[Dịch]Thợ Săn Chi Nơi Muốn Trở Về

Chương 17 : Nhạc đệm X Dị hình X Con báo




"Này, đi." Feitan dùng ánh mắt nồng nhiệt nhìn thứ đồ chơi không biết là cái gì hơn nửa tiếng cuối cùng mới nhận ra còn có bóng đèn là tôi đây vì thế lưu luyến không thôi (....) nhìn thoáng qua sau đó đi đến trước mặt tôi.

"Feitan." Tôi buông xuống tay che ngực, nghiêm mặt nhìn tiểu quái thú "Anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu."

"Ừ?"

"Yên tâm đi, tình yêu không sai, không cần quan tâm luân lý đạo đức trói buộc, tôi nhất định sẽ ủng hộ anh." Hai mắt tôi lấp lánh.

"Cô đang nói cái gì?" Ánh mắt hẹp dài của Feitan liếc cô một cái, cô gái này lại nổi điên cái gì?

"Không có sao không có sao, chúng ta đi theo." Tôi mặt đầy chính khí đi phía trước, trong lòng YY (tự sướng) không được, Feitan, thật không nghĩ đến, anh lại....

Feitan nhìn cô gái đi phía trước mặt đầy nguỵ (giả) đứng đắn thỉnh thoảng nhìn trộm hắn, nhất thời liền nổi giận: "Này, cô nói rõ cho tôi!"

Tôi bị hắn kéo đến trước mặt, nhìn đôi mắt màu vàng của hắn mà không nhịn được cảm thán, đây là lần thứ mấy rồi? Ừ....lần đầu tiên là ở Meteorcity, ban đầu hắn nằm trên đống rác trông thật mê người, hiện tại sao lại trở nên như vậy? Mà thói quen kéo cổ áo tôi của hắn cuối cùng là dưỡng thành như thế nào!?

"Này!" Feitan hung hăng lắc lắc tôi.

"A a! Tôi hứa sẽ không nói ra đâu Feitan! Chúng ta là đồng bạn, anh phải tin tưởng tôi!" Tôi choáng váng hoa mắt.

"Không nói ra cái gì?"

"Ừ...." Chính là chuyện anh khẩu vị nặng vừa nãy.

"Nói nhanh một chút!" Xong rồi, sát khí đã khiến mọi người bị doạ sợ đến chạy mất dạng.

"Chính là sở thích khác người của anh, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra nên anh yên tâm đi!" Tôi mặt đầy biểu cảm "tôi thề".

"Cái gì mà sở thích khác người? Cô lại biết cái gì?" Feitan tức giận rồi.

"Không có gì.....thật, khụ khụ...." Anh dùng sức lớn hơn chút nữa, tôi thật sự sẽ bị anh siết chết.

"Hừ." Feitan buông lỏng móng vuốt tội ác của mình, cuối cùng buông tha tôi.

Tôi cúi đầu liều mạng ho khan, đáng chết..... Tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Ha ha...." Không biết xấu hổ, anh còn dám cười! Tôi tức giận....nào có ai như vậy!

"Tốt lắm, đi thôi." Hắn đút tay vào trong túi, tiêu sái đi về phía trước.

Tôi ổn định hô hấp rối loạn len lén mắng hắn trong lòng, tên lùn nhà anh! Tức chết tôi, bảo sao anh luôn dài không cao! Đây chính là báo ứng đó báo ứng!

Hẹn hò kế tiếp.... Có lẽ có thể nói là một ngày triển lãm thú dị hình, Feitan luôn mang tôi đi xem các loại vật hình dạng ly kỳ cổ quái.

Tôi yên lặng châm chọc.

Sau khi tôi thấy sinh vật giống Inuyasha và vampire hợp thể, dục vọng muốn đem đôi mắt đâm mù trong lòng tôi càng ngày càng mãnh liệt.... Khuyển khuyển đáng yêu nhà tôi! Không cần.... Rơi lệ đầy mặt - ing....

Ôi? Cái đó là cái gì? Trước mắt là một con dã thú nóng nảy đang đi tới đi lui trong lồng, toàn thân bao phủ một lớp cốt chất màu trắng, nhìn thân hình của nó, chắc là động vật họ mèo....đi?

Tôi không tự chủ nhìn gần, không chờ đến khi tôi đến trước cái lồng, dã thú đã phát ra tiếng gầm to cảnh cáo, ngẩng đầu lên, đối mắt với đôi mắt màu u lam óng ánh trong suốt tràn đầy bạo ngược và cảnh giác.

Trách không được trước lồng không có du khách, thì ra đều bị nó hù doạ.

Tôi cười một tiếng, tiếp tục đi về phía trước, lão nương ta ở lữ đoàn lăn lộn nhiều năm như vậy, nếu như bị mày doạ sợ thì phải xin lỗi Feitan 24h thả sát khí với ta rồi.

Toàn thân nó khẩn trương căng thẳng, như tùy thời tên có thể rời cung.

"Hống!" Thời điểm tôi chỉ còn cách cái lồng một thước, nó đột nhiên nhào tới, mang theo khí thế rống giận cùng lực lượng.

Hé mắt, còn chưa động thủ, nó đã bị gì đó đánh trúng đụng vào tường, phát ra âm thanh rất lớn.

"Feitan?" Tôi hơi nghiêng đầu.

"Chuyện gì xảy ra?" Giọng hắn đè nén có chút âm trầm.

"Không có chuyện gì, không cần ra tay." Tôi ngẩng đầu lên, nhìn con báo xoay mình bò dậy, núp trong bóng tối quan sát tình huống bên này "Tìm được vật thú vị."

Vừa nói chuyện, một tầng dòng khí màu đỏ máu quấn lấy bên người tôi, điên cuồng thả ra nuốt vào, chậm rãi vây quanh sinh vật trong lồng.

Nếu bị ta coi trọng, mày hãy thành thành thật thật trở thành đồ của ta đi. Ai bảo bộ dạng mày trông giống Grimmjow(1) mà ta thích? Thôi, xem như đây cũng là ngoại lệ, vậy tại sao không cho tôi một anh đẹp trai? Cho tôi một anh đẹp trai đi~~ (Tác giả: đời này cô trừ Feitan cũng đừng nghĩ ai khác....).

(1) Mời lên google hoặc xem Bleach để biết thêm chi tiết về Grimmjow - sama(*´▽`*)

Một trận vặn vẹo trong suốt chợt loé lên trong không khí, con báo vốn còn đang nhẹ giọng rít gào bỗng nhiên yên tĩnh lại, sau đó đến gần cái lồng bên cạnh tôi, tinh tế phát ra thanh âm làm nũng đặc hữu của họ mèo.

Hừ hừ~ Tôi đắc ý nhìn Feitan một cái, con báo giơ tay lên, móng vuốt bén nhọn phá hỏng cái lồng thành đống phế liệu.

Con báo màu trắng chậm rãi bước ra từ bóng tối, sau đó lười biếng cọ cọ bên người tôi.

"Nhàm chán." Feitan chuyển mắt, rồi như nhớ đến gì đó mà trở nên hưng phấn: "Nếu cô cũng phá hỏng, vậy tiếp tục cũng không sao đúng không?"

"Ôi?" Tôi duy trì động tác ôm con báo cọ cọ nhìn Feitan nở nụ cười thú vị, không hiểu sao cảm thấy lạnh người....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.