[Dịch] Thốn Mang

Quyển 10 - Tam Sanh Thạch-Chương 38 : Tĩnh tu




- Nửa năm sau, trên hỗn độn không gian, ta sẽ đợi Ngộ Không ngươi đến.

Xi Vưu khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn về phía Nữ Oa nương nương và Phục Hi.

Nói về lực chiến đấu, Nữ Oa nương nương và Phục Hi tự nhiên không bằng Xi Vưu, bất quá Nữ Oa nương nương và Phục Hi trở thành Đại Tôn cực sớm, sớm hơn bất kỳ ai, hơn nữa Nữ Oa nương nương có Hỗn Độn sơn, địa vị tôn sùng. Phục Hi có Hà Đồ Lạc Thư, bày ra đại trận, phỏng chừng Đại Tôn cũng rất khó phá được.

Xi Vưu đối với hai vị Đại Tôn Yêu giới đắc chứng đại viên mãn sớm hơn mình rất tốt.

- Nữ Oa, Phục Hi, chúc mừng Yêu giới các ngươi hôm nay có vị Đại Tôn thứ ba này, hơn nữa là hỗn độn kim linh lực công kích cực mạnh đứng dầu trong hỗn độn ngũ hành chi linh, kể từ nay, Yêu giới thực lực tăng nhiều, tuyệt đối có thể cùng với Ma giới, Tiên giới làm bá chủ một phương.

Xi Vưu cười nói.

Lời này vừa nói ra, Nữ Oa và Phục Hi hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng suy nghĩ mông lung.

Lục giới chia làm hai đại trận doanh, Ma giới, Yêu giới, Minh giới một trận doanh. Minh giới trong đó là phụ, Ma giới là chính. Còn Tiên giới, Phật giới, Quỷ giới là một trận doanh, Tiên giới là chính, chủ yếu là Tiên giới Tam Thanh cùng Ma giới Tam Tôn có thực lực mạnh.

Hôm nay Yêu giới cũng có vị Đại Tôn thứ ba, hơn nữa thực lực hỗn độn kim linh rất mạnh, điều này khiến thế lực vốn cân bằng có điểm biến hóa.

- Xi Vưu, ta và Nữ Oa luôn không thích tham dự đại chiến gì gì đó, Ngộ Không và Chuẩn Đề trước đây cũng có một phần giao tình thầy trò, tự nhiên cũng sẽ không tham gia. Tiên Ma chi chiến, do các ngươi Ma giới chủ đạo như trước, chúng ta sẽ không nhúng tay, về phần quan hệ Yêu giới và Ma giới, vẫn giống nhau như trước thôi.

Phục Hi lạnh nhạt nói.

Phục Hi rất ít nói chuyện, cũng rất ít lộ diện, nhưng nhưng không ai dám khinh thị lời hắn nói, chủ yếu nhất của Phục Hi này là trận pháp chi đạo đã đạt tới một trình độ kinh khủng hãi nhân, bình thường cũng không có ai dám trêu vào hắn.

Nữ Oa cũng nói:

- Xi Vưu, ta và Phục Hi đạo huynh luôn luôn muốn bình thản an tĩnh, không thích tranh đấu.

Xi Vưu cười nói:

- Nữ Oa, Phục Hi, không cần giải thích nhiều, chúng ta đã biết nhau bao nhiêu năm rồi, tính tình hai vị ta há có thể không biết? Nói thật chứ, ta còn kỳ vọng hai vị cũng tham dự vào đại chiến, như vậy cuộc sống sẽ vui hơn nhiều? Ha ha…

Xi Vưu cho tới bây giờ không lo lắng, hắn mà sợ khiêu chiến sao?

Nữ Oa và Phục Hi cũng cười, Nữ Oa nhìn về phía Tôn Ngộ Không, giống như mẫu thân âu yếm nhìn đứa nhỏ của mình, cười nói:

- Ngộ Không! Nửa năm này ngươi cần phải điều chỉnh trạng thái, làm cho trạng thái của mình đạt tới trình độ tốt nhất, thực lực của Xi Vưu, đến cả Tiên giới Lí Nhĩ cũng không phải là địch thủ, rất mạnh đó.

- Nương nương yên tâm, Ngộ Không sẽ chuẩn bị cẩn thận.

Trước mặt Nữ Oa nương nương, Tôn Ngộ Không rất giữ lễ, không có thái độ hì hà như với người khác.

Còn Xi Vưu cũng không nói gì thêm, trực tiếp xoay người nhìn về phía Lý Dương, trong mắt hơi mỉm cười.

Tôn Ngộ Không mặc dù trở thành Đại Tôn, cũng chỉ là Yêu giới Đại Tôn, hai vị Yêu giới Đại Tôn vốn sẽ không tham dự Tiên Ma chi chiến, Tôn Ngộ Không, vị Đại Tôn thứ ba tự nhiên cũng sẽ không tham gia, huống chi Tôn Ngộ Không và Chuẩn Đề đạo nhân còn có một chút quan hệ đặc thù.

Do đó Xi Vưu đối với Tôn Ngộ Không chỉ có chiến ý mà thôi. Nhưng Lý Dương thì bất đồng.

Lý Dương một khi trở thành Đại Tôn, đó là Ma giới Đại Tôn, vị Đại Tôn thứ tư của Ma giới. Chủ lực quân trong trận Tiên Ma đại chiến, thay đổi sự cân bằng quan trọng nhất cần phải có lực lượng, do đó Xi Vưu sẽ quan tâm tới Lý Dương, giống như cảm tình huynh đệ trong gia đình.

- Lý Dương huynh đệ, tâm thần tu vi tiến triển tốt quá, rốt cục đạt tới Ma Đế cảnh giới, xem ra vẫn còn phải củng cố thêm. Nên bế quan tu luyện thì mới tăng lên được.

Xi Vưu thân hình chợt lóe lên, liền tới bên cạnh Lý Dương, cười nói.

- Đừng lo lắng, chung quanh chúng ta đã có cấm chế, những người khác không thể dò xét nội dung nói chuyện của chúng ta.

Xi Vưu cười nhạt nói.

Lý Dương gật gật đầu, thần thức hắn tự nhiên phát hiện cấm chế, Đại Tôn bố trí cấm chế này chỉ cần một ý niệm trong đầu là có thể khống chế năng lượng thiên địa, đây là thần thông khi hiểu được đại viên mãn.

- Lý Dương, sự tình Tam Sanh Thạch ta cũng biết, tính tình Thái Úc ta cũng biết rõ, hắn rất quật cường, cả ta tự mình ra tay, hắn cũng sẽ không cúi đầu, do đó ngươi chỉ có thể cố gắng đi tìm Tu Linh thảo thôi.

Xi Vưu dặn dò

Lý Dương gật gật đầu, thoáng cảm kích nói:

- Tạ Xi Vưu đại ca quan tâm, Tu Linh thảo này ta tự mình cố gắng tìm.

Xi Vưu gật gật đầu, Lý Dương rời Ma Thần Cung mới ngắn ngủn chưa tới một năm, nhưng tâm thần tu vi một lần nữa đề cao, từ đây Xi Vưu có thể thấy tiềm lực của Lý Dương cao đến đâu, chỉ là Xi Vưu vô luận như thế nào cũng tính không ra tương lai của Lý Dương, cũng không cách nào nói trước cho Lý Dương điều gì.

- Tất cả ngươi tự mình lo lấy, ta đi trước nhé.

Xi Vưu lạnh nhạt nói, lập tức cước đạp hư không, chỉ vài bước, liền trống rỗng biến mất khỏi Yêu giới.

Thần thức Lý Dương cảm thụ Xi Vưu biến mất trong hư không, lòng thầm không khỏi cảm thán:

- Đại Tôn này thần thông quả nhiên ghê gớm, lại có thể thuấn di, tốc độ đến cả Kim Sí đại bằng điểu bay hết sức cũng không cách so sánh được với Đại Tôn.

Lý Dương trong lòng cảm thán. Tốc độ rất nhanh, trong một khoảng cách, mình tốt xấu cũng phải bay qua một thời gian. Nhưng Đại Tôn trong lòng vừa động, liền có thể xuất hiện từ hư không rồi, tự nhiên rất lợi hại.

Thủy thần Cộng Công và Hỏa thần Chúc Dung cũng ở lại đàm luận với Nữ Oa, Phục Hi, Chuẩn Đề cùng với Tôn Ngộ Không một lát, rồi cũng cáo từ. Lát sau Nữ Oa, Phục Hi, Chuẩn Đề nói với Tôn Ngộ Không một chút, rồi cũng ly khai, lúc này trong giữa không trung chỉ có một mình Tôn Ngộ Không.

- Hai vị ca ca, chúng ta đi!

Bằng Ma Vương lạnh lùng nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, rồi nói.

- Hoàng mao điểu, lão tôn ta phá Kim Quang Càn Khôn Tráo của ngươi, ngươi tựa hồ rất khó chịu hả?

Thân hình Tôn Ngộ Không chợt lóe lên đã tới trước Bằng Ma Vương, tốc độ cực nhanh… nói đúng ra, đó là thuấn di, một phạm trù tốc độ siêu việt.

Tôn Ngộ Không “cười đểu” nhìn Bằng Ma Vương.

Bằng Ma Vương sắc mặt lạnh tanh, chắp tay nói:

- Đại Tôn, tiểu nhân làm sao dám bất kính với Đại Tôn?

Bằng Ma Vương hiển nhiên trong lòng rất giận dữ, Kim Quang Càn Khôn Tráo mà hắn quý như mạng bị phá nát, hắn làm sao không phẫn nộ được, làm sao không cừu hận Tôn Ngộ Không chứ?

Cho dù như thế, lúc này Tôn Ngộ Không đã là Đại Tôn rồi, Bằng Ma Vương cho dù là tọa kỵ của Hồng Quân đạo nhân cũng không dám quá mức kiêu ngạo.

- Hừ hừ, biết là tốt rồi.

Tôn Ngộ Không hừ hừ vài tiếng, cũng không nói gì thêm, tốt xấu Bằng Ma Vương và Hồng Quân đạo nhân cũng có quan hệ đặc thù, hắn Tôn Ngộ Không vừa mới thành tựu Đại Tôn, nếu giết Bằng Ma Vương, không phải không nể mặt Hồng Quân đạo nhân sao?

Huống chi, lúc này Tôn Ngộ Không tâm cảnh cũng thay đổi rồi.

Trở thành Đại Tôn, Bằng Ma Vương trong mắt Tôn Ngộ Không chỉ là một con kiến mà thôi, tuy có hơi bướng, nhưng Tôn Ngộ Không ít nhất sẽ không so đo với một con kiến làm gì.

- Đi!

Bằng Ma Vương lúc này mang theo Sư Đà Vương, Dã Tượng Vương bỏ đi. Trong khi đi qua người Lý Dương, Lý Dương phát hiện ánh mắt Bằng Ma Vương nhìn mình có sát ý, Lý Dương biết không hay, lập tức dùng độn thuật thoát đi.

- Bồng!

Bằng Ma Vương lấy tay thành trảo chộp mạnh xuống, không khí đã phát ra thanh âm xé tai.

- Tốc độ phản ứng thật nhanh!

Bằng Ma Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Dương chạy trốn tới bên cạnh Ngưu Ma Vương, hắn lúc này muốn giết nhất ba người, Tôn Ngộ Không, Ngưu Ma Vương, Lý Dương.

Kim Quang Càn Khôn Tráo là bảo bối quan trọng nhất của hắn, là chỗ để là hắn dựa vào…

Kim Quang Càn Khôn Tráo đối với Bằng Ma Vương giống như hai chân đối với vận động viên bóng đá, giống như hai tay đối với nhân viên đánh máy, Kim Quang Càn Khôn Tráo bị phá, Bằng Ma Vương này tự nhiên trong lòng tràn ngập sát ý, đối tượng thứ nhất đương nhiên là người trực tiếp phá Kim Quang Càn Khôn Tráo Tôn Ngộ Không.

Nhưng Tôn Ngộ Không là Đại Tôn, hắn căn bản không dám trêu vào.

Đối tượng thứ hai là người gây ra đại chiến lần này. Gián tiếp làm cho Kim Quang Càn Khôn Tráo của mình bị phá - Ngưu Ma Vương, nhưng không có Kim Quang Càn Khôn Tráo, hắn căn bản không dám đấu với Ngưu Ma Vương.

Người thứ ba là Lý Dương, cũng bởi vì Lý Dương giết Yêu Đế, lúc này mới gây ra đại chiến, lúc này mới khiến cho Ngưu Ma Vương ra tay, nói cho cùng, Lý Dương là ngọn nguồn của mọi thứ. Hơn nữa Lý Dương công lực yếu nhất, việc này Bằng Ma Vương nắm chắc nhất.

- Hừ hừ, con bà nó, hoàng mao điểu nhà ngươi đến bây giờ còn chưa chịu an phân, cẩn thận lão ngưu ta vặt hai cái cánh của ngươi cánh xuống nướng ăn đó.

Ngưu Ma Vương trừng ngưu nhãn nói.

Bằng Ma Vương cũng hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên một tia lãnh quang, nhìn Lý Dương và Ngưu Ma Vương liếc mắt, rồi hóa làm một đạo kim quang, biến mất khỏi chân trời.

Lý Dương nhìn Bằng Ma Vương biến mất, trong đầu cũng nhớ tới vừa rồi Bằng Ma Vương trong mắt chợt lóe lên sát khí lạnh như băng.

“Bằng Ma Vương này hẳn bởi vì Kim Quang Càn Khôn Tráo của mình bị hủy diệt. Mất đi bảo bối lớn nhất, nên nổi lên sát ý với ta." Lý Dương thoáng nghĩ liền hoàn toàn hiểu được, Bằng Ma Vương này cao ngạo lãnh khốc cực đoan, luôn luôn coi mình trung tâm, bảo bối quan trọng nhất bị hủy diệt rồi, khẳng định là muốn báo thù.

Lý Dương trong lòng suy nghĩ “Bằng Ma Vương này hôm nay không dám động thủ, bởi vì Ngưu Ma Vương đại ca, một khi ta ly khai Ngưu Ma Vương đại ca, phỏng chừng hắn sẽ xuống tay với ta, nếu là người khác,sẽ vì quan hệ Xi Vưu đại ca sẽ không dám đụng vào ta, nhưng Bằng Ma Vương cũng khó nói…”

Lý Dương mặc dù biết được một chút chỗ thần bí trong cơ thể, nhưng hắn bây giờ tự mình không thể vận dụng lực lượng thần kỳ kia.

Nếu mình bị Bằng Ma Vương giam giữ ở nơi nào đó, không thể thóat ra, đến lúc đó, mình căn bản không thể đi tìm Tuyết. Lý Dương còn nhớ kỹ mình bị Dã Tượng Vương dùng Tụ Lí Càn Khôn thuật giam giữ, căn bản không có biện pháp gì thóat được.

“Trong thời gian này hãy ở Ma Vân Sơn an tâm chờ đợi, đợi khi lấy được Tu Linh thảo, cứu Linh Linh, mượn Tam Sanh Thạch, sẽ trực tiếp vượt Bắc Minh hải." Trong lòng Lý Dương lúc này có quyết định.

Ngưu Ma Vương cũng nhắc nhở Lý Dương nói:

- Lý Dương lão đệ, đừng lo lắng, nếu kia Bằng Ma Vương dám đến chọc giận ngươi, ta sẽ nhổ sạch lông hắn, cho hắn biết cái gì gọi là “Vô Mao Đích Đại Bằng Bất Như Kê!” (Đại bàng không lông cũng không bằng một con gà).

- Vậy cám ơn Ngưu Ma Vương đại ca rồi!

Lý Dương mỉm cười

Còn lúc này…

- Tử ngưu đầu, nửa năm sau, lão tôn ta và Xi Vưu tại hỗn độn không gian sẽ đại chiến một trận, muốn xem thì ngươi đến lúc đó cứ đến xem.

Tôn Ngộ Không nhìn Ngưu Ma Vương liếc mắt, rốt cục nói.

Ngưu Ma Vương giật mình:

- Tôn Ngộ Không và Xi Vưu Đại Tôn?

Tôn Ngộ Không cũng vì giao tình huynh đệ trong quá khứ với Ngưu Ma Vương mới nói cho Ngưu Ma Vương, quan khán trận chiến như vậy, đối với Ngưu Ma Vương là Yêu Đế hậu kỳ cao thủ rất có lợi, vừa rồi Xi Vưu bố trí cấm chế, Đại Tôn nói chuyện ngoại nhân không thể nghe.

- Tử ngưu đầu, nếu không có việc gì cũng có thể đến chỗ lão tôn ta chơi cho vui, lão tôn ta đi trước nhé.

Tôn Ngộ Không thân hình lúc này hư không biến mất.

"Tôn hầu tử còn chưa quên lão ngưu ta." Ngưu Ma Vương về phía Hoa Quả Sơn, trong lòng cũng có chút cảm động

Ngày lại qua ngày.

Bất luận Tôn Ngộ Không trong khoảng thời gian này có phải đang hoàn toàn hấp thu tinh kim khí, công lực đạt tới trạng thái tốt nhất không, ít nhất Lý Dương trong khoảng thời gian này cũng rất an tĩnh, cơ hồ mỗi ngày đều an tĩnh tu luyện và uống rượu cho qua thời gian.

Điền Cương sau khi xem qua trận chiến ấy, cũng bắt đầu tĩnh tu.

Lý Dương đang ở sân trong đình viện, Lý Dương, Điền Cương cùng với Ngưu Ma Vương ngồi quanh một cái bàn đá, trên bàn đá có từng cục từng cục thịt to, cũng có các loại mĩ thực khác, đương nhiên còn có một bầu rượu ngon thực lớn.

- Lý Dương lão đệ, Điền Cương sư điệt, uống rượu thôi!

Ngưu Ma Vương một tay nắm cục thịt nướng, một tay nắm chén rượu thật lớn cụng ly với Lý Dương.

Lý Dương nắm bình ngọc khẽ nâng lên, mặc dù mình cũng uống một lần một hơi, Lý Dương cũng không muốn uống rượu của Ngưu Ma Vương, hắn có thói quen uống rượu trắng, có lẽ rượu này không có trân quí như rượu của Ngưu Ma Vương, cũng không có linh khí.

Ngưu Ma Vương có rất nhiều nguồn cung cấp rượu ngon, trong đó hàm chứa không ít linh khí, nếu một người uống hết một bình, liền có thể trở thành một võ lâm cao thủ, nhưng năng lượng như thế đối với Ma Quân cảnh giới như Lý Dương mà nói, cũng căn bản không quan tâm.

- Ta hỏi Lý Dương lão đệ, ngươi uống rượu làm sao mà không ăn thịt thế? Ăn thịt miếng lớn, uống rượu chén to, lúc này mới thống khoái chứ.

Ngưu Ma Vương vừa uống rượu vừa nhai nhồm nhoàm nói

Lý Dương cười nhạt, nói vẻ có lỗi:

- Thói quen thôi, trước giờ một mình uống rượu quen rồi.

- Sư bá, sư huynh hắn quen uống rượu “chay”.

Điền Cương liền nói ngay, Lý Dương và Điền Cương ăn ở cùng chỗ với nhau rất lâu, nhưng Điền Cương cũng rất hiếm thấy Lý Dương ăn gì trong khi uống rượu.

- Đến đây, Điền Cương, hai chúng ta ăn thịt miếng lớn, uống rượu chén to.

Ngưu Ma Vương nói với Điền Cương, Điền Cương cùng với Ngưu Ma Vương uống từng bát lớn, ăn từng miếng to, hai người cực kỳ thống khoái, Lý Dương ngồi một bên hưởng ứng, nheo mắt uống một hơi.

Cuộc sống trôi qua, chỉ có tĩnh tu và uống rượu…

Đối với tu luyện giả mà nói, cơ hồ không có khái niệm thời gian, nửa năm ngắn ngủn rất nhanh đã qua đi, nửa năm này, Bằng Ma Vương cũng không đến Ma Vân Sơn giương oai, bất quá Bằng Ma Vương có chịu được nỗi nhục này hay không cũng rất khó nói.

Nửa năm đã qua, ước định đại chiến giữa Xi Vưu và Tôn Ngộ Không cũng đến rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.