[Dịch]Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 45 : Ngoắc tay!




Sương mù sáng sớm mờ ảo như sa, dắt từng sợi gió mát lượn lờ quanh quẩn thế gian.

Vạn vật thế gian như ẩn như hiện, thanh lệ thoát tục giống như Thiên cung nơi Tiên Cảnh.

Trong Thư phòng Tam vương phủ…

Tiêu Dật đứng cạnh cửa sổ, sợi tóc triền miên lưu luyến bay ở trong gió, trên người vẫn nở rộ ánh sáng rực rỡ như sen tuyết thanh khiết vậy. Chỉ là ở con ngươi màu đen băng lãnh kia, lại ẩn chứa một chút tang thương.

“Sự tình tra như thế nào?” Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vén sợi tóc hỗn độn, sau đó Tiêu Dật lạnh lùng mở miệng.

“Hồi Vương gia, đêm qua bọn thuộc hạ dựa theo ngài phân phó, vẫn ẩn núp ở ngoài Danh Hương lâu. Đợi sau khi người Tu La môn rời đi Danh Hương lâu, bọn thuộc hạ liền lặng lẽ đi theo. Sau đó bọn thuộc hạ phát hiện người Tu La môn tiến vào một mảnh rừng rậm đầy sương mù. Bọn thuộc hạ cũng liền đi theo vào mảnh rừng rậm đầy sương mù kia, liền thấy người Tu La môn liền biết mất toàn bộ, hơn nữa bọn thuộc hạ còn bị lạc phương hướng ở trong sương mù. Đến tận hừng đông, bọn thuộc hạ mới từ trong rừng rậm sương mù đi ra. Bọn thuộc hạ hành sự bất lực, thỉnh vương gia trách phạt!” Một hắc y nam tử, sắc mặt tái nhợt nói.

“Quên đi, ngươi trước tiên lui xuống đi!” Tiêu Dật phất phất tay, trong giọng nói lộ rõ bất đắc dĩ. Hắn cũng Tiêu Trác tìm suốt thời gian 2 năm, ngay cả Môn chủ Tu La môn là nam hay nữ cũng không không điều tra đến. Tu La môn quả thực thần bí làm người ta không thể tưởng tượng được.

“Thuộc hạ cáo lui!” Hắc y mật thám quay đầu đi ra ngoài, mà khi hắn lui ra ngoài, đồng thời cũng có một tên thị vệ Tam vương phủ đi đến.

“Vương gia, thỉnh ngài xem phong thư này” Thị vệ đi tới sau lưng Tiêu Dật, cung kính cúi người, trên hai tay có một phong thư.

Tiêu Dật quay người, hí mắt nhìn thị vệ của mình, sau đó đưa tay tiếp nhận lá thư. Khi hắn lấy thư ra khỏi phong thư, vài cánh hoa Bỉ Ngạn màu đỏ từ trên giấy bay xuống trên đất. Chăm chú nìn Cánh hoa Bỉ Ngạn ở trên đất, sau đó quét mắt nhìn chữ trên giấy. Thoáng chốc, trong con ngươi hắn nhiễm một tầng sương lạnh.

Người Tu La môn dùng máu tươi viết xuống giấy những lời như vậy: Nếu lại trào phúng dung mạo của Lam Ẩn Nhan,Cánh hoa Bỉ Ngạn rơi, Diêm Vương đến lấy mạng.

“Vương gia, đêm qua tất cả dân chúng đều nhận được cảnh cáo của Tu La môn” Thị vệ liều mạng đè ép kinh hãi trong người, nhưng thanh âm vẫn không nhịn được mang theo tia run run. Tu La môn này thế nhưng có thể trong một đêm, khiến cho tất cả dân chúng Thánh Long vương hướng nhận được thư cảnh cáo, thế lực của bọn họ quả thực cường đại làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.

“Hôm nay Lam Ẩn Nhan ở trong phủ?” Con ngươi Tiêu Dật âm trầm hỏi, sau đó hắn dùng nội lực làm vỡ vụn bức thư trong tay. Lam Ẩn Nhan, sau lưng ngươi rốt cuộc cất dấu cái gì? Vì sao ngươi cùng Tu La môn nhấc lên quan hệ?

“Bẩm vương gia, sáng sớm nàng liền đi Tứ vương phủ” Thị vệ hồi đáp chi tiết.

“Lam Ẩn Nhan? Tiêu Nhiên? Tu La môn?” Tiêu Dật cúi đầu thì thầm, con ngươi màu đên không có cảm xúc gì…

Ánh mặt trời yếu ớt phất qua sương mù, tất cả thế gian đều bị phủ kín.

Để lại ngọn gió trên mái hiên Tam vương phủ khẽ thở dài, sau đó uyển chuyển bay múa lên mái hiên Tứ vương phủ.

“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ đợi rất lâu, vì sao bây giờ ngươi mới đến! Ô ô ô…” Lam Ẩn Nhan vừa bước vào phòng ngủ Tiêu Nhiên, liền bị Tiêu Nhiên xông lên ôm lấy cổ.

“Ngươi muốn siết chết ta sao? Buông tay!” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã, sau đó đẩy cánh tay Tiêu Nhiên ôm ở gáy mình a. Thật không biết người này sao khỏe như vậy

“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ rất nhớ ngươi nga! Nếu ngươi không đến xem Tiểu Tứ Tứ, Tiểu Tứ Tứ đều nhanh khóc!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Nhiên toe toét, hướng về phía Lam Ẩn Nhan cười ngây ngô lên, trong con ngươi lóe ra vô cùng dụ hoặc.

“Có khoa trương như vậy không? Mới một đêm không gặp mà thôi?” Nhất thời khóe miệng Lam Ẩn Nha run rẩy nhìn về phía Tiêu Nhiên.

“Nhưng mà… Đôi khi một đêm không gặp, sẽ thấy cũng không thấy được” Tiêu Nhiên cúi con ngươi xuống, ngữ khí sâu kín nói, hai tay cũng nháo hồng y của mình lên.

“Tiểu Tứ Tứ, ngươi… Đây là làm sao vậy?Nghĩ đến chuyện không vui sao?” Nhất thời, Lam Ẩn Nhan cảm giác được nội tâm Tiêu Nhiên ưu thương, thân thể của nàng không khỏi cứng đờ, nhịn không được liền mở miệng hỏi.

“Tỷ tỷ, ngươi đã nói sẽ bảo vệ Tiểu Tứ Tứ, ngươi nhất định phải nói chuyện giữ lời nga! Ngươi trăm ngàn lần không cần giống với Mẫu phi, bỗng nhiên biến mất khỏi Tiểu Tứ Tứ. Tiểu Tứ Tứ không ai thương, sẽ thực đáng thương!” Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nước lăn tăn nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

“Tỷ tỷ nhất định sẽ không bỏ rơi Tiểu Tứ Tứ! Tiểu Tứ Tứ không cần thương tâm nga!” Tiêu Nhiên nói, làm cho tâm Lam Ẩn Nhan không hiểu sao tê rần, nàng nâng tay khẽ xoa khuôn mặt Tiêu Nhiên, ngữ khí nhu hòa nói.

“Vậy tỷ tỷ cùng Tiểu Tứ Tứ kéo ngoắc ngoắc. Kéo ngoắc ngoắc, tỷ tỷ sẽ vĩnh viễn bảo vệ Tiểu Tứ Tứ nga, nếu một ngày tỷ tỷ không để ý tới Tiểu Tứ Tứ, sẽ biến thanh con chó nhỏ nga!” Tiêu Nhiên giơ ngón út ra, sau đó ngiêng đầu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

“Này…” Nghe được Tiêu Nhiên nói ngu đần cùng thật sự, thân mình Lam Ẩn Nhan ngẩn ra, trong con ngươi có chút do dự.

Miệng nàng vừa mới đáp ứng hắn, chính là không muốn hắn thương tâm. Nhưng hắn cũng không khỏi quá thật sự đi? Thế nhưng cùng kéo câu với mình, nếu cùng hắn kéo câu, đó không phải là ưng thuận hứa hẹn sao? Nàng không phải người dễ dàng ưng thuận hứa hẹn, nhưng nếu nàng ưng thuận hứa hẹn, nàng liền nhất định sẽ thực hiện, bởi vì đây là nguyên tắc cơ bản nhất để làm người.

Chính là.. Nàng mới cùng hắn quen biết vài ngày a? Đáng giá ưng thuận hứa hẹn như vậy sao? Nàng thừa nhận chính mình cũng không có chán ghét Tiểu Tứ Tứ, nhưng mà hắn muốn mình hứa hẹn nhưng mà là hứa hẹn cả đời a? Hứa hẹn nặng như vậy làm cho nàng cảm nhận được áp lực vô hình.

“Tỷ tỷ không muốn kéo câu cùng Tiểu Tứ Tứ sao? Ô ô ô… Tiểu Tứ Tứ chỉ biết tỷ tỷ là gạt người, tỷ tỷ căn bản không muốn bảo vệ Tiểu Tứ Tứ. Ô ô ô… tỷ tỷ là người xấu!” Tiêu Nhiên thu hồi ngón tay bé nhỏ, đầu buông xuống dưới, trong mắt hắn che dấu mất mát tràn đầy. Nữ nhân, ta chỉ muốn ngươi ưng thuận hứa hẹn không rời khỏi ta, ngươi cũng không nguyện ý sao? Nếu ngay cả chuyện này ngươi cũng không nguyện ý, ta đây còn có cái gì tự tin để có thể cho ngươi yêu thương ta sao? Ngươi cũng biết, ngươi phải yêu thương ta, nếu không ngươi sẽ chết.

“Tiểu Tứ Tứ…” Trong khoảng thời gian ngắn Lam Ẩn Nhan không biết nên nói cái gì.

“Coi như tỷ tỷ không muốn kéo ngoắc ngoắc. Dù sao mọi người đều ghét bỏ Tiểu Tứ Tứ là ngốc tử, căn bản không có người đối tốt thiệt tình với Tiểu Tứ Tứ” Tiêu Nhiên cúi đầu nói, thanh âm thế nhưng mang theo tia nghẹn ngào.

“Tiểu Tứ Tứ, ngươi…” Thanh âm của hắn có chút không thích hợp, hắn sẽ không là khóc chứ? Trong lòng Lam Ẩn Nhan âm thầm nghĩ, khóe miệng run rẩy nhìn Tiêu Nhiên cúi đầu, nàng lấy tay kéo cằm Tiêu Nhiên lên.

Khi nhìn đên mặt Tiêu Nhiên trong nháy mắt, toàn bộ thân mình Lam Ẩn Nhan hoàn toàn cứng ngắc.

Bởi vì trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn, có rất nhiều nước mắt trong suốt, hơn nữa răng nanh hắn còn cắn môi, nhìn kỹ, trên môi hắn thế nhưng chảy nhè nhẹ máu tươi.

“Tỷ tủ… Vì sao ngươi không muốn cùng Tiểu Tứ Tứ kéo ngoắc ngoắc chứ? Chẳng lẽ ngươi không thích Tiểu Tứ Tứ một chút nào sao?” Con ngươi Tiêu Nhiên hàm chứa nước mắt mà lại mê mang, bi thương mà lại thê lương.

Ánh mắt như vậy, nhưng lại là một kích trí mạng cho Lam Ẩn Nhan, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình đối với Tiêu Nhiên quá tàn nhẫn.

“Tiểu Tứ Tứ, tỷ tỷ cùng ngươi kéo ngoắc ngoắc. Tỷ tỷ đáp ứng ngươi, vĩnh viễn cũng không vứt bỏ ngươi” Lam Ẩn Nhan thở dài, ôn nhu nói xong, tay nàng lau đi vết máu trên môi Tiêu Nhiên

“Thật vậy chăng?” Tiêu Nhiên nhấp nháy môi, thanh âm mang theo tia run run.

“Thật sự! Đến, nhanh chút kéo ngoắc ngoắc!” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng cười, chủ động vương ngón tay úp ra.

“Kéo ngoắc ngoắc!” Tiêu Nhiên lập tức đem ngón út của mình ngoắc vào ngón áp út của Lam Ẩn Nhan, sau đó ngón tay hai người huých vào nhau, làm cái “Dấu” ưng thuận hứa hẹn.

“Tỷ tỷ đáp ứng sẽ vĩnh viễn bảo vệ Tiểu Tứ Tứ, vậy tỷ tỷ sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Tiểu Tứ Tứ. Tiểu Tứ Tứ rất vui vẻ!” Tiêu Nhiên kéo câu xong, lập tức hưng phấn ôm lấy thắt lưng Lam Ẩn Nhan, sau đó đem mặt mình thiếp lên hai má Lam Ẩn Nhan, cách cái khăn nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ngươi nga!” Động tác này của Tiêu Nhiên cực kỳ ái muội, làm cho khuôn mặt Lam Ẩn Nhan dấu sau cái khăn che mặt có chút đỏ ửng, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng mà nhìn đến hắn cao hứng như vậy, nàng lại không đành lòng đẩy hắn. Ngay tại thời điểm nàng khó xử, bỗng chốc một tên thị vệ Tứ Vương phủ bưng chén thuốc xuất hiện ở cửa.

“Vương gia, ngài nên uống dược” Thị vệ xấu hổ liếc nhìn hình ảnh ái muội trong phòng ngủ, sau đó hắn cúi thấp đầu, thanh âm có chút do dự hô.

Thị vệ vừa nói xong, Lam Ẩn Nhan một phen đẩy Tiêu Nhiên ra, sau đó không được tự nhiên nhìn về phía thị vệ ở cửa.

“Cút!” Tiêu Nhiên chính là đang từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ cảm giác say mê này, đột nhiên bị Lam Ẩn Nhan đẩy ra, điều này làm cho hắn thập phần khó chịu, vì thế hắn không thể khắc chế được, rống giận về phía tên thị vệ phá hư chuyện tốt của mình.

Thoáng chốc, Lam Ẩn Nhan kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Nhiên…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.