[Dịch] Thốn Mang

Quyển 10 - Tam Sanh Thạch-Chương 36 : Tân đích Đại Tôn




Nghe ngôn ngữ cường ngạnh của Bằng Ma Vương như thế, nhất thời tình thế trường diện trở nên căng thẳng.

- Ta xem đầu man ngưu nhà ngươi có thể làm gì được chúng ta?

Bằng Ma Vương cười lạnh lắc lắc đầu, Sư Đà Vương và Dã Tượng Vương cũng thế, bị đánh đến độ nếu chỉ vì Ngưu Ma Vương nói mà giao ra Lý Dương, thanh danh Sư Đà Lĩnh tam thánh bọn họ sau này sẽ bị hủy diệt.

Đồng thời…

Từng đạo quang mang lóe ra trên người Bằng Ma Vương, Sư Đà Vương cùng với Dã Tượng Vương, hiển nhiên ba người Bằng Ma Vương cũng lo lắng Ngưu Ma Vương này lại dùng ngưu giác màu đỏ kia tiếp tục công kích điên cuồng, do đó trước tiên dùng yêu nguyên lực bảo vệ bản thân.

Ngưu Ma Vương có dù có đánh rất mạnh, khi qua Kim Quang Càn Khôn Tráo sẽ bị hóa giải hơn phân nửa, với sự chuẩn bị của ba người, uy lực cũng không phải là quá lớn.

- Là các ngươi tự mình nói đó!

Lỗ mũi Ngưu Ma Vương nhất thời nở lớn, từng đạo khí lưu màu trắng không ngừng phun ra, hiển nhiên Ngưu Ma Vương đã bị chọc giận, Ngưu Ma Vương bị rơi vào trạng thái cuồng hóa rất dễ bạo nộ, cái đầu cũng rất dễ nóng lên.

- Hừ!!!

Một tiếng trâu rống trầm thấp, Ngưu Ma Vương đột nhiên hóa thành một tia sét, hướng thẳng về phía Kim Quang Càn Khôn Tráo phóng đi, hào quang từ ngưu giác huyết hồng sắc trên đầu lóe lên càng tăng thêm chiến ý, dã ngưu, điểm cực mạnh chính là sừng, bản thể Ngưu Ma Vương cũng có sừng rất cứng.

Cuồng hóa xong, hai ngưu giác dung hợp thành huyết hồng sắc ngưu giác, uy lực rốt cuộc đạt tới bậc nào?

- Hưu…

Ngưu giác lóe ra nhiều tia quang mang, thần thức Lý Dương lúc này đang bị Dã Tượng Vương thu vào Tụ Lí Càn Khôn nhìn ra cú đâm này, tựa hồ nhớ tới Phá Sơn Liệt Không, rồi lại thấy ngưu giác quang mang chói mắt mang theo lực lượng cực mạnh của Ngưu Ma Vương, ầm ầm đâm vào trên Kim Quang Càn Khôn Tráo.

- Oanh…

Đánh xong, không gian vỡ vụn, nhưng vết nứt không gian này không thể ảnh hưởng lớn gì đối với Ngưu Ma Vương cùng với Bằng Ma Vương Tam thánh. Kim Quang Càn Khôn Tráo không ngừng sinh ra từng đạo sóng gợn, nhanh chóng hóa giải lực công kích.

Nhưng Ngưu Ma Vương biến thân, Tử Cực Lục Hoàn Ma Thể ngoại gia cuồng hóa, ngưu giác công kích cực mạnh, đến cả Tôn Ngộ Không với tấm thân cơ hồ bất tử cũng bị thương, có thể tưởng tượng được công kích mạnh như thế nào?

Nhất thời…

- Bồng…

Bên trong Kim Quang Càn Khôn Tráo giống như sinh ra từng đạo sóng chấn động, ba người Bằng Ma Vương bên trong nhất thời bị xô vào nhau. Bên ngoài thân ba người Bằng Ma Vương yêu nguyên lực không ngừng ngăn cản sóng công kích kinh khủng kia. Lúc này, Bằng Ma Vương ba người không hề bị thương, chỉ là tiêu hao một chút yêu nguyên lực mà thôi.

Bằng Ma Vương ba người vừa thấy thế, nhất thời hưng phấn hẳn lên.

Sư Đà Vương là người đầu tiên cuồng tiếu nói:

- Ha ha… man ngưu, chúng ta ở trong Kim Quang Càn Khôn Tráo, ngươi có thể làm được gì chúng ta? Đây là thần khí do chính Hồng Quân luyện chế, ngươi là một Yêu Đế nho nhỏ há có thể phá thần khí, chúng ta ba huynh đệ cứ ở trong Kim Quang Càn Khôn Tráo. Mặc cho ngươi công kích, ngươi cũng không thể làm gì chúng ta được, ha ha…

Dã Tượng Vương cũng đắc ý, cười to nói:

- Man ngưu, Lý Dương đã bị ta bắt, đầu man ngưu ngươi có đánh tiếp cũng không hữu dụng. Cho dù ta nguyện ý thả Lý Dương, đại ca ta cũng không muốn, do đó hết cách rồi… ngươi chịu khó khóc vài tiếng cho Lý Dương thôi. Ha ha…

Bằng Ma Vương cũng cười lạnh không nói.

Đột nhiên…

- Ba tên kia, trốn vào trong cái mu rùa không dám ra đây, lại còn dương dương tự đắc, muốn cái gì? Không cảm thấy đỏ mặt sao?

Tôn Ngộ Không nói vẻ khinh thường. Thanh âm hắn mặc dù không lớn, nhưng lực xuyên thấu rất mạnh, tất cả mọi người trên thảo nguyên đều nghe được.

Nhất thời sắc mặt Bằng Ma Vương ba người trầm xuống.

Đại Thánh khác nếu dám vũ nhục bọn họ. Có lẽ bọn họ ba người sẽ thẳng tay giáo huấn đối phương, nhưng người nói lời này chính là Tôn Ngộ Không, được xưng là đệ nhất nhân, chỉ dưới Đại Tôn trong lục giới, hơn nữa bọn họ ba người cũng đã đánh nhau với Tôn Ngộ Không, rất rõ ràng, Tôn Ngộ Không này còn kinh khủng hơn Ngưu Ma Vương kia.

Do đó… bọn họ cả đám im bặt.

- Ta không tin, Kim Quang Càn Khôn Tráo này thật không phá được, hừ hừ hừ hừ…

Trong mũi Ngưu Ma Vương phun ra khí lưu một cách gấp gáp. Màu đỏ trong mắt càng thêm yêu dị, tính cố chấp của ngưu tộc cũng điên cuồng phi thường.

- Oanh!

Ngưu giác màu đỏ yêu dị lại đánh mạnh trên Kim Quang Càn Khôn Tráo, vẫn thế, mặc dù uy lực lớn, nhưng khi qua Kim Quang Càn Khôn Tráo cũng bị triệt tiêu đại bộ phận, phần lực còn lại, ba vị Đại Thánh đồng thời gánh chịu, tự nhiên quá dễ dàng.

- Con bà nó!

Nhìn thần sắc bất cần ngạo nghễ của Bằng Ma Vương ba người bên trong Kim Quang Càn Khôn Tráo, trong lòng Ngưu Ma Vương càng thêm bốc lửa, miệng chửi, đầu cúi xuống, răng nghiến lại, một lần nữa bất chấp tất cả điên cuồng lao đi.

- Oanh!… Oanh!… Oanh!… Oanh!… Oanh!…

Hết lần này tới lần khác, Ngưu Ma Vương lại tiếp tục thất bại khi dùng ngưu giác đỉnh đâm tới.

Kim Quang Càn Khôn Tráo chấn động hết lần này tới lần khác, nhưng mặc dù chấn động đến đâu, cũng vẫn như trước không có một vết trầy xước.

Thần thức Lý Dương trong Tụ Lí Càn Khôn của Dã Tượng Vương thấy rõ ràng mọi chuyện xảy ra.

- Ngưu Ma Vương… đại ca!

Nhìn Ngưu Ma Vương điên cuồng, bất chấp tất cả, trong lòng Lý Dương đột nhiên rất cảm động, hắn không biết Ngưu Ma Vương vì muốn cứu hắn, hay vì Ngưu Ma Vương chiến đấu vì sĩ diện của mình, nhưng trong mắt Lý Dương thì Ngưu Ma Vương làm tất cả để cứu hắn.

Trong lòng Lý Dương lặng lẽ ghi nhớ ân tình này, mặc dù bây giờ mình địa vị rất thấp, thực lực cũng không cao, không thể so được với Ngưu Ma Vương, cũng không giúp được Ngưu Ma Vương cái gì, nhưng Lý Dương vẫn khắc ghi ân tình này trong lòng.

- Tụ Lí Càn Khôn, Tụ Lí Càn Khôn, bằng sức mình, làm sao có thể xuất động được?

Lý Dương bất lực.

Mặc dù hắn tự tin Dã Tượng Vương không thể giết chết mình, nhưng với Tụ Lí Càn Khôn này thì mình cũng không thể thóat ra, Tụ Lí Càn Khôn muốn phá được chỉ có một biện pháp, đó là dùng công kích cực mạnh. Phá không gian…

Với sự công kích thật mạnh không gian Tụ Lí Càn Khôn thừa nhận không nổi, sẽ có vết nứt, mình liền có thể thoát ra ngoài.

Nhưng với Tụ Lí Càn Khôn này của Dã Tượng Vương, Đao Phách của mình căn bản không thể phá Tụ Lí Càn Khôn này thóat ra được. Do đó chỉ có thể nhìn sự tình phát triển bên ngoài. Mình căn bản vô năng vi lực.

- Hô hô hô hô…

Vốn cũng là tiếng trâu rống, nhưng bây giờ từ mũi của Ngưu Ma Vương lại phát ra thanh âm hồng hộc, hiển nhiên hắn đã phải hô hấp dồn dập quá mức, vừa mới công kích mãnh liệt mấy trăm lần đã tiêu hao lực lượng của hắn quá lớn.

- Hô hô…

Ngưu Ma Vương chậm rãi giải trừ biến hóa, cũng không phải hắn không thể kiên trì nữa, mà là tiếp tục như thế cũng vô dụng, hơn nữa bảo trì trạng thái cuồng hóa, đúng là năng lượng của mình tiêu hao cũng thật sự quá lớn, công kích càng mạnh, tiêu hao càng nhiều.

Màu đỏ trên người Ngưu Ma Vương từ từ nhạt dần.

- Ha ha …… man ngưu, ngươi còn kiêu ngạo nữa không, giải trừ cuồng hóa, ngươi căn bản không phá được Kim Quang Càn Khôn Tráo của ta, ngay cả tư cách đả thương ta cũng không có.

Bằng Ma Vương kiêu ngạo cùng cực, đột nhiên thu lại Kim Quang Càn Khôn Tráo chỉ còn bao phủ ngoài thân thể mình, còn Sư Đà Vương, Dã Tượng Vương đã thoát ly khỏi sự bảo vệ của Kim Quang Càn Khôn Tráo.

Ngưu Ma Vương không cuồng hóa mặc dù vẫn lợi hại như trước, nhưng với Kim Quang Càn Khôn Tráo của mình Bằng Ma Vương cũng không thèm quan tâm.

- Kim Quang Càn Khôn Tráo, Kim Quang Càn Khôn Tráo…

Ngưu Ma Vương trợn mắt nhìn trừng trừng vào Bằng Ma Vương, cũng vô kế khả thi. Bằng Ma Vương này tốc độ quá nhanh. Đánh lén căn bản không trúng, hơn nữa Bằng Ma Vương có Kim Quang Càn Khôn Tráo quá biến thái.

- Hồng Quân không hiểu sao vì sao lại đem bảo bối như thế đưa cho con dã điểu này.

Trong lòng Ngưu Ma Vương cực kỳ bất lực

Bằng Ma Vương cười lạnh nói:

- Ta đứng cho man ngưu nhà ngươi đánh, ngươi cũng không thể làm gì được ta, như vậy không thể trách ta không cho ngươi cơ hội. Ha ha…

Bằng Ma Vương đột nhiên ngoảng mặt lại, xoay người nhìn về phía Sư Đà Vương và Dã Tượng Vương, nói:

- Hai vị ca ca, chúng ta đi.

Sư Đà Vương và Dã Tượng Vương cũng nhìn Ngưu Ma Vương liếc mắt, rất kiêu ngạo, tựa hồ trận đấu này mình thắng lợi hoàn toàn. Bọn họ đã quên mất, bọn họ bất quá dựa vào Kim Quang Càn Khôn Tráo mới ngăn trở Ngưu Ma Vương được.

Thấy Bằng Ma Vương như thế, vốn Tôn Ngộ Không đang xem cuộc chiến cũng khó chịu đến nhíu mày trợn mắt, tựa hồ nhớ tới những sự tình trong quá khứ.

Tôn Ngộ Không nhớ rõ, lúc trước trong khi mình một đánh ba, cuối cùng cũng là tên Bằng Ma Vương này dựa vào Kim Quang Càn Khôn Tráo làm cho mình vô kế khả thi, cho nên mới tuyên bố hòa. Trên thực tế Sư Đà Lĩnh tam thánh bị Tôn Ngộ Không đánh thập phần thảm thiết, nhưng chỉ dựa vào Kim Quang Càn Khôn Tráo trốn tránh mà thôi.

- Hoàng mao điểu, lần trước cũng kiêu ngạo như vậy, hừ, lão tôn ta đây cũng lâu lắm rồi không động thủ, tay chân ngứa ngáy, hách hách… Thái Cực vô thượng đại viên mãn, là cái quái gì? Bế quan lâu như vậy mà không đột phá được, hay là đại chiến một hồi cho sướng!

Tôn Ngộ Không máu chiến, khát vọng chiến đấu của hắn không hề kém Ngưu Ma Vương, chỉ vì muốn cảm ngộ được cái gì Thái Cực vô thượng đại viên mãn, hắn phải ngồi tu luyện không biết bao nhiêu năm, hôm nay nhìn trận chiến nhiệt huyết sôi trào, hơn nữa hắn không quen nhìn Bằng Ma Vương kiêu ngạo, Tôn Ngộ Không cũng đã động tâm rồi.

Tôn Ngộ Không đột nhiên ngẩng đầu cao quát:

- Hách hách… hoàng mao điểu, đứng lại cho lão tôn!

Thanh âm Tôn Ngộ Không giống như động kim xuyên thạch, thanh âm đó làm cho Bằng Ma Vương rùng mình. Bằng Ma Vương quay đầu nhìn về phía Tôn Ngộ Không, nghe Tôn Ngộ Không gọi hắn là “Hoàng Mao Điểu”, lúc này cười lạnh nói:

- Tôn hầu tử, không có việc ngươi gọi loạn làm gì?

Lần trước lão tôn ta đây không phá được Kim Quang Càn Khôn Tráo của ngươi, lúc này ta ngứa tay rồi…

Đám lông trên mặt Tôn Ngộ Không lộ ra thần sắc muốn đánh với cả thiên địa, quang mang chợt lóe, một đạo tử kim quang lòe lòe bỗng xuất hiện trên tay Tôn Ngộ Không, chính là Kim Cô Bổng được xưng “Vô Kiên Bất Tồi”

Bằng Ma Vương cười lạnh:

- Tôn hầu tử, Kim Quang Càn Khôn Tráo của ta do chủ nhân tự thân đưa cho ta, để xem một hầu tử như ngươi có khả năng phá không?

Bằng Ma Vương vì từng thân là tọa kỵ của Hồng Quân đạo nhân nên rất kiêu ngạo, kể cả gặp Đại Tôn, cũng chỉ miễn cưỡng gật đầu hành lễ, từ đó có thể tưởng tượng sự cao ngạo của hắn.

Bất quá cũng không có Đại Tôn tìm kiếm hắn gây phiền toái. Dù sao Bằng Ma Vương cũng là tọa kỵ Hồng Quân đạo nhân, Hồng Quân đạo nhân quả là người vạn vạn lần không nên trêu vào.

Hiểu được Thái Cực vô thượng đại viên mãn sẽ làm Đại Tôn, Đại Tôn thực lực cực kỳ kinh khủng.

Vượt qua Thái Cực vô thượng đại viên mãn cảnh giới, còn có Hỗn Độn Đại La Thiên Đạo trong truyền thuyết, đó là đại biểu thiên địa chí cao “Đạo” của Càn Khôn, biến đá thành vàng, thậm chí kể từ thời hỗn độn thế giới, cũng chỉ có Bàn Cổ và Hồng Quân đạo nhân là cảm nhận được mà thôi, hiểu được Hỗn Độn Đại La Thiên Đạo, đó là loại cấp bậc nào chứ?

Ít nhất, các Đại Tôn không thể hiểu được.

Yêu Đế, Ma Đế, trong mắt Đại Tôn chỉ là con kiến, nhưng trong mắt Hồng Quân đạo nhân đám Đại Tôn chẳng lẽ cao quý hơn nhiều so với con kiến?

Nhìn bộ dáng cuồng ngạo của Bằng Ma Vương, Tôn Ngộ Không nổi giận rồi.

- Khạch khạch…

Trong miệng Tôn Ngộ Không phát ra một tiếng quái dị, đột nhiên quát một tiếng:

- Hoàng Mao Điểu, muốn ăn đòn rồi.

Tôn Ngộ Không hét lớn, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, thoáng cái đã tới bên cạnh Bằng Ma Vương, giơ cao Kim Cô Bổng rồi đột nhiên nện xuống, dưới cú đập này, Kim Cô Bổng trong nháy mắt lại hóa thành vạn ngàn bổng ảnh. Một bổng này tương đương với vạn ngàn bổng.

- Tôn hầu tử!

Bằng Ma Vương trong miệng chửi rủa, cũng muốn chạy trốn, hắn biết thiết bổng của Ngộ Không kinh khủng bao nhiêu.

Nhưng…

Chẳng biết vì sao, Bằng Ma Vương không chạy thoát Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không.

- Oanh… Oanh… Oanh…

Liên tiếp những kích rất mạnh, mỗi một kích đều cực kỳ kinh khủng, mỗi một kích đều làm cho Kim Quang Càn Khôn Tráo không ngừng chấn chiến, thậm chí còn có từng đạo sóng công kích vào Bằng Ma Vương, quá mạnh, bất kỳ một bổng cũng có thể so được với ngưu giác của Ngưu Ma Vương khi ở trạng thái mạnh nhất.

Hơn nữa Tôn Ngộ Không chỉ trong nháy mắt nện xuống vạn ngàn bổng.

- Phốc…

Bằng vào Bằng Ma Vương này làm sao chống đở được. Lực công kích quá mạnh làm hắn ngửa đầu phun ra một vòi máu tươi.

“Hầu tử này càng ngày càng thêm mạnh." Ngưu Ma Vương lẩm bẩm nói, Tôn Ngộ Không bế quan lâu như thế, cũng không phải không có tiến triển, mặc dù tự thân cảm thụ không rõ lắm, nhưng trên thực tế cũng đã có nhiều tiến bộ, thân thể hắn mạnh hơn, công kích mạnh hơn, tốc độ mạnh hơn.

- Công kích của Tôn hầu tử mạnh hơn rất nhiều a.

Bằng Ma Vương kinh hãi, hắn nhớ trận chiến năm đó, Kim Cô Bổng của Tôn Ngộ Không mặc dù có thể làm cho mình thụ chút tiểu thương, nhưng uy lực tuyệt đối không kinh khủng như bây giờ.

- Chạy!

Bằng Ma Vương hóa thành một mũi tên bỏ chạy.

- Chưa kịp thoải mái chút nào!

Trên mặt Tôn Ngộ Không tràn ngập hưng phấn, hiển nhiên hắn rất thích đánh nhau, với lực công kích của hắn, ai có thể chịu được một kích của hắn chứ? Thấy Bằng Ma Vương muốn chạy trốn, Tôn Ngộ Không lúc này hét to một tiếng:

- Chạy đi đâu!

Lập tức Tôn Ngộ Không hóa làm một đạo kim quang đuổi theo.

Điều kinh ngạc chính là, quá khứ Tôn Ngộ Không chậm hơn Bằng Ma Vương một chút, nhưng lần này tốc độ lại tương đương với Bằng Ma Vương.

- Thống khoái!

Tôn Ngộ Không hoàn toàn đắm chìm trong hưng phấn đánh nhau, thấy Bằng Ma Vương chạy trốn về phía chân trời, lúc này cười hắc hắc, Kim Cô Bổng đột nhiên biến thành to lớn, dài mấy chục thước, cơ hồ Kim Cô Bổng còn mang theo cả khí thế hủy thiên diệt địa đánh tới, trong con mắt của Tôn Ngộ Không tóat lên sự hưng phấn, hắn hoàn toàn chìm đắm vào sự hưng phấn chiến đấu, còn tốc độ Kim Cô Bổng lại đột nhiên tăng thêm mấy lần, một tiếng “Oanh” nện vào người Bằng Ma Vương.

- Oanh!

Kim Quang Càn Khôn Tráo giống như cái phao, nhưng…

- Xoảng!

Tiếng vỡ nát vang lên…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.