[Dịch]Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu

Chương 11 : Nha đầu tận tâm




Nàng mỉm cười nghĩ ra một cách, nói: “Kỳ thực ta ngược lại có ý định để hai nha đầu kia qua hầu hạ con.” Lời vừa nói ra, nha đầu kêu Tú Mai kia hai mắt sáng rực, thậm chí khóe miệng cũng cong hết cỡ. Luận về tướng mạo nàng cho rằng mình không thua kém gì nha đầu Đậu đỏ mới tới kia, con bé đó trông vừa đần vừa ngu lại xuất thân thôn nữ, trông quần áo trên người đã khiến người khác cảm thấy phiền. Nhà nàng vốn mở phường nhuộm, chỉ vì mẹ kế không muốn chứa chấp nàng nên mới bán nàng cho nhà người ta làm nha đầu. Thế nhưng Tú Mai cũng rất soi mói nhà người ta, nếu như là gia đình bình thường nàng quyết không đi. Trước khi tới đây nàng đã hỏi qua, thứ nhất Giang gia này có một vị công tử trẻ tuổi chưa thành thân mà tướng mạo lại thuộc hàng thượng đẳng. Thứ hai Giang gia có tiền, đã thế Giang công tử còn là quan viên trong triều. Vô luận điểm nào cũng khiến nàng hài lòng, cho nên mới đem chính mình bán đi.

Cơ hội trước mắt này nàng thế nào cũng phải nắm chặt? Mà Đậu đỏ cũng nghĩ vậy, nàng mới không muốn hầu hạ một lão thái thái đáng sợ như thế đâu, nếu có thể chọn nàng tình nguyện đi hầu hạ Giang công tử thoạt nhìn rất hòa nhã lại có chút u buồn kia. Nàng cũng chẳng có ý kiến gì với cả nam tử này, dù sao cũng vừa mới gặp mà hắn cũng không phải kiểu mình thích.

“Không cần đâu, có thư đồng chiếu cố con là được rồi.” Giang Chí Thành thản nhiên cự tuyệt, hắn cũng biết tâm ý của những nha đầu kia, rất ít có nữ tử kiên định được như Tố Nhi.

“Không được, dù sao nam nhân có nữ nhân bên cạnh cũng tỉ mỉ hơn. Mặc dù các nàng đều mới tới nhưng rất thông minh lanh lợi, trước khi vào Kinh liền để các nàng hầu hạ một khoảng thời gian cũng được. Chẳng qua hai nàng đều mới tới ta cũng không biết để ai đi, không bằng cho các nàng làm một chuyện, ai hoàn thành thì đưa sang bên chỗ con.”

Giang công tử thập phần hiếu thuận, hắn thấy tâm ý mẫu thân đã quyết, nói: “Cũng được, liền nghe theo ý của mẫu thân.”

Thôi thị gật đầu, cười nói: “Ngày mai có thể đến Tam Hòe thành rồi, các ngươi cũng biết chúng ta trên đường bị thổ phỉ tập kích. Đột nhiên có hai vị đại hiệp đi qua đã cứu mạng chúng ta, chỉ là bọn họ không tiệp nhận lòng biết ơn cũng không tiếp thu bất cứ lễ vật nào chúng ta đưa tới khiến chúng ta rất khó xử.” Nói xong thở dài, nàng là thật tâm cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị đại hiệp.

Giang công tử gật đầu, bản thân quả thực cũng dùng rất nhiều biện pháp cũng không thể gặp hai người kia, nếu các nàng có cách trái lại thật không tồi.

Thôi thị thấy nhi tử đồng ý liền nói: “Tới Tam Hòe thành rồi sẽ chuẩn bị hai phần lễ vật cho các ngươi, còn ta với Thành nhi sẽ chờ trong khách sạn, vô luận kết quả ra sao buổi tối các ngươi đều phải trở về.”

“Dạ, lão phu nhân.” Đậu đỏ nói.

“Dạ biết.” Thanh âm của Tú Mai có chút hưng phấn.

Việc đã định xong lão phu nhân Thôi thị liền cho mọi người đi nghỉ ngơi, lần này về Kinh các nàng thuê không ít dung binh bảo hộ, cứ như vậy Giang công tử liền đi trước an bài.

Bọn Đậu đỏ vốn ngủ ở gian ngoài phòng ngủ của lão phu nhân, thế nhưng Tú Mai ra ngoài cả nửa ngày vẫn chưa về. Nàng nghĩ nha đầu kia nhất định lén đi trước đến chỗ Giang công tử, không chừng còn có thể từ nha đầu thăng lên thị tì. Thế nhưng vừa mới mười hai tuổi, nàng có phải tưởng bở hơi nhiều hay không. Cho dù là muốn bồi người ta cũng phải đợi đến mười bốn tuổi chứ! Thế nhưng nàng muốn nhân cơ hội này ngủ cho ngon, vạn nhất ban đêm lão phu nhân này muốn đi vệ sinh gọi một tiếng nàng liền không ngủ được. Kết quả là vừa ngủ liền tiến vào không gian, nàng ngồi bên máy tính thở dài.

Thiên Thượng Khác QQ hỏi: “Bạn thở dài cái gì, đây là ý nguyện kiếp trước của bạn mà.”

Đậu đỏ nói: “Tôi tình nguyện đi làm ruộng.” Nàng bắt đầu nhớ nhà rồi.

Thiên Thượng Khách nói: “Số phận mà định mệnh an bài cho bạn đã bắt đầu rồi, trừ phi bạn muốn nghịch thiên. Thế nhưng bằng năng lực của bạn căn bản không có khả năng, ha ha ha…”

“Ha cái rắm, tôi từ nay về sau sẽ thế nào? Chẳng nhẽ cứ mãi làm nha đầu!”

“Tuy nói đã an bài nhưng cũng có thể dựa trên một chút cảm giác của bạn, nếu bạn muốn gả cho Giang Chí Thành liền đi lấy lòng hắn. Nếu như không muốn, vậy tùy tâm.”

“Các ngươi là thần linh kiểu gì thế, căn bản cái gì cũng không chịu nói rõ.” Thế nhưng trước hết Đậu đỏ muốn tận lực nghĩ cách lưu lại, về phần sau này ra sao thì còn phải xem cái gọi là ý trời. Không phải nàng rất tiêu cực, mà là chỉ muốn quay về làm ruộng mà thôi.

Chính là đang mơ mơ màng màng đột nhiên cảm giác bên cạnh có người chen vào. Nàng trợn mắt nhìn lên hóa ra là Tú Mai đã về, vẻ mặt không hờn giận, cố sức chen vào. Đậu đỏ không muốn để chủ nhân chán ghét nàng nên mới tận lực lấy lòng, thế nhưng thấy Tú Mai cứ coi thường mình như vậy thì hết sức bất mãn. Nàng cũng không phải chú tử thì việc quái gì mình phải vuốt mặt nể mũi, Đậu đỏ trở mình một cái nằm ngửa ra, mặc cho Tú Mai đẩy thế nào cũng không dịch chuyển.

Tú Mai lạnh lùng nói: “Lùi vào trong đi, ta không có thói quen ngủ cạnh người khác.”

Đậu đỏ nói: “Ta cũng không có thói quen ngủ cạnh người khác, sao ngươi không quay mặt ra ngoài mà ngủ?”

“Quay ra phía ngoài sẽ ngã xuống.”

“Sao có thể ngã xuống? Nếu ngươi thực sự yêu giấc ngủ của mình thì nằm lên bàn mà ngủ, ta không phản đối.”

“Ngươi mới ra bàn nằm, ta không đi.” Tú Mai ương ngạnh chen chúc nằm xuống, nàng chuyển mình đưa lưng về phía Đậu đỏ, hừ lạnh nói: “Đừng mong ngày mai ngươi sẽ thắng, cho dù thắng thì Giang công tử cũng không liếc mắt cái loại thôn cô như ngươi.”

Đậu đỏ cười lạnh nói: “Ta là thôn cô ngươi là cái gì? Thiên kim tiểu thư sao? Không đúng nha, thiên kim tiểu thư còn phải đi hầu hạ người ta sao!”

Ngươi…” Tú Mai bỗng nhiên bật dậy quát lơn.

“Đừng có ngươi ngươi ta ta, tất cả mọi người đều là nha đầu không cần thiết có cái gì cao quý cả. Sau này ít lên mặt với ta thôi, ta không phải là nha đầu của ngươi. Vả lại Giang công tử có nói với ngươi là không tính à, ngươi cũng chỉ muốn dùng bản lĩnh để bò lên giường hắn sao! Thế nhưng…” Nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía ngực của Tú Mai, sau đó cố gắng ưỡn ngực lắc lắc hai quả của mình, hừ lạnh rồi nằm xuống.

Tú Mai lập tức bị hai quả nảy bần bật kia đánh cho hết cả kiêu ngạo, nàng sờ sờ “bình địa” của mình mà bực mình nằm xuống.

Đậu đỏ lại cười thầm, lần đầu tiên đi tới nơi này mà cảm thấy ngực to cũng thật không tồi. Chí ít, cũng khiến nha đầu kia tức ói máu, cảm giác được sự run rẩy phía sau liền nhất thanh nhị sở.

Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau đội ngũ lại lên đường. Sáng sớm Đậu đỏ cùng Tú Mai đã đổi quần áo mới, lão phu nhân Thôi thị sợ các nàng mặc đơn sơ quá bị nhà mẹ đẻ nhìn thấy sẽ xấu mặt mình.

Mai Hà trấn và Tam Hòe thành không cách nhau quá xa, Đậu đỏ cùng Tú Mai là đi bộ theo xe ngựa. Phía trước và phía sau đội ngũ đều có không ít dung binh, bọn họ là kết quả của chiến tranh, tuy nói Diên triều đã ra lệnh cấm nhưng cũng không quá mức nghiêm khắc, bắt được bất quá phạt một chút tiền hoặc ngồi đại lao vài ngày liền được thả. Chính là quốc sự bất ổn, binh lương trong triều thiếu thốn, những dung binh này có một ít bản lĩnh nhất định để bảo hộ cho sự an toàn của người khác, coi như là một cách để áp chế thổ phỉ.

Đến trưa liền tới nơi, Đậu đỏ rất ít khi đi đường xa như vậy, đợi đến khi vào thành liền cảm thấy hai cái đùi không còn là của mình, vừa sưng vừa đau lại còn tê cứng. May mà Thôi thị cũng tốt, nàng để cho bọn hạ nhân đi nghỉ chút cũng để cho bản thân nghỉ ngơi ăn cơm.

Sau khi ăn cơm mới gọi hai nha đầu ra căn dặn: “Ta đã nghe ngóng qua, các ân công vẫn ở tại Y Sơn Bàng Thủy, ta đã chuẩn bị lễ vật các ngươi đem đi đi!”

Tú Mai đã sớm nghĩ dùng phương pháp này đánh bại Đậu đỏ, nếu thực dùng thân thể đi câu dẫn thì quả thực nàng đã mất lòng tin, chỉ sợ Giang công tử kia liếc cũng không thèm liếc nàng.

Mà Đậu đỏ nhận lễ vật rồi nói: “Dạ biết, lão phu nhân.” Nghìn vạn lần không được để cho lão phu nhân nhìn ra được nàng muốn tới chỗ Giang công tử, bằng không cho dù đồ đã tặng được cũng chỉ toi công.

Hai nha đầu nhận lễ xong đều từ biệt lão phu nhân rồi đi, ra khỏi nhà trọ Tú Mai liền hừ lạnh một tiếng rồi đi về một hướng. Đậu đỏ giật giật khóe miệng, hiện tại mới chỉ có hai nha đầu các nàng mà đã cãi nhau ầm ĩ thế này rồi, nếu tới Kinh thành rồi trong Giang gia còn có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chặp vào khối thịt béo đây a! Cho dù là đạo hạnh của nàng, thực sự cũng không đủ cho đám “dã thú” kia nhét kẽ răng.

Tìm người hỏi thăm Y Sơn Bàng Thủy là nơi nào, hóa ra là có tồn tại loại nhà trọ suối nước nóng dựa vào vách núi à. Đi tới mới phát hiện, quả nhiên là tựa núi cạnh sông! Bên trong là suối, phía sau là núi, bốn phía tường cao bao quanh, phía trước còn có thủ vệ canh giữ không cho người ngoài đi vào. Đậu đỏ đã sớm hỏi thăm, ở đây ngoại trừ loại người vung tiền như rác thì người khác vào không được.

Nàng trốn ở một bên nghĩ cách, đầu óc đang xoay chuyển thì thấy Tú Mai bị người ta đẩy ra từ bên trong. Hai bà tử lớn tiếng quát: “Đi đi, công tử nhà ta đã nói không gặp khách.”

“Ta chỉ phụng mệnh lão phu nhân đi cảm tạ ân công, không biết có thể thông báo một tiếng hay không?” Tú Mai cũng bị khí thế của những người ở đây làm chấn động, nhỏ giọng nói.

Thế nhưng bà tử kia cười lạnh nói: “Thì tính sao, công tử nha ta nói bọn họ bao trọn chỗ này chính là vì muốn an tĩnh nghỉ ngơi, vô luận là ai cũng không gặp, đi mau đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.” Bà ta nói xong thì thủ vệ đứng đó cũng tiến lên.

Tú Mai lại càng hoảng sợ, hoang mang rối loạn thối lui. Nàng vòng vo mấy vòng trước cửa, cuối cùng chà chà gót giầy trở về.

May mà mình chưa tiến vào từ cửa trước, nếu người ta có thể bao trọn chỗ này liền chứng minh họ là người có tiền. Người có tiền thì sao có thể hiếm lạ chút lễ vật nhỏ nhoi của Giang gia chứ? Chỉ là lần này tới để nói lời cảm tạ, nếu như không vào được thì chẳng phải sẽ đau khổ hầu hạ lão thái thái âm dương quái khí kia sao?

Đậu đỏ cứ đi tới đi lui xung quanh Y Sơn Bàng Thủy, cứ vòng vo mãi cũng không tìm được cách tiến vào. Ngửa đầu thở dài, lẽ nào bắt nàng lại phải tiến vào không gian ư? Thế nhưng lúc thở dài liền nhìn thấy nũi cao trước mặt, nhãn tình sáng lên nảy ra ý tưởng. Nếu nói dựa vào núi, vậy nếu như đi từ trên núi xuống không phải có thể lọt vào bên trong sao? Thủ vệ ở đây cũng không phải thủ vệ quan phủ cho nên sẽ không giết người, cùng lắm bọn họ là đem người đuổi ra mà thôi.

Đậu đỏ quyết định xong liền đi lên núi, lúc này mới phát hiện đường núi hết sức khó đi. Nàng vác đống lễ vật của lão phu nhân lên trên lừng, sau đó liền trèo đến phía sau của Y Sơn Bàng Thủy. Cúi đầu nhìn xuống là dòng nước óng ánh, chẵng nhẽ là một cái áo hoặc là ôn tuyền? Đậu đỏ giẫm lên tảng đá trèo xuống dưới, thế nhưng núi đá rất trơn mà nàng cũng không quen đi những loại đường này, trượt chân một cái ngã xuống phía dưới.

“A a a…” Sao bản thân cứ xui xẻo như vậy, từ sườn núi lăn xuống dưới.

“Tùm” một tiếng, nàng biết mình đã rơi xuống nước, chính là ôn tuyền.

Vội vã bơi về phía trước, đầu dướn lên liên tục thở dôc. Vừa mời hít được hai ngụm khí thì trên cổ cảm thấy lạnh băng, nàng ngẩn ra ngẩng đầu nhìn lên không khỏi toàn thân cứng ngắc.

* Vì ngày xưa phụ nữ lấy chồng sớm (tầm 14 tuổi) nên dù có con trai nhưng vẫn rất trẻ nên ta vẫn để Thôi thị là nàng chứ không phải là bà, còn xưng hô lão phu nhân không phải “lão” = “già” mà chỉ địa vị lớn nhất trong nhà


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.