[Dịch] Thốn Mang

Quyển 5 - Côn Luân tiên cảnh-Chương 23 : Cẩu Thí Bất Thị




Minh Nguyên vừa nghe thấy bèn lập tức nói với Tằng Ngạn:

- Sư điệt, ngươi hãy nói qua tình huồng ở đây cho các vị đạo hữu nghe một chút!

Minh Nguyên vừa mới đến, bản thân hắn cũng không rõ sự tình nơi đây, hắn chỉ là vừa nghe Tằng Ngạn nói qua một chút mà thôi. Hơn nữa, khi hắn đến thì vừa khéo lại là lúc Lý Dương tấn công Tằng Ngạn, trong lòng liền lập tức cho rằng là đối phương không đúng.

Điều quan trọng nhất là Nguyên Minh vốn đã ghét sẵn Tinh Cực tông, cho nên, khi nhìn Lý Dương lão đã có ác cảm rồi.

Tằng Ngạn nghe lệnh của sư thúc mà lập tức quay qua các tu chân giả hoặc đang đứng, hoặc đang ngự kiếm xung quanh mà nói:

- Chư vị đạo hữu, đệ tử của Thượng Thanh cung ta đã phát hiện ra nơi này có thiên địa kỳ trân xuất thế cho nên bèn lập tức phát ra tín hiệu rồi tìm kiếm quanh dãy núi này. Nhưng vị đạo hữu của Tinh Cực tông này…

Tằng Ngạn nói đến đây lập tức hướng ánh mắt sang phía Lý Dương, hắn đã đạt tới Độ Kiếp tiền kỳ, tuy Lý Dương có đao mang, công kích lực cũng tương đương với hắn, nhưng Tằng Ngạn vừa rồi đã giao thủ với Lý Dương, biết rằng Lý Dương cũng chẳng có thực lực đủ để làm hắn chân chính bị thương được.

Huống chi xung quanh còn có mấy trăm tu chân giả, hắn tin là Lý Dương sẽ không dám động thủ.

Tằng Ngạn thản nhiên đi đến trước mặt Lý Dương, rồi nhìn Lý Dương và nói tiếp:

- Vị đạo hữu Tinh Cực tông này chậm hơn chúng tôi một bước, nhưng vận khí của y cũng khá tốt, tuy chúng tôi tìm được trước một chút, nhưng khi vừa mới phát hiện ra đóa Hạnh Linh Thất Sắc hoa này thì y cũng phát hiện ra. Nhìn thấy Hạnh Linh Thất Sắc hoa, có thể là do tâm cảnh tu vi của vị đạo hữu Tinh Cực tông này chưa đủ nên lòng tham nổi lên, muốn ra tay cướp đoạt.

Dứt lời, Tằng Ngạn làm ra vẻ rất phẫn nộ mà nhìn Lý Dương.

Vu khống!

Không ngờ hắn lại vu khống ngược lại cho mình, Lý Dương hít sâu một hơi, áp chế sự phẫn nộ trong lòng xuống. Hắn cũng biết, nếu bây giờ mình tấn công thì sẽ có hàng trăm tu chân giả chứng kiến, khi Tinh Cực tông đến thì mình cũng sẽ rơi vào thế hạ phong.

- Mọi người cũng đều biết đó, uy lực đao mang của Tinh Cực tông rất lớn!

Tằng Ngạn làm ra bộ dạng "ta vô tội", tựa hồ như hắn là kẻ bị thiệt hại vậy, trên tay vẫn nắm đóa Hạnh Linh Thất Sắc hoa vốn thuộc về Lý Dương.

- May mà hai vị sư đệ và sư thúc đã đến kịp, nếu không có sư thúc thì có lẽ ta đã bị thương dưới đao mang của y rồi!

Dứt lời Tằng Ngạn cung kính quay sang đa tạ Nguyên Minh.

Minh Nguyên trưởng lão lập tức nói:

- Đích xác, nếu không phải ta kịp thời ngăn cản vị đạo hữu Tinh cực tông này thì Tằng Ngạn sư điệt đã thụ thương rồi, điểm này ta có thể đảm bảo.

Đám tu chân giả xung quanh lập tức có không ít người tin vào lời nói của Tằng Ngạn, hơn nữa từ khi mọi người đến đây Lý Dương chưa hề lên tiếng, điều này càng tăng thêm sự nghi ngờ của họ với hắn.

Nhất thời hàng trăm cặp mắt của đám tu chân giả đổ dồn vào Lý Dương, hắn đương nhiên là cảm nhận được điều này, khuôn mặt nhất thời trở nên rất khó coi.

Tằng Ngạn lập tức nói tiếp:

- Chắc các vị đạo hữu cũng đã hiểu ra mọi chuyển rồi, chiếu theo quy củ thì Hạnh Linh Thất Sắc hoa phải thuộc về Thượng Thanh cung. Vị đạo hữu Tinh Cực tông này không ngờ lại nổi lòng tham muốn tranh đoạt bảo vật, thậm chí còn muốn đả thương người khác, sự tình đã rất rõ ràng, bất quá Thượng Thanh cung chúng ta cũng không tính toán với y, chuyện này ta chỉ nói lại với Ảo Quang chân nhân thôi.

Tằng Ngạn ra vẻ rất độ lượng, không thèm tính toán.

Đám tu chân giả xung quanh ngầm gật gật đầu, Thượng Thanh cung không hổ là môn phái số một, quả nhiên có khí độ của đại môn phái.

Lúc này trong lòng Lý Dương nộ hỏa bốc lên ngùn ngụt.

Hạnh Linh Thất Sắc hoa của mình bị hắn cướp đoạt, không ngờ tên thối tha này lại vu khống hắn.

- Các vị, vị Thượng Thanh cung đệ tử này cũng chỉ là một phía thôi, ai làm chứng cho lời nói của hắn? Lúc đó chỉ có hai người bọn ta ở đây, hắn chẳng qua là tùy tiện nói dối, lẽ nào có thể coi là thật sao?

Lý Dương hỏi ngược lại.

Tằng Ngạn lập tức ngắt lời hắn:

- Đúng vậy, khi đó chỉ có ta và ngươi. Nhưng ta là đệ tử của Thượng Thanh cung, thanh danh của Thượng Thanh cung ta bấy lâu nay mọi người đều biết, lẽ nào ta lại nói dối?

Tằng Ngạn nhìn Lý Dương cười giễu cợt. Hiển nhiên ý của hắn là “lẽ nào mọi người lại không tin đệ tử của Thượng Thanh cung mà đi tin tên đệ tử của Tinh Cực tông ngươi sao?”

- Hừ, đóa Hạnh Linh Thất Sắc hoa này vốn là do nghĩa phụ của ta Tiêu Diêu tán nhân canh giữ mấy ngàn năm nay, đệ tử Thượng Thanh cung các ngươi sao lại ti bỉ như vậy, đúng là đã khiến ta phải khinh thường!

Lý Dương lạnh lùng nhìn mấy người Tằng Ngạn nói.

- Tiêu Diêu tán nhân? Tiêu Diêu tán nhân là ai? Sao ta chưa từng nghe qua nhỉ?

Tằng Ngạn cười ha hả nói.

Việc này cũng không thể trách Tằng Ngạn được, Tiêu Diêu tán nhân mấy ngàn năm không ra ngoài, cho dù là các Đại Thành kỳ cao thủ hiện nay có lẽ cũng không biết tới chuyện của Tiêu Diêu tán nhân, dù sao thì uy phong của Tiêu Diêu tán nhân cũng là chuyện từ chín nghìn năm trước rồi.

Chín ngàn năm!

Có lẽ cũng chẳng còn bao nhiêu người nhớ được.

Tại đây hiện giờ có vài trăm tu chân giả, cũng có một vài cao thủ, nhưng bọn họ cũng chỉ mới tu luyện vài trăm năm mà thôi, chuyện của chín nghìn năm trước thì ai biết được chứ? Bất quá, có một người đã nhớ lại rồi!

- Tiêu Diêu tán nhân?

Nguyên Minh chợt nhớ tới một người, một người mà năm xưa khi lão vừa bắt đầu tu luyện đã được nghe đại trưởng lão trong tông phái nói qua, đó là một đại nhân vật trong truyền thuyết.

- Nếu như người đó vẫn còn sống, công lực có lẽ cũng phải tương đương với tán tiên vượt qua chín lần thiên kiếp rồi.

Trong lòng Nguyên Minh không khỏi run lên, nếu tên Tinh Cực tông đệ tử trước mặt thực sự là nghĩa tử của Tiêu Diêu tán nhân thì chuyện này sẽ trở nên phiền toái rồi. Đương nhiên, Thượng Thanh cung cũng vị tất đã sợ Tiêu Diêu tán nhân, chỉ là họ không muốn kết thù với một đại nhân vật như thế mà thôi.

- Tinh Cực tông đạo hữu, ngươi nói Tiêu Diêu tán nhân là nghĩa phụ của ngươi? Ta hỏi ngươi, vì sao Tiêu Diêu tán nhân lại không có mặt ở đây?

Nguyên Minh hỏi.

Tằng Ngạn sửng sốt:

- Lẽ nào thật sự có Tiêu Diêu tán nhân sao?

- Nghĩa phụ ta đã rời khỏi đây ba ngày trước, vài ngày sau người sẽ quay lại.

Lý Dương lạnh lùng nói.

Nguyên Minh nghe vậy chỉ mỉm cười.

Lý Dương lập tức nói tiếp:

- Có phải là ngươi không tin? Phía trước sơn cốc có một tòa Tiêu Diêu động phủ, điều đó có thể chứng minh Thất Sắc Hạnh Linh hoa chính là của nghĩa phụ ta, Tiêu Diêu tán nhân.

Nhất thời đám người tu chân giả xung quanh cũng lên tiếng:

- Đúng vậy, phía trước sơn cốc quả thực có Tiêu Diêu tiên phủ.

Nguyên Minh nghe vậy càng cười to hơn, đoạn nói:

- Không ngờ Tinh Cực tông đạo hữu lại ăn nói một cách hoang đuờng như vậy! Ta hỏi ngươi, đóa Hạnh Linh Thất Sắc hoa cả vạn năm mới nở hoàn toàn, tại sao trước ngày nó hoàn toàn nở ba ngày, Tiêu Diêu tán nhân lại rời đi? Ta hỏi mọi người, nếu là mọi người, đóa Hạnh Linh Thất Sắc hoa đã sắp nở hoàn toàn, mọi người đã đợi cả mấy nghìn năm, khi chỉ còn có ba ngày, mọi người có rời đi không?

Tất cả đám tu chân giả đều hiểu rõ.

Đúng vậy a, đã chờ đợi cả mấy nghìn năm, khi chỉ còn có ba ngày thì lại rời đi, ai có thể tin được chứ?

- Tinh Cực tông đạo hữu, ngươi quả nhiên lợi hại, không ngờ lại dám lừa gạt ta, nói rằng mấy ngày tới Tiêu Diêu tán nhân sẽ trở về có phải là để uy hiếp ta không? Còn về Tiêu Diêu tiên phủ, hừ hừ, ta nghĩ là ngươi đã phát hiện ra cái Tiêu Diêu tiên phủ này, bây giờ nhớ đến nên đem ra để lừa gạt bọn ta phải không?

Nguyên Minh lớn tiếng trách cứ.

Càng ngày y càng cho rằng phán đoán của mình là chính xác.

Theo y, Lý Dương đã phát hiện ra tòa động phủ này, sau đó đem ra nói dối. Nhưng Lý Dương nói Tiêu Diêu tán nhân đã đợi cả mấy nghìn năm, ba ngày cuối cùng thì lại rời đi, đây chính là chỗ sơ hở, vừa nghe cái là Nguyên Minh đã phát hiện ra ngay.

- Tinh Cực tông đạo hữu, ngươi còn muốn nói gì không?

Nguyên Minh trách hỏi.

Tất cả tu chân giả xung quanh đều đứng về phía Nguyên Minh.

Lý Dưong chỉ đành cười khổ, không lẽ lại đi nói cho mọi người biết mộ phần người yêu của nghĩa phụ bị đào bới? Những lời như vậy hắn chẳng nói ra nổi.

- Mấy vị đạo hữu Thượng Thanh cung a, chuyện hôm nay đến bước này cũng chỉ vì tham lam mà ra. Sau này có chuyện gì xảy ra thì ta không bảo đảm đâu đó!

Lý Dương cười lạnh nói, hắn cũng đã bóp nát ngọc bội truyền tấn thông báo cho Tiêu Diêu tán nhân rồi.

Tằng Ngạn biến sắc nói:

- Ngươi dám đứng trước mặt bao nhiêu người mà uy hiếp Thượng Thanh cung sao!

- Tin hay không thì tùy ngươi, hy vọng sau này các ngươi đừng hối hận!

Lý Dương cười lạnh rồi nói tiếp:

- Mau tránh ra cho ta, chó khôn không cản đường!

"Chó khôn không cản đường", bao nhiêu bực dọc của Lý Dương đều dồn hết vào trong đó.

Tằng Ngạn sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, hắn là ai chứ? Tằng gia tại Thượng Thanh cung có địa vị rất cao, ở Thượng Thanh cung cũng chẳng có ai dám chửi hắn. Với địa vị ở Thượng Thanh cung của hắn, khi ra ngoài cũng chẳng có ai dám không nể mặt chứ đừng nói là mắng chửi!

Điều quan trọng nhất là... Lý Dương đứng trước mặt mấy trăm tu chân giả mà quang minh chính đại chửi hắn.

Đứng trước mặt hắn mà chửi hắn!

- Ngươi không tránh đường? Được, ta cũng chẳng so đo với ngươi!

Thân hình Lý Dương lóe lên tựa như muốn đi qua bên cạnh, Thượng Thanh cung cướp thì cũng đã cướp rồi, đợi Tiêu Diêu tán nhân về rồi hãy nói, dù sao Thượng Thanh cung này cũng vẫn chưa có biện pháp nào để luyện chế Hạnh Linh Thất Sắc hoa.

Tằng Ngạn thân hình cũng lóe lên và chặn ngay trước mặt Lý Dương.

- Muốn chạy sao? Mắng chửi đệ tử của Thượng Thanh cung cũng là mắng chửi Thượng Thanh cung, vừa bắt đầu đã muốn cuớp đoạt Hạnh Linh Thất Sắc hoa, giờ lại còn muốn chạy, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy? Chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể tùy ý vũ nhục Thượng Thanh cung ta sao?

Phi kiếm của Tằng Ngạn xuất ra và lượn lờ trên đầu hắn.

- Muốn động thủ?

Lý Dương cười lạnh.

Trần Tâm, Trần Danh cũng tiến lên ngăn cản trước mặt Lý Dương.

Tằng Ngạn lớn tiếng nói:

- Các vị đạo hữu đều đã nhìn rõ rồi đó, chuyện hôm nay là thế nào chứ, ngay từ đầu kẻ này đã muốn cướp đoạt Hạnh Linh Thất Sắc hoa, sau cướp đoạt không thành lại còn muốn đả thương người khác, khi sư thúc xuất hiện hắn lại còn dám đem lời gian trá ra mà lừa gạt mọi người. Sau đó bị sư thúc khám phá ra thì lại mắng chửi ta là heo chó! Một tên hiểm ác như vậy sao có thể dễ dàng tha được chứ? Thượng Thanh cung ta phải thay mặt sư phụ ngươi bắt ngươi lại mà dạy dỗ ngươi cho tốt mới được!

- Thay ai bắt chứ? Ta là đệ tử Tinh Cực tông, xem Thượng Thanh cung các ngươi dựa vào cái gì, dạy dỗ ta như thế nào nào? Hừ hừ!

Lý Dương cười lạnh một trận.

Lý Dương mắt nhìn ra khắp các tu chân giả xung quanh.

Lúc này, theo thời gian trôi qua, các tu chân giả xung quanh càng ngày càng nhiều, bây giờ đã lên tới cả ngàn người, những tu chân giả đến sau nghe những tu chân giả đến trước kể lại thì đều biết được khá rõ những chuyện đã xảy ra.

Đương nhiên, đa phần đám tu chân giả này đều cho rằng Lý Dương là kẻ tiểu nhân bỉ ổi.

- Các vị, sự tình hôm nay ta không nói nhiều nữa, đóa Hạnh Linh Thất Sắc hoa này vốn là của ta, không ngờ lại bị đệ tử Thượng Thanh cung cướp đoạt, sau khi cướp đoạt lại còn vu khống ta. Bây giờ còn muốn cường hành lưu giữ ta lại, ta cũng cảm thấy hiếu kỳ, không biết đệ tử Thượng Thanh cung bằng vào cái gì mà muốn giữ ta? Còn muốn bắt ta, dạy dỗ ta? Ai cho chúng cái quyền đó chứ?

Dứt lời, ánh mắt lạnh lùng của Lý Dương nhìn chằm chằm vào mấy đệ tử Thượng Thanh cung.

Tằng Ngạn lớn tiếng nói:

- Trước mặt chúng nhân mắng chửi ta, chắc mọi người đều đã nghe thấy rồi, lẽ nào ngươi còn muốn đi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.