Phủ đệ Hồ gia.
Đêm đã về khuya, trên con đường ngoài phủ ánh đèn liên tục được thắp sáng. Sau giờ cơm tối, trên con đường thưa vắng dần xuất hiện bóng người. Người đến người đi, con đường tấp nập rộn ràng tiếng bước chân nhịp bước như mọi ngày.
Trái với không khí tấp nập ngoài kia, trong ngoài Hồ gia lúc này lại có chút lộn xộn, thậm chí là hỗn loạn. Gia nhân chạy vội, đinh tráng cầm vũ khí tập trung ngoài đại sảnh, đôi mắt dõi trông vào bên trong như đang nghe ngóng điều gì đó. Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng khóc thút thít của nha hoàn khiến không khí vốn hỗn loạn, khẩn trương nơi đây càng thêm u ám.
"...sau khi tiểu thư bị bắt đi, Bá Trí hộ vệ liền lập tức đuổi theo, còn tôi liền trở về đây báo tin cho mọi người."
Tiểu Nhu lên tiếng kể lại mọi chuyện phát sinh lúc chiều tối, trong giọng nói còn xen lẫn tiếng khóc nấc nức nở. Sau khi tiểu Nhu nói xong, mọi người liền lâm vào trầm tư.
Quản sự Hoàng thì tỏ ra sốt sắng vô cùng, đi đi lại lại, chỉ thiếu hành động vò đầu bứt tóc nữa thôi. Tuy vậy ông cũng tỏ ra trấn định, ít nhất cũng phải tỏ vẻ như vậy, bởi hiện tại ông là người quyết định lớn nhất trong này, nếu ông cũng loạn há chẳng phải việc cứu tiểu thư càng thêm vô vọng hay sao. Đến lúc đó, cái chức quản sự này cũng không giữ được nữa rồi.
Bình tĩnh, quyết không được loạn!
Liên tục nhắc nhở bản thân như vậy, nhưng xem tốc độ đi lại ngày cành nhanh của ông, chắc ông cũng sắp loạn đến nơi rồi.
Nhiều khi chỉ thầm nhủ lòng như vậy cũng chưa đủ, chỉ vì chưa gặp khốn cảnh như vậy lần nào, không có kinh nghiệm xử lý. Hay nói cách khác, ông hiện không có lòng tin.
Lẽ thường trên đời đều như vậy, trải nghiệm củng cố lòng tin, lòng tin giúp chi phối bản thân.
Gặp sự trấn định không đổi sắc, thiên hạ rộng lớn, người như vậy nhiều vô số kể, nhưng cũng chỉ gói gọn ở ba loại người.
Có người trấn định vì sự không liên hệ đến mình.
Có người trấn định vì không quan tâm.
Có người trấn định là nhờ trải nghiệm sâu rộng, tầm mắt rộng lớn.
"Tiểu Nhu, chuyện xảy ra ở phố Hoa Hưng phải không?"
Nguyên Tranh lên tiếng hỏi, y là một trong số những người vẫn còn trấn định nơi đây.
"Vâng."
Nghe Nguyên Tranh hỏi như vậy, tiểu Nhu liền cố gắng trả lời.
"Phố Hoa Hưng à..."
Quang Dũng lẩm nhẩm lại câu này, bắt gặp ánh mắt Nguyên Tranh nhìn sang, y khẽ gật đầu.
"Đến giờ Bá Trí vẫn chưa có tin tức, xem ra đã có biến rồi. Chúng ta cung không thể ở đây đợi mãi được. Quản sự Hoàng..."
Nhìn xem quản sự Hoàng An vẫn không có chủ kiến, bất đắc dĩ Nguyên Tranh đành phải đứng ra giải quyết.
"Nguyên Tranh hộ vệ có lời cứ nói, Hoàng An tôi tuyệt đối nghe theo."
"Nghe nói Hồ gia có kế hoạch đầu tư dài lâu ở khu Hoa Hưng phải không?"
Tiểu thư hiện chưa rõ tung tích, hỏi mấy thứ này thì có tác dụng gì? Tuy cảm thấy nghi hoặc nhưng Hoàng An vẫn trả lời.
"Đúng vậy, Hồ gia chủ yếu buôn gạo, gỗ, vải vóc. Ngoài ra còn có..."
Sau đó Hoàng An tiếp tục nói kĩ hơn về kế hoạch đầu tư và quá trình triển khai. Chỉ nghe chốc lát Nguyên Tranh đã nắm được đại khái, và bắt được ngay điển quan trọng trong đó.
"Gạo, gỗ, vải vóc, toàn những thứ quan trọng à..."
"Được rồi, hiện lưu lại một vài người ở lại nơi đây, nếu có tin thì báo cho ta ngay lập tức. Những người còn lại, theo ta đến tổng bộ của Hải Ngư bang một chuyến."
"Tiện thể, mang cả vũ khí theo nữa. Có lẽ cũng sắp đến lúc kiểm nghiệm thành quả luyện tập của mọi người rồi."
Hải Ngư bang là bang hội có thế lực lớn nhất trong thành Minh La, thực tế thành viên của bang hội này đa phần là cư dân bản địa. Bang chủ Trần Thế Nhật của Hải Ngư bang cũng nguyên là cư dân nơi đây. Trong mắt người khác, người đàn ông này đích thực là một truyền kỳ.
Nhớ lại lức ba năm trước, khi cái tên Hải Ngư bang vẫn chưa xuất hiện, Sa Trúc bang và Vân Hải bang là hai thế lực lớn thời đó. Lúc đó trong thành khá hỗn loạn, hai bang hội lớn minh tranh ám đấu không ngớt. Phần lớn địa bàn đều bị hai bang hội này chiếm cứ.
Dưới sự chèn ép của hai thế lực lớn như vậy, Trần Thế Nhật có thể đưa Hải Ngư bang thành bang hội lớn nhất trong vòng ba năm, đích thực là chuyện không ngờ. Một người có tính truyền kỳ như vậy, một vài lời đồn liên quan đến y xuất hiện cũng không có gì là lạ. Có người nói y là người có võ công vao cường, có người lại nói y đa mưu túc trí, cũng có người nói y may mắn gặp thời. Vẫn còn rất nhiều lời đồn khác nữa, có tích cực, có tiêu cực, dù là loại nào cũng khiến danh tiếng Trần Thế Nhật tăng cao, người mộ danh mà đến cũng không ít, và những kẻ không có mắt cũng nhiều.
"Bang chủ, bọn chúng khinh người quá đáng, xin để Lê Phụ tôi dẫn anh em đi dạy cho đám không có mắt đó một bài học."
Hôm nay tổng bộ Hải Ngư bang đặc biệt náo nhiệt, bang chúng đứng thành từng vòng chen chúc lẫn nhau. Giữa đại sảnh là một người đàn ông hùng tráng, cơ bắp cuồn cuộn, trên khắp cánh tay tràn ngập các vết sẹo dài. Lúc này y đang gầm thét, khí thế hùng hổ bức người.
Tổng bộ Hải Ngư bang cực kỳ đơn sơ, nó vốn chỉ là một ngôi nhà rộng lớn với bốn bức tường, xung quanh chỉ tuỳ ý xếp chín cái ghế tựa để ngồi, những người thường ngồi trên đó là tám vị đường chủ và bang chủ của Hải Hồn bang. Ngồi ở chính giữa là bang chủ Trần Thế Nhật, mái tóc dài buông xoã, thân trên để trần lộ rõ những khối cơ ngực săn chắc. Đối mặt với những lời gầm thét của Lê Phụ, y vẫn tỏ ra hết sức bình thản. Tay phải y chống bên má, khuỷ tay đặt bên thành ghế, cơ thể ngồi nghiêng hẳn sang một bên, dáng vẻ hết sức tuỳ ý.
"Được rồi được rồi, không cần phải hét lên như thế. Cuối cùng là có chuyện gì mà làm ầm lên như vậy, báo hại ta không được ngủ một giấc thoải mái."
Sau đó y rất là hợp thời ngáp một cái rõ dài, mắt thì chực chờ muốn khép lại.
"Bang chủ!!!"
Lại một tiếng gầm lớn của Lê Phụ, tiếng gầm đột ngột khiến vị bang chủ truyền kỳ này giật mình một cái, mặt suýt đập xuống thành ghế, không thể duy trì thế ngồi ban đầu được nữa.
"Được rồi, nghiêm túc, ta biết rồi... Thế, cuối cùng là có chuyện gì?"
Sau khi ngồi lại ngay ngắn, Thế Nhật hỏi lại một lần nữa.
"Tôi muốn mang huynh đệ đi đánh người."
Giọng nói oang oang của Lê Phụ tiếp tục vang lên, tiếng nói như hét thẳng vào mặt người khác. Chỉ người quen mới biết đây chỉ là âm lượng "bình thường" của Lê Phụ.
"Tại sao huynh muốn đánh người?"
"Bọn chúng khi chúng ta không có người."
"..."
Bảy người ngồi bên đều ngán ngẩm lâc đầu, có người còn day trán. Mỗi lần Thế Nhật và Lê Phụ đối thoại đều có tình hình như vậy, hỏi gì đáp nấy, quyết không thừa không thiếu, kiệm lời như vàng. Cứ tiếp tục thế này chắc đến sáng mọi người mới rõ chuyện gì đang diễn ra mất.
"Tiểu Lục, nói xem rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Người ngồi bên phải Thế Nhật hỏi, y là phó bang chủ của bang, tên là Lý Cảnh Hoàng, mọi chuyện lớn nhỏ trong bang đều do y xử lí. Nghe y hỏi, một thanh niên đứng gần Lê Phụ bước ra nói.
"Bẩm phó bang chủ, lúc chiều tối đám người của Sa Trúc bang động thủ bắt cóc Hồ tiểu thư ở khu Hoa Hưng. Bọn chúng dám hành động như vậy ngay trên địa bàn của chúng ta, đây là hành vi khiêu khích cực kỳ nghiêm trọng."
"Hồ tiểu thư? Hồ tiểu thư nào, có phải cô gái của Hồ gia mới đến cách đây mấy tháng trước phải không?"
"Chính phải."
Ừ hử một tiếng, Cảnh Hoàng lâm vào trầm tư.
"Sao các người biết là do người của Sa Trúc bang làm?"
Một vị đường chủ khác lên tiếng. Đây là một người phụ nữ, tóc búi cao, gương mặt trái xoan, làn da ngăm đen. Giọng nói hết sức nhẹ nhàng, thân thiện, ở cô hội đủ nét đẹp mặn mà, hiền dịu của người con gái miền biển.
"Thì chính là bọn chúng làm."
Lê phụ oang oang trả lời.
"Muội nói này Phụ huynh, huynh có thể nói nhỏ chút được không. Còn nữa, muội chỉ sợ là do đám người Vân Hải bang đứng sau gây xích mích thôi. Nếu không có chứng cứ rõ ràng thì cũng không thể tuỳ tiện dấy can qua."
"Sao mà nhầm được! Chính mắt tiểu Lục trông thấy tên sư trọc đi cùng với bọn chúng mà."
Nghe tiểu muội nói vậy, Lê Phụ đành phải giảm thấp thanh âm xuống. Tuy nhiên thanh âm khi bị đè nén lại nghe như tiếng hầm hừ, hậm hực.
"Sư trọc? Chẳng lẽ là quyền vương Nguyễn Tất Thuật?"
Bàn chủ Thế Nhật lên tiếng, cặp mày nhíu lại, thái độ tuỳ ý ban đầu không biết đã biến mất lúc nào.
"Bang chủ, vị tiểu thư họ Hồ đó chúng ta phải cứu cho bằng được. Vấn đề mặt mũi chỉ là thứ yếu, quan trọng là..."
"Báo! Bên ngoài có quản sự Hoàng An của Hồ gia xin muốn gặp bang chủ."
Một bang chúng bỗng dưng chạy vào thông báo. Khi hay tin là người của Hồ gia,hầu như ai cũng cảm thấy nghi hoặc.
"Mời ông ấy vào. Bang chủ, Hồ gia lần này đầu tư rất lớn vào khu Hoa Hưng của chúng ta, chuyện này sẽ giúp chúng ta có lượng lợi nhuận rất lớn, bên cạnh đó còn giải quyết rất nhiều vấn đề việc làm, cơm ăn áo mặc cho các huynh đệ. Chúng ta phải coi họ như thượng khách mà đối đãi."
Nghiêng người sang bên cạnh, Cảnh Hoàng nói thầm những lời này cho Thế Nhật biết.