Thiên Khải cuối thu! Lá phong trên núi Trường Phong ở Kinh Thành đã rụng hết.
Một vị cô nương áo tím điều khiển một con ngựa trắng chạy băng băng trên đường núi, khắn quàng bay theo gió, lúc bay lên thì có thể thấy bên trong sắc áo tím là một thân quần dài lụa mỏng thật đẹp thật quyến rũ.
Ven đường cũng có một vị công tử áo lục vừa cưỡi ngựa vừa ngắm phong cảnh, không nghĩ tới có người phi ngựa tới. Hắn vội vã điều khiển ngựa dẹp sang một bên, cô nương kia sau khi liếc hắn một cái thì hừ lạnh rồi cứ thế phi ngựa đi tiếp.
Vị công tử đó ngẩn ra, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy một vị cô nương có thể cưỡi ngựa tốt đến vậy. Huống hồ dung mạo của nàng rất quen thuộc giống như đã từng gặp ở nơi nào, chẳng qua trong lúc ngắn ngủi hắn nghĩ không ra. Hắn cảm thấy tâm tư bắt đầu nhảy loạn, rất muốn biết nàng là ai? Vội vã giục ngựa đuổi theo, hắn nhất định phải đuổi theo nàng.
Chờ bọn hắn đi rồi thì một thân ảnh từ trong rừng đi ra, nàng dùng bàn tay nhỏ bé phủi đi cát bụi, khẽ ho khan, nói: “Mong có thể thành công, nếu không những lần ngã kia sẽ thành công cốc.” Nàng nhìn con lừa nhỏ phía sau, xem ra lần này thực sự phải cưỡi nó trở về.
May mà lúc biểu tiểu thư học cưỡi ngựa nàng cũng học một chút bí quyết, chí ít có thể cưỡi lừa. Nàng đặt mông ngồi xuống, khẽ đá con lừa quay về.
Cảnh lá phong rơi trên đường thật đẹp, nàng cư nhiên xem đến mê muội. Thế nhưng công tử đã yêu cầu nàng buổi trưa phải trở lại, bằng không liền phạt nàng đi phòng giặt làm việc một ngày. Đậu đỏ nhìn đôi bàn tay trắng mịn của mình lúc này, quả nhiên là bụ bụ dễ thương, phải đi giặt quần áo một ngày thì coi như phế đi.
Nàng nhìn tay nhưng không có nhìn đường, con lừa nhìn đường nhưng không biết tránh, tai nghe thấy lục cục lục cục, vừa quay đầu nhìn thì đã thấy hai móng ngựa đã phóng tới trước mắt mình.
“A…” Muốn chết, con ngựa vô thanh chạy tới, bởi vì do ngừng đột ngột nên chồm lên thành ra người trên ngựa cũng nhảy dựng lên.
Đậu đỏ vẫn nhắm chặt mắt, cho rằng hành trình xuyên qua lần này sẽ kết thúc trước móng ngựa. Con lừa vốn đang đi chậm rì rì, đột nhiên kinh hoàng hất Đậu đỏ xuống đất chạy về phía trước, nàng bay vèo vèo rồi ngã xuống dưới chân ngựa, thế nhưng chỉ nghe phía sau có người nói: “Nữ nhân ngu ngốc, đứng lên.”
Âm thanh thật quen tai, nàng nheo mắt nhìn lên thấy một con ngựa đen như gấm nhảy qua đầu mình, trên lưng nó có hai người, hai nam nhân!
Thanh âm nói chuyện lạnh băng, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm túc đến lạnh lùng, đúng là vị sát thần mặt đen kia. Mà phía sau hắn là vị kia đang cười không ngừng, đó là thiên sứ xinh đẹp.
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, vì sao mỗi lần đụng phải họ nàng đều bị thương? Nàng đứng lên phủi bụi đất trên người rồi bỏ đi.
Thiên sứ ngẩn ra, nói: “Này, ngươi thực sự không sao chứ?”
Đậu đỏ đầu cũng chẳng quay lại, vừa dắt con lừa đi về phía trước vừa nói vọng lại: “Đụng phải các ngươi mới có sao!”
Thiên sứ cười ha ha, nói: “Thật à, vậy thì người đừng đi vội, trước tiên nói cho chúng ta biết nơi dừng chân gần nhất?”
Đậu đỏ vốn phải đi, thế nhưng đột nhiên nghe hắn hỏi như vậy không khỏi hiểu sai. Lần đầu nhìn thấy bọn họ là đang cùng tắm, lần thứ hai nhìn thấy thì đang cùng giết địch, lần thứ ba nhìn thấy thì cùng ngồi trên một con ngựa. Bất kể nghĩ thế nào đều kết luận bọn họ không bình thường, nàng lặng lẽ quay đầu, nhìn một đen một trắng một tuấn tú một xinh đẹp trên ngựa thật xứng đôi. Có lẽ, bọn họ chính là một trong những cặp tình lữ nam nam cũng nhau đi du ngoạn ở cổ đại?
Thiên sứ bị nàng nhìn đến rùng mình, nói: “Xin hỏi.”
Đậu đỏ lập tức chỉ về phía trước nói: “Đi qua con đường này có một nhà trọ Thăng Hoa, nơi đó không tồi, có nhà tắm, có phòng đôi, còn có hoa viên đình viện xa hoa…” Nhìn nàng giới thiệu thật nhiều lại tỉ mỉ, chủ yếu vì nàng cùng biểu tiểu thư đã phái người tìm hiểu nơi này, mục đích là vì thông thạo địa hình xung quanh để triển khai hành động ‘câu lang’.
Sát thần mặt đen rõ ràng nghe ra trong lời nói có lời nói, cầm roi chỉ vào nàng, nói: “Nói bậy.”
Đậu đỏ cho rằng hắn không biết thẹn, liền cười nói: “Nói bậy hay không hai vị gia rõ ràng nhất, ta đi trước, các ngươi ăn uống tốt nha.” Nói xong vỗ mông lừa bỏ đi.
Sát thần mặt đen kia còn muốn nói cái gì thì thiên sứ đã kéo hắn lại cười, nói: “Ngài trông tình trạng của chúng ta lúc này thực sự dễ bị người ta hiểu lầm, vẫn là đi thôi, dù sao không chỉ mỗi nàng nói vậy.”
Sát thần mặt đen nói: “Trở về nếu ngươi lại không chịu học cưỡi ngựa liền không cần phải gặp ta nữa.”
Thiên sứ ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “Ông trời thật nhẫn tâm.”
Đậu đỏ chầm chậm cưỡi lừa nên toàn bộ cuộc đối thoại của hai người kia toàn bộ lọt hết vào trong tai, nàng lắc lư trên lưng lừa, che miệng cười trộm.
Song tại nơi lá phong bay đầy trời lại có một người làm bạn cũng không tồi, vô luận người đó là nam hay nữ là người già hay trẻ nhỏ, chỉ cần có người bầu bạn thì trong lòng sẽ không cảm thấy mình là kẻ duy nhất, là kẻ đơn độc trong cõi trời đất này.
Không biết mọi người thế nào rồi, Kinh Thành cách Tam Hòe thành rất xa, tuy rằng có rất nhiều khách thương đi qua đó thế nhưng làm sao có thể khéo đến nỗi hỏi đúng người biết được tình hình của gia đình mình?
Nàng tới Kinh thành đã hai tháng rồi, mắt thấy mùa đông đã gần kề, không biết có thể xin nghỉ năm để quay về thăm nhà không nhỉ? Nghĩ lúc về đến nơi sẽ hỏi Giang công tử, thì lại càng có tinh thần “vỗ mông” lừa.
Theo lý mà nói, một nha đầu mới tới hơn hai tháng không được phép về nha. Thế nhưng Đậu đỏ đoán với tính tình Giang công tử sẽ không khó khăn nói chuyện, liền vội vã về trước buổi trưa, thấy hắn rất vui vẻ mới dám mở miệng ra hỏi: “Công tử, Đậu đỏ có một chuyện không biết có nên nói ra không?”
Giang công tử gần đây càng nhìn Đậu đỏ càng thuận mắt, sự biến hóa của biểu muội hắn đều để trong lòng, một người vốn là đại tiểu thư khuê phòng trải qua sự giáo dục của nàng cư nhiên học cưỡi ngựa, bắn tên, nháy mắt liền rất có phong phạm nữ hiệp. Mà Đậu đỏ đến đây cũng đã lâu, cũng chưa thấy nàng làm nũng mình, rõ ràng không giống những nha đầu khác làm mọi cách để hắn để mắt tới, đùa giỡn một chút, tốt nhất là thu vào trong phòng. Hắn từ nhỏ đã nhìn quen những chuyện đó, trong đó thủ đoạn của Tố Nhi là cao nhất. Lúc đó hắn vẫn trẻ người non dạ, bị nàng khiêu khích câu dẫn vài lần liền xảy ra quan hệ bất chính trong phòng, hiện tại nghĩ lại lòng nàng cũng không bằng được sự đơn thuần của Đậu đỏ. Nàng mặc dù đơn thuần nhưng lại nghịch ngợm, bằng không cũng sẽ không dạy biểu muội xằng bậy. Nếu như hắn nói chuyện này với mẫu thân hoặc chính hắn ngăn lại thì các nàng sẽ không thể thực hiện được, thế nhưng nhìn cặp mắt long lanh của hai nữ tử ngược lại khiến hắn muốn nhìn xem các nàng có thể làm tới trình độ nào.
“Nói đi!” Hắn cho rằng chuyện liên quan đến biểu muội nên cười đáp ứng.
Đậu đỏ hơi thẹn thùng, nói: “Công tử, không biết có thể cho phép ta hồi hương một lần không? Lúc Đậu đỏ đi phụ thân lại đang ốm, trong lòng rất rất thấp thỏm. Lúc này, cũng không biết ông ra sao, là còn sống hay đã…” Nói xong cúi đầu rơi lệ.
Nàng vốn không muốn khóc, thế nhưng quá tưởng niệm gia đinh thế nên bao nhiêu chua xót trào dâng trong lòng. Tuy nói thời gian ở chung không quá dài, thế nhưng họ đều là người tốt, không ích kỷ không xấu, trong hoàn cảnh xa lạ Đậu đỏ lại được họ chăm sóc nên trong lòng rất cảm kích.
Giang công tử không nghĩ tới nàng sẽ nói chuyện về nhà, nhướng mày nói: “Mặc dù các ngươi có nghĩ phép năm, thế nhưng thời gian ngươi tới đây chưa lâu, mà trong viện lại thiếu người…” Mặc dù chỉ đi không quá mười ngày, nhưng trong lòng hắn cực kỳ không muốn. Nhìn thói quen thấy nàng là muốn trêu chọc thì cảm thấy như có một dòng suối mát chảy qua.
Ngược lại Đậu đỏ cũng không đặt kỳ vọng quá lớn, nàng cúi đầu nói: “Ta đã biết, chờ đến nghỉ phép năm rồi về cũng không muộn.” Nàng nói xong lại bắt đầu dọn dẹp phòng, xoay người lau nước mắt trên mặt.
Nhìn bóng lưng của nàng trong lòng Giang công tử đau xót, rốt cuộc nàng không cầu hắn, rõ ràng chỉ cần nói vài câu nhõng nhẽo hắn sẽ đồng ý. Đặt sách lên bàn, hắn than nhẹ một tiếng, nói: “Nàng lại đây!”
Đậu đỏ đi tới, nói: “Công tử có chuyện gì à?”
Giang công tử đưa tay chạm lên má nàng, nơi đó thật nóng thật ẩm ướt. Dường như Đậu đỏ lại càng hoảng sợ, bản năng lui về phía sau vài bước né tránh.
“Ta cũng không phải độc xà mãnh thú, nàng trốn ta làm gì?” Hắn có chút ảo não cả giận nói.
Đậu đỏ khóe miệng giật giật, nói: “Ta… ta là không quen.” Tư thế đó quá ám muội rồi, nàng cũng không muốn cùng Giang công tử này xảy ra chuyện gì. Tình Văn trong Hồng Lâu Mộng chết như thế nào nàng còn nhớ rõ.
Giang công tử đứng lên, nhíu mày, nói: “Chỉ có nàng, chỉ có nàng mỗi lần đều trốn tránh ta. Lần nào cũng thế, rõ ràng nàng cách ta gần nhất, thế nhưng khi ta đưa tay ra nàng lại né tránh, đến tốt cùng là ta có lỗi với nàng chỗ nào, hay ta làm ra chuyện gì tổn thương nàng hả!”
Đậu đỏ dù sao cũng không thể nói bản thân xem TV, đọc sách nhiều, biết rõ hậu quả của đám hạ nhân sao? Mà hậu quả của việc bò lên trên giường của công tử, không phải chỉ trở thành nha đầu thông phòng hay thiếp, đương nhiên còn có thể chết, thậm chí còn có khả năng sống không bằng chết.
“Công tử hiểu lầm rồi, Đậu đỏ không trốn tránh công tử.” Nàng cảm thấy bản thân đã tận lực bảo trì khoảng cách với hắn, mấy ngày nay luôn thân cận biểu tiểu thư, đem toàn bộ việc của Giang công tử giao cho Thanh Nhi. Trừ phi hắn thực sự tức giận nàng mới làm một chút chuyện nhỏ gọi là đóng góp chút cống hiến để miễn cho hắn đuổi nàng đến phòng giặt, thế nhưng lúc này đây là tình huống gì?
Giang công tử trong lòng vui vẻ, nói: “Thật không?”
Đậu đỏ gật đầu nói: “Trung thành và tận tâm với công tử giống Thành Thư.”
Giang công tử ngẩn ra, bỗng nhiên quay người hỏi: “Giống Thành Thư?”
Đậu đỏ điên cuồng gật đầu, chính là giống Thành Thư không phải giống Thanh Nhi.
Giang công tử thấy nàng gật đầu chỉ cảm thấy trong ngực thật khó chịu, lui về phía sau một bước, nói: “Được, vậy thì nàng đi đi, đi càng nhanh càng tốt.”
Đậu đỏ đáp ứng nói: “Uh!” Vừa quay đầu lại cảm thấy không đúng, thần tình của công tử không giống bảo nàng quay về phòng. Vì vậy quay lại hỏi: “Xin hỏi công tử, ngài bảo ta đi đâu?”
Giang công tử quát lên: “Ở đâu thì về đấy!”
Đậu đỏ ngẩn ra, nói: “Công tử, đây là công tử để ta về nhà sao?” Trong lúc nhất thời nàng thập phần vui mừng, thấy Giang công tử không nói gì liền chạy tới kéo tay hắn hỏi: “Thật để ta về nhà ư, công tử?”
Nhìn nàng từ khoảng cách thật gần Giang công tử thấy hai mắt nàng khi cười giống như trăng khuyết thật đẹp, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn cực dễ thương, hắn thế mà trong nháy mắt mơ mơ màng màng nói: “Uh…” Nói xong liền hối hận rồi, hắn vốn bảo nàng trở về phòng, nhưng lại biến thành tình huống như bây giờ.
Đậu đỏ vừa nghe thấy trên mặt cười thật tươi, còn nắm chặt lấy tay Giang công tử nói: “Vậy ta đi chuẩn bị một chút, đa tạ công tử, Đậu đỏ sẽ mau chóng quay lại.” Nói xong liền dồi dào sức sống chạy ra ngoài, hài lòng đến ngủ cũng không được.
May mà nàng không ngủ, bên này vừa mới nhét một bộ quần áo vào trong tay nảy bên kia nghe thấy cửa phòng bị một lực mạnh đẩy ra. Một người đột nhiên chạy vào như bay ôm lấy nàng, Đậu đỏ dưới chân đứng không vững lại không để ý nên ngã xuống giường. Nhìn lên thì thấy người đang nằm trên người mình là biểu tiểu thư, vẻ mặt nàng đỏ bừng, hưng phấn nói: “Ngươi đoán hắn đối ta làm cái gì, ngươi đoán? Mau đoán đi!”