[Dịch]Thợ Săn Chi Nơi Muốn Trở Về

Chương 13 : Cảnh cáo X Ám chiến X Bảo vệ




Tôi hung hăng cắn răng, Kuroro, đừng tưởng tôi đánh không lại anh, anh là đoàn trưởng tôi cũng dám làm gì anh!? (Tác giả: tôi xem cô có thể làm gì hắn....) tôi phải chia rẽ anh cùng Shalnark! Tôi phải giới thiệu đàn ông cho Shalnark! Tôi muốn cho anh đi tiếp khách ở Ngưu lang viện! Tôi.... % % € %..... &* ) *&% muốn!

Ed nhìn thật xin lỗi: "Tiểu Đồng, sau này bất kể chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ không bỏ cô lại."

"Ừ, cám ơn." Tôi cười một tiếng, chỉ cần đừng để Feitan trở lại tiếp tôi là được rồi....

"Ôi? Vậy tại sao là Feitan...." Tôi đột nhiên nghĩ đến tên biến thái kia, nếu đoàn trưởng nói không cần lo cho tôi, vậy tại sao Feitan hắn lại xuất hiện ở đó?

"Feitan?" Ed mặt đầy mơ hồ, "Feitan như thế nào?"

"Ôi? Anh nói là...." Chẳng lẽ bọn họ không biết Feitan mang tôi về? Hẳn là người quen cũ nào đó mang tôi về đi! Hắn có nhân tính hay không!? Một cô gái hoa quý như tôi nếu bị người ta XXOOYYZZ thì làm sao bây giờ!? Hắn phụ trách sao!!!

"Nhiệm vụ vừa kết thúc mọi người liền giải tán, Feitan hình như đi một mình." Hắn nhìn tôi một cái. "Chẳng lẽ Feitan...."

Tôi lập tức lắc đầu: "Không có gì không có gì! Chẳng qua tôi có chuyện muốn nói với Feitan, a hắc hắc...."

Ed nhìn chằm chằm mắt tôi, một lát sau mới mở miệng lần nữa: "Cô có chuyện gì cùng Feitan...."

Đột nhiên, hắn như nhớ tới cái gì bắt lấy bả vai tôi: "Tiểu Đồng, cô phải cẩn thận, cách xa Feitan một chút."

A? Lúc tôi đang suy nghĩ tại sao Feitan lại tới đón tôi bị gián đoạn, không hiểu nhìn hắn.

"Tiểu Đồng, cô hãy nghe tôi nói, Feitan rất nguy hiểm, tốt nhất cô không nên đến gần hắn." Sắc mặt Ed đầy nghiêm túc.

"Ed...." Tôi đang muốn mở miệng giải thích với hắn, liền bị tiếng bước chân ngoài cửa cắt đứt.

"Ha ha Fei, nhiệm vụ vừa kết thúc cậu đã không thấy tăm hơi, còn tưởng rằng đi đâu đây, thì ra là...." Giọng dị thường thô bỉ.

"Ngươi muốn chết sao!?" Giọng nói nảy nghe một chút là biết ai.

Phinks và Feitan từ bên ngoài đi vào, vừa đến cửa liền thấy chúng tôi.

Feitan bắt đầu không giải thích được bạo sát khí, "Các người đang làm gì?"

Tôi theo bản năng nhìn chúng tôi một cái, không có làm gì mà, kích động như vậy làm gì, tôi lại không chọc hắn.

Feitan nhìn chằm chằm tay đang đặt trên vai tôi của Ed, trên người phát ra một trận lại một trận sát khí.

"Không có gì, chỉ là Tiểu Đồng không quá thoải mái, tôi chỉ đỡ cô ấy đứng dậy thôi." Ed cười ôn hoà, nhưng tôi thấy rõ ràng trong mắt hắn loé lên hàn ý.

"Không thoải mái? Hừ." Feitan hừ lạnh một tiếng.

"Fei, con gái người ta không thoải mái, thân là đàn ông cậu phải thông cảm nhiều chút chứ." Phinks một bên nháy mắt một bên hướng qua đây cười mập mờ, dùng giọng điệu thô bỉ nói.

Tôi: "..." Phinks chẳng lẽ anh không biết khuôn mặt không lông mày vặn vẹo của anh đặc biệt đáng ghét sao?

"Hừ, là cô ta quá yếu."

Ed xoay người sờ đầu tôi một cái: "Tiểu Đồng, chờ cô khoẻ lên một chút tôi huấn luyện cô."

"Được được!" Tôi mân mê miệng liếc Feitan, chời tốc độ tôi nhanh hơn xem anh còn cười nhạo tôi như thế nào! (Vụ: nằm mơ ╮(╯▽╰)╭ )

Feitan nhìn động tác dị thường ăn ý của bọn họ mà cảm thấy bực bội, thấy tôi ngoan ngoãn cúi đầu liếc hắn một cái, bất tri bất giác lửa giận càng lớn hơn.

Hắn lạnh mặt xoay người rời đi, trong lòng âm thầm hừ lạnh, đàn bà đáng chết, lại dám ở trước mặt tôi làm chuyện như vậy, chờ cô bị tôi bắt được thì xong rồi! (Đồng: tôi bị oan! )

Còn có tên đàn ông đó. Trong mắt hắn trộn lẫn với nụ cười tàn khốc, một ngày nào đó, hắn sẽ để tên đó cảm nhận được mùi vị sống không bằng chết!

Phinks ở một bên cười hắc hắc: "Fei, ghen?"

"Nếu bây giờ muốn xuống địa ngục tôi sẽ giúp anh." Loại tình cảm đó là cái gì? Hắn sẽ làm loại chuyện đó sao?

Chẳng qua cảm thấy hai kẻ đáng ghét ở cùng nhau càng đáng ghét hơn thôi, Feitan tức giận nghĩ.

Phinks bất đắc dĩ, phải đợi Feitan phát hiện tình cảm của mình thật sự quá khó khăn, mà Tiểu Đồng....luôn cảm thấy cô biết cái gì đó, nhưng luôn giả bộ ngu. Bất quá, hắn rất mong đợi, một ngày nào đó bọn họ cùng nhau xuất hiện trước mặt mình.

"Feitan lại nổi điên cái gì?" Tôi dùng ánh mắt nhìn bệnh thần kinh nhìn hắn.

"Đừng để ý anh ta." Ed lại sờ đầu tôi một cái, rốt cuộc hắn quen động tác này lúc nào, "Bất kể thế nào, Tiểu Đồng nhớ, tôi sẽ bảo vệ cô."

Tôi sửng sốt một chút, Ed, anh đang nói gì? Lại không giải thích được nói chuyện mập mờ như vậy, chẳng lẽ anh không biết như vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm sao? (Tác giả: lại nói người ta = = cô chính là cô gái đó, giả bộ giả bộ cái gì! Đồng: người ta vốn là cô gái!! Tôi còn là xử nữ đây!! Tác giả: ....tôi lập tức để cho cô không làm được xử nữ.)

"A a, chúng ta là đồng bạn mà, nếu Feitan có khi dễ tôi anh phải giúp tôi đó!" Tôi cười ngây ngô, thâm ý trong mắt Ed tôi không dám tìm tòi nghiên cứu cũng không muốn biết.

Ed cười ôn hoà như thường: "Dĩ nhiên, Tiểu Đồng, tôi sẽ không tha cho hắn."

Khi đó tôi, còn không biết đây rốt cuộc là ý gì, dĩ nhiên cũng sẽ không biết, chuyện phía sau sẽ phát sinh long trời lỡ đất như thế nào.

Vụ: Ed là số 4, mọi người cũng hiểu rồi đó....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.