[Dịch] Thông Thiên Kiếm Chủ

Chương 12 : Cuộc thi đấu đệ tử ngoại tông




“Giang Thần, hiện tại ngươi đột phá đến cảnh giới Khí Hải cảnh cửu trọng, phỏng chừng ở ngoại tông không có kẻ nào dám chọc ngươi , liền tính là mười đại đệ tử ngoại tông cũng phải cân nhắc.”

Giang Thần đột phá đến cảnh giới Khí Hải cảnh cửu trọng, Quách Tử Hạo cùng Vương Đông rất là cao hứng.

“Hai người các ngươi cũng không kém, đã cảnh giới Khí Hải cảnh bát trọng.”

Giang Thần cười nói.

“Kém ngươi xa, hơn năm tháng trước ngươi vẫn là Khí Hải cảnh lục trọng, hiện tại lập tức biến thành cửu trọng, không lên tiếng thì thôi vừa mở miệng liền bỗng nhiên nổi tiếng.” Vương Đông cảm giác mình lại một lần nữa nhận thức Giang Thần, đối phương không mất đi mũi nhọn, chỉ là tạm thời ẩn tàng mũi nhọn.

Uống một ngụm trà, Quách Tử Hạo nói:“Thần ca, nếu tu vi của ngươi tiến nhanh, không bằng tham gia một chút cuộc thi đệ tử ngoại tông, nghe nói phần thưởng năm nay càng phong phú.”

Hàng năm Nhất Khí tông đều sẽ cử hành một lần thi đấu đệ tử ngoại tông, dùng để xác định mười đại đệ tử ngoại tông, năm trước Cố Thanh Nguyên một hơi trở thành kẻ đứng đầu mười đại đệ tử ngoại tông.

Tham gia cuộc thi đấu đệ tử ngoại tông, phần thưởng cho mười hạng đầu rất nhiều, từ hạng bốn đến hạng mười, thưởng một vạn điểm cống hiến tông môn, đan dược hai sao đê giai Uẩn Khí đan ba viên, hạng hai đến hạng ba, thưởng hai vạn điểm cống hiến tông môn, đan dược hai sao đê giai Uẩn Khí đan mười viên, hạng nhất thưởng ba vạn điểm cống hiến tông môn, đan dược hai sao đê giai Uẩn Khí đan mười viên, đan dược hai sao trung giai Tụ Khí đan ba viên.

“Cuộc thi đấu đệ tử ngoại tông à? Ta sẽ tham gia .”

Giang Thần gật gật đầu, cho dù không vì danh dự của mình, vì phần thưởng, Giang Thần cũng muốn tham gia, chung quy loại cơ hội này một năm mới có một lần.

......

Cuộc thi đấu đệ tử ngoại tông đã sắp tới gần, tuyệt đại bộ phận đệ tử ngoại tông đều đang nỗ lực, hoặc là cố gắng tu luyện võ công, hoặc là cố gắng tăng lên tu vi, hoặc là đi cấm địa một sao tôi luyện năng lực thực chiến, hàng năm vào lúc này, đều là thời điểm ngoại tông bận rộn nhất .

Bất quá tin tức Giang Thần trở về này vẫn truyền đến trong tai không ít người, thực ra Giang Thần trở về cũng không khiến người khác chú ý, chẳng qua là, Giang Thần cư nhiên đột phá đến Khí Hải cảnh cửu trọng, không ai biết hắn làm sao mà đột phá .

Một vài người không tin Giang Thần đột phá đến Khí Hải cảnh cửu trọng, còn cố ý hỏi thăm một chút, kết quả làm cho bọn họ thực giật mình, Giang Thần đích xác đột phá đến Khí Hải cảnh cửu trọng.

“Thật là gặp quỷ , khí hải thứ bảy bị phế cư nhiên còn có thể đột phá, chẳng lẽ hắn có kỳ ngộ gì?”

“Phen này ngoại tông sắp náo nhiệt , tuy Giang Thần làm người không được tốt lắm, kiếm pháp cũng không thể xem nhẹ.”

“May mắn không liên quan đến chúng ta, lấy thực lực của chúng ta , trên cơ bản không có khả năng xâm nhập mười hạng đầu.”

Trong lúc nhàn hạ, một vài đệ tử ngoại tông ghé vào cùng nhau nghị luận phân phân.

“Đột phá đến Khí Hải cảnh cửu trọng à?”

Được đến tin tức này, sắc mặt Bích Thanh rất cổ quái, có hoài nghi, có tức giận, còn có một tia cảm giác nguy cơ nhàn nhạt.

“Hừ, liền tính đột phá thì thế nào, hôm nay khác ngày xưa, tu vi của ta đã là Khí Hải cảnh cửu trọng đỉnh phong, Bích Nguyệt kiếm pháp cũng tu luyện đến cảnh giới đại thành, hươu chết vào tay ai còn chưa biết.”

Nếu đã đi tới ‘Mặt đối lập’ với Giang Thần thì Bích Thanh không trông cậy vào Giang Thần có thể tha thứ nàng, hiện tại ý niệm duy nhất của nàng chính là đánh bại Giang Thần, khiến đối phương biết, nàng giờ đây đã không phải nàng lúc trước, không phải cô gái ngưỡng mộ hắn lúc trước.

Bích Thanh là kiêu ngạo , người kiêu ngạo như nàng không có khả năng đi nhận sai.

“Sắp biến thiên rồi.”

Đây là ý niệm đầu tiên của Liễu Linh sau khi nhận được tin tức, nàng không giống nhau với Bích Thanh, tính cách của nàng luôn luôn không háo thắng tranh cường, cho nên nàng sẽ không sùng bái Giang Thần, sẽ không đi sùng bái Cố Thanh Nguyên, bất quá như vậy không có nghĩa là nàng không mang lòng tiến tới, trong mắt nàng, vô tranh tức là đại tranh.

Khả năng bởi vì nguyên nhân tính cách, nàng xem người toàn diện hơn Bích Thanh rất nhiều, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thanh Nguyên cùng Giang Thần, nàng ẩn ẩn biết, hai người này tương lai nhất định là nhân vật phong vân, đáng tiếc, một ngọn núi không thể có hai con hổ, hai người này sớm hay muộn cũng sẽ quyết liệt.

“Giang Thần, để ta xem xem, ngươi là loại người thế nào !”

Nhắm mắt lại, Liễu Linh tiếp tục dốc lòng tu luyện.

Trong một mảnh sân ở phần dưới của sườn núi, một đệ tử ngoại tông có vóc dáng mạnh mẽ, ánh mắt hung ác có sát khí đang luyện kiếm.

Người khác luyện kiếm đều là luyện kiếm với không khí, hắn luyện kiếm lại là dùng vật sống, trước người hắn có một lồng chim cỡ lớn, giờ phút này cửa lồng đang mở ra, từ trong lồng sắt số đông chim chóc bay ra, hướng tới bốn phương tám hướng bay loạn, vô cùng lộn xộn.

Phốc phốc phốc phốc phốc......

Máu me bắn tung toé đầy trời, từng con chim bị bổ ra, bị đâm thủng, không có một con nào lọt lưới.

Mười lần hô hấp trôi qua, trên trăm con chim đều bị kích sát, sát khí nồng đậm tràn ra.

“Giang Thần, một kẻ đáng thương mà thôi, muốn trở mình, còn phải hỏi một chút kiếm của ta có đáp ứng hay không.”

Người này gọi là Hách Thắng Thiên, xếp hạng thứ hai trong mười đại đệ tử ngoại tông.

Cuộc thi đấu năm ngoái, hắn lấy một chiêu bại bởi Cố Thanh Nguyên, bỏ lỡ vị trí đệ tử đứng đầu ngoại tông.

......

“Không ngờ dược hiệu của Huyễn Tinh thảo lại hạ thấp đến mức này.”

Trở về tông môn, Giang Thần không quên lợi dụng Huyễn Tinh thảo tu luyện Hư Vô Kiếm Thể đại pháp, có một trăm hai mươi khối linh thạch hạ phẩm, Giang Thần tùy tiện cầm ra hai mươi khối linh thạch hạ phẩm liền từ cống hiến đại điện hối đoái một vạn điểm cống hiến tông môn, mà một cây Huyễn Tinh thảo vỏn vẹn chỉ mất ba trăm điểm cống hiến tông môn.

Giang Thần hiện tại, tạm thời đã không thiếu điểm cống hiến tông môn .

Bất quá dược hiệu của Huyễn Tinh thảo lại khiến hắn giật mình, dĩ vãng, khi hắn dùng một cây Huyễn Tinh thảo, dược hiệu ít nhất có thể duy trì liên tục bốn năm canh giờ, thế nhưng hiện tại, một cây Huyễn Tinh thảo vỏn vẹn chỉ có thể duy trì liên tục thời gian uống một một chén trà, phải biết đây là trực tiếp dùng, nếu có người dùng Huyễn Tinh thảo luyện chế khói mê để đánh lén Giang Thần, phỏng chừng hiệu quả càng thêm cực kỳ bé nhỏ, thậm chí không có hiệu quả.

“Cũng phải, Hư Vô Kiếm Thể đại pháp của ta đã đột phá đến cảnh giới tầng thứ nhất, có đặc tính miễn dịch mạnh mẽ đối với Huyễn Tinh thảo , xem ra về sau phải dùng thực vật gây ảo giác hai sao cao giai thậm chí ba sao đê giai để tu luyện Hư Vô Kiếm Thể đại pháp .”

Hư Vô Kiếm Thể đại pháp là căn bản của Giang Thần, Giang Thần không có một tia lơi lỏng.

......

Thời gian trôi nhanh, cuộc thi đấu đệ tử ngoại tông bắt đầu.

Một ngày này, tia nắng đầu tiên vừa xuất hiện nơi chân trời, ở trên quảng trường ngoại tông không khí đã trở nên ồn ào huyên náo.

Không ngừng có trưởng lão ngoại tông và đệ tử ngoại tông chạy tới quảng trường.

Quảng trường ngoại tông dùng Hắc Thiết thạch cứng rắn trải thành, võ giả Phi Thiên cảnh nhất trọng rất khó mà phá hỏng, phỏng chừng võ giả Khí Hải cảnh cũng không có khả năng để lại dấu vết trên quảng trường này.

Theo thời gian trôi qua, đệ tử ngoại tông chạy tới càng ngày càng nhiều, số lượng gần một ngàn.

Đương nhiên, chân chính tham gia thi đấu cũng chỉ chừng một trăm người, cuộc thi đấu này không phải là mọi người đều có thể tham gia, tu vi tất yếu đạt tới cảnh giới Khí Hải cảnh cửu trọng, bằng không, thực lực có cao cũng không đủ tư cách.

Chờ thật lâu, rốt cuộc trưởng lão chủ trì trận đấu đệ tử ngoại tông đã đến, cư nhiên là Tôn Kiếm Nhạc - phụ thân của Tôn Kiếm Thắng.

Vương Đông nhướn mày,“Hỏng, là trưởng lão ngoại tông Tôn Kiếm Nhạc.”

“Trước mắt bao người, hắn không đến mức nhằm vào Giang Thần chứ?”

Quách Tử Hạo chần chờ nói.

Giang Thần lắc đầu,“Không cần lo lắng, ở trước thực lực tuyệt đối, bất cứ nhân tố bất lợi đều chỉ là mây khói.”

Giang Thần có tự tin tuyệt đối, thậm chí đối với hắn mà nói, cuộc thi đấu này chẳng có ý nghĩa gì, duy chỉ phần thưởng là đáng giá mà thôi.

“Giang Thần.”

Ánh mắt của Bích Thanh dừng ở trên người Giang Thần, môi hơi hơi mím chặt.

“Đều là hạng tép riu, không chịu nổi một kích.”

Khoanh tay trước ngực, Hách Thắng Thiên nhắm hai mắt lại.

Nửa canh giờ trôi qua, Tôn Kiếm Nhạc cao giọng nói:“Cuộc thi đấu đệ tử ngoại tông chính thức bắt đầu, quy tắc giống như trước, đầu tiên là vòng đấu loại, sau đó là vòng đấu chính.”

Nghe vậy, toàn trường yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Đằng hắng, Tôn Kiếm Nhạc nói tiếp:“Vòng đấu loại, mỗi tổ chỉ có hai người được đi vào vòng sau, như vậy, đầu tiên là tổ thứ nhất thi đấu.”

Đại khái có một trăm người tham gia thi đấu, chia thành mười tổ, nguyên mười đại đệ tử ngoại tông là tuyển thủ mầm móng ở từng tiểu tổ, bởi Cố Thanh Nguyên tấn chức thành đệ tử nội tông, mười đại đệ tử ngoại tông thiếu một người, chỗ trống do một đệ tử ngoại tông có thanh danh vang dội thế vào.

Không bao lâu, tổ thứ nhất bắt đầu thi đấu, Giang Thần là tổ thứ bảy, tạm thời còn chưa tới phiên hắn lên sân.

Tuyển thủ mầm móng ở tổ thứ nhất là Hách Thắng Thiên, trận đầu thi đấu của hắn khiến vạn người chú ý, chẳng qua quá trình rất nhanh, bởi vì hắn chỉ điểm một kiếm.

Mười người đấu loại chung quy không có khả năng duy trì trong thời gian quá dài, cuối cùng trong tổ thứ nhất kẻ tiến vào vòng đấu kế tiếp chính là Hách Thắng Thiên và một đệ tử ngoại tông tên là Hoắc Bá.

Tổ thứ hai, tổ thứ ba......

Bất tri bất giác, tổ thứ sáu kết thúc thi đấu.

Tuyển thủ mầm móng của tổ thứ bảy gọi là Đường Lâm, hắn nhìn thoáng qua Giang Thần, trên mặt mang theo sắc lạnh, người khác sợ Giang Thần, nhưng hắn không sợ, hắn sẽ đánh bại Giang Thần ngay trước mặt mọi người.

“Tổ thứ bảy Giang Thần gặp Triệu Phi.”

Một trận tiếp một trận thi đấu bắt đầu, một trận lại một trận thi đấu kết thúc, không đợi bao lâu, Giang Thần nghe thấy tên của hắn.

“Giang Thần, danh tiếng của ngươi rất lớn, bất quá thi đấu cũng không phải so danh khí mà là so thực lực chân thật.”

Võ giả Khí Hải cảnh cửu trọng có ngạo khí của mình, dù cho đối thủ là Giang Thần kẻ từng nổi danh trước đây, Triệu Phi cũng không khiếp đảm, ngược lại tràn ngập chiến ý.

Giang Thần không đáp, lẳng lặng nhìn đối phương.

“Tật Phong kiếm.”

Xem Giang Thần lười để ý mình, Triệu Phi giận dữ, rút kiếm ra, kiếm pháp Hoàng cấp cao giai Tật Phong kiếm công hướng Giang Thần.

Kiếm như gió, gió như kiếm.

Tật Phong kiếm không có hoa chiêu gì, thuần túy lấy mau thủ thắng, là kiếm pháp khoái kiếm ít có trong số kiếm pháp Hoàng cấp của Nhất Khí tông.

Mọi người nhìn về phía Giang Thần, bọn họ muốn xem xem, Giang Thần là mặt trời sắp lặn, sáng lạn trước hoàng hôn, hay là chân chính quật khởi.

Sắc mặt Giang Thần không biến, mang theo một tia đạm mạc.

Thương !

Rút kiếm ra, Giang Thần tung ra một kiếm mà trước đây hắn luyện tập hàng trăm ngàn lần, kiếm pháp trụ cột • đâm.

“Ngươi thua.”

Kiếm của Giang Thần chỉ ngay cổ họng Triệu Phi, thản nhiên nói.

Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán, đồng tử của Triệu Phi phóng to, tràn ngập sợ hãi, trong nháy mắt đó, hắn cảm nhận được hương vị tử vong, kiếm pháp của đối phương đã thoát ly khỏi sự trói buộc của chiêu thức, đơn giản, trực tiếp, chí mạng, giống như rắn độc ngủ đông, không ra kiếm thì thôi, ra kiếm tất chí mạng.

“Kiếm pháp thật đáng sợ.”

Không ít người sợ hãi than, Triệu Phi không xem như kẻ yếu, trong số những võ giả Khí Hải cảnh cửu trọng ở ngoại tông, coi như là trung đẳng, nhưng dưới tình huống đối phương thi triển Tật Phong kiếm, cư nhiên cũng không ngăn được một kiếm của Giang Thần, có thể nhìn ra được, kiếm của Giang Thần nhanh hơn cả đối phương, ngoài ra, cũng ác hơn, chuẩn hơn.

“Cư nhiên tu luyện kiếm pháp trụ cột đến mức này.”

Không phải trong nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo, ở đây trừ đệ tử ngoại tông, còn có trưởng lão ngoại tông đang xem cuộc chiến.

Kiếm pháp trụ cột có lẽ không có uy lực gì lớn lao, nhưng không có nghĩa là kiếm pháp trụ cột không có tác dụng, nếu chân chính tu luyện kiếm pháp trụ cột đến mức tận cùng, mỗi một kiếm dùng ra, đều là lộ tuyến tốt nhất, phát lực tốt nhất, thời cơ tốt nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.