Thủy Nhược Băng ngủ còn chưa được bao lâu. Lại bị Thủy Nhược Vân kéo dậy, Thủy Nhược Băng khóc không ra nước mắt, sớm biết vậy lúc trước nàng sẽ tìm hiểu kĩ hơn một chút về năng lực của thế giới này, như thế hiện tại nàng cũng sẽ không phải rời giường sớm như vậy, đi cái gì mà luyện võ trường a.
Đều do mẫu thân cùng Thu Nương, các nàng lợi hại như vậy, cho nên làm hại nàng tính toán sai lầm.
Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như đang khóc tang của Thủy Nhược Băng, cảm thấy thực buồn cười, nàng biết đứa nhỏ này không tầm thường, nhất định không phải vật trong ao, nhưng tính tình của nàng quả thật khiến người ta khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Thời điểm đưa Thủy Nhược Băng cùng Thủy Nhược Vân đến, luyện võ trường đã có một đám trẻ đang tụ tập lại, đều là mấy đứa trẻ ngày trước cùng nhau khảo nghiệm thiên phú, đương nhiên có thể tới nơi này được gia tộc bồi dưỡng đều là người có thiên phú cực tốt, Thủy Nhược Băng nội tâm thở dài, xem ra nàng cần phải nghĩ biện pháp rồi, nếu mỗi ngày đều phải tới nơi này, thật sự là không thuận tiện, tất cả thời gian nghỉ ngơi của nàng sẽ đều bị quấy rầy.
Đang suy nghĩ, đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện một tiểu hài tử, vẻ mặt bình tĩnh, mở miệng nói, “Thủy Nhược Băng, ta muốn khiêu chiến với ngươi!”
Thủy Nhược Băng nhận ra tiểu hài tử trước mặt chính là cái gì mà có tử cấp thiên phú Thủy Nhược Hàn, không khỏi rút rút khóe miệng, khiêu chiến? Nếu nàng nhớ không lầm thì sau khi khảo nghiệm thiên phú mới có thể chân chính bắt đầu tu luyện đi!
Không đợi nàng nghĩ nhiều, Thủy Nhược Hàn đột nhiên hướng tới nàng tấn công, Thủy Nhược Băng mới ngáp được một nửa, liền bị hắn đánh ngã xuống đất, không khỏi đầu đầy hắc tuyến, tiểu hài tử này như thế nào lại xúc động như vậy? Nàng không thích lăn qua lăn lại đánh nhau giống tiểu hài tử.
Vừa muốn nhấc chân đá văng hắn, lại có người so với nàng nhanh hơn một bước, Thủy Nhược Vân sửng sốt một chút, sau đó lửa giận muốn bốc lên tận đỉnh đầu nhấc chân, hung hăng đạp lên mông Thủy Nhược Hàn, làm hắn ngã về một bên.
Thủy Nhược Vân nhìn Thủy Nhược Hàn mặt xám tro, chống nạnh, tức giận nói, “Ngươi này chỉ là một cái tiểu hài tử, cư nhiên dám ăn hiếp ca của ta, cũng không xem là ai che chở hắn!”
Nguyên bản một đám tiểu hài tử đứng xem đùa bỡn đều bị sự bưu hãn của Thủy Nhược Vân làm hoảng sợ, trong lòng âm thầm quyết định, về sau nhất định không cần chọc tới nàng, chỉ mỗi Thủy Nhược Hinh là khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Thủy Nhược Vân giáo huấn Thủy Nhược Hàn xong, lại quay đầu trừng mắt Thủy Nhược Băng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Ca, ngươi như thế nào lại vô dụng như vậy a? Hắn đánh ngươi, ngươi không biết đánh trả sao?”
Thủy Nhược Băng không nói gì, tiểu tổ tông, rõ ràng là ngươi không cho ta cơ hội đánh trả a!”Ta lười động.”
Nàng không muốn đả kích đến muội muội ầm ĩ này, bất quá lại không thể ngờ rằng, câu “lười” của nàng lại bị truyền ra toàn Phượng thành, Phượng thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng tuyệt đối còn lớn hơn kinh đô của một quốc gia, Thủy gia tương đương với hoàng thất, mà nàng bởi vì “lười” mà thành Lười thiếu không ai không biết.
Thủy Nhược Hàn chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, nhìn Thủy Nhược Băng nói, “Ta nhất định sẽ đả bại ngươi!” Hắn đã đem Thủy Nhược Băng trở thành đối thủ duy nhất, đả bại nàng là mục tiêu của hắn, thế nên Thủy Nhược Băng tại Thủy gia trong khoảng thời gian này luôn bị hắn quấy rầy giấc ngủ, nàng hận hắn đến nghiến răng ngứa lợi.
Tuy rằng đến luyện võ trường, nhưng cũng chỉ là học trên lí thuyết, lão sư nói cái gì đó, Thủy Nhược Băng khẳng định sẽ không hề biết, bởi vì nàng đang ngủ, lão sư tức giận phạt nàng đi ra ngoài của lớp đứng phạt, kết quả thời điểm tan học, lại phát hiện Thủy Nhược Băng nằm trên mặt đất ngủ say, lão sư tức giận mặt tái đi, thật uổng công hắn xem trọng nàng!
Thủy Nhược Vân lấy tay che mặt, bộ dáng đúng là không còn mặt mũi đi gặp người khác, “Ca, ngươi như thế có thể ngủ như vậy?”
Người khác tỏ vẻ đồng ý, bọn hắn quả thật chưa bao giờ gặp người nào lười đến như vậy, như thế mà cũng có thể ngủ!
Thủy Nhược Băng ngáp một cái, lấy tay vỗ vỗ tro bụi trên thân, kéo Thủy Nhược Vân nói, “Đi, trở về ăn cơm.”
Thủy Nhược Vân theo nàng rời khỏi, miệng còn không ngừng nhắc tới, “Ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, ca, ngươi cẩn thận có ngày biến thành Tiểu Trư!”
Thủy Nhược Băng không có ý kiến, trong lòng tự có suy tính riêng của chính mình, thời điểm khảo nghiệm thiên phú, ánh mắt âm hàn của Long Linh Nhi nàng nhớ rõ rất rõ ràng, kỳ thật mấy năm nay Long Linh Nhi không phải là không động thủ với nàng, bất quá đều bị nàng thoát được, Long Linh Nhi tưởng là Tiêu Tiêu đem nàng bảo hộ tốt, quả thực Tiêu Tiêu cũng rất cẩn thận, bất quá trên thực tế người nào mà chẳng có lúc bất cẩn, nàng ta vài lần vụng trộm hạ độc vào thức ăn, việc này Tiêu Tiêu cũng không biết.
Long Linh Nhi cũng không phải một người có kiên nhẫn, nhất là hiện tại thiên phú của nàng rất tốt, Thủy Vanh đối với nàng yêu thương gấp bội, thật ra nàng không lo lắng Long Linh Nhi xuống tay với nàng, nhưng lại lo lắng sẽ liên lụy đến mẫu thân cùng Vân Nhi, cho nên nếu biết nàng không có suy nghĩ tiến thủ, có thể làm Long Linh Nhi thoáng yên tâm, nàng cớ sao lại không làm?
Bất quá chỉ riêng việc nàng là con trai, Long Linh Nhi chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho nàng, nàng chỉ hy vọng nàng ta ra tay không cần nhanh như vậy, dù sao hiện tại nàng còn quá yếu, cùng Thủy gia trở mặt không hề có lợi.
Nhưng Long Linh Nhi cũng không có như nàng mong muốn, ngày hôm nay, Thủy Nhược Băng cùng Thủy Nhược Vân hết giờ học, trở về trong sân nhỏ liền cảm giác có gì đó không thích hợp, quả nhiên, Thu Nương thấy các nàng, liền vội gấp nói, “Tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, tiểu thư bị Thủy Vanh mang đi.” Thu Nương vẫn không thích Thủy Vanh, cho nên đều hô thẳng kỳ danh.
Thủy Nhược Vân cảm nhận được Thu Nương lo lắng, cũng có chút hoảng hốt, dù sao nàng vẫn còn là một đứa trẻ bốn tuổi, bắt lấy cánh tay Thủy Nhược Băng, có chút sợ hãi hỏi, “Ca, mẫu thân sẽ không xảy ra chuyện gì phải không?”
Thủy Nhược Băng lấy tay vỗ vỗ đầu của nàng, an ủi nói, “Yên tâm, mẫu thân sẽ không có việc gì.” Giương mắt nhìn về phía Thu Nương, Thủy Nhược Băng trầm giọng phân phó, “Chiếu cố tốt Vân Nhi, ta đi xem.”
Thu Nương vốn định ngăn cản, nhưng là chạm đúng tầm mắt của nàng, lại không tự chủ được gật đầu, nhìn bóng dáng của Thủy Nhược Băng, trong lòng không khỏi cảm thán, tiểu thư nói rất đúng, tiểu thiếu gia không phải là đứa nhỏ bình thường.
“Gia chủ, hai vị phu nhân, thiếu gia cầu kiến.”
Đáy mắt Tiêu Tiêu lộ ra một tia lo lắng, Long Linh Nhi nhìn nàng một cái, khóe miệng gợi lên một tia cười châm biếm, mở miệng nói, “Còn không thỉnh thiếu gia tiến vào.”
Gặp Thủy Vanh không nói gì, người nọ liền lĩnh mệnh đem Thủy Nhược Băng dẫn vào.
Thủy Nhược Băng đi vào, quét mắt liếc nhìn ba người trong phòng một cái, trực tiếp chạy qua ôm lấy chân Tiêu Tiêu nói, “Mẫu thân, ngươi ở trong này làm cái gì, ta đói bụng.” Căn bản coi như không chú ý tới không khí hiện tại có điểm không đúng.
Long Linh Nhi nhìn Thủy Nhược Băng, cười nói, “Nếu Băng Nhi cũng đến đây, không bằng liền lấy máu nhận thân đi! Nếu Băng Nhi thật sự là nhi tử của Gia chủ, tỷ tỷ hẳn là không sợ .”
Đáy mắt Thủy Nhược Băng băng lãnh, nguyên lai Long Linh Nhi là có chủ ý như vậy, chỉ sợ mặc kệ nàng có phải hay không phải nhi tử của Thủy Vanh, máu này nhất định sẽ không dung hợp, cứ như vậy, không chỉ nhổ được cái đinh trong mắt là nàng, ngay cả Tiêu Tiêu cũng có thể cùng giải quyết.
Thủy Vanh như trước không mở miệng, lúc trước Tiêu Tiêu mang thai bảy tháng liền sinh ra đứa nhỏ, tuy rằng Thủy Vanh không chú ý Thủy Nhược Vân quá, nhưng Thủy Nhược Băng hắn là rất rõ ràng, căn bản là không giống như đứa nhỏ sinh không đủ tháng, hơn nữa Long Linh Nhi một bên châm ngòi thổi gió, nội tâm của hắn khó tránh khỏi sẽ có chút hoài nghi, cho nên hắn tự nhiên cũng hy vọng lấy máu nhận thân, cũng chỉ là một giọt máu mà thôi, nếu Thủy Nhược Băng thật sự là nhi tử của hắn, sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra cả.
Thủy Nhược Băng cùng Thủy Nhược Vân là “cùng một thai sinh ra”, nếu Thủy Nhược Băng không phải là nhi tử của Thủy Vanh, như vậy Thủy Nhược Vân tự nhiên cũng không phải, bất quá hiển nhiên vấn đề mọi người để ý chính là huyết mạch của vị thiếu gia Thủy Nhược Băng này.
Cánh tay Tiêu Tiêu ôm Thủy Nhược Băng hơi buộc chặt của, trong lòng đã âm thầm quyết định, mặc kệ thế nào, nàng đều không thể nói ra thân phận của Thủy Nhược Băng, cùng lắm thì nàng mang theo hai đứa trẻ ra khỏi Thủy gia, nếu như nàng muốn đi, tin tưởng rằng người của Thủy gia sẽ ngăn không được, dù sao, loại sự tình này người của thế hệ trước sẽ không ra quản, chỉ là Thủy Vanh không có chút tín nhiệm, làm cho trái tim của nàng có chút băng giá, tuy rằng Băng Nhi quả thật không phải nhi tử của hắn, nhưng làm sao nàng có thể cùng người khác tư thông chứ?