Khi Tu vi đột phá tới Khí Hải cảnh cửu trọng, Giang Thần rốt cuộc quyết định trở về Nhất Khí tông.
Lần này ra ngoài lịch lãm mất gần nửa năm, thu hoạch rất lớn, về phần đột phá Phi Thiên cảnh, không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể làm được, ở bên ngoài chỉ biết lãng phí thời gian.
Chính yếu là, dựa vào Hư Vô Kiếm Thể đại pháp, Giang Thần tự nhận không sợ võ giả Phi Thiên cảnh nhị trọng, kế tiếp hắn chỉ cần tích trữ công lực, thuần hóa chân khí, một hơi đột phá Phi Thiên cảnh là đủ rồi, không cần mượn dùng bất cứ ngoại lực nào.
Mua một con ngựa tốt, sáng sớm, Giang Thần liền rời đi Hắc Thạch thành.
......
Thanh Thạch trấn, một trong những trấn nhỏ quanh Hắc Thạch thành.
Bởi gần Lăng Vân sơn mạch, võ giả vãng lai Thanh Thạch trấn rất nhiều, trong đó không thiếu võ giả Phi Thiên cảnh.
Võ giả từ Nam tới Bắc, một đám tâm huyết mười phần, chỉ cần một lời không hợp là máu tươi năm bước, đối với những võ giả này, Thanh Thạch trấn lười quản, chỉ cần những võ giả này không thương tổn nhân dân Thanh Thạch trấn, tùy bọn họ đánh thế nào cũng được, nếu có võ giả thương tổn thậm chí kích sát nhân dân Thanh Thạch trấn, vậy xin lỗi , binh đoàn hộ vệ của Thanh Thạch trấn không phải ăn chay .
Chạy hai ngày đường, Giang Thần đi đến Thanh Thạch trấn nghỉ chân một chút.
Thanh Thạch tửu lâu, tửu lâu duy nhất ở Thanh Thạch trấn, bên trong tửu lâu tiếng người ồn ào, ăn uống linh đình. Giao ngựa cho điếm tiểu nhị, Giang Thần lên lầu hai, tìm một chỗ kề bên cửa sổ ngồi xuống.
Cơm no rượu say, Giang Thần đang chuẩn bị rời đi.
Ầm vang !
Cửa sổ tầng ba đột nhiên bị chấn phá, cả tửu lâu rung động một chút, ngay sau đó, năm bóng người một trước bốn sau xông ra tửu lâu.
“Bạch tứ gia, ngươi làm nhiều việc ác, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.”
Nói chuyện là nữ tử, thanh âm rất thanh thúy, cũng rất băng lãnh.
“Đệ tử nội tông của Yên Vũ lâu.”
Giang Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, phút chốc đã nhận ra bốn người trong đó, bốn người này chính là đệ tử nội tông của Yên Vũ lâu từng gặp ở Hắc Thạch thành, đệ tử cầm đầu là nữ tử xinh đẹp nọ.
Giờ phút này nữ tử xinh đẹp rút trường kiếm, theo sát một danh hán tử hung ác dừng ở trên con đường cái dùng đá xanh trải thành .
Hán tử hung ác xem chạy không thoát, xoay người cười dữ tợn nói:“Lão tử không phải chưa từng giết đệ tử nội tông của Yên Vũ lâu, hôm nay lại thêm bốn đứa thì thế nào, đương nhiên, ta sẽ không giết ngươi ngay, ta sẽ khiến ngươi khoái hoạt một chút rồi mới chết.”
“Chết đến nơi còn vô sỉ như vậy, xem kiếm.”
Nữ tử xinh đẹp thoáng nhướn mày, thanh kiếm mảnh trong tay vung lên, kiếm quang như mưa to bao phủ hán tử hung ác Bạch tứ gia.
“Kiếm pháp thật lợi hại .”
Giang Thần xem mà cả kinh, kiếm pháp của nữ tử xinh đẹp này rõ ràng đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất , bằng không, kiếm quang sẽ không dày đặc như thế.
“Kiếm pháp là lợi hại, đáng tiếc công lực của lão tử là vô địch .”
Bạch tứ gia quát lớn một tiếng, đá xanh ở dưới lòng bàn chân cùng với bốn phía nháy mắt bùng nổ, một bức khí tường sục sôi chắn ở trước người, chừng ba tấc dày.
Kiếm quang trảm kích trên khí tường, phân phân nổ tung ra.
“Cảnh giới Phi Thiên cảnh lục trọng.”
Nữ tử xinh đẹp thoáng động dung, Phi Thiên cảnh không thể so với Khí Hải cảnh, mỗi tăng lên một trọng cảnh giới, sức chiến đấu đều sẽ tăng rất nhiều, ngoài ra, công pháp mà Bạch tứ gia này tu luyện không giống Hoàng cấp cao giai, tựa hồ là công pháp Huyền cấp đê giai, bằng không, kiếm quang của mình không có khả năng cắt không ra khí tường của đối phương .
“La sư tỷ, chúng ta liên thủ đối phó với hắn.”
Sau lưng nữ tử xinh đẹp, ba danh đệ tử Yên Vũ lâu lên tiếng.
“Các ngươi áp trận, một mình ta đã đủ rồi.”
Lúc nói chuyện , nữ tử xinh đẹp khẽ quát một tiếng, khí tức cuộn lên, đá xanh trải dưới lòng bàn chân tấc tấc tạc nứt, thanh thế tuy rằng không lớn bằng Bạch tứ gia, thế nhưng nếu luận lực phá hoại tinh vi thì lại cao hơn, cùng lúc đó, trên người nữ tử xinh đẹp hiện ra một luồng sóng gợn, sóng gợn như nước, màu xanh biếc.
“Ác đồ, nhận lấy cái chết.”
Nữ tử xinh đẹp một kiếm công hướng Bạch tứ gia, một kiếm này tựa như sóng thần, một hơi oanh thủng khí tường của Bạch tứ gia .
Phốc !
Phun ra một búng máu, Bạch tứ gia hoảng sợ,“Công pháp Huyền cấp trung giai, ngươi là một đệ tử nội tông phổ thông, làm sao có khả năng học được công pháp Huyền cấp trung giai.”
Bình thường, công pháp mà đệ tử nội tông của tông môn ba sao tu luyện đều là Huyền cấp đê giai, chỉ có trưởng lão môn phái cùng với chưởng môn mới có thể tu luyện công pháp Huyền cấp trung giai, về phần công pháp Huyền cấp cao giai, đại đa số tông môn ba sao đều không có.
“Đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Nữ tử xinh đẹp căn bản không cho Bạch tứ gia có cơ hội nói chuyện, một kiếm lại một kiếm công hướng Bạch tứ gia, uy lực mỗi một kiếm đều phảng phất kinh đào hải lãng, mưa to tầm tã.
Ba danh đệ tử Yên Vũ lâu áp trận thấy nữ tử xinh đẹp chưởng khống thế cục, một đám có vẻ thoải mái lên.
“Không hổ là La sư tỷ, chỉ sợ đã tu luyện Bích Thủy Trường Thiên công đến cảnh giới tầng thứ bảy , Yên Vũ lâu chúng ta tu luyện Bích Thủy Trường Thiên công cũng chỉ có đại sư huynh có thể lực áp La sư tỷ một đầu.”
“Còn phải nói, Bích Thủy Trường Thiên công là công pháp Huyền cấp trung giai, tổng cộng chia làm mười tầng, Trường Hà công mà ta tu luyện là công pháp Huyền cấp đê giai, cũng chia mười tầng, nhưng ta mới tu luyện đến cảnh giới tầng thứ năm, căn bản không có cách nào so được với La sư tỷ.”
“La sư tỷ là thiên tài vài thập niên khó gặp của Yên Vũ lâu chúng ta, tự nhiên không phải chúng ta có thể so sánh .”
Tầng hai, Giang Thần xem ở trong mắt nghe vào trong tai, sắc mặt nghiêm nghị, ở bất cứ một tông môn ba sao nào, công pháp Huyền cấp trung giai đều là công pháp thượng thừa, Nhất Khí tông có năm đại công pháp Huyền cấp trung giai, tục truyền Yên Vũ lâu có sáu đại công pháp Huyền cấp trung giai, tuổi của nữ tử xinh đẹp nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám, lại có thể tu luyện một môn công pháp Huyền cấp trung giai đến cảnh giới tầng thứ bảy, ngộ tính quả là cao, để người bội phục.
“Bạch Câu Quá Khích.”
Bạch tứ gia tự giác không phải đối thủ của nữ tử xinh đẹp, thân hình chợt lóe, hóa thành một đạo bạch quang lủi ra ngoài, lại là một môn khinh công cực kỳ nhanh chóng .
“Đi được à?”
Tốc độ của Bạch tứ gia có nhanh đến mấy cũng không thể nhanh hơn kiếm pháp của nữ tử xinh đẹp , chỉ thấy nước mưa bị kiếm quang vẩy ra, lập tức xuyên thủng đùi, đầu vai, phần eo cùng với trái tim của Bạch tứ gia, dư thế kiếm kình chưa tiêu, hiện ra trước mặt Bạch tứ gia.
A !
Một tiếng kêu thảm thiết, Bạch tứ gia ngã xuống từ không trung, rơi trên nóc nhà, không còn khí tức.
“Chúc mừng La sư tỷ chém giết Bạch tứ gia, chúng ta có thể trở về giao nhiệm vụ rồi.” Ba danh đệ tử nội tông của Yên Vũ lâu cười nói.
“Truy tung nửa tháng, rốt cuộc chém đầu gã này.” Nữ tử xinh đẹp như trút được gánh nặng, liếc mắt đánh giá Thanh Thạch tửu lâu bị phá hỏng, nàng lập tức lại nói:“Lâm sư đệ, ngươi lấy chút bạc bồi thường cho lão bản, chúng ta thân là đệ tử Yên Vũ lâu, phải làm việc ngay thẳng công chính.”
Tiền trao đổi giữa các võ giả là linh thạch, mà người thường dùng là bạc và vàng.
“Vâng, La sư tỷ.”
Đệ tử Yên Vũ lâu gọi là Lâm sư đệ móc ra một túi bạc vụn, đi tới Thanh Thạch tửu lâu.
Quay đầu, nữ tử xinh đẹp lại nhìn về phía Bạch tứ gia trên nóc nhà nay đã trở thành thi thể , không chút để ý Giang Thần ở một bên dắt ngựa đi qua .
......
Cự ly mấy ngàn dặm đối với võ giả mà nói không tính quá xa, cưỡi khoái mã, Giang Thần dùng một tuần liền chạy về Nhất Khí tông.
Trên đường lên núi , Giang Thần nghe thấy không thiếu đệ tử ngoại tông đang bàn tán Cố Thanh Nguyên.
“Cố Thanh Nguyên sư huynh thật là quá lợi hại, vừa đột phá tới Phi Thiên cảnh một tháng, liền xông qua tam quan Thiên Nhân lộ, được tông môn ban thưởng một môn công pháp Huyền cấp trung giai Thất Sắc Hàn Băng kiếp, sau đó trong thời gian bốn tháng ngắn ngủi lại tu luyện Thất Sắc Hàn Băng kiếp chỉ có bảy tầng cảnh giới đến cảnh giới tầng thứ tư Lam Băng, dạng thiên phú này, cơ hồ có một không hai ở Nhất Khí tông chúng ta.”
“Còn phải nói, liền tính là tứ sư huynh chân truyền đệ tử, cũng mất trọn một năm thời gian mới tu luyện Thất Sắc Hàn Băng kiếp đến cảnh giới tầng thứ tư.”
“Mười năm trước Nhất Khí tông chúng ta có một Tạ Hiểu Phong, mười năm sau Nhất Khí tông chúng ta lại có một Cố Thanh Nguyên, Nhất Khí tông thật là may mắn.”
“Mau nhìn, là Giang Thần.”
“Ai, đáng tiếc , trước kia hắn cùng Cố Thanh Nguyên sư huynh nổi danh ngang nhau, ít nhiều có chút bản sự.”
“Đó là đồn bậy, cho dù hắn không phế, cũng kém hơn Cố Thanh Nguyên sư huynh một hai bậc.”
Nghe vậy, Giang Thần tự giễu cười, bộ pháp nhanh hơn, đi tới đại điện trên núi.
Đại điện ngoại tông là đại điện chưởng quản toàn bộ sự vụ của ngoại tông.
“Bẩm trưởng lão, Giang Thần đã lịch lãm trở về.”
Mặc kệ là đệ tử ngoại tông hay đệ tử nội tông, ra ngoài lịch lãm đều cần được tông môn cho phép , sau khi trở về cũng phải bẩm báo tông môn đúng lúc.
“Đã về rồi !”
Tháng này thay trực là Lâm trưởng lão, đối với Giang Thần, cả trưởng lão ngoại tông không người không biết không người không hiểu, chung quy lúc trước Giang Thần cũng là một trong những đệ tử nổi tiếng nhất ở ngoại tông.
“Di, ngươi đột phá đến Khí Hải cảnh cửu trọng ?”
Lâm trưởng lão nhìn Giang Thần đánh giá, thần sắc động dung.
“Đúng vậy, trưởng lão.”
Giang Thần gật đầu.
“Tốt, rất tốt, dưới tình huống khí hải thứ bảy bị phế mà ngươi cũng có thể đột phá, xem ra ngươi không cam làm hạng người phổ thông bình phàm.”
“Tuy ta không biết ngươi làm thế nào mà đột phá , thế nhưng vẫn hi vọng ngươi không ngừng cố gắng, tranh thủ đột phá tới Phi Thiên cảnh, trở thành đệ tử nội tông.”
Về lời đồn giữa Giang Thần và Cố Thanh Nguyên, Lâm trưởng lão thoáng nghe thấy, bất quá nói thật, trừ phi đều có nhân chứng vật chứng, bằng không tông môn sẽ không khu trục Giang Thần , nếu Giang Thần không bị khu trục thì hắn vẫn là đệ tử ngoại tông.
“Giang Thần nhất định sẽ cố gắng.”
“Tốt, lịch lãm thời gian dài như vậy, ngươi cũng mệt mỏi , trước hãy đi xuống nghỉ ngơi !”
......
Trong một mảnh rừng trúc ở sườn núi, hai danh đệ tử nội tông đang luận bàn.
Đương đương đương đương !
Thanh âm trường kiếm giao kích liên miên không dứt, cứ như rang đậu vậy.
Hai danh đệ tử nội tông này một là tu vi Phi Thiên cảnh nhị trọng, một là tu vi Phi Thiên cảnh tứ trọng, nhưng cục diện lại không phải là đệ tử nội tông có tu vi Phi Thiên cảnh tứ trọng chiếm ưu thế, ngược lại hắn bị áp chế ở hạ phong, có làm sao cũng không thể cân bằng được cục diện.
“Cố sư đệ, tốc độ tiến bộ của ngươi cũng quá nhanh, hai tháng trước ngươi còn không phải đối thủ của ta, hai tháng sau cư nhiên có thể áp chế ta.”
Bị áp chế ở hạ phong là đệ tử nội tông Trương Khánh, mà đối thủ luận bàn của hắn không phải ai khác, chính là Cố Thanh Nguyên.
Lúc này Cố Thanh Nguyên đã là tu vi Phi Thiên cảnh nhị trọng trung kỳ, trên người kẻ này phát ra khí tức rét lạnh sắc bén, chỗ hắn đến, mặt đất kết sương, thảo mộc đông kết, nơi kiếm quang đến, thân trúc bị chém đứt rơi xuống đất vỡ tan nát.
“Trương sư huynh, ta còn chưa dùng toàn lực ứng phó.”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Cố Thanh Nguyên lộ ra nụ cười.
“Ngươi chưa ứng phó toàn lực, ta cũng chưa ứng phó toàn lực, ai sợ ai.”
Trương Khánh bị kích lên chiến ý, công lực tăng tới cực hạn.
“Trương sư huynh cẩn thận.”
Cố Thanh Nguyên cũng đẩy công lực lên tới cực hạn, trên người tản ra ánh sáng màu lam lạnh lẽo.
Thất Sắc Hàn Băng kiếp, mỗi khi gia tăng một tầng cảnh giới, chân khí liền tinh thuần rét lạnh một phần, đến tầng thứ tư, chân khí chuyển biến thành màu lam, đủ để đông kết khí huyết phế phủ của địch nhân.