[Dịch] Thốn Mang

Quyển 11 - Ngũ đức chi thân-Chương 41 : Chân chánh chiến đấu ba!




- Lý… Lý Dịch đạo hữu!

Lý Tầm Hoan cuối cùng nhớ tới việc đối với người ngoài phải xưng hô với Lý Dương là “Lý Dịch đạo hữu”.

Lý Dương quay về Lý Tầm Hoan cười, rồi nói:

- Tầm Hoan… chân nhân, ngươi chính là bạn của ta, ta há có thể để cho người khác đối phó với ngươi. Giang gia Nhị công tử dám cướp đoạt Anh Anh, có chết cũng đáng đời. Bọn người cặn bã ở Giang gia này chỉ là đám giá áo túi cơm thôi.

Lý Dương luôn có một loại cảm giác gượng gạo khi xưng hô với thái gia gia của mình là “Tầm Hoan chân nhân”.

- Lý Dịch đạo hữu!!!

Thanh âm Nhị trưởng lão trầm trọng, lão hừ lạnh rồi nói:

- Đại ca ta vừa rồi đã nói, ngươi dám cản trở chúng ta, coi như là địch của Cửu Trọng Lâu chúng ta, vì Lý Tầm Hoan mà trở thành kẻ địch của Cửu Trọng Lâu, ngươi thấy có phải là lựa chọn sáng suốt không? Ta tin ngươi cũng biết rốt cuộc phải lựa chọn sao cho đúng.

Lý Dương xoay người, nhìn Nhị trưởng lão, mỉm cười nói:

- Đương nhiên, ta đương nhiên biết lựa chọn như thế nào cho tốt.

Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão sóng vai cùng đứng, một cổ uy áp cường đại bao trùm không gian chung quanh.

- Rốt cuộc lựa chọn ra sao?

Nhị trưởng lão truy vấn, Đại trưởng lão cũng lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Lý Dương.

Lý Dương nhếch miệng cười:

- Tầm Hoan chân nhân là bạn ta, ta há có thể cho các ngươi khi dễ bạn ta chứ?

Đột nhiên ngữ khí Lý Dương trở nên lạnh lẽo:

- Hôm nay, Lý Dịch minh xác nói một lần nữa, ai dám đối phó Tầm Hoan chân nhân, coi như là kẻ thù của Lý Dịch ta, hừ, nhị vị, các ngươi lựa chọn đi!

Đột nhiên sắc mặt Lý Dương trở thành rất lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai vị trưởng lão.

Nhị trưởng lão nhất thời thần tình đỏ bừng, còn Giang Thiên Lan đang đứng ở bên cạnh Đại trưởng lão mặc dù rất tức giận, cũng biết khi hai đại trưởng lão và Lý Dịch nói chuyện, hắn không có khả năng chõ mồm vào. Chỉ có thể đứng một bên căm tức nhìn Lý Dương.

- Tốt, tốt lắm.

Đại trưởng lão cười lạnh lùng rồi nói.

- Lý Dịch đạo hữu, ta rất tôn trọng ngươi. Để thể hiện sự tôn kính đối với ngươi, ta và lão Nhị sẽ toàn lực ứng phó, tuyệt đối không nương tay!

Đại trưởng lão mỉm cười nhìn Lý Dương nói.

Đồng thời trên người hai vị trưởng lão phân biệt phát ra quang mang màu trắng bạc và màu xanh lam.

Lý Dương trong lòng thầm rủa "Lão già này, cái gì tôn kính, rõ ràng muốn hai đánh một, lại không biết xấu hổ nói ra những lời như thế."

Lý Tầm Hoan cũng cảm thấy rất lo lắng cho Lý Dương.

- Tầm Hoan chân nhân, ngươi yên tâm, hai lão gia này dám lấy hai đánh một, quả là rất tôn kính ta. Ta lâu lắm rồi không gặp được người không biết xấu hổ như thế, bất quá ta không thèm tìm người liên thủ. Đối phó với hai lão gia hỏa không biết xấu hổ này, chỉ cần ta một người vậy là đủ rồi.

Lý Dương ha ha cười to nói. Đồng thời âm thầm truyền âm cho Lý Tầm Hoan:

- Thái gia gia. Yên tâm, hai người bọn họ không thể gây thương tổn cho con đâu, chẳng lẽ thái gia gia còn không biết đặc thù con?

Nghe thấy thần thức của Lý Dương truyền âm. Lý Tầm Hoan cũng sực nhớ Lý Dương từng có một chút kỳ ngộ, trong lòng có vẻ hơi yên tâm hơn.

Lý Dương nhìn hai vị trưởng lão, trong mắt có chút khinh thường.

Đại trưởng lão vẻ mặt tự nhiên, nhưng Nhị trưởng lão lại bị Lý Dương vừa rồi châm chọc đến nổi lửa giận xì ra:

- Oa nha nha... Lý Dịch. Ta chỉ cần một người đối phó với ngươi, để xem ngươi lợi hại như thế nào?

- Lão Nhị!

Đại trưởng lão vừa nói chưa dứt lời, Nhị trưởng lão đã phóng lên cao bay tới tấn công.

- Quả nhiên là đồ ngu!

Lý Dương cười lạnh, đột nhiên thi triển ra Xuyên Vân Toa Vụ, tốc độ đạt đến cực hạn, trong nháy mắt bay thẳng lên trời, đồng thời vung tay lên, phi đao thần khí “Ám Kim” đã phá không lao tới, lúc trước trong khi luyện chế Ám Kim hắn đã dung nhập ba ngàn sáu trăm thủ ấn quyết “Phá Sơn Liệt Không”. Lực công kích đạt tới một cấp độ kinh khủng, so với thần khí bình thường thì lợi hại hơn rất nhiều.

Hơn nữa Ám Kim này lại còn dung hợp thêm bổn nguyên tinh kim khí nên lực công kích còn được nâng cao một bậc, lực công kích cũng vượt xa thần khí bình thường. Thậm chí Lý Dương còn cho rằng nó có thể so được với thần khí của Đại Tôn nữa.

Ám Kim vừa xuất, trong nháy mắt không gian như một miếng vải bị xé rách, một vết nứt màu đen thật lớn chợt xuất hiện.

Nhị trưởng lão biết thần khí này quá lợi hại, nhất thời muốn né tránh.

Hai mắt Lý Dương chợt xuất hiện một đạo thiểm điện...

Tâm thần công kích!

Nhị trưởng lão nhất thời cảm thấy tâm thần chấn động kịch liệt, Đại trưởng lão đứng một bên thấy Nhị trưởng lão chợt đứng ngây người, biết là bất diệu, quyền đầu vung lên, một cây ngân châm màu trắng bắn ra, bay thẳng đến đón lấy Ám Kim gạt bắn ra ngoài.

- Bồng!

Vào thời điểm cuối cùng, ngân châm rốt cục chạm mạnh vào Ám Kim của Lý Dương. Kết quả là ngân châm vỡ vụn, còn Ám Kim của Lý Dương cũng bị rung động, lực công kích tan mất.

- Hừ, coi như ngươi hảo vận.

Thấy Đại trưởng lão đứng bên cạnh Nhị trưởng lão, Lý Dương thu lại phi đao thần khí, khẽ cười lạnh.

- Tâm thần công kích, hắn lại có tâm thần công kích nữa!

Nhị trưởng lão lúc này đã tỉnh táo lại, giật mình nhìn Lý Dương. Bọn họ rất quen thuộc với tâm thần công kích. Dù sao bọn họ đã từng giao thủ với Phong Đô Đại Đế.

Phong Đô Đại Đế có hai đại thần khí - Tam Sanh Thạch và Lục Đạo Luân Hồi.

Thông qua Tam Sanh Thạch có thể thi triển tâm thần công kích.

- Lý Dịch đạo hữu, quả nhiên là thâm tàng bất lậu, ngay cả tâm thần công kích của Phong Đô Đại Đế mà biết. Lợi hại, lợi hại. Lão hủ bội phục, bội phục rồi!

Đại trưởng lão cười nhạt nói, trong mắt ẩn chứa nhiều tia sát khí.

Vừa rồi kia cây ngân châm vốn là thần khí. Đương nhiên, Đại trưởng lão lúc trước phải dùng hết một khối Ngũ Thải Hỗn Độn Thạch luyện chế rất lâu mới được mười tám cây ngân châm. Mất đi một cây thì cũng không ảnh hưởng gì đến thực lực của Đại trưởng lão. Nhưng Đại trưởng lão đương nhiên rất tức giận khi thấy vũ khí của mình bị hủy,.

- Hẳn là Vũ Sơn truyền cho hắn rồi.

Nhị trưởng lão phẫn phẫn bất bình nói, tâm thần công kích tưởng muốn lĩnh ngộ là lĩnh ngộ được sao? Nhị trưởng lão chỉ đoán mò như thế mà thôi.

Lý Dương mỉm cười.

Lần này Lý Dương đã thông qua mắt để thi triển tâm thần công kích. Lúc trước Lý Dương phải thông qua Đao Phách, hoặc là thân thể. Nhưng tâm thần tu vi hắn đạt tới Quỷ Đế hậu kỳ, thì cảm ngộ và vận dụng thiên địa càng ngày càng sâu nên càng ngày càng tinh thông tâm thần công kích, từ đó ngộ ra được yếu quyết này.

Lúc trước, khi Đông Phương Minh Đế đấu với Lý Dương, ngay từ đầu cũng từng thông qua mắt để thi triển tâm thần công kích. Đương nhiên, thông qua Tam Sanh Thạch thì uy lực tâm thần công kích còn gia tăng hơn nữa. Chỉ là Lý Dương không muốn cho người khác biết mình có Tam Sanh Thạch.

Dù sao trong lục giới, ngoại trừ Phong Đô Đại Đế, chỉ có Đông Phương Minh Đế mới có Tam Sanh Thạch.

Cách đó không xa, Phong Đô Đại Đế đang cùng Tống Đế Vương xem cuộc chiến.

- Tâm thần công kích, Lý Dịch đạo hữu quả nhiên lợi hại, bất quá… Giang Lão Nhị nói sai rồi, ta trước giờ chưa bao giờ truyền thụ phương pháp tâm thần công kích cho Lý Dịch này. Tuyệt kỹ như vậy há có thể tùy tiện truyền bá.

Phong Đô Đại Đế thở dài nói.

Tống Đế Vương nhíu mày nói:

- Tâm thần công kích cực khó lĩnh ngộ, chẳng lẽ Lý Dịch lợi hại như thế sao, hắn tự mình lĩnh ngộ được hả?

Phong Đô Đại Đế cười nói:

- Đừng quên, ngoại trừ ta sở trường về tâm thần công kích, còn có Đông Phương Minh Đế Thái Úc cũng rất giỏi về tâm thần công kích đó. Nói không chừng Lý Dịch này học từ tên Thái Úc cũng nên.

Phong Đô Đại Đế cười ha ha nói.

Rất khó lĩnh ngộ tâm thần công kích. Vô luận là Phong Đô Đại Đế lẫn Thái Úc, đều nhờ có Tam Sanh Thạch, phải một thời gian rất lâu mới lĩnh ngộ được phương pháp tâm thần công kích. Muốn lĩnh ngộ tâm thần công kích mà không có Tam Sanh Thạch, quả là rất khó…

- Đại ca.

Nhị trưởng lão nhìn Đại trưởng lão, trên mặt hơi nóng lên. Vừa rồi Đại trưởng lão dặn hắn không được ra tay, hắn thế nhưng vẫn ra tay. Nếu không phải Đại trưởng lão ra tay, hắn đã bị Lý Dương dùng tâm thần cộng với ngoại gia phi đao công kích, phỏng chừng mất mạng rồi

Đại trưởng lão có vẻ không thèm để ý.

- Lão Nhị, ta sớm đã nói. Lý Dịch đạo hữu công lực cao thâm, chúng ta cần phải tỏ vẻ luôn luôn tôn trọng hắn. Ngươi tự mình ra tay, không phải là xem thường người ta quá không?

Trên mặt Đại trưởng lão trước giờ vẫn giờ cười tươi roi rói, nay bỗng đột nhiên trở nên lạnh lùng:

- Lão Nhị, Thủy Hỏa Huyền Minh!

- Oanh! Oanh! Oanh!

Dị biến phát sinh, Đại trưởng lão đứng trong hư không, hàn khí màu bạc từ trên người liên tục phát ra, rồi sau đó phóng lên cao, giống như một băng long liệng giữa mây mù. Ngọn lửa màu xanh lam trên người Nhị trưởng lão cũng phóng lên cao, một con phượng hoàng màu xanh lam dang rộng hai cánh, bay lượn khắp trời.

Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão hai người hai tay phát xuất đạo đạo thủ ấn quyết, cực kỳ huyền ảo.

Lý Dương chỉ đứng yên mỉm cười.

Lý Tầm Hoan sớm đã tránh ra rất xa, dù sao hắn cũng không muốn làm vướng tay vướng chân Lý Dương, nhưng Lý Tầm Hoan vẫn luôn luôn chăm chăm nhìn vào trận đấu, sẵn sàng có thể trợ giúp Lý Dương bất kỳ lúc nào, cho dù Lý Tầm Hoan biết thực lực của mình căn bản không đủ sức làm thương tổn hai đại trưởng lão.

“Hắc hắc, thuộc tính năng lượng công kích, một thủy, một hỏa? Vừa vặn quá, ta đã hấp thu được kim mộc thủy hỏa bốn loại bổn nguyên thuộc tính năng lượng, năng lượng công kích xem ra không có hiệu quả đối với ta, uy lực của các ngươi có mạnh bằng Lôi Viêm Địa Ngục hạch tâm không?" Trong lòng Lý Dương nắm chắc mười phần.

Bất quá lúc này Phong Đô Đại Đế, Tống Đế Vương…

- Ủa lại còn có Băng Hồn tới “nhìn trộm” nữa. Ta không thể để bại lộ thực lực của mình, chà, khó quá nhỉ, làm bộ miễn cưỡng chống đỡ chút đỉnh là được, để một chút máu chảy ra cho xong chuyện.

Thần thức Lý Dương đảo qua chung quanh ba người đang đứng xem, khóe miệng tự nhiên có một tia tiếu ý.

Một lát sau, Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão rốt cục hoàn thành tuyệt chiêu.

- Thủy Hỏa Không Gian, ngươi dám để mặc cho chúng ta bày ra Thủy Hỏa Không Gian, ha ha... quả nhiên người tài cao gan lớn, đáng tiếc… có đôi khi quá tự tin lại mất mạng đó.

Đại trưởng lão cười nhạt nói, lúc này cả không gian biến thành màu xanh lam và màu trắng bạc.

Hai đại trưởng lão dựa vào thực lực tự thân, cùng với Băng Hỏa Huyền Minh Điển, dùng thủy hỏa tương khắc, chung quanh thân mình hình thành một “Thủy Hỏa Không Gian”.

Không gian này khá giống với Tuyệt Đối Không Gian của Côn Bằng Yêu Đế. Chỉ là hai đại trưởng lão phải liên thủ mới thi triển ra được, còn Côn Bằng chỉ cần một người đã có thể thi triển ra rồi, từ đó có thể thấy được sự chênh lệch, nhưng hôm nay Lý Dương không giống như lúc trước.

Đáng tiếc…

Lý Dương không sợ năng lượng công kích.

- Hai người các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, mau động thủ đi.

Lý Dương mỉm cười.

- Ngươi đã muốn chết… chúng ta đây sẽ thành toàn cho, trực tiếp nhất chiêu tiêu diệt ngươi. Lão Nhị.

Đại trưởng lão nhìn Nhị trưởng lão liếc mắt, Nhị trưởng lão lập tức hiểu ngay.

Hai đại trưởng lão đồng thời thi triển ra thủ ấn quyết, hình thành một đạo năng lượng giống như laser, trực tiếp bắn lên trời.

- Thiên địa - Phá!

Từ hai tay của hai đại trưởng lão bắn ra cột sáng trông như năng lượng laser, hơn phân nửa năng lượng trong cơ thể đã hoàn toàn bộc phát ra ngoài. Lúc này bọn họ muốn dùng hết dùng một đòn lấy mạng của Lý Dương, Thủy Hỏa Không Gian oanh tạc, uy lực vô cùng kinh khủng.

Lưỡng đạo năng lượng sau khi bắn lên trời, thủy hỏa năng lượng đột nhiên sụp đổ, giống như hủy diệt cả thiên địa.

- Xì xì...

Không gian vỡ vụn, Thủy Hỏa Không Gian nhanh chóng thu nhỏ lại, hướng bóp lại xung quanh Lý Dương. Thủy Hỏa Không Gian cũng chạm cả vào Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, dường như không có vật gì có thể thoát ra được. Hiển nhiên Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão là người “làm phép” nên không gian này không thể làm thương tổn bọn họ.

Thủy Hỏa Không Gian trong nháy mắt chỉ còn cao vài trăm thước, đường kính cũng chỉ còn vài trăm thước. Nhưng vẫn tiếp tục cấp tốc thu nhỏ, năng lượng bên trong Thủy Hỏa Không Gian càng thêm kinh khủng.

Trong nháy mắt, Thủy Hỏa Không Gian giống như một phòng giam.

Lý Dương là người duy nhất bị khốn trong đó.

Trên mặt Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão mỉm cười, không gian được thu nhỏ đến cực hạn, rồi bỗng dưng mất sự khống chế của hai người, thủy hỏa tương khắc, lập tức phát sinh một vụ nổ mãnh liệt, bất kỳ thứ gì bên trong Thủy Hỏa Không Gian tuyệt đối bị xóa sổ.

- Oanh!

Một trận chấn động kịch liệt, như ngàn vạn trận sét giáng xuống, mặt đất bị đánh thành những khe nứt rất dài, những dãy núi chung quanh cũng băng hoại, không gian vỡ vụn. Trong nháy mắt, Lý Tầm Hoan đang đứng ở phía xa sắc mặt đại biến, hắn cảm thấy lo lắng cho Lý Dương.

Vụ nổ từ thủy hỏa làm năng lượng bay tứ tán, công kích ra bốn phương tám hướng, cuốn bụi đất bay mù mịt.

Đại trưởng lão thở dài nói:

- Lý Dịch đạo hữu, vốn ta cũng có thiện ý, nhưng ngươi cũng không nên giúp Lý Tầm Hoan, hắn giết người của Giang gia ra, đó là việc của Giang gia ta, ngươi giúp hắn…thì ta chỉ có thể giết ngươi thôi. Đáng tiếc… ngươi là một người luyện khí thiên tài.

Nhị trưởng lão mắt đỏ ngầu, vừa rồi thiếu chút nữa bị chết trong tay Lý Dương, hiển nhiên bây giờ rất cao hứng.

Đột nhiên, một đạo hắc quang từ trong đám bụi đất đang bốc lên mù mịt lao ra ngoài, trong nháy mắt đã đứng trong không trung.

Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đều trợn mắt há hốc mồm.

- Ngươi…

Nhị trưởng lão chỉ vào Lý Dương, trong nhất thời nói không nên lời.

Lý Dương lúc này có vẻ khá chật vật, áo rách te tua, máu tươi trên người hắn chảy đầm đìa, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng có vẻ trọng thương. Lý Dương cảm ngộ thiên địa, hấp thu quỷ minh năng lượng trong thiên địa hút vào người, ngoại thương của Lý Dương hoàn toàn khôi phục, chỉ là sắc mặt vẫn trắng bệch như trước.

“Như vậy, phỏng chừng Băng Hồn và Phong Đô Đại Đế sẽ cho là ta bị thương nặng.” Lý Dương cười thầm trong lòng.

Vừa rồi thủy hỏa năng lượng sụp đổ. Cho dù thủy hỏa năng lượng bạo tạc, loại năng lượng này cứ đến gần Lý Dương đều tự động tránh xa, không làm tổn thương Lý Dương chút hào. Đây là ưu điểm của việc hắn hấp thu tứ đại bổn nguyên năng lượng.

- Hừ, hai vị quả nhiên lợi hại, có thể làm ta trọng thương! Thật lâu thật lâu rồi ta không bị thương, ha ha.

Lý Dương đột nhiên cười ha hả:

- Thống khoái, thống khoái, cảm giác bị thương thật sự là thống khoái, lại còn làm cho ta tăng thêm mấy phần chiến ý nữa. Hai vị, bây giờ chúng ta chính thức chiến đấu một lần nhé.

Mắt Lý Dương tỏa sáng, chiến ý trên người dâng cao.

- Chính thức chiến đấu một trận? Vừa rồi đã là tuyệt chiêu cực mạnh của chúng ta rồi.

Nhị trưởng lão ngẩn người nhìn Lý Dương. Đại trưởng lão lạnh lùng nghiêm trọng, cũng không nói lời nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.