“Cư nhiên là mãnh thú hai sao trung giai!”
Giang Thần không dám thở mạnh, mãnh thú hai sao trung giai tương đương với võ giả Phi Thiên cảnh tứ trọng đến lục trọng, tùy tiện một cái hắt xì phỏng chừng cũng có thể giết người.
Ầm ầm !
Hai đại mãnh thú chỉ giằng co một lát bèn xông vào chém giết, trong chốc lát, mặt đất chấn động, cát bay đá chạy.
Năng lực vật lộn của Thanh Hỏa lang kém hơn một chút so với Huyết Văn hổ, bị Huyết Văn hổ dùng một trảo vỗ bay ra ngoài, nó không vội vã xông lên, mà là há to miệng rộng, phun ra một đoàn gió xoáy màu xanh.
Bất quá thực hiển nhiên, Huyết Văn hổ cũng không phải loại hiền lành , đồng dạng há miệng phun ra một vòng sáng đỏ như máu.
Ầm vang !
Gió xoáy màu xanh va chạm vào quả cầu đỏ máu, một vòng gợn sóng lớn khuếch tán ra.
Trận đại chiến này giằng co cả một canh giờ, trong lúc đó, không có bất cứ một đầu mãnh thú dám tới gần, ở Lăng Vân sơn mạch, mãnh thú hai sao trung giai đã xem như mãnh thú cao cấp, mạnh hơn chúng nó không phải không có, thế nhưng trên cơ bản ở sâu trong Lăng Vân sơn mạch.
Ô ô ô ô......
Thanh Hỏa lang đầy người là máu, bị Huyết Văn hổ một ngụm cắn cổ họng, chết thảm đương trường, đương nhiên, Huyết Văn hổ cũng không chịu nổi, không chỉ mù một con mắt, chỗ bụng cơ hồ bị mổ phanh ra, máu tươi ào ào chảy xuống , nhuộm đỏ mặt đất.
Cước bộ lảo đảo , Huyết Văn hổ đi tới tảng đá to ở trung tâm bãi đất trống, ánh mắt Giang Thần cũng cùng chuyển dời đến trên tảng đá này.
“Đây là?”
Giang Thần chú ý tới, một bên tảng đá mọc một cái cây nhỏ cao nửa mét , trên cây treo ba quả trái cây màu xanh biếc.
“Là Bích Nguyệt quả ! dược thảo ba sao đê giai Bích Nguyệt quả !”
Giang Thần vừa nhìn đã nhận ra thân phận của trái cây.
Bích Nguyệt quả ẩn chứa đại lượng thiên địa nguyên khí, mặc kệ là võ giả hay mãnh thú, đều có thể dùng Bích Nguyệt quả gia tăng tu vi, ở trên thị trường, một quả Bích Nguyệt đại khái giá trị một ngàn năm trăm linh thạch thấp kém, ba quả giá trị bốn ngàn năm trăm, mà chỉ cao không thấp, có khi không có mà bán.
“Nguyên lai là vì tranh đoạt Bích Nguyệt quả.”
Giang Thần lúc này mới minh bạch, Thanh Hỏa lang cùng Huyết Văn hổ không phải chém giết vì lãnh địa, mà là bởi vì Bích Nguyệt quả.
Từng bước đi đến một bên Bích Nguyệt quả, Huyết Văn hổ tựa hồ thụ thương quá nặng , thân thể nhoáng lên một cái, đổ gục ở trên mặt đất, thoi thóp.
“Chết?”
Giang Thần cảm thán vận khí của mình quá tốt, không nói bản thân Bích Nguyệt quả, chỉ riêng Huyết Văn hổ cùng Thanh Hỏa lang cũng đáng giá không thiếu linh thạch thấp kém, nếu trong cơ thể có kết tinh thì càng đáng giá .
Không dám chủ quan, Giang Thần nhặt lên một tảng đá ném hướng Huyết Văn hổ.
Bộp một tiếng, đá nện ở trên người Huyết Văn hổ bắn ra, Huyết Văn hổ không chút động tĩnh.
“Hẳn là chết.”
Giang Thần đầu tiên là đi đến một bên Thanh Hỏa lang, kiếm quang chợt lóe, bụng Thanh Hỏa lang bị xé ra, rất nhanh, Giang Thần ở trong cơ thể Thanh Hỏa lang tìm đến một viên kết tinh màu xanh lớn bằng long nhãn, bình thường thì kết tinh mãnh thú hai sao trung giai không sai biệt lắm giá trị hai ngàn linh thạch thấp kém, Giang Thần liều chết, một tháng cũng chỉ có thể kiếm chừng đó linh thạch thấp kém.
Trừ kết tinh mãnh thú, móng vuốt cùng răng nanh của Thanh Hỏa lang cũng rất đáng tiền, dự tính giá trị ba bốn trăm linh thạch thấp kém.
Kế tiếp là Huyết Văn hổ.
Huyết Văn hổ sớm chết hẳn, đáng tiếc là, trong cơ thể Huyết Văn hổ không có kết tinh mãnh thú, răng hổ cùng móng vuốt cộng lại đại khái giá trị năm sáu trăm linh thạch thấp kém.
“Đây chính là Bích Nguyệt quả sao?”
Bích Nguyệt quả lớn bằng trứng gà, toàn thân xanh biếc, ẩn ẩn có ánh sáng màu vàng nhạt lóe ra.
Từ trong lòng móc ra một hộp ngọc, Giang Thần thật cẩn thận tháo xuống Bích Nguyệt quả, bỏ nó vào trong hộp ngọc.
“Tiểu tử, đặt xuống Bích Nguyệt quả, bằng không giết không tha.”
Đang lúc Giang Thần khép lại hộp ngọc, từ trong rừng cây một đám người vọt lại đây, trong đó có một người Giang Thần nhận thức, là Lưu Trường Phong.
Nếu chỉ là một đám võ giả Khí Hải cảnh, Giang Thần cũng không để vào mắt, Giang Thần coi trọng là hai người cầm đầu, hai người này một là lão giả áo đen, một là đại hán huyền bào, khí tức của hai người sục sôi vô cùng, rõ ràng là võ giả Phi Thiên cảnh.
Đại chiến giữa Thanh Hỏa lang cùng Huyết Văn hổ đem đến động tĩnh quá lớn, đám người Lưu Trường Phong cách hơn mười dặm cũng có thể cảm giác được động tĩnh nơi này, thêm có hai đại võ giả Phi Thiên cảnh, đám người Lưu Trường Phong một khắc cũng không dừng chạy lại đây, vừa vặn nhìn thấy Giang Thần đang thu Bích Nguyệt quả.
“Là hắn !”
Lưu Trường Phong nhận ra Giang Thần.
“Trường Phong thiếu gia, ngươi quen hắn à?” Lão giả áo đen hỏi thăm Lưu Trường Phong.
“Chỉ là gặp mặt một lần, không tính quen biết.” Lưu Trường Phong lắc đầu, hướng tới Giang Thần quát lớn nói:“Giao ra trên người tất cả đồ đạc, cho ngươi toàn thi, bằng không ngươi phải chết không có chỗ chôn.”
Sau khi tách ra khỏi đám đệ tử khác của Vân Hải môn, Lưu Trường Phong về tới Lưu gia, lão giả áo đen cùng đại hán huyền bào chính là võ giả Phi Thiên cảnh của Lưu gia.
“Dựa vào cái gì.”
Thu hồi hộp ngọc, Giang Thần chậm rãi nói.
“Chỉ bằng sinh tử của ngươi nắm giữ trong tay chúng ta.”
Đại hán huyền bào thoáng phóng ra một ít khí tức, chân khí cường hãn dao động khiến đá vụn quanh thân phiêu phù lên.
“Phi Thiên cảnh nhị trọng.”
Sắc mặt Giang Thần trở nên khó coi, võ giả Phi Thiên cảnh của Nhất Khí tông rất nhiều, căn cứ khí tức, hắn rất dễ dàng phán đoán ra tu vi của đại hán huyền bào.
“Thứ không phụng bồi.”
Không có bất cứ do dự, thi triển Tùy Phong bộ, Giang Thần lủi ra ngoài tựa như một trận gió.
“Dám trốn ư.”
Huyền Y đại hán hét lớn một tiếng, thân hình chợt lóe, cả người lăng không vút lên.
“Thật nhanh !”
Trong chớp mắt, đại hán huyền bào cách mình đã không đến ba mươi mét, điều này làm cho Giang Thần kinh ngạc một chút.
Cảnh vật hai bên nhanh chóng rút lui, Giang Thần dẫn đầu tiến vào một mảnh rừng nhỏ, Lăng Vân sơn mạch có nhiều rừng cây, lúc này cũng mang đến cho Giang Thần một ít tiện lợi.
Rắc một tiếng !
Một cây đại thụ bị đánh gãy, quyền kình của nam tử mặt sẹo đập lại đây không khác gì một tảng đá to.
“Nếu là Phi Thiên cảnh nhất trọng còn có thể liều mạng, Phi Thiên cảnh nhị trọng không phải ta có thể đối phó .” Hư Vô Kiếm Thể đại pháp đột phá đến cảnh giới tầng thứ nhất, khiến cho thực lực của Giang Thần đại tăng, không hẳn không thể chống lại võ giả Phi Thiên cảnh nhất trọng, thế nhưng muốn chống lại võ giả Phi Thiên cảnh nhị trọng vẫn là quá khó .
Tùy Phong bộ là bộ pháp Hoàng cấp cao giai, ở khu vực bằng phẳng không có trở ngại, tốc độ gấp rút lên đường cực nhanh, trong rừng cây càng là như cá gặp nước.
Đánh gãy từng cây đại thụ, nam tử mặt sẹo càng lúc càng tức giận.
“Tiểu súc sinh, tiếp một chiêu Song Long Xuất Hải của ta.”
Nam tử mặt sẹo bỗng nhiên dừng lại, hắn hít sâu một hơi, hai quyền đầu giống như hai con nộ long ẩn sâu ở trong đại hải, hung mãnh đánh ra.
Rắc rắc rắc !
Trên một đường thẳng tắp, đại thụ phân phân sụp đổ, bằng mắt thường có thể thấy được, hai dòng khí không ngừng xoay tròn như mãng xà một trái một phải, thổi quét về phía Giang Thần.
“Chân khí thật hùng hậu.”
Võ giả Phi Thiên cảnh, trong khí hải ngưng tụ ra xoáy khí, một khi ngưng tụ xoáy khí, lượng chân khí sẽ gia tăng mấy lần, chất lượng cũng sẽ gia tăng mấy lần, trừ đó ra, xoáy khí tồn tại khiến cho võ giả Phi Thiên cảnh có thể lăng không bay vút ngắn ngủi, cái tên Phi Thiên cảnh bởi vậy mà có.
Dưới tình huống bình thường, một danh võ giả Phi Thiên cảnh nhất trọng phổ thông, tùy tiện vung tay là có thể kích sát võ giả Khí Hải cảnh cửu trọng, đứng trước chân khí hùng hậu bá đạo, võ giả Khí Hải cảnh căn bản không hề có lực hoàn thủ.
Tùy Phong bộ của Giang Thần xuất hiện sơ hở, cả người không tự chủ được bị hút về phía dòng khí mãng xà.
Một khi đụng phải dòng khí mãng xà, Giang Thần có thể khẳng định, dù mình không chết, cũng tất nhiên sẽ mất nửa cái mạng.
Rút trường kiếm ra, Giang Thần xoay người vung một kiếm ra ngoài.
Chiêu thứ tư của Lưu Vân kiếm pháp Sất Trá Phong Vân.
Ầm vang !
Kiếm quang bùng nổ, một dòng khí mãng xà trong đó bị chặn ngang chém thành hai đoạn, dòng khí mãng xà còn lại thì cuốn đến chỗ Giang Thần.
Mắt thấy Giang Thần sắp bị cuốn vào, thời khắc mấu chốt, Giang Thần đạp chân lên đại thụ, cả người nương dòng lực lượng này bay xéo ra ngoài, đúng lúc tránh đi dòng khí mãng xà.
“Không thể kháng địch ngay mặt.”
Một phen giao thủ, Giang Thần minh xác biết được, mình không phải đối thủ của đại hán huyền bào.
Tùy Phong bộ thi triển đến cực hạn, Giang Thần lóe trái lóe phải, lại một lần nữa kéo ra cự ly với đại hán huyền bào.
“Làm sao có thể, đây vẫn là võ giả Khí Hải cảnh lục trọng sao?”
Đại hán huyền bào kinh hãi tột đỉnh, chênh lệch giữa Khí Hải cảnh lục trọng cùng Phi Thiên cảnh nhị trọng lớn đến mức khó có thể tin tưởng, dưới tình huống bình thường, hai Khí Hải cảnh lục trọng mới có thể chống lại một Khí Hải cảnh thất trọng, hai Khí Hải cảnh thất trọng mới có thể chống lại một Khí Hải cảnh bát trọng, lấy đó loại suy mà nói, tám Khí Hải cảnh lục trọng mới có thể chống lại một Khí Hải cảnh cửu trọng, mà võ giả Khí Hải cảnh cửu trọng ở trước mặt võ giả Phi Thiên cảnh nhị trọng không khác gì một con chó, tưởng ngược đãi thế nào thì ngược đãi thế đó.
“Tuyệt đối không thể thả hổ về rừng.”
Đại hán huyền bào sợ hãi, hắn rất khó tưởng tượng, tu vi của Giang Thần mà lại tăng lên một hai thì sẽ là loại tình cảnh gì.
Rừng cây tồn tại khiến cho đại hán huyền bào không thể đuổi theo Giang Thần một đường thẳng, luận độ tinh diệu của bộ pháp, hắn kém Giang Thần không thiếu, cự ly giữa hai người vẫn bảo trì ở chừng năm mươi mét.
Rống !
Ngoài vài dặm truyền đến một tiếng thú rống sát khí mười phần.
Mắt Giang Thần sáng lên, hắn chạy vội qua ngọn nguồn của tiếng thú rống.
“Đáng giận.”
Đại hán huyền bào nheo mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi.
Lăng Vân sơn mạch không phải cấm địa một sao, ở trong đây mãnh thú hai sao thường xuyên có thể thấy được, nếu gặp được mãnh thú hai sao đê giai, hắn còn có thể đấu một trận, còn gặp được mãnh thú hai sao trung giai thì ngay cả lực tự bảo cũng không có, càng đừng nói truy sát Giang Thần .
Cự ly vài dặm đối với hai người mà nói, chẳng qua là một lát sau.
Trong tầm mắt, Giang Thần thấy được một đầu Độc Giác báo.
Độc Giác báo, mãnh thú hai sao đê giai, tốc độ cực nhanh, nhanh hơn mãnh thú hai sao trung giai bình thường không ít.
Phát hiện Độc Giác báo, chốc lát Giang Thần vội vàng vận chuyển Liễm Khí quyết, cả người nhảy lên, vọt tới trên một cây đại thụ, sau đó từ một cây đại thụ nhảy đến một cây đại thụ khác để tránh đi tầm mắt của Độc Giác báo, về phần đại hán huyền bào thì không có vận khí tốt như vậy, hắn không có loại công pháp phụ trợ như Liễm Khí quyết này, khí tức quá mức rõ ràng.
Rống !
Độc Giác báo gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt đánh về phía đại hán huyền bào.
“Tiểu súc sinh đáng giận, ngươi sẽ có báo ứng .”
Đại hán huyền bào tức đến độ tam thi thần bạo khiêu, tuy rằng Độc Giác báo không phải mãnh thú hai sao trung giai, nhưng cũng không sai biệt lắm so với mãnh thú hai sao trung giai, bằng thực lực của hắn, nhiều nhất dây dưa một phen với Độc Giác báo, căn bản sẽ không là đối thủ của Độc Giác báo.
Chỉ vài hiệp, đại hán huyền bào đã chật vật không chịu nổi, bị Độc Giác báo làm cho gà bay chó sủa.
“Lưu Nguyên, ta đến trợ ngươi.”
Đúng lúc này, lão giả áo đen cùng với đám người Lưu Trường Phong chạy lại đây, thấy ở dưới công kích của Độc Giác báo, đại hán huyền bào ướt đẫm mồ hôi, lão giả áo đen chợt lóe mình, một chưởng bổ về phía Độc Giác báo.
“Những người khác theo ta đi.”
Lưu Trường Phong thấy được Giang Thần trên đại thụ, vung tay lên, dẫn dắt lâu la đuổi theo.
Đại hán huyền bào vốn muốn nhắc nhở Lưu Trường Phong, thực lực của Giang Thần xa xa siêu việt võ giả Khí Hải cảnh cửu trọng, chỉ là một câu còn chưa nói ra, đã bị Độc Giác báo bức về, tốc độ của Độc Giác báo quá nhanh , hai người liên thủ cũng không áp chế được đối phương, ngược lại còn phải thời thời khắc khắc phòng bị một kích trí mệnh của Độc Giác báo.