củ từ này, thiên nga kỵ sĩ bắt đầu len lén uống loại nước giải khát tuyệt vời chế ra từ món củ từ ấy.
Một thời gian sau, khi nàng phát hiện da dẻ của mình mơn mởn nõn nà hẳn ra, liền công khai cùng Hải Luân đại nhân uống lấy uống để.
"Ta cần phải đồng cam cộng khổ cùng Hải Luân đại nhân", Ca Thản Ny kỵ sĩ tự tìm cho mình một lý do để tiếp tục được uống thứ nước này.
Hiện giờ, các con dân của Phỉ Lãnh Thúy, bao gồm cả bọn nô lệ, đều phát sinh một tâm lý sùng bái mù quáng đối với lĩnh chủ đại nhân của mình.
Điều này bao gồm cả ba lão bản nương, thậm chí cả Thôi Bội Thiến đạo sư cũng dường như có ảo giác rằng, chỉ cần lĩnh chủ đại nhân còn đó, chuyện gì không thể cũng sẽ trở thành có thể.
Bên cạnh rừng trúc có bày một dãy đá cụi bóng loáng có đại danh là "tạ tay", được dùng cái đòn buộc bằng năm cọng dây quấn chặt lại, được bọn dân binh thở hồng hộc hít hơi nhấc lên để xuống, nửa thân hình vạm vỡ và trần trụi bốc ra toàn mồ hôi nóng.
Lưu Chấn Hám nằm thong thả trên chiếc ghế dài cạnh rừng trức, chân gác lên vai Tạp Lỗ, trong khi gương mặt của tên nô lệ to xác này nở nụ cười đầy vẻ siểm nịnh, đang cố sức bóp chân cho lĩnh chủ.
Các thân trúc che khuất ánh tịch dương, hoàng hôn phía xa xa như một con suối phấp phới, lay động từng cọng cỏ trên hoang nguyên.
Gần đây, rất nhiều nhóm vũ trang của Đa Lặc Đặc- một quốc gia của nhân loại cưỡi ngực ô to lớn từ phía nam hoang nguyên đi ngang qua, hướng về phía Bắc Uy Sắt Tư Bàng, đón những thương nhân của nhân loại trở về cố quốc. Trong thế giới của nhân loại, mùa đông có một ngày lễ rất trọng yếu, đó là Ước Tư Đặc Lôi tiết (Chú: Ước Tư Đặc Lôi - phiên âm của Eostre - Nữ thần mùa xuân, biểu hiện cho mùa xuân trở về trên đại địa, mọi vật sống lại. Đây là truyền thuyết trong thần thoại Bắc Âu, từ chữ Eostra này, chữ "Y tư đặc", tức Easter được thoát thai, và chính là lễ Easter - Phục sinh ngày nay). Tính trọng yếu của ngày lễ này trong nhân loại tương đương với lễ Thần đản trong Bỉ Mông. Thương nhân của nhân loại đều chọn lễ tiết này để trở về cố quốc, thuận tiện đem lợi nhuận thu được sau một năm kinh doanh trở về, sau đó tu bổ thêm hàng hóa để vận chuyển đi buôn cho một năm kế tiếp. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Từ khi trận tuyết đầu tiên rơi cho đến giờ, thương nhân lai vãng càng lúc càng nhiều, Hồng Thổ cao pha mỗi hai ngày thường nghênh tiếp một đội lữ hành đi ngang qua. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tuy Tang Kiền Hà rộng lớn không có cầu, nhưng tị thủy châu của lĩnh chủ đại nhân quả thật rất hữu hiệu, một khi tiến vào trong nước, khuôn viên năm mét chung quanh chẳng có lấy một giọt, đường đi khô ráo, so với thuyền bè thậm chí tốc độ còn nhanh hơn.
Sự xa xỉ của nhân loại khiến Lưu Chấn Hám hoa cả mắt, những tên kỵ sĩ thường thường là thế mà kiếm sắt và giáp xích không cũng đã đủ để cho lĩnh chủ đại nhân sống trong quốc gia thiếu thốn sắt thép thèm rõ dãi rồi. Những nhân loại giàu có này ngay cả cổ ngựa cũng phủ một lớp giáp sắt.
Lưu Chấn Hám vốn tưởng đây là kỵ binh hạng nặng hách hách hữu danh của nhân loại, ai ngờ khi Duy Ai Lý giới thiệu mới biết đây chỉ là những du hiệp mà thôi. Kỵ binh nặng của nhân loại có ngựa được mang một bản giáp khắp thân, trừ bốn móng ra thì toàn thân trên dưới đều là một khối sắt thép vững chắc.
Cơ hội có thể lừa đảo người như thế này, Lưu Chấn Hám làm sao dám bỏ qua?
Các thương nhân của nhân loại và những dong binh du hiệp theo bảo hộ họ đối với sự xuất hiện đột nhiện của trạm thu phí phía nam Tang Kiền Hà cực kỳ bất mãn, hơn nữa giá cả lại còn quá cao - Phí quá lộ của Phỉ Lãnh Thúy không có một mức rõ ràng nào, tùy trình độ giàu sang có của của khách qua đường mà ra giá.
"Chỉ cần trả tiền, còn bất mãn và oán trách là quyền của các ngươi!" Tôn chỉ của Lưu Chấn Hám là như vậy.
Sự phân công giữ "bến phà" của Phỉ Lãnh Thúy vô cùng rõ ràng: lĩnh chủ đại nhân phụ trách giao thiệp, hai lão bản nương Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi phụ trách thu tiền, ngoài ra còn những tráng đinh và dân binh người chó ngao cáo mượn oai hùm đứng một bên hò hét.
Lưu Chấn Hám cảm thấy trong bọn dân bịnh ngoại trừ bọn Ngao nhân và các tộc phụ dong là còn có thể phụ hợp với khung cảnh ngăn hàng cản lối trước trạm thu phí, chứ để cho các dân binh khác đứng ra thu thì chẳng khác nào biến trạm thu phí do "quân đội chính quy của Bỉ Mông" lập ra trở thành lều che của bọn thổ phỉ cướp đường.
Vóc dáng của dân binh nhìn quá biến thái và bạo lực, sau thời gian huấn luyện thể hình vừa qua, bọn họ giống như được thoát thai hoán cốt, Mãnh Mã lực sĩ khi ngồi giờ phải dùng mười súc gỗ lớn thay vì bốn súc như thủa ban đầu, tổng trọng lượng của sức nặng này có thể đã lên đến năm tấn! Trong khi đó, bọn Hà mã thi nhân có thịt có da lúc đầu giờ đã biến thành một khối thịt chắc nịt, một khúc gỗ to bằng nửa ôm tay chúng chỉ cần một cái lên gối là gãy sụm. Còn bọn hùng miêu thì không cần phải nói, tên nào tên náy đều đem vòng mắt đen nhuộm thành trắng, hiện lên ánh mắt đầy tà khí, tướng đi khòm khòm cứ nghe tiếng "sưu sưu" đầy sát khí lan ra ngoài, cộng thêm cái miệng lúc nào cũng nhóp nhép nhai mấy cây trúc rào rạo, càng hiện lên vẻ dữ tợn trên mặt mày.
Trạm thu phí bên cạnh Tang Kiền Hà bị rừng trúc dày đặt ngăn lại. Nếu có chuyện gì xảy ra, có thể trực tiếp xông ra giải quyết, do đó Lưu Chấn Hám nghiêm cấm các dân binh to xác lộ diện, để tránh khỏi dọa chết người khác.
Hiện giờ lão Lưu không có chuyện gì làm, bèn thao luyện bọn họ gắt gao. Bọn họ nào là phải đứng tấn, đẩy tạ, kéo dây, đánh quyền, chạy đường dài có mang vật nặng.... không khiến họ mệt đứt hơi coi như chưa xong. Sau đó là đến màn uống rượu hát ca, rồi quay trở về hang động ngủ.
Nhân loại phần nhiều đều khá khách khí, có những kẻ không biết điều mặt dày mày dạn chọc ghẹo hai tuyệt thế đại mỹ nữ, thì ngay lập tức được cho lãnh tĩnh trở lại: Bọn ngao nhân nhất định sẽ mời họ xuống uống nước băng Tang Kiền Hà một lát để giải khuây.
Trong lãnh thổ của Bỉ Mông vương quốc, không có nhân loại nào dám có gan đánh nhau với các võ sĩ chuyên môn của các quý tộc lĩnh chủ.
Điều chủ yếu chính là Duy Ai Lý mang theo cây búa lớn đi qua đi lại, con mắt nhuộm trắng nheo nheo theo dáng "logo" của các chàng hùng miêu, dù có thô một chút, nhưng đối với nhân loại mà nói, thật giống như cái thuẫn bài cộng thêm một cái búa thọc ra ngoài vậy.
Chuyện kháng nghị là chuyện tất nhiên không thể thiếu, thậm chí có thương nhân phát thệ năm sau khi trở về Uy Sắt Tư Bàng sẽ đến giám sát viện của quý tộc để tố cáo.
Thôi Bội Thiến có nằm mộng cũng không ngờ tên đồ tôn của mình lòng dạ đen tối đến như vậy, thậm chí hối hận đã từng chỉ điểm cho hắn lập trạm thu phí.
Lưu Chấn Hám lần này đã bỏ công nghiên cứu và thấu triệt pháp luật của Bỉ mông, và đây cũng là tính cách chung của những kẻ có khuynh hướng phạm tội!
"Trong lĩnh địa, lĩnh chủ có quyền chi thu thuế thích hợp. Chỉ cần cảm thấy thuế thu không còn có thể chịu được, các ngươi hoàn toàn có thể tuyển chọn đi bằng con đường khác về cố quốc. Bán kính năm trăm dặm tính về phía nam Tang Kiền Hà đều thuộc phạm vi Phỉ Lãnh Thúy, các ngươi có quyền tuyển chọn đi xuống dưới hạ lưu năm trăm dặm mà qua sống, sau đó trở về cố thổ của các ngươi." Thất cách lĩnh chủ hiện ra nụ cười giảo trá, khiến các thương nhân của nhân loại không khỏi phiền muộn.
Làm sao có thể xuống dưới hạ du đây, năm trăm dặm chứ đâu phải vài ba dặm đâu, đi bao giờ thì tới? Các thương nhân lạo xạo một hồi, cuối cùng thì vẫn móc tiền ra.
Người quen của Lưu Chấn Hám là La Cách lão bản mấy ngày trước cũng đi ngang qua. La Cách dương dương đắc ý bị Lưu Chấn Hám chặt chém thẳng tay, đem ngọc bội của Ngưng Ngọc bóc lột lần trước ngoan ngoãn giao ra làm tiền mãi lộ.
"Phí cầu đường của Bỉ Mông chúng ta so với phí qua đường của nhân loại các ngươi không giống nhau, quên nhắc các ngươi điều này nữa." Lưu Chấn Hám vỗ vỗ vai của La lão bản, cười ha ha bảo: "Lần sau khi trở về đây còn có giá khác, nhớ mang theo kim tệ nghe."
La Cách lúc đó rất ấm ức, da thịt to dề nun núc thịt toàn thân cứ run lên bần bật, định há miệng mắng.
Nhưng một hùng miêu tráng hán mặt mày lạnh lùng, đầu to như cái đấu vác cây xa luân đại phủ vô thanh vô tức xuất hiện đằng sau gương gương mặt cười đầy tiền tài của Thất cách lĩnh chủ, khiến La Cách lập tức nhớ lại người làm mướn của mình đã từng bị các hùng miêu võ sĩ bóp cổ trợn trắng con mắt, và tên hùng miêu võ sĩ trước mặt đầu còn to hơn, quầng mắt còn trắng hơn, hai tay cầm búa còn chặt hơn nữa.
La Cách lập tức nuốt trọng những lời định nói ra xuống bụng.
Lưu Chấn Hám nhìn cảnh hoang lương nhưng mỹ lệ đến say người trước mặt, nâng cốc rượu lên uống cạn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Các trinh sát binh trên tháp canh ở Hồng thổ cao pha lúc này chợt thổi lên quân hiệu từ các khèn chế từ vỏ ốc, hiệu giác thê lương lập tức kéo Lưu Chấn Hám từ trong tư lự trở về hiện thật.
Hồng thổ cao pha cao tự nhiên đến bốn chục mét, cộng thêm các tháp canh cao năm mét nữa, tuy bọn Côn Khắc tộc Xú Dứu nhân có thân hình nhỏ bé, nhưng vẫn có thể bảo chứng năm mươi dặm xung quanh Hồng thổ cao pha lọt trọng trong tầm mắt khi đứng canh trên này.
Bọn dân binh đua nhau buông bỏ chén rượu, rướn cổ nhìn về phương xa, tên nào cùng xoa tay múa chân.
"Hắc hắc... xem ra dê béo lại tới nữa rồi!" Lưu Chấn Hám phóng dậy từ chỗ ngồi an lạc