[Dịch]Thú Đế Tà Phi

Chương 21 : Đi đến Thương khe sâu.




Muốn tìm được Thương Long huyết ngọc còn phải trải qua một ít khảo nghiệm, Thương Long là thần thú, tự nhiên là chướng mắt kẻ yếu, làm ra một cái Thương Long huyết ngọc cho người ta tranh đoạt, cũng là muốn chọn lựa ra người đáng giá nó che chở.

Sau khi Thủy Nhược Băng hiểu biết xong tình huống, mới mở miệng hỏi Thủy Vanh “Thủy gia chủ có từng thấy Vân nhi sao?” Nếu là Thủy Vanh bắt Vân Nhi đi, bây giờ nàng đã đáp ứng hỗ trợ lấy được Thương Long huyết ngọc, con tin cũng nên thả.

Thủy Vanh sửng sốt một chút, lắc đầu nói “Không có” Hắn đối với nữ nhi này vẫn ít quan tâm, tuy rằng thường xuyên đi tìm Thủy Nhược Băng, nhưng mà cũng rất ít nhìn thấy Thủy Nhược Vân.

Thủy Nhược Băng nhìn vẻ mặt của hắn không giống làm bộ, sắc mặt không khỏi âm trầm, nếu không phải Thủy Vanh, lại sẽ là ai?

Thủy Khung nghĩ nghĩ, đoán được Vân Nhi trong miệng nàng là ai, cũng không khỏi nhíu mày “Xảy ra chuyện gì?”

Thủy Nhược Băng trầm giọng nói “Vân Nhi mất tích, chuyện Thương Long huyết ngọc, chỉ sợ phải chờ ta tìm được Vân Nhi lại nói sau” Tuy rằng Thương Long huyết ngọc tốt, nhưng mà cũng không quan trọng bằng an nguy của Vân Nhi, hơn nữa, ngưng tụ thành Thương Long huyết ngọc còn cần một ít thời gian, trước lúc này, nàng nhất định sẽ đem Vân Nhi tìm trở về.

“Mất tích?” Sắc mặt Thủy Khung âm trầm, lãnh hừ một tiếng, mới lên tiếng “Nếu cần giúp, trực tiếp tìm lão cha ngươi, hếu hắn dám không giúp ngươi, liền trực tiếp đến tìm gia gia” Nói xong còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thủy Vanh một cái.

Không biết tình huống, hắn cũng vốn không có nói thẳng để cho Thủy Vanh giúp đỡ tìm người.

Bất quá, nói như thế nào thì Thủy Nhược Vân cũng là người Thủy gia hắn, dám ăn hiếp người Thủy gia hắn phải trả giá đại giới!

Hắn nhi tử không chịu thua kém này, thậm chí ngay cả nữ nhi mình đều không bảo đảm, thật sự là tức chết hắn, làm sao hắn có thể sinh ra nhi tử như vậy, liếc mắt nhìn Thủy Nhược Băng, sắc mặt âm trầm vừa chuyển, khóe miệng càng nhếch càng lớn, vẫn là bảo bối tôn tử nhìn thuận mắt.

Thủy Nhược Băng bị hắn nhìn da đầu run lên, trong lòng cũng vội vã tìm kiếm Thủy Nhược Vân, liền mở miệng nói “Không có việc gì, ta đi trước”

“Chờ một chút” Thủy Khung nhìn về phía Tiểu Yêu trước ngực nàng cảnh cáo nói “Về sau không cho phép nói chuyện trước mặt người khác”

Tiểu Yêu vốn đang tự hỏi làm sao chỉnh lão nhân này, cứ như vậy buông tha hắn, nó thực sự không cam lòng, lúc này nghe hắn cảnh cáo, không khỏi hừ một tiếc, quay đầu không thèm quan tâm hắn, nhưng mà trong lòng lại rõ ràng, lão già này biết lai lịch của nó, bất quá hắn biết đến chỉ sợ cũng chỉ là bề ngoài.

Mặc dù là như vậy, Tiểu Yêu cũng bắt đầu cảnh giác lên, xem ra nó vẫn là cần cẩn thận một chút, hiện tại nó còn không có cái năng lực kia coi thường tất cả, nếu là bị người có ý phát hiện nó, vậy nguy hiểm, không chỉ là nó, Nhược Nhược cũng sẽ bị nó liên lụy.

Nghĩ đến người làm hại nó biến thành cái dạng này, Tiểu Yêu không khỏi hận nghiến răng, thù này nhất định nó sẽ báo!

Liếc mắt nhìn Thủy Khung một cái, nhìn ở phân thượng lão già kia hảo tâm nhắc nhở nó, nó sẽ không tính sổ hắn.

Thủy Nhược Băng nhìn Tiểu Yêu trong ngực, cũng không truy vấn Thủy Khung rốt cuộc Tiểu Yêu là cái quái gì, nếu Tiểu Yêu không muốn nói thì quên đi.

Thủy Nhược Băng vừa mới bước đi, Thủy Khung liền bắt đầu bão nổi, trừng mắt nhìn nhi tử không chịu thua kém của mình, tức giận nói “Đi Diện Bích suy nghĩ cho ta!”

Thủy Vanh không dám cùng hắn chống đối, chỉ phải thành thật đi Diện Bích suy nghĩ.

Thủy Vanh vừa đi, lão nhân lại bắt đầu vui mừng a, bảo bối tôn tử của hắn nhưng là kỳ tài a! Liền Yêu thú trong truyền thuyết đều nhận thức nàng làm chủ, mặc kệ thế nào, nhất định phải đem bảo bối tôn tử lừa gạt về Thủy gia!

Hắc hắc… Từ trước người đoạt được Thương Long huyết ngọc sẽ trở thành Gia chủ Thủy gia, chỉ cần bảo bối tôn tử của hắn tìm được Thương Long huyết ngọc trở về, hắn lập tức đem cái nhi tử không chịu thua kém đuổi xuống đài, như vậy bảo bối tôn tử của hắn liền chạy không thoát.

Vừa nghĩ lại một trận cười gian, chỉ là sự tình thật sự đơn giản như hắn suy nghĩ sao?

Thủy Nhược Băng chuẩn bị về nhà trước nhìn xem Lãnh Thiên Lăng có tìm được người hay không, vốn cũng không có bao hi vọng quá lớn, kết quả không ngờ rằng Thủy Nhược Vân thật đúng là trở lại.

Chỉ là đối với người bắt nàng đi, nàng một chút đều không rõ ràng lắm, liền bóng người đều không nhìn thấy.

Đến đối thủ là ai đều không biết, Thủy Nhược Băng không khỏi có chút suy nghĩ trong lòng, vốn định làm cho Thủy Nhược Vân trong khoảng thời gian này thành thật đứng ở nhà, có Lãnh Thiên Lăng ở đây, cũng không cần lo lắng đối phương lại ra tay, tuy rằng lần này cũng là ở nhà bị bắt đi, nhưng mà vậy cũng là bởi vì không có phòng bị, một khi có phòng bị, Thủy Nhược Băng tin tưởng muốn ở dưới tay Lãnh Thiên Lăng bắt người, không phải chuyện dễ dàng như vậy, dù sao Tôn giả hoạt động bên ngoài thật đúng là không có nghe nói như thế nào.

Nhưng mà tất cả dự tính của Thủy Nhược Băng đều là lý luận suông, bởi vì nhất định Thủy Nhược Vân phải đi theo nàng đi Thương khe sâu, mỹ danh viết là, nàng là một tiểu mĩ nhân, nói không chừng thần thú liền coi trọng nàng? Thực tế mà nói cũng bất quá chỉ là tiểu nha đầu không chịu nhàn rỗi, muốn đi vô giúp vui.

Vốn Thủy Nhược Băng không chịu đồng ý, nhưng mà lại dưới tình huống liên tiếp mấy ngày bị quấy rầy giấc ngủ, cũng chỉ biết bất đắc dĩ đồng ý mang theo nàng đi cùng.

Dù sao không phải Thương khe sâu chỉ cho người dưới 20 tuổi tiến vào sao? Hẳn là tương đối an toàn.

Mấy ngày nay Thủy Nhược Băng luôn luôn nghĩ, rốt cuộc chuyện Thương Long huyết ngọc là ai tiết lộ ra? Chuyện này thấy thế nào cũng đều là có người nhằm vào Thủy gia, mặc kệ chuyện này kết quả như thế nào, đối với Thủy gia đều là một loại đả kích, nói cho cùng người bốn gia tộc coi như là thế lực Thủy gia, như vậy tự giết lẫn nhau, rõ ràng chính là đang làm suy yếu thực lực Thủy gia.

Chuyện này người được lợi, tự nhiên là Tam đại gia tộc khác, nhưng mà bây giờ cũng khó mà nói là ai, cũng không biết rốt cuộc Thủy gia nội gian là ai, chuyện cơ mật như vậy tại Thủy gia không có địa vị nhất định là không có khả năng biết được.

Như vậy quả nhiên Thủy gia trở thành nhân vật trung tâm của Tam đại gia tộc, vậy Thủy gia thật đúng là nguy hiểm.

Bất quá Thủy gia thế nào, Thủy Nhược Băng cũng không quan tâm, cho nên cũng lười lãng phí tế bào não của mình, sau khi ngủ một giấc thật ngon, liền mang theo Thủy Nhược Vân đi Thủy gia, tuy rằng Thương Long huyết ngọc còn chưa ngưng thành, nhưng mà cũng là lúc bọn hắn xuất phát, Phượng thành cách Thương khe sâu vẫn là một khoảng cách, cũng không thể bị người của bốn gia tộc đoạt trước.

Ngoài cửa lớn Thủy gia, không chỉ là Thủy Vanh, đến Thủy Khung vị nhân sĩ ẩn cư này đều tự mình đi ra tiễn, đương nhiên hắn tiễn chỉ là bảo bối tôn tử của hắn.

“Bảo bối tôn tử, nhất định ngươi phải bình an trở về, gia gia vẫn chờ dạy ngươi công pháp a!” Ánh mắt lưu luyến không rời cùng biểu tình thương cảm như vậy, làm cho Thủy Nhược Băng rất là không nói gì, nàng chỉ là đi lấy Thương Long huyết ngọc, không phải đi chịu chết, phải cần như vậy sao?

Tiểu Yêu ở trên vai nàng trừng một đôi mắt ngập nước, dùng sức nhìn chằm chằm Thủy Khung, rất có dự tính muốn nhìn chăm chằm đem hắn biến đi, nhưng mà bất đắc dĩ Thủy Khung căn bản không quan tâm nó, Tiểu Yêu tức giận đến rất muốn một móng vuốt chụp chết hắn, đáng tiếc bây giờ sức lực nó không đủ, còn không làm được.

Cái lão già kia, biết rõ nó là Yêu thú, cư nhiên còn dám không nhìn nó như vậy!

Kỳ thực nó thật là có chút oan uổng Thủy Khung, tuy rằng Thủy Khung biết nó là Yêu thú, nhưng mà đối với nó đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại thì cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là truyền thuyết hình dạng rất lợi hại, hơn nữa bây giờ Tiểu Yêu chính là thú tôn tử hắn khế ước, tại sao hắn phải sợ nó?

Thủy Vanh thật sự không đành lòng nhìn Thủy Khung đùa bỡn như thế, không muốn hình tượng phụ thân uy nghiêm trong cảm nhận bị hủy, cho nên đành làm bộ xem như không thấy, hướng về phía mấy người trẻ tuổi dặn dò “Nhớ rõ chỉ cần tìm được Thương Long huyết ngọc liền tốt, không thể quấy rầy thần thú”

Tuy rằng Thủy Vanh dặn dò như vậy, nhưng mà trên thực tế thần thú lại tốt quấy rầy như vậy sao, đây không phải lần đầu tiên Thủy gia đi tìm Thương Long huyết ngọc, nhưng lại là không có một lần thấy qua thần thú trong truyền thuyết, nói gì đến quấy rầy?

Thần thú luôn luôn đều rất thần bí, trừ phi chính là người nó che chở xảy ra đại sự, bằng không chắc là sẽ không hiện thân, cho nên Thần thú đối với thế nhân mà nói, thì phải là gì đó trong truyền thuyết.

Nguyên bản Thủy Vanh dĩ nhiên là không bằng lòng tính cho Thủy Nhược Vân đi, nhưng mà Thủy Nhược Vân muốn đi theo Thủy Nhược Băng, hắn cũng không tiện nói thêm cái gì, mà Thủy Nhược Hinh cùng Thủy Nhược Vân luôn luôn bất hòa, thấy Thủy Nhược Vân cũng đi, nếu như mình không đi, chẳng phải nói cho người khác mình không bằng Thủy Nhược Vân sao?

Cho nên lập tức liền năn nỉ Long Linh Nhi để cho nàng đi cùng, Long Linh Nhi cũng không có biện pháp với nàng, đành phải đồng ý, nhưng mà nàng lại phái đến hai Ám vệ không đến 20 tuổi, lại dặn dò Thủy Nhược Hàn chiếu cố nàng thật tốt, mới yên tâm.

Đối với lần này, Thủy Vanh chỉ là nhíu nhíu mày, lại cũng không nói gì thêm.

Người khác không biết Thủy Nhược Hinh có Ám vệ đi theo, nhưng mà Thủy Nhược Băng cũng biết đến, có lẽ Thủy Nhược Hàn cũng phát hiện đến, nhìn ra được Thủy Nhược Hàn cũng không thích Thủy Nhược Hinh, Thủy Nhược Hinh tìm hắn nói chuyện, hắn cũng là gương mặt lạnh lùng, thường thường ừ một tiếng.

Tiếp thu được tầm mắt trêu chọc của Thủy Nhược Băng, trong mắt Thủy Nhược Hàn càng thêm một chút không biết làm sao, rất có nhiều người biết Tứ thiếu Phượng thành quan hệ tốt lắm, cho nên hai người cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều.

Đoạn đường ngoại trừ Thủy Nhược Băng, Thủy Nhược Hàn cùng Thủy Nhược Vân, Thủy Nhược Hinh cùng hai cái người lâm thời theo tới, còn có 5 thiếu niên, đều là người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong Thủy gia.

Dọc theo đường đi ngoại từ Thủy Nhược Vân líu ríu với Thủy Nhược Băng, Thủy Nhược Hinh thỉnh thoảng lại tìm Thủy Nhược Vân phiền toái, tất cả mọi người đều không thế nào mở miệng, 5 thiếu niên đều đã đạt tới Ngũ giai, tuổi như vậy liền có tu vi như thế, quả thật không đơn giản, toàn bộ người trẻ tuổi ở Thủy gia liền có vài người tinh anh trong tinh anh như vậy, có thể nói trong tương lai bọn hắn chính là trụ cột Thủy gia to như vậy, kiêu ngạo tự nhiên không thể tránh được, ai cũng không thể nào phục ai.

Bắt quá đối với Thủy Nhược Hàn, trái lại bọn hắn thật ra có chút kiêng kị, tuy rằng Thủy Nhược Hàn chỉ là cao nhất Ngũ gia, nhưng mà vì khoảng cách Ngũ giai đã rất lớn, năm người bọn họ cùng một chỗ, nhiều nhất cũng chỉ có thể cùng Thủy Nhược Hàn đánh ngang tay, cho nên dọc theo đường đi do Thủy Nhược Hàn dẫn đầu bọn họ nhưng thật ra không có dị nghị.

“Ai nha nha… Đây không phải là Lười thiếu trong truyền thuyết sao? Tại hạ chính là chờ đã lâu!”

Thủy Nhược Băng chính là một bên ngủ gà ngủ gật, một bên đi theo người phía trước, nghe đến cái thanh âm khoa trương như thế, không khỏi rút rút khóe miệng, khi nào thì nàng đã trở thành người trong truyền thuyết?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.