[Dịch]Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu

Chương 4 : Cô nương làm việc




Đậu đỏ dễ dàng đáp ứng, thế nhưng việc muốn làm lại chẳng dễ dàng gì. Nhóm lửa sấy phòng Tiểu Nha làm, còn nàng thì ôm bó củi thuận tay nhét vào lò. Mà trọng trách quét tước trần nhà tất nhiên rơi vào tay Đậu đỏ, nàng hiện tại chỉ cao có 1m5, giơ cao chổi lên quét thì có thể chạm lên trần, nhưng lại quá phiền phức, bởi vì sẽ phải ngẩng đầu lên cao bụi bẩn ở trên sẽ rơi xuống mắt, chui cả vào cổ họng của nàng. “Khụ… khụ…”

Lúc Trương thị từ bên ngoài thò đầu vào xem liền thấy nữ nhi thông minh lanh lợi tháo vát của mình biến thành một con mèo bẩn, cả người toàn bụi. Nàng đứng bên ngoài kêu lên: “Con phải vẩy nước trước khi quét chứ Đậu đỏ, rồi lại dùng khăn ướt che đầu nếu không sẽ khiến cả căn phòng bụi mù.”

Đậu đỏ nghe theo quả nhiên tốt hơn nhiều, chỉ là căn phòng nhìn nhỏ mà quét mãi đến chiều tối mới xong. Nàng mệt mỏi lắc lắc cái cổ đau muốn chết, quay quay cái đầu mà cũng cứng ngắc.

Ngược lại Trương thị rất vui mừng, bởi vì nàng cho rằng nữ nhi ngốc nghếch rốt cuộc từ từ bình thường trở lại. Trông con bé làm việc còn rất nghiêm túc, mặc dù hết sức vụng về nhưng rõ ràng so với lúc trước thì chăm chỉ hơn hẳn. Trần nhà đã được quét tước sạch sẽ, sàn đất lại bằng phẳng.

Nhà ở nông thôn đều là nhà đất, cho nên đất trên mặt đất quét tới quét lui đều bị quét thành một cái hố tuyệt không bằng phẳng. Đậu đỏ cực kỳ hoài niệm sàn nhà cùng giường ngủ hết sức kiểu cách ở hiện đại, lúc nàng quét trần nhà có mấy lần suýt ngã úp mặt xuống đất. Không còn cách nào khác, Đậu đỏ liền đem đất lấp cho phẳng. Nàng làm rất cẩn thận, đây là những công việc giản đơn duy nhất mà nàng biết làm.

Lúc Lý Tam Căn trở về Trương thị lén để cho hắn nhìn thành quả công việc của khuê nữ, đôi vợ chồng cười cười đi bàn bạc chuyện hôn nhân của Đại Trụ.

Chẳng qua ngày hôm sau Điền đại nương lại đến, nói sính lễ không thể thiếu. Cái này quả thực làm khó cả nhà, hai lượng bạc biết lấy ở đâu?

Đậu đỏ biết rằng lúc này hai lượng bạc là rất nhiều, những nhà khác cưới vợ chỉ cần dùng hai gánh gạo hoặc lương thực khác liền có thể đổi về một người khỏe mạnh. Chỉ là chiến sự gần đây đã san bằng sự ổn định của mọi nhà, cho lên mới hình thành phong trào lấy tiền làm sính lễ. Nàng hiện tại nói cũng không xong, biết giúp mọi người kiếm tiền thế nào? Nghe thấy người nào cũng ra chủ ý:

Trương thị nói sẽ về nhà mẹ để mượn một ít, rồi lại đi lên Phường nhuộm trên trấn làm công chắc có thể tích góp được chút tiền.

Mà Lý Tam Căn lại nói sẽ sang nhà huynh đệ thử hỏi mượn tiền.

Trương Thị nói: “Không được, lần trước đã mượn không ít mà đã trả được đâu.”

Lý Tam Căn nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng liền nói: “Vậy ta sẽ lên trên trấn tìm xem có việc gì làm thêm được không!”

Tiểu Nha cũng nói: “Con cũng có thể đến chỗ Lưu tẩu giặt quần áo thuê, giặt ba chiếc một đồng tiền.”

Nhị Trụ nói: “Con sẽ đến học đường của Giả tú tài đóng bàn ghế, tất nhiên đồ dùng trong phòng của đại ca con cũng tận lực làm tốt.” Nhị Trụ hơn Đậu đỏ một tuổi, năm trước đi trấn trên học được chút chút nghề mộc, mặc dù không cao tay lắm, nhưng cũng có thể đóng được những đồ đơn giản.

Đại Trụ nghe xong hết sức cảm động, cả nhà đồng tâm hợp sức lo hôn sự cho hắn, sau này nhất đinh phải cùng Đại Muội đối xử thật tốt với người nhà. Đột nhiên thấy Đậu đỏ vốn đang đứng một bên âm thầm giơ tay, hắn giật mình nói: “Đậu đỏ đau tay à?”

Đậu đỏ vô lực thả tay xuống, mới nhớ ra nơi này không thịnh hành việc giơ tay phát biểu ý kiến. Nàng nắm chặt tay rồi nói: “Con… con cũng muốn… làm việc.” Có thể làm gì, lại là một vấn đề.

Đại Trụ cười nói: “Đậu đỏ cứ chuyên tâm dưỡng bệnh cho tốt, sau này hẵng làm nhé!”

Đậu đỏ không đồng ý, những vị tiền bối xuyên qua đều rất giỏi giang, sao đến lượt mình lại thành kẻ nửa tàn phế vậy? Nàng không phục, thế nhưng vẫn không mở miệng nói cho rõ được.

Trương thị nhìn ra được vẻ thất vọng trong mắt khuê nữ, lừa lừa nói: “Vậy việc trang trí tân phòng liền giao cho Đậu đỏ nhé, làm được không con?”

“Được!” Đậu đỏ trả lời rất nhanh, sau khi nghe Trương thị nói xong trong lòng liền nghĩ đến việc phải trang trí tân phòng như thế nào, một chuỗi thật dài những ý tưởng hiện lên trong đầu, nàng có tự tin sẽ đem tân phòng biến thành căn phòng đẹp nhất dành cho tân lang tân nương.

Thế nên lúc ngủ nàng chăm chỉ tìm tòi trên máy tính, đối với việc bố trí cũng có chút tâm đắc. Đồng thời nàng phát hiện mình có thể mở ra một trang internet, chính là một cái diễn đàn. Nàng thấy mình chưa có ý tưởng gì nên để lại lời nhắn trên diễn đàn, viết là: Nếu sau khi xuyên qua muốn thiết kế tân phòng phải làm thế nào?

Cũng không biết có phải vì trang internet này liên kết với các diễn đàn lớn không, chính vởi vì đề mục xuyên qua rất ‘hot’ cho nên chỉ một lúc đã có hơn 100 phản hồi.

Có người nói: “Đương nhiên phải mời thợ thủ công rồi, lẽ nào muộn tự làm?”

Có người nói: “Vậy phải xem tình hình, nếu tốt thì có lẽ làm cho hoa lệ. Tốt nhất mang chút phong cách hiện đại, nhất định rất hấp dẫn.”

Đậu đỏ cũng nói rõ nguyên nhân: “Vật liệu gì cũng không có, mà tiền cũng chẳng có luôn.”

Có người trả lời phía dưới: “Vậy để thế thôi, không có vật liệu lẫn tiền thì trang trí tân phòng làm quái gì!”

Lại có người trả lời: “Có thể thử chút thủ công nghệ, như là bện, tết hay đan cái gì đó?”

Đậu đỏ đọc được cảm thấy không tồi, liền hỏi: “Làm như thế nào vậy?”

Người đó trả lời: “Dùng tre, trúc hoặc lau sậy để đan, cứ lên trên mạng tra là thấy mà.”

Đậu đỏ thực sự lên mạng tìm kiếm, sau đó đem toàn bộ thông tin ghi chép lại, thế nhưng nhỡ không mang ra được bên ngoài thì toi công à, đan thế nào bây giờ, đành đi điều tra chút vậy. Nàng lại mở QQ ra tìm người bạn duy nhất: “Ta có thể đem tài liệu ra ngoài hay không?”

“Đương nhiên có thể, bạn chỉ cần lập một ngăn hồ sơ, đề tên để còn đem ra ngoài được.”

“Đơn giản vậy sao?”

“Đơn giản thế thôi.”

Kết quả sáng sớm hôm sau Đậu đỏ bị một đống tài liệu đè cho tỉnh, nàng thiếu chút nữa cho rằng mình hết hơi luôn. Thật vất vả mới đẩy được đống tài liệu xuống khỏi người mình, sợ người khác phát hiện liền vội vã nhét tất cả xuống gầm giường, may mắn hôm qua khi đi ngủ đã căng rèm, bằng không đã bị Tiểu Nha nằm đối diện nhìn thấy.

Nhà Lý Tam Căn có ba gian, hiện tại Đại Trụ ở một gian, Nhị Trụ dọn tới gian nhỏ của cha mẹ, Đậu đỏ và Tiểu Nha ở cùng một gian. Gian này vốn chỉ có một chiếc giường nhỏ, về sau Tiểu Nha dọn vào đành đóng thêm một chiếc giường nhỏ nữa. Cho nên hai tỷ muội phân ra ngủ riêng, khiến cho Đậu đỏ vẫn luôn ngủ một mình từ bé cảm thấy rất thoải mái.

Ngày hôm sau, sau khi nàng dạo qua tân phòng một lần liền quyết định trước tiên sẽ đan một cái màn treo lên trần nhà, tránh cho bụi bặm rơi từ trên xuống. Bởi vì sau này còn cần chỗ đi qua đi lại, cho nên trong phòng chỉ có một ít đồ vật, cũng không có phòng bếp. Nhìn vào thì diện tích phòng không đến 15, 20 mét vuông, nếu như tết thì có lẽ hơn mười ngày mới xong.

Ngoài ra nàng dự định đan thêm một chiếc chiếu, mặt trên của chiếu trong làng đa phần đều dùng vỏ cây cao lương mà làm thành, kỹ thuật tương đối phức tạp cho nên nàng sẽ không dùng. Vật liệu duy nhất hiện có là cỏ lau, nàng biết được chúng mọc bên bờ con sông phía ngoài thôn, mà người dân trong thôn lại hay cắt cỏ về để nhóm lửa, bây giờ nếu dùng để đan thì thật là đúng lúc.

Nghĩ đến liền làm, Đậu đỏ cầm theo một lưỡi liền, một sợi dây thừng liền đi ra ngoài cắt cỏ. Trong nhà không có ai, mọi người đều đi ra ngoài kiếm tiền rồi, mà nàng không được nấu cơm cho nên không phải lo việc gì liền đi thẳng ra bờ sông.

Từng khóm cỏ lau đổ rạp xuống mặt đất, vật liệu như thế đều chẳng thiếu. Nàng cầm lấy liềm cắt cỏ, không phí nhiều sức liền buộc được một bó lớn. Thế nhưng khi đeo lên lưng nàng lại đau đầu, quá nặng rồi! Đậu đỏ tương đối gầy hơn nữa tuổi vẫn còn nhỏ, cõng trên lưng một bó tướng cỏ lau cao hơn cả nàng thì thật là khó khăn. Nàng cõng một đoạn lại nghỉ một đoạn, dù sao cũng phải cõng về nhà bằng được.

Cách đó không xa, có một vị công tử mặt trắng khoác áo choàng đứng đó nhìn thấy nàng liền thở dài, dặn dò tên đầy tớ đi theo: “Đi giúp nàng mang về nhà!” Tên nô bộc vâng dạ rồi đi tới kéo kéo bó cỏ lau.

Đậu đỏ đang vác bó cỏ trên lưng thì bị người ta kéo lại càng thấy hoảng sợ, nàng quay đầu thì nhìn thấy một thiếu niên mặt đen, hắn cười he he nói: “Lý cô nương, công tử nhà ta sai ta vác về nhà giùm cô nương.” Nói xong liền vác bó cỏ lên vai mình.

Đậu đỏ tuy rằng cảm tạ sự giúp đỡ của hắn, thế nhưng khi nhìn công tử mặt trắng có chút mập đứng bên kia thì trong ngực tự nhiên nhói một cái. Căn cứ vào hồ sơ miêu tả hình dáng của Tằng công tử, dường như rất giống. Chẳng nhẽ sáng nay chưa thắp hương cho Phật tổ nên mới gặp ôn thần này sao?

Nàng đè lại bó cỏ lau, nói: “Không… không cần, cút ngay.” Danh tiếng của nàng bên này đã thối không thể thối hơn, còn tiếp tục dây dưa với hắn không phải sẽ tức chết vợ chồng Lý Tam Căn sao.

Thiếu niên mặt đen ngẩn ra, không nghĩ tới một tiểu cô nương vốn ôn nhu động lòng người lại có thể trở nên gay gắt như vậy, mở miệng liền mắng chửi người ta. Bên kia Tằng Bất Phàm cũng cảm thấy như vậy, hắn nhíu mày đi tới nói: “Đậu đỏ muội muội, là Bất Phàm ca ca có lỗi với muội. Mấy ngày hôm nay ta đã cùng người nhà bàn bạc, sẽ mau chóng thú muội qua cửa.”

Đậu đỏ liếc mắt khinh bỉ, hắn còn dám kêu Đậu đỏ muội muội sao? Nàng thiếu chút nữa ói hết ra. Lúc nào rồi mà vẫn còn ca ca muội muội, ngươi cứ làm như đây là Hồng Lâu Mộng phiên bản ở Thiên Khải ý? Nàng vác bó cỏ lau đi mất, miệng còn méo xệch.

Tằng Bất Phàm kia lại cho rằng nàng vẫn hận hắn, liền nói: “Ta cũng bị bắt buộc mà, muội có biết của hồi môn của Lâm tiểu thư kia có thể mua được cả cái thôn này không, cha mẹ ta làm sao có thể chối từ nàng ta được đây? Thế nhưng dung mạo nàng ta quá tầm thường, tính khí lại không ôn nhu như muội. Nương ta đã nói sẽ tìm cho ta một người hợp ý, bằng không nếu bên người không có một ai biết thương… Đậu đỏ muội muội sao lại đi mất rồi, hãy nghe ta nói. Nương ta đã đáp ứng cho muội lấy thân phận thiếp thân nhập môn, chỉ cần muội đồng ý ta sẽ kêu bà mối đến kết thân.”

Hình như hắn đoán chắc Đậu đỏ sẽ đồng ý? Bằng không cũng sẽ không tự mình tới đây. Thấy tiểu cô nương phía trước bỗng dừng lại quay sang cười với hắn, khiến cho tâm trí hắn rung động. Lúc này đột nhiên Đậu đỏ lại hét toáng lên: “Có sắc lang…”

Tằng Bất Phàm vốn cho rằng lần này rất có hi vọng, chính là tới thăm dò kết quả, cuối cùng lại bị tiếng hét của nàng dọa cho kinh hãi vội lui lại vài bước liền ngã ngồi xuống đất.

Đậu đỏ cũng không nghĩ tới lá gan của một đại nam nhân lại nhỏ như vậy, thấy hắn ngã đến chật vật liền cười ha ha. Cười đủ chợt lạnh lùng nói: “Ta không quen ngươi, nếu tiếp tục tới đây cẩn thận ta thả chó cắn người.” Nói xong kéo bó cỏ lau đi, nàng còn vội trở về thiết kế tân phòng.

Tằng Bất Phàm cũng thực bị dọa, mà Đậu đỏ này sao lại nói khẩu âm phổ thông. Hắn chưa từng gặp qua Đậu đỏ gay gắt như vậy, nhất thời thích ứng không nổi. Sợ run một hồi liền thở dài, nàng hận mình như vậy xem ra chỉ có thể tìm bà mối tới nhà đề thân thôi, tự mình lại tới chỉ sợ khiến nàng không hài lòng. Kỳ thực trước đây hắn cũng không để tâm nhiều đến Đậu đỏ, ngược lại sau khi thành thân lại cùng tân nương tử bất hòa. Vị tân nương tử kia tuy là thiên kim tiểu thư nhà giàu nhưng tướng mạo lại xấu xí, da lại đen, tính tình hung tợn. Sao so được với Đậu đỏ dịu dàng như nước, sao so được với âm thanh ngọt ngào cứ một tiếng một tiếng gọi Bất Phàm ca ca của Đậu đỏ. Vả lại tuy dung mạo Đậu đỏ cũng không được coi là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng đã đủ để câu hồn hắn đi. Hắn ngày ngày nhìn tân nương tử mà nhớ đến nàng, lúc này mới ngàn cầu vạn cầu mẫu thân làm chủ cho thú nàng về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.