Thật vất vả tìm cách cắt được đuôi Lãnh Thiên Lăng, Thủy Nhược Băng mới trở về trong sân nhỏ.
Ai ngờ lúc buổi tối trở về phòng nghỉ ngơi, trong phòng lại xuất hiện khách không mời mà đến, Thủy Nhược Băng lấy tay xoa xoa thái dương, biết ngay là không hề dễ dàng cắt đuôi như vậy, sau đó cũng không thèm quan tâm hắn, đến bên cạnh mép giường ngồi xuống, lấy ra trứng ma sủng ôm, bắt đầu tu luyện.
Lãnh Thiên Lăng không khách khí nằm ở trên giường của nàng, một bên cắn táo, một bên nhìn nàng, càng xem càng vừa lòng.
Tướng mạo, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn non mềm làm cho người ta rất muốn chà đạp một chút, lúc này con ngươi bởi vì từ từ nhắm hai mắt mà mang theo nhè nhẹ mị hoặc trong trẻo, không có cách gì thấy được, trên chóp mũi đáng yêu có chút điểm nhỏ mồ hôi, nhìn qua rất là đáng yêu, không biết là quá mức tập trung, hay là vì hắn đến làm cho nàng bất mãn, làn môi tựa cánh hoa phấn nộn mím chặt, lộ ra một phần nghiêm túc, tuy rằng còn nhỏ, nhưng tướng mạo đã vào loại nhất đẳng, trưởng thành tuyệt đối là yêu nghiệt hơn người.
Khí chất, thanh thuần bên trong lộ ra yêu mị, trên thân luôn có một phần cuốn hút kì lạ, khí chất như vậy, lại ở trên thân của một tiểu hài tử quả nhiên là hiếm thấy, khó có thể tưởng tượng sau này nàng trưởng thành sẽ là loại phong thái nào.
Tu vi, này càng không cần phải nói, ai có thể tại thời điểm bốn, năm tuổi liền đạt tới tứ giai? Hơn nữa xem bộ dáng như vậy, nàng tựa hồ đã đạt đến tứ giai cao nhất, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ đột phá ngũ giai, hắn thật sự rất hoài nghi, nàng thật sự chỉ là tử cấp thiên phú sao? Bất quá hiện tại thiên phú cũng chỉ có bảy cái cấp bậc, đã không thể cao hơn nữa.
Tính cách, hình như là lười đến độ nhân thần cộng phẫn (cả người và thần đều phẫn nộ), nhưng tâm trí tuyệt đối không thua người trưởng thành, không kiêu không nóng nảy, hết thảy tựa như đều nhìn ở trong mắt nàng, tâm tư thông thấu, làm việc ổn trọng, hắn thập phần vừa lòng.
Sau một vài giờ ngắn ngủi quan sát, Lãnh Thiên Lăng đã quyết định mặc kệ như thế nào đều phải đem Thủy Nhược Băng trở thành đồ đệ, đồ đệ hoàn mỹ như vậy, đi ra ngoài sẽ làm rạng mặt rạng mày của hắn, hắn nhất định tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!
Rốt cục Thủy Nhược Băng cũng mở mắt ra, thu hồi trận pháp, ôm trứng ma sủng, có chút không kiên nhẫn nhìn người đang ở trên giường nàng, nhíu mày hỏi, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”
Công phu trong nháy mắt, Lãnh Thiên Lăng đã bay tới trước mặt nàng, liền đưa tay sờ trứng ma sủng trong lòng nàng.
“Tê…”
Thủy Nhược Băng không kịp né tránh móng vuốt của hắn, nhưng thời khắc Lãnh Thiên Lăng vừa sờ trứng ma sủng liền hít một ngụm lãnh khí, nhanh chóng thu hồi tay, sau đó nhìn móng vuốt của mình bị đông lạnh thành băng, rút rút khóe miệng hỏi, “Đây rốt cuộc là cái quái gì?”
Thủy Nhược Băng nhìn móng vuốt đóng băng của hắn có chút giật mình, bất quá cảm thấy có chút hết giận, cười sờ sờ cục cưng trong ngực, vô tội nói, “Không phải là trứng ma sủng sao?”
Kỳ thật nàng thật sự không biết quả trứng này là cái quái gì, chỉ biết quả trứng này rất đặc biệt, đối với nàng vô hại, ôm rất thoải mái, hơn nữa, ôm nó tu luyện có thể làm tăng không ít thực lực.
“Răng rắc…” Một tiếng vang lên, lớp băng trên móng vuốt Lãnh Thiên Lăng vỡ ra, Lãnh Thiên Lăng vẫy vẫy tay, nhíu mày nhìn quả trứng kia, trên mặt trứng sáng bóng ôn nhuận tựa như ngọc thạch, màu bạc cũng không quá chói mắt, lại làm cho người ta lại có cảm giác bị đui mù, cái này rốt cuộc là cái quái gì? Hắn dám khẳng định tuyệt đối không phải cái gì mà trứng ma sủng.
Lãnh Thiên Lăng không chết tâm lại vươn móng vuốt, Thủy Nhược Băng cũng không ngăn cản, đây chính là tự hắn muốn sờ.
“Oa…” Lãnh Thiên Lăng lại lên tiếng kinh hô, chỉ thấy móng vuốt vừa mới bị đóng băng của hắn lúc này một mảnh đen thui, bên trên còn có một làn khói đang nhẹ nhàng bay lên, rõ ràng chính là bộ dạng của móng vuốt bị nướng.
Thủy Nhược Băng ôm cục cưng trong ngực cười đến vui sướng khi thấy có người gặp họa, cục cưng thật sự là làm cho nàng càng ngày càng thích nha!
Giờ này nàng sẽ thường đến sau núi luyện công, nhưng vì nàng đã đến tứ giai cao nhất, lúc này cũng không thể gấp được, tuy rằng trước đây nàng đã từng tu luyện qua, kiếp này tu luyện quả thực rất nhẹ nhàng, nhưng muốn đột phá vách tường chắn giữa các giai, vẫn là cần một cơ hội nhỏ bé mới được.
Lãnh Thiên Lăng trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, sau đó lại cợt nhả hỏi, “Đồ đệ ngoan, ngươi chừng nào thì mới làm đại lễ bái sư a?”
Thủy Nhược Băng ánh mắt lóe lóe, lần này không một ngụm liền cự tuyệt, mà là tựa vào nhuyễn tháp, miễn cưỡng hỏi, “Bái ngươi làm sư phụ có gì ưu việt?”
Lãnh Thiên Lăng lập tức tới góp vui, “Bái ta làm sư đương nhiên là có nhiều ưu việt, trước không nói cái khác, mà là vấn đề an toàn, ngươi phải biết rằng tình huống hiện tại của ngươi rất là nguy hiểm, không kể là tranh cãi ở Thủy gia, nếu như làm cho ba đại gia tộc khác biết ngươi là một thiên tài như vậy, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ cho ngươi an ổn mà trưởng thành sao? Mạng nhỏ của ngươi tùy thời đều có khả năng bị mất, nếu bái ta làm sư vậy sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, ta có thể bảo vệ ngươi!”
Quả thật là rất nhiều chỗ tốt nha, nhưng là…”Ngươi là người Lãnh gia.” Lãnh gia cũng là một trong tứ đại gia tộc ở Ma Linh đại lục.
Đây cũng là nguyên nhân mà Thủy Nhược Băng không để ý đến phần ưu việt đó, một cái Thủy gia đã đủ làm cho người ta rối rắm, nếu thêm một cái Lãnh gia, thật đúng là làm cho người ta đau đầu, cho nên nàng hiện tại không muốn có quan hệ cùng Lãnh gia.
Lãnh Thiên Lăng bừng tỉnh đại ngộ, “Nguyên lai ngươi là lo lắng việc này a! Ngươi yên tâm đi, ta đã sớm bị trục xuất ra khỏi Lãnh gia, ngươi chỉ là đồ đệ của Lãnh Thiên Lăng ta mà thôi, cùng Lãnh gia không có bất cứ quan hệ gì.” Hai mắt hẹp dài trợn to, chờ đợi nhìn Thủy Nhược Băng, tựa hồ không hề cảm thấy việc bị trục xuất ra khỏi gia tộc là có gì mất mặt.
Thủy Nhược Băng nghĩ nghĩ, dừng một chút rồi nói, “Muốn ta bái ngươi làm sư phụ cũng không phải là không thể được, bất quá ta có một điều kiện!”
“Ngươi nói!”
“Ngươi phải cam đoan mẫu thân cùng Vân Nhi được an toàn.” Nàng tuy rằng vô tâm tùy ý, cũng biết thân thủ Tiêu Tiêu rất cao, nhưng là lại lo lắng vạn nhất…, hơn nữa hiện tại tu vi của nàng thật sự rất thấp, căn bản không có cách gì bảo hộ các nàng, đây cũng là nguyên nhân nàng kéo dài thời gian cùng Thủy Vanh đùa bỡn tâm cơ, ở trong Thủy gia, người đó rục rịch còn có thể kiêng kị Thủy Vanh, nhưng là nếu ra khỏi Thủy gia…
“Hảo! Ta nhất định bảo vệ tốt các nàng!”
Được Lãnh Thiên Lăng cam đoan, Thủy Nhược Băng cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức rót một ly trà, đưa cho Lãnh Thiên Lăng, cười nói, “Đa tạ sư phụ.” Trong lòng suy nghĩ, lão nhân hẳn là sẽ không ăn dấm chua đi?
Lãnh Thiên Lăng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly trà, sau đó đem ly trà ném sang một bên, ôm cổ Thủy Nhược Băng ha ha cười lớn, dáng vẻ hưng phấn như vậy giống như chiếm được một tiện nghi thật tốt.
Tiêu Tiêu nghe thấy động tĩnh, lo lắng Thủy Nhược Băng xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới, đẩy cửa ra xem, liền nhìn thấy Lãnh Thiên Lăng đem toàn bộ Thủy Nhược Băng ôm tại trong ngực, lập tức liền đen mặt, người khác không biết, nhưng mà nàng rất rõ ràng, Băng Nhi là nữ nhi, đây không phải là bị sắc lang này ăn hết đậu hủ sao?
“Bùm bùm…” Một trận vang, chỉ thấy Lãnh Thiên Lăng chổng võ nằm trên mặt đất, bên người là mảnh vỡ của ly trà và ấm trà, trước ngực tất cả đều là nước trà còn có mấy trương lá trà, trên mặt còn có một dấu giày thật rõ, lúc này vẻ mặt dại ra, tựa hồ còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà Thủy Nhược Băng lại trợn mắt há hốc mồm, bị Tiêu Tiêu ôm ở trong ngực, thấy bộ dạng của Lãnh Thiên Lăng lúc này, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, nàng vẫn biết mẫu thân rất lợi hại, nhưng nàng không ngờ rằng mẫu thân ôn nhu lại bưu hãn đến như vậy, hiện tại nàng rốt cục đã biết tính tình của Vân Nhi là từ đâu mà có rồi.