[Dịch] Thông Thiên Kiếm Chủ

Chương 2 : Phồn Tinh biến




Trời đã sáng, Giang Thần cũng không đi ngủ mà lấy kiếm đi đến trong viện.

Trong viện có một cây đại thụ, lúc này đã là đầu đông, trên đại thụ, từng mảnh lá cây bay xuống, có đôi khi một mảnh nối liền một mảnh rơi xuống, có đôi khi gió nhẹ vừa thổi là vài chục mảnh lá cùng rơi, ở giữa không trung bay múa.

Rút kiếm ra, Giang Thần tùy ý đâm một kiếm ra ngoài.

Đôi chút tiếng đâm thủng vang lên, trường kiếm của Giang Thần thành một chuỗi giống như xâu nướng thịt, hơn mười cái lá bị kiếm đâm xuyên, cả quá trình như nước chảy mây trôi, không có một tia tạm dừng hay cương ngạnh.

“Tựa hồ nhẹ nhàng rất nhiều.”

Nhắm mắt lại, Giang Thần hồi tưởng một kiếm vừa rồi .

Một kiếm đâm thủng hơn mười cái lá không tính là cái gì, hắn từ lâu đã có thể làm được, thế nhưng quá trình trong đó lại có phân biệt, trong khoảnh khắc đâm thủng lá, Giang Thần có một loại ảo giác, phảng phất thứ tiếp xúc với lá không phải là kiếm, mà là thân thể hắn, làn da hắn.

“Đây chính là cảnh giới nhân kiếm hợp nhất à?”

Nhân kiếm hợp nhất là một cảnh giới Kiếm đạo rất cao, một kiếm thủ, có thể dùng kiếm giống như dùng tay đã rất không tồi , mà nhân kiếm hợp nhất so với nó thì cao hơn một cấp, khi đạt tới một cảnh giới này , người cùng kiếm đã trở thành một thể.

Đương nhiên, nhân kiếm hợp nhất cũng có phân cao thấp, trước mắt Giang Thần bất quá mới kham kham bước vào cửa này, có lẽ chờ hắn tu luyện Hư Vô Kiếm Thể đại pháp đến tầng thứ nhất cảnh giới, là có thể triệt để nắm giữ cảnh giới này, về phần có phải hay không, bây giờ vẫn là ẩn số.

Mở mắt ra, Giang Thần chậm rãi phun ra một hơi trọc khí, càng tu luyện Hư Vô Kiếm Thể đại pháp, hắn càng có thể cảm giác được sự huyền ảo của môn bí pháp này , tăng lên Kiếm đạo cảnh giới chẳng qua là một trong nhiều hiệu quả của Hư Vô Kiếm Thể mà thôi, tinh túy của Hư Vô Kiếm Thể đại pháp vẫn là ở trên ý niệm, ý niệm của con người đôi khi có thể sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, cho dù là một bà lão tay trói gà không chặt, khi ý niệm của nàng đầy đủ kiên định, cũng có thể làm được chuyện mà một tráng hán trưởng thành cũng không làm được, đây chính là sức mạnh của ý niệm .

“Thần ca, không tốt , Đông ca bị người ta đánh.” Két, cửa sân bị người nhanh chóng đẩy ra, một thiếu niên gầy yếu xông vào.

Giang Thần nhìn qua, đối phương là Quách Tử Hạo, so với hắn nhỏ hơn một tuổi, từ khi hắn vừa tới Nhất Khí tông cũng rất sùng bái hắn, hiện tại vẫn không thay đổi.

“Háo tử, từ từ hãy nói, Vương Đông làm sao?”

Háo tử là ngoại hiệu của Quách Tử Hạo, về phần Vương Đông là bạn nối khố của hắn, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.

“Tôn Kiếm Thắng ở trước mặt mọi người chửi bới ngươi, bị Đông ca nghe được, thế là cãi nhau với hắn ,......” Quách Tử Hạo nhanh chóng nói một lần trải qua.

“Đi.”

Xách kiếm, Giang Thần theo sát ở sau Quách Tử Hạo.

Sườn núi, trên một mảnh bình địa rộng mở , đại lượng đệ tử ngoại tông tụ tập ở nơi đó, trung ương bình địa, một thiếu niên cao lớn đạp lên một thiếu niên có tướng mạo phổ thông, thiếu niên bị đạp khóe miệng đổ máu, đầy mặt quật cường.

“Tôn Kiếm Thắng, ngươi có gì đáng đắc ý , nếu khí hải thứ bảy của Giang Thần không thủng, nếu Giang Thần là võ giả Khí Hải cảnh cửu trọng, ngươi dám nói bậy hắn sao?”

Vương Đông phun ra một búng máu, châm chọc nói.

Tôn Kiếm Thắng nhếch miệng cười,“Trên thế giới này không có nếu, huống chi, liền tính khí hải thứ bảy của hắn không thủng, hiện tại cũng không nhất định có thể trở thành võ giả Khí Hải cảnh cửu trọng , ngươi cho rằng mỗi người đều là Cố Thanh Nguyên sư huynh à?”

“Hừ, Cố Thanh Nguyên tính cái gì, hắn chỉ là tiểu nhân ti bỉ lật ngược phải trái, một năm trước, Giang Thần dùng mười kiếm là có thể đánh bại hắn.”

Nói đến Cố Thanh Nguyên, Vương Đông đầy mặt tức giận, tri nhân tri diện bất tri tâm, hắn và Giang Thần đều không nghĩ tới, Cố Thanh Nguyên hóa ra là một người như vậy.

“Ha ha, Giang Thần mười kiếm đánh bại Cố Thanh Nguyên, xem ra Vương Đông này bị Tôn Kiếm Thắng đánh choáng váng, Cố Thanh Nguyên sư huynh nói qua, chẳng sợ Giang Thần tại thời kỳ đỉnh phong cũng không phải đối thủ của hắn.”

“Vốn ta còn có chút đồng tình Vương Đông, hiện tại xem ra, Vương Đông này chính là một kẻ đê tiện, là cá mè một lứa với Giang Thần .”

“Cũng không thể nói như vậy, Vương Đông chung quy là bạn nối khố của Giang Thần, giúp hắn nói chuyện là bình thường .”

“Hừ, vậy hắn cũng không thể vu hãm Cố Thanh Nguyên sư huynh.”

Mọi người nghị luận phân phân, đầu mâu chỉ thẳng Vương Đông cùng Giang Thần.

“Ngươi đều nghe được đi, ngươi cho rằng ai sẽ tin tưởng ngươi?” Tôn Kiếm Thắng khinh thường cười, nói tiếp:“Hôm nay đau khổ này ngươi ăn định, chẳng sợ Giang Thần đến cũng là như thế, không, có lẽ hắn sẽ chịu khổ cùng ngươi, ha ha ha !”

Tôn Kiếm Thắng đắc ý cười to.

Bên ngoài đám người trên một khối bậc thang hơi cao, hai thiếu nữ đứng ở nơi đó, một người mặc áo xanh, ngũ quan tinh xảo, một xinh đẹp như hoa, khí chất linh động.

“Liễu Linh, chúng ta đi thôi, không có gì đáng xem .” Liếc nhìn Vương Đông trên sân , Bích Thanh thần sắc đạm mạc nói.

Liễu Linh đang muốn rời đi, bỗng nhiên, nàng có chút hưng phấn nói:“Bích Thanh, Giang Thần đến đây, có trò hay nhìn.”

“Giang Thần?”

Bích Thanh xoay người nhìn lại, phía sau đám người , Giang Thần cùng Quách Tử Hạo sóng vai đi tới,“Hắn đến đây có ích lợi gì, chẳng lẽ hắn còn có thể đánh bại Tôn Kiếm Thắng, lúc này bất đồng ngày xưa, hắn hiện tại quá yếu, đệ tử ngoại tông có nhiều người mạnh hơn hắn.”

“Bích Thanh, ngươi cũng thật xem thường Giang Thần , nói như thế nào hắn cũng từng là nhân vật phong vân, liền tính phế đi, cảnh giới kiếm pháp vẫn còn.”

“Ngươi nói không sai, đáng tiếc hiện tại Tôn Kiếm Thắng đã là tu vi Khí Hải cảnh bát trọng, cao hơn hắn hai trọng cảnh giới, mà kiếm pháp của Tôn Kiếm Thắng không tính yếu, xếp hạng trên trong đám đệ tử Khí Hải cảnh bát trọng .”

Bích Thanh từ chối cho ý kiến nói.

“Nói cũng phải, trước xem xem thế nào.” Liễu Linh gật gật đầu.

Giang Thần đến, khiến mọi người sôi trào hừng hực.

“Giang Thần đến đây.”

“Không thể tưởng được hắn còn dám tới.”

“Nhìn bộ dáng hắn tựa hồ rất bình tĩnh.”

“Giả vờ chứ gì, phỏng chừng trong lòng đang run rẩy đâu?”

Đối mặt với mọi người châm chọc cười nhạo, Giang Thần mặt không chút thay đổi, tách ra đám người, hắn đi đến giữa sân.

“Tôn Kiếm Thắng, thả Vương Đông.”

Giang Thần bình tĩnh nói.

“Ngươi nói thả thì thả?”

Tôn Kiếm Thắng nghiêng mắt nhìn về phía Giang Thần.

“Thả hắn.”

Giang Thần ngữ khí như trước bình tĩnh, thế nhưng không khí tựa hồ thoáng áp lực một chút.

Tôn Kiếm Thắng vẻ mặt cứng ngắc, ở trên người Giang Thần hắn đã nhận ra một tia sát khí như có như không , dòng sát khí này khiến thân thể hắn rét run, hắn có chút không nghĩ ra được, đối mặt Giang Thần lúc này, vì sao còn có thể có cái cảm giác vô lực như lúc trước.

Hắn rất căm ghét loại cảm giác này.

Phanh một tiếng, sắc mặt Tôn Kiếm Thắng dữ tợn, một cước đá bay Vương Đông ra ngoài,“Giang Thần, tính ngươi giỏi, cư nhiên dám đến.”

“Chúng ta đi.”

Cùng Quách Tử Hạo nâng dậy Vương Đông, Giang Thần xoay người rời đi.

Hư !

Một mảnh tiếng hư vang lên, mọi người cảm giác Giang Thần rất uất ức , bạn nối khố bị Tôn Kiếm Thắng đánh thảm như vậy mà không dám phản ứng gì.

“Ngươi xem đi !”

Bích Thanh đối với Liễu Linh nói.

“Là uất ức chút.”

Liễu Linh có chút thất vọng.

Trong tiếng hư, Tôn Kiếm Thắng cảm giác yên tâm hơn rất nhiều, có lẽ mình thật sự lưu lại bóng ma , muốn tiêu trừ bóng ma, chỉ có đánh bại Giang Thần, mà lúc này là cơ hội tuyệt hảo.

“Giang Thần, có dám chiến với ta một hồi hay không, yên tâm, ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, trong vòng mười chiêu nếu ta chiến thắng không được, liền tính ta thua.”

Giang Thần không có để ý hắn, tiếp tục đi.

Tôn Kiếm Thắng giận dữ, sỉ nhục nói:“Giang Thần, đồ bất lực, cha mẹ ngươi sinh ra kẻ bất lực như ngươi, thuyết minh cha mẹ ngươi cũng là kẻ bất lực.”

“Ngươi nói cái gì?”

Khiến Quách Tử Hạo đỡ Vương Đông, Giang Thần chậm rãi xoay người, ánh mắt băng lãnh.

“Ta nói cả nhà ngươi đều là kẻ bất lực.”

Tôn Kiếm Thắng đầy mặt khiêu khích.

Từng bước trở về trên sân, Giang Thần nói:“Ta nhận khiêu chiến của ngươi , bất quá ta có một yêu cầu, kẻ thua tự vả mình mười cái.”

Tôn Kiếm Thắng không phải đệ tử ngoại tông bình thường , phụ thân hắn là trưởng lão ngoại tông của Nhất Khí tông, ông nội hắn là trưởng lão nội tông, so với đối phương , gia tộc của Giang Thần không tính cái gì, giai đoạn hiện tại, Giang Thần cũng không tưởng tìm phiền toái cho mình, chung quy hắn đã không có aura thiên tài , nếu có aura thiên tài , liền tính hắn giáo huấn Tôn Kiếm Thắng, cao tầng Nhất Khí tông cũng sẽ bảo hắn, đối với thiên tài, Nhất Khí tông vẫn rất trọng thị , huống chi, hắn không hi vọng Vương Đông cùng Quách Tử Hạo nhận đến liên lụy.

“Hảo, một lời đã định, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng nuốt lời.”

“Ta sẽ không nuốt lời, ngược lại là có chút lo lắng ngươi.”

Giang Thần thật đúng là cảm giác Tôn Kiếm Thắng không nhất định có thể thực hiện lời hứa.

“Vớ vẩn, tiếp ta một kiếm.”

Tôn Kiếm Thắng giận dữ, một kiếm công hướng Giang Thần, làm Khí Hải cảnh bát trọng võ giả, cảnh giới kiếm pháp của Tôn Kiếm Thắng cố nhiên không quá cao siêu, nhưng dưới chân khí cường đại duy trì, dù là tốc độ hay lực lượng, đều thập phần đáng sợ, chỉ thấy bạch quang chợt lóe, kiếm của Tôn Kiếm Thắng dĩ nhiên đánh tới Giang Thần trước người.

Hơi hơi xê một bước, Giang Thần dễ dàng tránh đi kiếm đầu tiên của Tôn Kiếm Thắng.

"Trốn nơi nào.”

Cổ tay Tôn Kiếm Thắng vừa chuyển, trường kiếm theo sát sau đó hoành tảo mà ra, kiếm pháp hàm tiếp rất là thông thuận.

Đáng tiếc, bộ pháp của Giang Thần tròn trĩnh không sứt mẻ, hành động phảng phất một luồng gió, nhẹ nhàng tựa hồ không có bất cứ sức nặng.

Liên tục mấy kiếm đánh ra, ngay cả quần áo của Giang Thần Tôn Kiếm Thắng cũng chưa đụng tới, không khỏi cả giận nói:“Giang Thần, vẫn trốn tới trốn lui tính cái gì, ngươi cho rằng là chơi trốn tìm.”

Phốc xuy !

Liễu Linh cười nhạo một tiếng.

Kiếm khách giao chiến, kiếm pháp trọng yếu, bộ pháp đồng dạng trọng yếu, kiếm pháp của ngươi lại lợi hại, ngay cả địch nhân cũng không chạm đến, tương đương không có một chút tác dụng , mà cho dù kiếm pháp của đối phương kém ngươi một bậc, nhưng chỉ cần bộ pháp lợi hại là có thể dễ dàng đánh trúng ngươi, hoặc là khiến tay chân ngươi luống cuống .

Không chỉ là kiếm pháp, bất cứ võ công đều cần phải có bộ pháp phối hợp, bằng không võ công chung quy là chết .

“Ngươi cũng tiếp ta một kiếm.”

Giang Thần vốn định vẫn không ra kiếm, bất quá hiện tại hắn thay đổi chủ ý .

Thương !

Rút kiếm ra, Giang Thần cầm trong tay trường kiếm, một kiếm đâm về phía Tôn Kiếm Thắng, một kiếm này vô cùng đơn giản, lại vô cùng phiền phức, trong lúc trường kiếm rung động, chín đạo hàn tinh liên hoàn lóe ra, một đạo hàn tinh đại biểu một loại quỹ tích công kích, biến hóa công kích, chín đạo hàn tinh giao thác cùng một chỗ, không phải chín biến hóa, mà là chín chín tám mươi mốt biến hóa, chín chín tám mươi mốt biến hóa này lại cho người ta cảm giác tùy thời hòa hợp một thể.

Truy Tinh kiếm pháp, Phồn Tinh biến.

“Đây có vẻ là một chiêu Phồn Tinh biến trong Truy Tinh kiếm pháp.”

Mọi người sợ ngây ra.

Truy Tinh kiếm pháp là kiếm pháp Hoàng cấp trung giai , không coi là kiếm pháp cao thâm gì, chỉ là Truy Tinh kiếm pháp mà Giang Thần thi triển lại bí hiểm như vậy , trong đơn giản lộ ra phức tạp, trong phức tạp lại biểu hiện ra đơn giản thuần túy.

Không ai biết, Giang Thần không chỉ có tu luyện mười môn kiếm pháp Hoàng cấp đê giai , bốn môn kiếm pháp Hoàng cấp trung giai, còn nắm giữ kiếm pháp trụ cột đến cực hạn, kiếm pháp trụ cột là thứ trụ cột nhất trong kiếm pháp, tỷ như đâm, điểm, hất, gẩy, bổ... các biến hóa đơn giản.

Kiếm pháp trụ cột ai ai cũng biết, nhưng rất ít người có thể luyện động tác này đến tiêu chuẩn , mà từ khi Giang Thần học kiếm tới nay, mỗi ngày đều phải luyện mấy lần kiếm pháp trụ cột , hắn cho rằng, ngàn vạn loại kiếm pháp đều diễn biến ra từ kiếm pháp trụ cột .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.