Chỉ trong nháy mắt, liên tục 20 cước, đem những viên đạn cao tốc thoáng chốc cải biến phương hướng, cắm lên trên cột trụ, hơn nữa còn đem đạn hình thành một từ Hán tự, vô luận là ai đều không thể tin được đây là sự thật.
Nhưng cây trụ của võ đài lại thực sự nói với mọi người, chuyện vừa rồi là thực.
“Thượng Đế ạ, tất cả những chuyện này là kỳ tích mà Thượng Đế hiển lộ sao ? Các quý ông, quý bà, mở to mắt ra đi, chiêm ngưỡng kỳ tích này đi, đây là kỳ tích, tuyệt đối là kỳ tích”. Tài phán tru lên vẻ khó tin, micro hầu như bị hắn nuốt vào mồm.
Cùng lúc này, bàn cá cược của địa hạ quyền đàn có liên quan đến trận đấu của Lý Dương lập tức cải biến tỷ lệ. Tỷ lệ xuống đến cực điểm, gần như có thể bỏ qua, cũng nói lên rằng có đặt cược lên thân Lý Dương, cho dù Lý Dương thắng, người đặt cược cũng không kiếm được gì.
“Tính toán cái gì vậy ? Tỷ lệ sao lại cải biến ? Không được, tuyệt đối không thể như vậy”. Những phú hào muốn tăng thêm cá cược lập tức rống lên, bọn họ sau khi thấy màn biểu diễn của Lý Dương, sự ủng hộ đối với Lý Dương tuyệt đối là kiên định bất di. Bọn họ tin chắn rằng Lý Dương bất bại, mua hắn thắng thì đương nhiên là chỉ được không mất.
“Ha ha, chúng ta đã sớm mua “Mộc” thắng, ai bảo các người lúc đầu không tin thực lực của “Mộc” ?” Một số phú hào khác lập tức đắc ý nói. Tỷ lệ của bàn cá cược có thể tuỳ thời biến hoá. Ngươi mua khi nào thì án chiếu theo tỷ lệ lúc đó mà tính toán.
“Các quý ông, quý bà, sau đây là trận đấu đính cấp đầu tiên của “Mộc” thần kỳ, mọi người chuẩn bị hân thưởng biểu diễn của “Mộc” !” Thanh âm cao vút của tài phán đã thu hút sự tập trung chú ý của những người phía dưới.
“Bồng !” “Bồng !” “Bồng !”
Liên hoàn toàn phong cước, hai chân như toàn phòng, dễ dàng đá bay đối thủ khỏi võ đài, chết ngay tại trận ! Căn bản là không cùng một cấp bậc, cho dù đối thủ xem ra có vẻ mạnh hơn trước, nhưng trước mặt Lý Dương chỉ là cọp giấy mà thôi.
Trận đấu kết thúc, người đi ! Lý Dương rất đơn giản, căn bản không để ý đến tài phán, trực tiếp bước xuống võ đài, li khai khu vực địa hạ quyền đàn, vẫn mang tính chủ nghĩa cá nhân như trước.
Trong biệt thự của Lý Dương.
Giống như lúc trước, Lý Dương quyết định thi triển độn thuật đi xuống sông Hudson để tu luyện “Ma thần lục tuyệt”.
“Buzz ~~~~”
Đúng lúc Lý Dương chuẩn bị dùng độn thuật li khai, thì di động kêu lên
Lý Dương lập tức tiếp lấy điện thoại.
“Mộc Dịch, ta Cát Phổ đây, người mau đến tửu lâu, có chuyện rất quan trọng cần người giải quyết”. Thanh âm Cát Phổ tựa hồ có chút kích động.
Lý Dương sửng sốt, lập tức nói : “Có chuyện gì thì đại ca giải quyết đi, ý kiến của đại ca đệ không có dị nghị”. Lý Dương đối với Thái Bạch tửu lâu không có chút tham tâm, trong lòng hắn Thái Bạch tửu lâu vẫn là của vợ chồng Cát Phổ, so với trước đây thì chỉ có một thứ khác biệt --- bản thân đi tửu lâu uống rượu không còn cần tiền nữa.
“Chuyện này rất trọng yếu, Mộc Dịch ngươi nhất định phải tự thân đến mới được”. Cát Phổ rõ có chút vội vã.
Lý Dương lập tức đáp : “Được, được, được, đệ đến ngay đây, đến ngay đây !”
Nói xong, Lý Dương lập tức mặc y phục vào, bước xuống cầu thang.
“A Cương, ngươi đừng có xấu hổ nữa, mỗi ngày Mộc Dịch tiên sinh lên lầu thì đều không có xuống, đừng có lo !”
Vừa mới bước tới gần cầu thang Lý Dương đã nghe thấy, nhất thời dừng bước, ở trên lầu cẩn thận nghiêng đầu xuống nhìn : Lúc này Điền Cương giống người vợ trẻ ngượng ngùng đang bị ông chồng là tiểu thư Lily lôi kéo.
“Oa, Điền Cương này thực đúng là lợi hại, lúc xưa còn nói với ta, hắn thích Lily, không tưởng được là mới một khoảng thời gian thôi đã khiến Lily theo đuổi rồi sao ? Nhìn không ra à, hắn không phải chỉ là một tên ngốc sao ? Nhìn người không thể xét mặt được, ai mà biết được Điển Cương lại là tình thánh chứ ?” Nhưng Lý Dương thấy Điền Cương tay chân luống cuống, nhìn sao cũng không ra được bộ dạng của một “tình thánh”.
Điền Cương ngồi đực ra trên ghế sofa, trong lòng bứt rứt không thôi, hắn vẫn luôn âm thầm yêu thích Lily, chỉ là nói không ra lời, nhưng không tưởng được là hôm nay Lily ngược lại hướng đến hắn mà bộc bạch, còn nói bản thân lúc trước khi được Điền Cương cứu thì đã thích hắn rồi, còn nói rất nhiều khiến Điền Cương nghe đến đỏ cả mặt, đầu phát nóng lên, trong tình trạng hồn hồn ngạc ngạc, thân thể tựa như đang bay trên mây, bản thân cảm thấy mình như đang chìm trong giấc mộng.
Nhìn thấy Lily đã nắm quyền chủ đạo, lại còn phản ứng sửng sốt của Điền Cương, Lý Dương vội vàng.
“Ai, Cát Phổ đại ca còn đang chờ ta, để lát quay về xem cố sự ái tình lãng mạn của Điền Cương !” Lý Dương lập tức dùng độn thuật trực tiếp rời biệt thự, sau đó hướng đến Thái Bạch tửu lâu.
Lúc này trong Thái Bạch tửu lâu.
Một nhóm người mặc đồ đen đang đứng trong Thái Bạch tửu lâu, một người đàn ông tóc vàng mặc đồ thể thao màu trắng đang nói chuyện với Cát Phổ.
Cát Phổ liếc mắt thấy Lý Dương từ bên ngoài đi vào, lập tức đứng lên nghênh đón.
“Những người này đến thu phí bảo hộ, là tổ chức Thương Thủ một trong lưỡng đại hắc bang tại New York. Phí bảo hộ năm nay nguyên bản là ta đã giao rồi, nhưng hôm nay hắn không ngờ lại đến”. Cát Phổ thấp giọng nói.
Lý Dương nghe thấy, liền liếc mắt nhìn đám người đó, cười một tiếng quái dị, không ngờ lại có kẻ dám đến địa bàn của mình thu phí bảo hộ, thực đúng là mắc cười. Lý Dương hiểu rõ, các siêu cấp đại hắc bang cỡ thế giới như Thanh Bang đều không thèm thu phí bảo hộ, bình thường việc thu phí bảo hộ đều là do các hắc bang địa phương. Những hắc bang này hắn thật không có để vào mắt.
“Ừm ? Đã đến một lần rồi, không ngờ lại còn đến nữa ?” Lý Dương bỗng dưng bật cười, “được rồi, ta cũng không muốn tính toán với bọn chúng, chẳng phải chỉ là thêm một chút tiền sao ?” Lý Dương đã có quyết định, đối với đám người này không dây dưa cho khoẻ.
Người đàn ông tóc vàng anh tuấn mặc đồ thể thao màu trắng vừa nhìn thấy Lý Dương lập tức đứng lên, mỉm cười nói : “Ngài khoẻ chứ, Mộc Dịch tiên sinh, cung hỉ ngài thành lão bản mới của Thái Bạch tửu lâu, lúc trước chúng tôi luôn hợp tác vui vẻ với Cát tiên sinh. Tin rằng sau này chúng ta cũng sẽ hợp tác vui vẻ như vậy”.
Lý Dương căn bản không để ý đến lời nói người đó, trực tiếp nói thẳng : “Ô, phải rồi, Cát Phổ đại ca của tôi nói là đã giao phí bảo hộ rồi mà. Vì sao lại còn thu lần hai?”
Người đan ông tóc vàng lập tức mỉm cười nói : “Mộc Dịch tiên sinh, Thái Bạch tửu lâu đã thay đổi lão bản, lão bản mới đương nhiên cần giao phí bảo hộ ! Phí bảo hộ năm nay cũng không nhiều, 1 triệu USD! Bỏ tiền ra là chúng tôi đi, hơn nữa còn bảo đảm các người sau này không gặp phải rắc rối”.
Cát Phổ nghe thấy nhất thời trừng mắt : “1 triệu USD ? Lúc trước không phải đều là 50 vạn USD sao ?”
Người đàn ông tóc vàng trong lòng thầm nói : “Hừm, một tên siêu khùng bỏ ra 10 triệu USD để mua tửu lâu này, lẽ nào bọn ta lại không biết ? Con cừu mập như vậy mà bọn ta không thịt, thì thịt ai bây giờ ?”
Lý Dương nghe Cát Phổ nói, nhất thời nhíu mày : “Không chỉ là muốn giao hai lần? Lại còn muốn ta giao ra gấp đôi, xem ra đúng là đã coi ta là cừu béo rồi”. Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt Lý Dương liếc nhìn đám người đó, khoé miệng có một tia cười lạnh.
“Các người có thể đi, phí bảo hộ đã giao một lần rồi, Mộc Dịch ta không thể giao lần thứ hai, còn phí bảo hộ của Thái Bạch tửu lâu sau này… …” Lý Dương nói đến đó liền dừng lại, ánh mắt nhìn sắc mặt bất biến của người đàn ông tóc vàng, nhếch môi nhẹ giọng nói : “Cũng không có !”
Người đàn ông tóc vàng nghe nói vậy, một chút kinh ngạc cũng không có, chỉ cúi đầu nhìn chiếc nhẫn vàng trên tay, bình tĩnh nói : “Mộc Dịch, ngôi sao mới của địa hạ quyền đàn, với khí thế hoành tảo đã trùng nhập võ đài đính cấp. Theo tính toán thực lực chắc là không thấp hơn Ma vương hiện tại của quyền đàn. Thuộc về tứ cấp cao thủ !” Hắn liền đó ngẩng đầu, rất lịch sự hỏi, “không biết là Mộc Dịch lão bản thấy lời tôi nói có chỗ nào không đúng không ?”
Ánh mắt Lý Dương từ từ co rút lại, nhìn lại người đàn ông tóc vàng. Trong lòng bắt đầu cẩn thận tính toán lại.
Hắn chỉ biết Thương Thủ tổ chức là một trong hai tổ chức lớn xưng bá tại New York.
“New York này có vô số địa hạ cao thủ, thân thủ đạt đến tứ cấp càng nhiều như lông trâu, ngũ cấp cao thủ cũng không ít, Thương Thủ tổ chức có thể tung hoành tại New York, nhất định là có chỗ phi thường, nếu như ta thực sự là một tứ cấp cao thủ phổ thông, khẳng định là không dám chống cự, thậm chí nếu như ta chỉ là một ngũ cấp cao thủ bình thường, ta cũng không cùng hắn tranh chấp, nhưng ta lại không phải là tứ cấp cao thủ, hơn nữa ta cũng không phải là ngũ cấp cao thủ phổ thông, ta có độn thuật, muốn giết thủ lĩnh của Thương Thủ tổ chức cũng rất dễ dàng, tin rằng khi thủ lĩnh đã chết, bọn họ không còn phân tâm để đối phó với cái tửu lâu nhỏ bé này”. Lý Dương nghĩ vậy, trên mặt xuất hiện nụ cười cao thâm mạc trắc. Tất cả những điều đó khiến người đàn ông tóc vàng trong lòng sửng sốt.
Hắn nhìn Lý Dương, trong lòng tư lự : “Ừm, Thương Thủ tổ chức có một lượng lớn nhiệt vũ khí, tứ cấp cao thủ so với người bình thường thì lợi hại trăm ngàn lần, nhưng hôm nay ta có mang theo Sa mạc chi ưng (một loại súng) loại mới có lực xuyên thấu kinh người, lực xuyên thấu này cho dù đính cấp tứ cấp cao thủ cũng không chống lại được, tin rằng Mộc Dịch này cũng biết rõ đạo tốt xấu”. Nghĩ đến đó, hắn liền lên tinh thầm, không vội không vàng rót một cốc trà, từ từ thưởng thức.
“Ừm, Thương Thủ tổ chức đã đắc tội không ít người, trong bảng nhiệm vụ sát thủ nhất định có nhiệm vụ muốn giết thủ lĩnh, ta nhận nhiệm vụ giết tên thủ linh đó, không chỉ có tiền, mà còn khiến nội bộ Thương Thủ tổ chức hỗn loạn, không thể phân tâm đối phó cái tửu lâu nhỏ của ta, thực đúng là nhất cử lưỡng tiện !” Lý Dương trong lòng nghĩ vậy, liền nói với người đàn ông tóc vàng, “một cốc trà 1000 USD ! Tin rằng tiên sinh không phải là người định ăn quịt”.
Người đàn ông tóc vàng nghe vậy, thiếu chút nữa là phun ngụm trà trong miệng ra.
Một cốc trà, 1000 USD. Cái này đúng là cướp tiền !
Sắc mặt người đó dần bình tĩnh lại, từ từ bỏ cốc trà xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Dương nói : “Mộc Dịch tiên sinh đã có quyết định rồi à ? Muốn đối đầu với tổ chức Thương Thủ chúng tôi ?”
Lý Dương nhè nhẹ gật đầu, thực sự không nói thêm câu nào.
“Xem ra Mộc Dịch tiên sinh còn chưa biết được thực lực chân chính của Thương Thủ tổ chức chúng tôi, các vị huynh đệ, thi triển một chút thực lực của chúng ta đi!” Người đàn ông cười nhạt. Hắn tin rằng một khi Mộc Dịch nhìn thấy Sa mạc chi ưng loại mới thì nhất định không dám phản kháng.
Đại hán áo đen đứng sau lưng người đàn ông vàng khẽ mở áo ra, để lộ Sa mạc chi ưng loại mới ở phía trong.
Lý Dương là loại người gì ? Quá khứ đã từng là tinh anh của bộ đội đặc chủng, thứ Sa mạc chi ưng loại mới này hắn đương nhiên là biết, lực xuyên thấu của nó cực mạnh, có lẽ chỉ có ngũ cấp cao thủ mới chống được, tứ cấp cao thủ gặp phải khẳng định là bị bắn thủng. So với Sa mạc chi ưng loại cũ, loại mới này không chỉ có lực xuyên thấu gia tăng, mà số đạn trong mỗi khẩu súng cũng tăng lên, phản lực khi bắn cũng được giảm xuống, thực đúng là một loại vũ khí cá nhân hoàn mỹ.
“Không biết là hiện tại Mộc Dịch tiên sinh có cải biến chủ ý không vậy ? Phải rồi, cốc trà này bây giờ bao nhiêu tiền ? 1 USD đủ không ?” Nụ cười của người đàn ông rất sáng lạn.
Lý Dương cũng đáp : “1 USD ? Không, không, đương nhiên là không đủ, giá của cốc trà này hiện tại đã thay đổi, cái giá hiện tại là… …1 vạn USD ! Tin rằng Thương Thủ tổ chức có thể bỏ ra 1 vạn USD !”
Nghe thấy “1 vạn USD”, người đàn ông tóc vàng sắc mặt trầm xuống, nhẹ nhàng nói: “Động thủ !”
“Hô !”
Một trận cuồng phong thổi qua, đám đại hán đến từ tổ chức Thương Thủ đều sửng sốt nhìn vào tay của mình, súng trên tay đã không còn nữa !
Lý Dương giống như đang bỏ rác ném mấy khẩu súnh xuống chiếc bàn bên cạnh.
Lý Dương không ngờ chỉ trong một giây đã đoạt đi toàn bộ súng của gần chục người!
Những người này nhất thời sửng sốt, sắc mặt người đàn ông tóc vàng cũng đại biến, hắn đã biết đám địa hạ quyền thủ có nhục thể lực lượng cường hãn, tốc độ nhanh nhẹn, nhưng hắn thực không thể tưởng tượng một tứ cấp cao thủ có thể đạt đến cảnh giới tốc độ như vậy.
Lý Dương cũng không thèm để ý, sau khi tu luyện “Xuyên vân tọa vụ”, tốc độ của Lý Dương không chỉ có như vậy, vừa rồi hắn hãy còn bảo lưu không ít !
“Tốt, tốt, tốt ! Chắc là Mộc Dịch tiên sinh đã dùng “khinh công” trong truyện thuyết đông phương cổ lão !” Sắc mặt người đàn ông đã khôi phục lại sự bình tĩnh, hắn lần này đã thất sách, theo như hắn tính toán, một tứ cấp cao thủ không thể nào một lúc đoạt đi súng của nhiều người như vậy. Chỉ có thứ gọi là “khinh công” mới có thể giải thích được.
Lý Dương gật đầu.
“Tốt, Mộc Dịch tiên sinh đã có thực lực như vậy, nói không cần chúng tôi bảo hộ cũng là bình thường, tin rằng sau này Mộc Dịch tiên sinh có thể tự bảo vệ cho tửu lâu của mình. Chúng tôi đi đây, bất quá những khẩu súng này có thể hoàn trả lại cho chúng tôi không ? Bằng không khi về tôi không biết giao phó làm sao”. Người đàn ông tóc vàng “xấu hổ” nói ra yêu cầu.
“Đương nhiên là có thể, tuy nhiên đạn thì phải để lại, ta lo là ngài có thể phản thủ cho ta một phát lắm à !” Lý Dương cười, rất thuần thục nhanh chóng tháo rời đạn ra. Người đàn ông nhất thời biến sắc, từ tốc độ tháo đạn vừa rồi của Lý Dương, có thể khẳng là một cao thủ chơi súng.
Người đàn ông lập tức ra dấu với một tay đàn em, tay đàn em liền tiến lên phía trước thu hồi súng.
“Chúc Mộc Dịch tiên sinh có thể bảo hộ tốt tửu lâu của mình, phải rồi, xin đề tỉnh tiên sinh một chút, hiện tại đám côn đồ lưu manh thật không ít đâu !” Người đàn ông nhìn Lý Dương đầy thâm ý, cứ như vậy dẫn thủ hạ li khai.
Lý Dương cũng nhướng mày, sau đó bật cười : “Đừng bức ta, bằng không ta giết thủ lĩnh các ngươi thì sẽ không hay đâu”.
Trải qua một trận ồn ào, Lý Dương cũng không muốn quay về nữa, ngồi luôn tại tửu lâu, kêu vài bình rượu trắng và mấy món ăn nhỏ.
“Cát Phổ đại ca, lão nhân thổi sáo lúc trước đâu ?” Thái Bạch tửu lâu có một lão nhân thường đến thổi sáo, cũng không cần Cát Phổ cho tiền, chỉ cần mỗi ngày vài bình rượu và mấy món ăn nhỏ là được.
Cát Phổ liền cười nói : “Vương lão đã về rồi, vừa nãy người của tổ chức Thương Thủ đến, khách khứa hầu như bỏ đi hết”. Lý Dương gật đầu hỏi : “Không biết ở đây có cây sáo nào không ?”
Cát Phổ nghe vậy tức thì cười đáp : “ Có, đương nhiên có, Thái Bạch tửu lâu chúng ta, các nhạc khí cổ đại hầu như có cả, chờ một chút, ta lấy cho đệ !”
Thổi sáo, đó là sở thích duy nhất của Lý Dương lúc rảnh rỗi khi ở trong bộ đội, cách thổi sáo cũng là do lúc xưa một người lính đã dạy cho hắn, mặc dù không phải là cao thủ thổi sáo, nhưng cũng tàm tạm, tự thổi cho mình nghe thì cũng không tệ.
Tiếp lấy cây sáo từ tay Cát Phổ, trong đầu Lý Dương bỗng chốc vang lên bản “Lương Chúc”, là bản “Lương Chúc” trong chiếc hộp âm nhạc mà Khương Tuyết đã tặng Lý Dương.
Lý Dương không khỏi hồi ức những ngày ở cùng Khương Tuyết, còn có những buổi nói chuyện tình yêu qua điện thoại vào buổi tối, trên mặt Lý Dương dần dần hiện lên nụ cười, nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, không kềm nổi liền thổi lên bản “Lương Chúc”, tiếng sáo u oán, vang vọng khắp tửu lâu. Lúc này khách nhân của tửu lâu không có lấy một người.
“Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tuỵ”. Trong khi thổi, Lý Dương vô ý thức để rơi nước mắt, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống, vỡ vụn, bắn ra xung quanh.
Nhưng lúc này một lão giả mặc áo dài Trung Hoa màu xanh tiến vào tửu lâu, lão giả này vừa nhìn thấy Lý Dương đang thổi sáo, lập tức ánh mắt sáng lên : “Quả nhiên là giống như linh thức tra xét, hoàn toàn giống hệt sư đệ lúc trẻ !”