[Dịch] Thốn Mang

Quyển 12 - Cực Điểm Thốn Mang-Chương 14 : Đánh lén




Gió, gió thổi nhẹ phất phơ.

Mây mù phiêu đãng, mấy trăm dặm không gian trước bị thôn phệ sạch sẽ nay hoàn toàn khôi phục an tĩnh, trong cả khu vực mấy trăm dặm, người Tiên giới và Ma giới lại không một người nào dám đi vào, tất cả mọi người đứng xa xa nhìn về phía trung ương của khu vực này.

Đứng giữa khoảng trống là một hắc y thanh niên lăng không mà đứng, chính là Lý Dương.

- Sư huynh, ha ha, ta biết ngươi nhất định không có việc gì mà. Ha ha tốt quá, thật tốt quá.

Điền Cương như một đạo lưu quang là người thứ nhất dám tiến vào khu vực đó, thoáng cái đã tới bên cạnh Lý Dương.

Lúc này, vì công lực của Lý Dương đã tăng lên, khí thế trên người càng thêm hùng tráng.

Tạm thời không nói về thân thể tu vi của hắn đạt tới Ma Đế hậu kỳ, chỉ bàn về kim sắc Đao Phách đã đáng sợ rồi. Hơn nữa Lý Dương còn có thể dùng Đao Phách công kích, Đao Phách màu trắng sữa đã tương đương với thần khí loại tốt. Đao Phách kim sắc, đã vượt qua Phi Đao Thần khí “Ám Kim” rồi.

Kim sắc Đao Phách, một khi quán thâu tinh kim khí hợp thành một thể, lực công kích rất mạnh, phỏng chừng không chênh lệch nhiều với quải trượng của Lão Tử. Đương nhiên vũ khí công kích mạnh hay yếu còn phải xem ai thi triển nữa, bản thân thực lực Lão Tử cao hơn Lý Dương nhiều.

Lão Tử dùng tay không đối phó với Lý Dương đã có thể đánh bại rồi. Do đó không có nghĩa Lý Dương trên tay có kim sắc Đao Phách là có thể có được uy lực như quải trượng trên tay Lão Tử.

- Lý Dương huynh đệ!

Hạng Vũ cũng phi tới bên người Lý Dương, trong mắt chứa những cảm tình phức tạp. Vừa nhìn Lý Dương vừa ấp úng không nói nên lời. Lúc thấy Tam Thanh pháp trận, vô luận là Hạng Vũ hay Điền Cương đều lo Lý Dương bị Tam Thanh pháp trận phong ấn.

Lúc này, Lý Dương không bị phong ấn, hai người cảm thấy vô cùng thoải mái.

- Nhìn vẻ mặt một người các ngươi kìa?

Lý Dương cười nói:

- Ba người Huyền Đô mặc dù có thực lực coi như là cao nhất trong Tiên giới, nhưng với những thủ đoạn của Huyền Đô, há có thể làm thương tổn tới ta? Hôm nay bọn họ cũng bị hồn phi phách tán. Ha ha…

Tiếng cười của Lý Dương vang vọng trong trời đất, trong đó ẩn chứa khí thế cực kỳ bá đạo.

Mọi người Tiên giới biến sắc.

Ngay cả tam đại tuyệt đỉnh cao thủ Huyền Đô Đại Pháp Sư, Hắc Linh, Xích Linh cùng thi triển Tam Thanh pháp trận cũng không phải là đối thủ của Lý Dương. Cuối cùng ba người Huyền Đô Đại Pháp Sư ngược lại lại chết thảm hồn phi phách tán, điều này làm cho cao thủ của đại quân Tiên giới vô cùng khiếp đảm.

Căn bản không có ai là đối thủ của Lý Dương này.

- Ha ha …

Hạng Vũ cũng cười ha hả, nhìn đại quân Tiên giới, rất thoải mái hạ lệnh:

- Đại quân Tiên giới đã không có cao thủ tuyệt đỉnh nữa, Trung Ương Nguyên Vực quân đội nghe lệnh, tiến lên. Tiếp tục đuổi giết.

Hạng Vũ đã đã nói đến chữ “đuổi giết“. Hiển nhiên, Hạng Vũ thập phần tự tin, cuộc chiến này tất thắng.

- Thủy vực quân đội phương bắc nghe lệnh, tiến lên. Ai phàm chống cự. Giết không tha!

Lãnh Huyết Ma Đế một tiếng ra lệnh.

Sau khi Nham Dong Ma Đế chết, cộng đồng Ma Đế Nam Phương Viêm Vực đề cử Diễm Huyết Ma Đế trở thành Nam Phương Viêm Vực thống soái, trên mặt Diễm Huyết Ma Đế sát khí dày đặc:

- Nam Phương Viêm Vực nghe lệnh, giết, giết sạch, nhất định phải báo thù cho Nham Dong Ma Đế, giết!!!

Cả đại quân Ma giới gầm lên. Điên cuồng tràn lên chém giết.

Lúc này, khí thế của đại quân Ma giới đã lên đến mức cao nhất, trong lòng đại quân Ma giới phía sau bọn họ có Lý Dương cường đại vô cùng, gần như vô địch, đại quân Tiên giới căn bản không ai có khả năng ngăn cản, có người để dựa vào, khí thế cũng tăng lên hẳn.

Đại quân Tiên giới thì hoàn toàn ngược lại. Khí thế đang xuống đến mức thấp nhất, hơn nữa bản thân của người Tiên giới cũng không bằng người Ma giới. Kết quả cuộc đại chiến này căn bản không cần phải nói.

Chỉ một thời gian uống chén trà nhỏ đại quân Tiên giới hoàn toàn tan rã. Thống soái của đại quân Tiên giới lúc này là Nam Cực Tiên Ông lại là người thứ nhất bay trốn mất, sau khi Lý Dương phá Tam Thanh pháp trận làm Nam Cực Tiên Ông càng ý thức chênh lệch giữa hai người.

- Giết!!!

Tiếng “Giết” Vang dội, người Ma giới như đàn sói đang hưng phấn dị thường, hỏa tốc hướng về phía Tiên giới tràn lên chém giết.

Lý Dương, Điền Cương, Hạng Vũ ba người sóng vai phi hành, nhìn đại quân Ma giới đuổi giết tàn binh của Tiên giới, vừa cười vừa nói chuyện với nhau.

- Lý Dương huynh đệ. Tiên Ma chi chiến lần này, Ma giới chúng ta đã thắng, thời gian sắp tới chúng ta sẽ đuổi giết đến tận trung tâm của Tiên giới, đi đến thập châu tam đảo cướp bóc một phen. Lý Dương huynh đệ, Hạng Vũ ta có việc mạn phép nhờ ngươi.

Hạng Vũ vốn thanh âm luôn luôn sang sảng, nói đến đây thanh âm bỗng tự nhiên hạ xuống.

- Không thành vấn đề, Bá Vương, cói cái gì thì cứ nói.

Lý Dương mỉm cười.

- Lần này ta đem Trung Ương Nguyên Vực đuổi đến tận Thắng Châu, mục tiêu chủ yếu là đi “Thất Tinh Cung” đoạt Ngu Cơ về. Thất Tinh Cung tại Thắng Châu có thực lực rất mạnh, đương nhiên ta lần này chỉ huy đại quân của Trung Ương Nguyên Vực, tuyệt đối có thể thành công, chỉ là… ta không muốn đại quân Ma giới bị tổn thất quá lớn, hơn nữa ta không muốn giết nhiều người Thất Tinh Cung, cho dù có đoạt được Ngu Cơ, nàng cũng có thể vì vậy mà oán hận ta.

Hạng Vũ nói rồi thở dài một hơi.

- Nếu Lý Dương huynh đệ ra tay, tin rằng có thể không giết một người nào cũng đoạt được Ngu Cơ, niềm vui sẽ trọn vẹn hơn.

Hạng Vũ nhìn Lý Dương chờ mong.

- Bá Vương yên tâm, việc này ta đương nhiên phải hỗ trợ.

Lý Dương nói một cách khẳng định.

Dùng thần thức của mình tra ra nơi ở của Ngu Cơ, sau đó sử dụng phương pháp Thuấn Di, tin rằng có thể thần không biết quỷ không hay đem người ra ngoài. Việc này hoàn toàn không khó đối với mình, sao lại cự tuyệt chứ?

- Vậy ta cảm tạ trước.

Hạng Vũ cảm kích nói.

- Việc nhỏ thôi, lúc trước Bá Vương cũng trợ giúp ta rất nhiều, việc của ngươi ta đương nhiên phải hỗ trợ chứ.

Lý Dương đột nhiên cảm thụ một hấp lực yếu ớt, liền nhìn về phía hấp lực đó, chỉ thấy xuất hiện trước mắt, sâu trong đáy Thiên Hà có khoảng trống thật lớn.

Khoảng trống dài đến vạn dặm nhưng rộng chỉ vài dặm thôi. Thoạt nhìn rất lớn, nhưng so với Thiên Hà, thì giống như một con thuyền nhỏ trong biển rộng thôi. Chênh lệch rất nhiều.

- Đó là Cửu U Vực. Lý Dương huynh đệ, chúng ta đang ở phải trên Thiên Hà, Thiên Hà sâu đến trăm ngàn dặm, cũng dài khoảng chừng như thế, thế mà chúng ta vẫn cảm nhận được hấp lực từ Cửu U Vực, mà cũng may là Cửu U Vực không bộc phát tình huống gì.

Hạng Vũ cảm thán nói.

Lý Dương lòng thầm hoảng sợ.

Thiên Hà khô cạn, lực hút của Cửu U Vực lúc này chỉ thể hiện trạng thái bình thường nhất. Chỉ với trạng thái bình thường, từ cách xa trăm ngàn dặm mà vẫn có thể cảm nhận được hấp lực, có thể tưởng tượng được mức độ kinh khủng của Cửu U Vực.

Điền Cương cũng nhìn Cửu U Vực, tán thưởng.

- Chúng ta đi!

Hạng Vũ lúc này theo giục mọi người đuổi theo đại quân, Lý Dương và Điền Cương bay về phía Tiên giới. Cửu U Vực phía dưới như một con cự thú nằm giữa đáy Thiên Hà vẫn chậm rãi thôn hấp.

Trong Hỗn Độn Không Gian.

- Ha ha...

Ba người Xi Vưu, Chúc Dung, Cộng Công cười to, vô cùng khoái trá.

Ba người Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ vẻ mặt hằm hằm. Ba người bọn họ không thể tin làm sao mà Tam Thanh pháp trận lại thất bại như thế. Phải biết rằng, Tam Thanh pháp trận này là do Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng với Thông Thiên đồng thời thương lượng quyết định.

Lão Tử phẫn nộ nhất.

Một thân truyền đệ tử duy nhất, còn hai kí danh đệ luôn luôn theo mình vô số năm, thế mà ba người cùng lúc chết hết. Lão Tử nhìn thấy Lý Dương thi triển “Bắc Minh Long Thôn”, biết không ổn, muốn ra tay, nhưng lại bị Xi Vưu sớm có dự mưu, quấn lấy hắn.

- Nhị sư đệ. Ngươi đưa ra sáng kiến tốt thật!

Lão Tử nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn liếc mắt, vẻ mặt vô cùng tức giận.

Việc sử dụng Tam Thanh pháp trận, mặc dù đã thương nghị thống nhất giữa các Tam Thanh, nhưng Lão Tử vẫn tức giận? Tự nhiên đem cơn giận trút lên người Nguyên Thủy.

Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ nhíu mày, trong lòng thầm chửi "Lúc trước ngươi cũng coi đây là chủ ý tốt mới cho ba đệ tử của ngươi xuất tràng. Bây giờ ba đệ tử đã chết, ngược lại trách ta. Hừ hừ, vận khí Lý Dương quả là tốt. Mặc kệ như thế nào, tuyệt đối không thể để cho hắn trở thành Đại Tôn…"

Từ đáy lòng Nguyên Thủy Thiên Tôn có tính toán riêng.

Lão Tử cũng càng nghĩ càng giận, tuy nói mọi người dưới tay Đại Tôn đều chỉ là con kiến, nhưng Huyền Đô Đại Pháp Sư dù sao cũng là thân truyền đệ tử duy nhất của Lão Tử, còn Huyền Hỏa Tinh Xích Linh và Huyền Thủy Tinh Hắc Linh là người đã theo hắn từ trước khi Lão Tử đắc đạo, có rất nhiều cảm tình.

- Lý Dương. Không thể để cho hắn trở thành Đại Tôn, phải làm mọi cách làm sao để ta nguôi được cơn giận này.

Lão Tử lòng thầm giận dữ

Xi Vưu cười nói:

- Lão què Lý Nhĩ kia, không phải ngươi rất phô trương, không phải ngươi rất tự tin sao? Bây giờ biết cái gì gọi là “Bồi liễu phu nhân hựu chiết binh” (tích Lưu Bị cầu hôn Giang Tả. Trong đó Gia Cát Lượng lừa Chu Du vừa mất Tôn Phu Nhân vừa bị đánh thua – ý nói mất cả chì lẫn chài) chưa? Ha ha …

Xi Vưu cười to, tiếng cười có vẻ rất phóng đãng

- Hừ, để coi.

Lão Tử hậm hực nói.

Đột nhiên...

Trong mắt Xi Vưu tinh quang lóe lên, thân thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lão Tử, tung một cú đá rất mạnh vào bả vai hắn, quải trượng Lão Tử vội vàng vung lên đón đỡ. Đỡ xong một kích này, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

- Lão Tử ngươi muốn xuống dưới đó đối phó với Lý Dương hả? Nằm mơ!

Xi Vưu cười nói, thần thức hắn hoàn toàn chú ý tới Lão Tử, đảm bảo không cho Lão Tử có thể đến gần Lý Dương.

Lão Tử lòng thầm suy nghĩ "Xi Vưu luôn luôn chú ý đến ta như thế, muốn đối phó Lý Dương, cũng hơi khó khăn. Ai, có cách này!" Lão Tử trong lòng nảy ra sáng kiến, sắc mặt lại có vẻ càng thêm phẫn nộ, nổi giận mắng Xi Vưu:

- Xi Vưu, Lý Dương giết ba đồ đệ của ta, ta há có thể không trừng phạt hắn. Ngươi dám ngăn cản ta, kể cả ngươi ta cũng đánh.

Nói rồi. Lão Tử vung quải trượng lên công kích mãnh liệt.

- Ha ha, còn muốn đánh ta?

Xi Vưu khóc cười không được, Lão Tử này không phải bị ấm đầu rồi sao? Hai chân Xi Vưu nhanh như chớp đá về phía Lão Tử, trong lúc nhất thời Lão Tử cũng luống cuống cả tay chân, nhưng vẫn chống đở được.

Đồng thời, Lão Tử truyền âm cho Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ, nói về kế hoạch của mình.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhãn tình sáng lên, nhếch mép cười, rồi sau đó cũng quát mắng Cộng Công:

- Cộng Công, đồ tiểu tử này, lại đây đánh với ta ba ngày ba đêm, lần này ta nhất định phải cho ngươi nếm mùi đau khổ.

Nói rồi Nguyên Thủy Thiên Tôn vung Bàn Cổ phiên lên đập xuống.

Bốn cây thần khí trường kiếm bay lơ lửng chung quanh thân thể Thông Thiên giáo chủ.

- Chúc Dung đồ man rợ này, nếm thử sự lợi hại của Tru Tiên kiếm trận của ta.

Nói rồi các kiếm tiên bên cạnh Thông Thiên giáo chủ hóa thành một đạo thanh mang bắn ra ngoài, còn Chúc Dung vô cùng giận dữ, giơ cao hỏa thần côn, nổi điên lên cùng Thông Thiên đại chiến.

Bỗng nhiên cả khoảng trời Hỗn Độn Không Gian trở nên hỗn loạn, Tam Tôn Tam Thanh đánh nhau đến hôn thiên ám địa.

Đột nhiên, thanh ngọc như ý bỗng hóa thành một đạo thanh quang từ trên người Lão Tử bắn ra. Từ Hỗn Độn Không Gian bắn thẳng xuống Thiên Hà.

- Tam Bảo Ngọc Như Ý !

Xi Vưu lúc này mới chú ý tới, nhất thời vô cùng tức giận.

Vừa rồi Lão Tử cùng hắn đánh nhau hôn thiên ám địa, ai có thể tưởng tượng được Lão Tử lại bất thần phóng ngọc như ý xuống dưới, còn bản thân Lão Tử vẫn quấn lấy Xi Vưu đại chiến như trước. Trong lúc nhất thời Xi Vưu cũng không có biện pháp gì ngăn chặn được ngọc như ý đó.

Tam Bảo Ngọc Như Ý là thần khí chuyên dùng để ném như ném các con cờ vi kì, chuyên đánh vào tâm thần của nạn nhân. Đến cả Đại Tôn nếu như trúng chiêu cũng xây xẩm mặt mày.

- Ha ha, Xi Vưu, đã muộn rồi!

Lão Tử đắc ý bay ra ngoài.

Tam Bảo Như Ý với tốc độ nhanh như điện hướng xuống phía dưới bay đi. Nhìn xa chỉ thấy một đạo hào quang màu xanh bay thẳng xuống thiên linh cái của Lý Dương đập xuống.

Lúc này Nguyên Thủy Thiên Tôn đang cùng Cộng Công đại chiến bỗng vung Bàn Cổ phiên. Khoảng không gian chung quanh trở nên hỗn loạn, Cộng Công cũng không chú ý đến việc Nguyên Thủy Thiên Tôn lấy ra một hắc sắc tiểu chùy, ném thẳng xuống dưới.

- Nếu Lý Dương trở thành Đại Tôn, biết được sự tình về Tinh Cực Tông, sẽ có thể rất rắc rối, chỉ riêng Càn Khôn chùy không nắm chắc.

Nguyên Thủy Thiên Tôn trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một đạo linh quang nữa.

Lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn vung Bàn Cổ phiên lên, một cơn lốc khổng lồ lại phá không bay đi, cơn lốc này không công kích Cộng Công, mà là bay ra khỏi Hỗn Độn Không Gian, bay xuống hạ giới, mục tiêu tựa hồ chính là Lý Dương.

Lý Dương đang cùng Hạng Vũ, Điền Cương nói chuyện phiếm.

Đột nhiên Lý Dương cảm ứng được nguy hiểm, nhưng tốc độ công kích quá nhanh, căn bản không để cho Lý Dương có phản ứng gì. Một đạo thanh quang nện vào đầu Lý Dương nhưng thủy chi bổn nguyên đã tự động bao phủ bảo vệ đỉnh đầu hắn.

- Bùm!

Thanh âm chát chúa giống như dùi gõ mạnh vào mõ.

Lý Dương cảm thấy xây xẩm mặt mày, nhất thời mất phương hướng, giống như uống rượu quá chén.

- Nếm Tam Bảo Ngọc Như Ý mà cũng không chết, xem ra linh hồn nguyên thần của hắn quả nhiên cường hãn, ít nhất cũng tương đương với hỗn độn Ngũ Hành Chi Linh.

Từ Hỗn Độn Không Gian Lão Tử thở dài một tiếng, bỗng trên mặt Lão Tử lúc này đột nhiên có vẻ hí hửng vui mừng

- Càn Khôn chùy của Nhị sư đệ cũng đem ra dùng, hay quá!

Chỉ thấy một hắc sắc tiểu chùy bay theo sau Tam Bảo Ngọc Như Ý, lại một lần nữa nện vào thiên linh cái của Lý Dương.

- Bùm!

Lại là một tiếng chát chúa nữa.

Lúc này Lý Dương phun ra một vòi máu, nhưng vẫn… không chịu chết như trước, rồi đột nhiên lại một cơn cuồng phong cuốn tới. Cơn cuồng phong đó không phải là một cơn gió bão bình thường, mà là hình thành từ Bàn Cổ phiên. Cơn lốc do Bàn Cổ phiên xé rách không gian rồi cuốn lấy Lý Dương.

Hạng Vũ và Điền Cương một bên căn bản không kịp có phản ứng gì, chỉ trơ mắt nhìn kia cơn gió kinh khủng cuốn lấy Lý Dương bay về phía nơi sâu nhất của Thiên Hà, trực tiếp ném Lý Dương vào Cửu U Vực nơi mà mọi người chỉ nhìn cũng thấy rợn người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.