[Dịch] Thốn Mang

Quyển 2 - Tử Đạn-Chương 12 : Hỗn độn đại la thiên đạo




Đứng một bên quan sát trận đấu Điền Cương nhìn chằm chằm về phía Lý Dương, một lúc lâu sau, đến khi Lý Dương đi đến trước mắt, hắn mới than một tiếng rồi nói: “Mộc Dịch, nguyên bản ta còn nghĩ nếu ta nỗ lực huấn luyện thì có thể bắt kịp ngươi, nhưng… … nhưng hiện tại xem ra khoảng cách giữa ta và ngươi thật sự là quá lớn, quá lớn đi !”

Lý Dương ngớ người ra, rồi lập tức cười khổ, lần này hắn đối phó “Tê liệt giả” Carter tên tuyết lang nhân này có thể nói là đã động dụng toàn bộ năng lượng, mặc dù nói Điền Cương và các siêu cấp cao thủ của quyền đàn chỉ có hơn 1000 tinh năng lượng, những người này không thể nhìn ra được chân chánh thực lực của hắn và Carter, nhưng bọn họ tối thiểu có thể nhìn ra bản thân và Lý Dương có khoảng cách rất lớn.

“Điền Cương, ngươi… …”Lý Dương định khuyên nhủ Điền Cương.

Bất ngờ Điền Cương toàn thân sung mãn chiến ý, quang mang trong mắt lấp loáng nhìn Lý Dương, kiên quyết nói : “Nhất định sẽ có một ngày, nhất định có một ngày ta vượt qua ngươi, ta không bỏ cuộc việc khiêu chiến với ngươi đâu !” Nói xong, Điền Cương liền quay người li khai.

“Nhất định có một ngày vượt qua ta ?” Lý Dương không khỏi cảm thấy bất lực, “ai, ta có Bá Vương Hạng Vũ giúp đỡ, hơn nữa còn phục dụng qua Tẩy tuỷ đan, chúng ta bản thân là không ở cùng một điểm xuất phát, ngươi so sánh với ta, căn bản là không công bình à !” Bất quá Lý Dương cũng biết tính khí quật cường của Điền Cương, đã quyết định là rất khó cải biến.

“Mộc Dịch, tiền đã được chuyển vào thẻ của ngươi, lần tới định thi đấu khi nào đây? Ngươi đừng để lão già đáng thương này lại phải chịu cảnh thấy ngươi trốn trong phòng 100 ngày nữa chứ ?” Lão Kiệt Khắc chớp đôi mắt đáng thương nhìn Lý Dương.

Lý Dương nhè nhẹ cười nói : “Yên tâm, Lão Kiệt Khắc, lão cứ thoải mái an bài, tuy nhiên tốt nhất là 4-5 ngày một trận, tần suất như vậy là vừa !”

Lão Kiệt Khắc mắt sáng lên, tức thì liên thanh nói : “Tốt, 4-5 ngày một lần thì 4-5 ngày một lần, ngươi nhờ ta thuê người giúp việc ta cũng đã thuê rồi, là 3 vị nữ giúp việc người Philippin, đều chưa quá 30 tuổi, hơn nữa trình độ của ba người này rất tốt, đối với lễ nghi của xã hội thượng lưu cũng rất tinh thông, là loại nữ giúp việc mà đám phú hào xã hội thượng lưu rất thích, tiền lương cũng thường, một tháng 10 ngàn USD ! Hắc hắc, nói nhỏ với ngươi, ba nữ giúp việc này còn rất hấp dẫn, nam nhân mà, tìm kiếm vài nữ giúp việc hấp dẫn cũng là bình thường”. Lão Kiệt Khắc tựa hồ có ý ám muội.

“Lão Kiệt Khắc, hừm hừm, phải rồi, tôi có nữ giúp việc nhưng không có quản gia thì làm sao ?” Lý Dương nghĩ đến một vấn đề, tối thiểu phải có người để quản thúc người giúp việc.

Lão Kiệt Khắc cười ha ha nói : “Mộc Dịch thân ái của ta, không ngờ ngươi ngay cả tiểu thư Lily khả ái của chúng ta lúc trước làm gì cũng không biết sao ? Nàng ta nguyên lai là nữ quản gia của một nhà phú hào, tuyệt đối là rất tinh minh, có người mà không chịu dùng, thật đúng là lãng phí à !”

Lý Dương ngớ người, hắn biết Lily đã từng làm việc cho một nhà phú hào, sau đó bị phú hào muốn cưỡng bách, khiến cho Lily thức tỉnh biến thân giết chết. Nhưng Lý Dương thực sự là không biết Lily làm công việc gì trong căn biệt thự đó.

“Lily không ngờ lại làm quản gia, thực nhìn không ra à, vậy cũng tốt, để cô ấy quản lý nữ giúp việc. Điền Cương sau này cũng không đi tìm ta nữa !” Lý Dương nhớ đến lúc khi mình vừa mới xuất quan thì đã thấy bộ dạng phẫn nộ của Điền Cương khi nhìn thấy mình.

“Ừm, thời gian cũng đến lúc rồi, nên tu luyện thôi !” Lý Dương trong lòng suy nghĩ, liền đó chào tạm biệt Lão Kiệt Khắc.

Tại tầng quản lý của địa hạ quyền đàn trong một căn phòng bí mật

“Sư tôn, trong trận đấu vừa rồi cả hai vị tuyển thủ đều không phải là người bình thường, tuyển thủ của địa hạ quyền đàn chúng ta đều không vượt qua tứ cấp, hiện tại bất ngờ xuất hiện ngũ cấp cao thủ, căn bản là bất bình hành, điều này ảnh hưởng đến tính công bình của võ đài, chúng ta có nên trục xuất tuyển thủ Mộc Dịch đó khỏi địa hạ quyền đàn không ?” Một nam tử mày thô thân mặc thanh sắc Tây phục cung kính nói với một lão giả.

Thanh bào lão giả này chính là lão giả ngày đó dùng linh thức sưu tra Lý Dương.

Thanh bào lão giả nhẹ nhàng cười nói : “Trận đấu đó ta mặc dù không có xem, nhưng linh thức của ta đã chú ý đến hắn, nội lực của hắn chắc là đã đạt đến tiên thiên đại thành cảnh giới, cũng khá lắm. Hắn lại là tộc nhân người Hoa chúng ta, Mafia Mỹ không nói trục xuất hắn khỏi địa hạ quyền đàn, Thanh Bang chúng ta vì sao muốn trục xuất hắn ? Hà huống người Trung Quốc có tu luyện nội công thì đều có bối cảnh, ngươi biết được bối cảnh hắn sao ?”

Đại hán mày thô tức thì ngớ người.

Sau lưng địa hạ quyền đàn là Thanh Bang và Mafia Mỹ cùng điều khiển, Mafia Mỹ không có trục xuất Lý Dương, Thanh Bang bọn họ vì sao lại cần xuất thủ ? Hơn nữa Mộc Dịch còn là người Trung Quốc !

“Hài tử ngươi, còn phải nỗ lực nhiều, đừng có chuyện gì nghĩ không ra thì lại nói cái đó, phàm chuyện gì cũng đều cần suy nghĩ cẩn thận, không thể lỗ mãng được. Bằng không cái ghế trong trưởng lão đoàn ngươi khó mà đạt được à !” Thanh bào lão giả than.

“Tạ sư tôn, đệ tử xin nghe theo lời giá huấn của sư tôn !” Đại hán mày thô lập tức cúi đầu nói, liền đó cung thân li khai.

Lúc này thanh bào lão giả một mình ở trong phòng.

“Mộc Dịch này sao lại giống như sư đệ lúc còn trẻ vậy ? Ừm, có lẽ phải tìm thời gian đến xem xem Mộc Dịch này rốt cục là từ đâu đến !” Thanh bào lão giả khẽ lẩm bẩm.

“Độn !”

Lý Dương tay kết pháp ấn, lập tức thân thể dung nhập nền đất, trực tiếp từ biệt thự thoán nhập vào lòng đất, liền đó hướng tới sông Hudson.

Trong lòng đất, Lý Dương hoà cùng vạn vật thành nhất thể, với tốc độ khủng bố xuyên việt tất cả chướng ngại, “may mắn ở đây là không có thiên tài địa bảo gì, bằng không ta đã đụng vào chúng !”

Độn thuật Lý Dương mặc dù lợi hại, được xưng là có thể độn vạn vật, nhưng không phải cái gì cũng có thể độn, ví như Bắc Hải huyền băng thiết, Xích Dương hoả tinh cương, những thiên tài địa bảo này không thể độn, cho dù vật thể có quán thâu chân khí cũng không thể độn, vạn vật ở đây phần lớn là phàm vật.

“Tuy nhiên nếu đụng phải thì cũng là một chuyện tốt, tốt xấu gì cũng có thể lấy được một kiện thiên tài địa bảo, ta không thể luyện chế pháp khí, một là công lực không đủ, hai là không có tài liệu !” Lý Dương trong lòng than.

Bất ngờ, một cổ thanh lương sung xích toàn thân, Lý Dương đã tiến nhập vào sông Hudson.

Sông Hudson rộng lớn, Lý Dương ở trong nước không nhìn thấy bờ bến đâu, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì tầm nhìn trong nước không xa, nhưng cũng có thể nói lên sự rộng lớn của sông Hudson.

“Lý Dương, lặn xuống cho ta, tiếp tục xuống ! Cho đến khi bổn Bá Vương bảo ngừng thì ngươi hãy ngừng, chỉ một chút thuỷ áp này, căn bản là không có tác dụng gì cho việc tu luyện !” Tiếng Bá Vương Hạng Vũ quở trách vang lên trong đầu, doạ Lý Dương lập tức lặn xuống.

Bất quá toàn thân Lý Dương được tiên thiên chân khí bao lấy, hình thành nên “hộ thể cương khí”, nước cũng không thể thấm vào trong y phục, Lý Dương mặc dù ở dưới sông nhưng y phục vẫn khô ráo.

Càng đi xuống, Lý Dương cảm nhận được áp lực nước càng lúc càng lớn, may mắn là khi đạt đến tiên thiên cảnh giới thì có thể từ hậu thiên hô hấp chuyển thành tiên thiên thai tức, Lý Dương không cần phải để ý đến vần đề dưỡng khí, đợi khi đạt đến Kim Đan cảnh giới, khi đó hoàn toàn không cần hồ hấp, trực tiếp hấp thu thiên địa tinh hoa để bổ sung cho bản thân.

“Ông trời ạ, áp lực nước khiến tôi sắp chịu không nổi rồi, Bá Vương à, sắp đến lúc rồi, hộ thể cương khí của tôi thừa thụ không nổi rồi !” Lý Dương lập tức nói với Bá Vương Hạng Vũ.

Hạng Vũ giận dữ trách mắng : “Đồ ngốc, ngươi dùng hộ thể cương khí làm gì ? Chẳng phải chỉ là một bộ y phục thôi sao ? Dưới nước sâu thế này có ai nhìn người đâu ? Đem tiên thiên chân khí bố trí ngoài cơ thể, tiên thiên chân khí của ngươi tiêu hao đương nhiên là nhanh rồi ! Đồ khùng, mau thu nhập tiên thiên chân khí vào thể nội, y phục không cần quản đến, ngươi phải dùng toàn bộ năng lượng để tu luyện, chứ không phải là để bảo hộ một bộ ý phục !”

“Biết rồi !” Lý Dương lập tức thu nhập tiên thiên chân khí vào thể nội, tức thì áp lực cường đại bố ráp toàn thân, Lý Dương tức thì tiếp tục lặn xuống… …

Càng lặn xuống, áp lực nước càng lớn, áp lực nước cự đại từ bốn phương tám hướng ép lên toàn thân Lý Dương, tiên thiên chân khí trong thể nội Lý Dương phong cuồng vận chuyển, lực lượng nhục thể cường hãn bạo phát, chống lại áp lực nước cự đại, Lý Dương cảm thấy bản thân muốn cử động cánh tay một chút cũng khó khăn vô cùng.

Sắc mặt Lý Dương bắt đầu đỏ dần lên : “Phải kiên trì đến khi nào vậy ? Tiếp tục xuống nữa tôi chỉ sợ chịu không nổi !” Lý Dương đã cảm nhận được áp lực nước khủng bố.

“Tốt rồi, là ở đây, con sông này cũng thực sự sâu, bằng không thì không thể đạt được yêu cầu của bổn Bá Vương !” Bá Vương Hạng Vũ vừa nói ra, Lý Dương lập tức thở ra một hơi, vận chuyển tiên thiên chân khí, ổn định thân hình ở trong nước.

“Dòng chảy trong nước ở đây tuy lớn nhưng vẫn chưa hám động đến ta !” Khi Lý Dương tu tập độn thuật, tiện đó cảm ngộ được vạn vật, dung nhập vào vạn vật, hắn đối với tập tính của nước thập phần hiểu rõ, do vậy hiện tại hắn ở trong nước, bản thân liền thuận theo lực lượng của nước mà khống chế thân hình.

Lý Dương hai chân xếp bằng, mắt nhè nhẹ khép lại, còn Bá Vương Hạng Vũ cao quý của chúng ta thì đảm đương vai trò người bảo hộ, bởi vì trong con sông này lỡ như có xuất hiện chuyện gì cũng không ai dám nói chắc, Lý Dương yên tâm giao phó sự an toàn bản thân cho Hạng Vũ, thể nội chân khí vận chuyển, chống lại áp lực nước, liền đó tâm thần tiến nhập vào trong trí não.

Trong trí não rộng lớn vô biên, ở một góc của nó là bí điển “Ma thần lục tuyệt” đang trôi nổi tán phát ra vạn trượng quang mang hấp dẫn Lý Dương. Tâm thần Lý Dương lập tức giống như lần trước, trực tiếp tiến nhập vào bên trong, án chiếu theo tâm ý, hắn trực tiếp khai mở “Ma thần lục tuyệt” đệ tam tuyệt --- “Đoạn xuyên phân hải”.

Lý Dương cuối cùng đã nhìn thấy tràng cảnh của “Đoạn xuyên phân hải”.

Thác nước !

Dòng nước Ngân hà từ trên tầng trời chảy xuống, hình thành một thác nước thao thiên, rộng lớn vô biên, cao đến mức không thể đo lường được, mặc dù chỉ là ảnh tượng, nhưng Lý Dương lại cảm giác như nghe thấy tiếng của thác nước khi chảy xuống… …

Phía dưới thác nước là một đại dương vô bờ, thác nước từ chín tầng trời chảy xuống chính là chú nhập vào đại dương này, thác nước một ngày cũng không dừng, đại dương vì thế mà càng rộng lớn hơn… …

Bất ngờ một thiếu niên đạo nhân phá không mà đến, ngón tay tinh oánh của thiếu niên đạo nhân nhẹ nhàng tuỳ ý vạch một đường về phía đại dương vô biên, khiến ngươi kinh hãi chính là đại dương không ngờ lại theo cái vạch tay đó mà phân thành hai, thiếu niên đạo nhân lại nhè nhẹ phất tay áo, đại dương bị phân thành hai đó thoáng chốc biến mất, chỉ còn lại dòng nước từ trên chín tầng trời vẫn đang chảy xuống… …

“Chú ý quỹ tích ngón tay của đạo nhân đó !” Thanh âm Hạng Vũ vang lên.

Lý Dương lập tức tái hiện lại tràng cảnh, cẩn thận quan sát một “vạch” nhẹ nhàng đó của thiếu niên đạo nhân, nhưng không biết là tại làm sao, hắn chỉ là không thể nhìn rõ được quỹ tích của nó, chỉ ẩn ước nhìn thấy được một phần quỹ tích có ẩn hàm thiên đạo đó.

Tâm thần Lý Dương lập tức quay trở về, khống chế lấy thân thể, tay phải kiên trì mô phỏng theo quỹ tích, tuy nhiên việc mô phỏng có vẻ như rất là gian nan, mặc dù Lý Dương chỉ thấy có được một chút, nhưng hắn lại chỉ có thể mô phỏng được một phận rất nhỏ của cái một chút mà hắn đã thấy, tựa hồ như tâm thần bản thân không thể giúp hắn mô phỏng ra được động tác như vậy.

Tay phải Lý Dương tuỳ ý vạch một đường, đúng vào giây phút tay phải hoa lên, Lý Dương cảm nhận bản thân tâm thần thoáng chốc tựa hồ dung hợp với dòng nước vô biên, vào giây phút đó, cho dù cách ngoài cả ngàn mét một con cá nhỏ trong nước khẽ chớp mắt hắn cũng có thể cảm nhận được, chỉ một giây phút ngắn ngủi, không ngờ sự cảm ngộ của hắn đối với nước đã trở nên thâm sâu hơn.

Càng khiến cho Lý Dương kinh ngạc chính là lúc trước trong nước hắn muốn cử động một chút cũng là rất khó khăn, nhưng hiện tại hắn lại thực sự dễ dàng khoa tay trong nước.

“Bá Vương, tại sao tôi lại không thể thấy rõ được động tác của đạo nhân đó ?” Lý Dương mặc dù chỉ nhìn thấy được một chút, nhưng chỉ một chút này, hắn cũng không thể hoàn toàn mô phỏng thành công. Chỉ mô phỏng được một bộ phận rất nhỏ của một phần, nhưng chỉ một bộ phận rất nhỏ đó đã có thể khiến hắn dung hợp làm một với nước sông, điều này không khỏi khiến cho Lý Dương chấn kinh.

Bá Vương Hạng Vũ than : “Đó là vì bổn Bá Vương cũng không hoàn toàn cảm ngộ, chỉ là tiểu thành mà thôi, do vậy ảnh tượng “Đoạn xuyên phân hải” cấp cho ngươi mới không rõ ràng, ngươi chỉ có thể nhìn thấy được bộ phận mà ta đã cảm ngộ được, kỳ thật “Đoạn xuyên phân hải” về ý nghĩa mà nói chính là một loại biểu hiện bề ngoài của Hỗn độn đại la thiên đạo”.

“Hỗn độn đại la thiên đạo ?” Lý Dương nghe thấy trong lòng chấn kinh.

“Đúng vậy, chính là Hỗn độn đại la thiên đạo !” Trong ngữ khí Hạng Vũ tràn ngập khát vọng, khát vọng vô bờ.

Bất ngờ Hạng Vũ bất lực than : “Hỗn độn đại la thiên đạo từ viễn cổ hồng hoang đến hôm nay, lục giới cũng không có một người nào có thể hoàn toàn cảm ngộ, án chiếu theo Xi Vưu đại tôn nói, “Ma thần lục tuyệt” này đều là biểu hiện bề ngoài của Hỗn độn đại la thiên đạo , còn thiếu niên đạo nhân đó, Xi Vưu đại tôn thậm chí hoài nghi là từ trong hỗn độn sinh ra Hồng Quân đạo nhân. Lúc xưa Bàn Cổ đại thần và Hồng Quân đạo nhân từ trong hỗn độn sinh ra, siêu thoát lục giới ! Sinh ra đã hiểu Hỗn độn đại la thiên đạo ! Bàn Cổ đại thần sau khi khai thiên tích địa sang xuất ra các không gian liền biến mất, Hồng Quân đạo nhân cũng biến mất”.

Lý Dương tức thì tò mò hỏi : “Vậy tại sao Xi Vưu đại tôn lai suy đoán thiếu niên đạo nhân đó là Hồng Quân đạo nhân ?”

Hạng Vũ lập tức nói : “Trừ Bàn Cổ và Hồng Quân đạo nhân được sinh từ trong hỗn độn ra, ai còn có thể đạt đến Hỗn độn đại la thiên đạo ? Xi Vưu đại tôn truyền cho ta “Ma thần lục tuyệt” cũng không phải là hoàn thiện, bởi vì Xi Vưu đại tôn chỉ đạt đến cảnh giới kế cận của “Hỗn độn đại la thiên đạo” là “Thái cực vô thượng đại viên mãn” !”

Trong lục giới, các nhân vật đẳng cấp chí tôn đều là đạt đến cảnh giới “Thái cực vô thượng đại viên mãn”. Ví như tiên giới tam thanh, ma giới tam vị đại tôn và các nhân vật chí tôn của các giới khác.

Cảnh giới tu luyện của ma giới và tiên giới : Thiên tiên (Thiên ma), La thiên thượng tiên (Ma tướng), Đại la kim tiên (Ma soái), Cửu thiên huyền tiên (Ma vương), Tiên quân (Ma quân), Tiên đế (Ma đế) lục đại đẳng cấp ! Trên tiên đế ma đế chính là đại viên mãn cảnh giới, tên đầy đủ là “Thái cực vô thượng đại viên mãn”, đắc chứng đại viên mãn tức thì trở thành chí tôn của một giới, ví như tiên giới tam thanh, ma giới tam đại chí tôn. Trên cao hơn nữa, chính là “Hỗn độn đại la thiên đạo” trong truyền thuyết ! Người đắc chứng Hỗn độn đại la thiên đạo duy chỉ có xuất sanh từ trong hỗn độn là Hồng Quân đạo nhân và Bàn Cổ.

“Hồng Quân đạo nhân đắc chứng Hỗn độn đại la thiên đạo, động tác tuỳ ý đều hàm chứa thiên đạo chí lý, chúng ta tư chất không đủ chỉ có thể đi con đường ngược lại, mô phỏng theo quỹ tích động tác của Hồng Quân đạo nhân, từ đó mà cảm ngộ thiên đạo chí lý, mặc dù không thể chân chính cảm ngộ, nhưng tốt xấu gì cũng có thể đề cao được tâm cảnh tu vi”. Hạng Vũ than xong rồi nói.

Phải à, lục giới không có một ai cảm ngộ được, vậy ai dám nói mình có thể cảm ngộ chứ ? Do vậy chỉ có thể mô phỏng động tác của người khác, mặc dù cái đó là bỏ gốc tìm ngọn, tuy nhiên đó cũng là một con đường tắt. Ngay cả nhân vật như Xi Vưu đại tôn cũng đi mô phỏng, Lý Dương còn dám đại ngôn cho rằng bản thân có thể tự cảm ngộ được thiên đạo chí lý sao ?

Do vậy, Lý Dương chỉ có thể ở dưới đáy sông gian khổ tu luyện.

Sau một ngày, tại đáy sông Hudson cần mẫn tu luyện Lý Dương đã kết thúc, chầm chậm mở mắt ra, tay phải tuỳ ý vạch một cái, một đạo tiên thiên chân khí uẩn hàm bên trong.

“Hưu !”

Tiên thiên chân khí xạ xuất ra gần chục mét, xuyên thấu một tảng đá kiên ngạnh dưới đáy sông.

“Uy lực tối thiểu tăng lên gấp 10 lần, ta mới chỉ mô phỏng theo quỹ tích của nó mà đã đạt đến trình độ này, vậy khi hoàn toàn đạt đến Hỗn độn đại la thiên đạo, lực công kích của ta sẽ có dạng như thế nào ?” Lý Dương nghĩ đến đó, không khỏi cười nhẹ, liền đó thi triển độn thuật li khai đáy sông, quay trở về biệt thự của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.