[Dịch]Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 38 : Bỗng nhiên nổi tiếng




“Tiểu Tứ Tứ, ngươi muốn ăn đòn sao?” Nghe được Tiêu Nhiên nói, khóe miệng Lam Ẩn Nhan nhất thời run rẩy lên, ngón tay cũng tức giận bắn về phía cái đầu của Tiêu Nhiên.

“Ô ô ô… tỷ tỷ, ngươi gõ đau Tiêu Tứ Tứ!” Tiêu Nhiên lập tức ôm lấy cánh tay Lam Ẩn Nhan, con ngươi ai oán nói.

“Xứng đáng! Ai kêu ngươi nói lung tung!” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã.

“Tiểu Tứ Tứ nói lung tung ở đâu a! Tiểu Tứ Tứ nói đều là thiệt tình a! Rất thật, thật sự a!” Tiêu Nhiên quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn, sau đó lung lay người Lam Ẩn Nhan nói.

“Được rồi! Đừng náo loạn! Mau nhìn xem hoàng đế ca ca của ngươi có ở đây hay không?” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt Tiêu Nhiên một cái, nói.

“Nơi này thật nhiều người nha! Toàn bộ bọn họ lại đều đưa lưng về Tiểu Tứ Tứ, Tiểu Tứ Tứ nhìn không rõ mặt bọn họ!” Tiêu Nhiên gãi gãi sợi tóc, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía trước.

“Vậy tỷ tỷ liền đi cùng ngươi tìm từng người một!” Lam Ẩn Nhan nhún vai, dắt tay Tiêu Nhiên liền chuẩn bị đưa về phía trước.

“Tỷ tỷ, nhĩ hảo ngốc nha! Không cần tìm từng người một! Tiểu Tứ Tứ có biện pháp có thể rất nhanh tìm được hoàng đế ca ca nha!” Tiêu Nhiên túm lấy Lam Ẩn Nhan kéo lại, nghiêng đầu ngốc khanh khách cười nói.

“Biện pháp gì?” Lam Ẩn Nhan hồ nghi liếc nhìn Tiêu Nhiên.

“Uy! Hoàng đế ca ca, ngươi đừng trốn! Tiểu Tứ Tứ đến đây, ngươi nhanh lên đi ra cùng Tiểu Tứ Tứ chơi nha!” Hai tay Tiêu Nhiên làm thành một cái loa đặt ở trên miệng, thanh âm vang dội mười phần hô to lên.

Bỗng dưng, tiếng đàn trên vũ đài đột nhiên ngừng lại, đệ nhất danh kỹ Tử Quỳ ngừng chân lại. Nguyên bản khách nhân trong đại sảnh đang cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, cũng đồng thời quay người qua.

Toàn bộ mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên.

“Đây là cái ngươi gọi là biện pháp đi?” Đỉnh đầu Lam Ẩn Nhan bay qua một đám quạ đen.

“Hắc hắc… Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ thông minh đi? Ngươi xem, hiện tại mặt bọn họ Tiểu Tứ Tứ đều có thể thấy rõ ràng!” Tiêu Nhiên đắc ý dào dạt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.

“Ta nghĩ… Ta có thể lý giải được ý tứ bỗng nhiên nổi tiếng!” Lam Ẩn Nhan không nói gì xoa xoa đầu Tiêu Nhiên, sau đó ánh mắt nhanh chóng quét nhìn bốn phía.

Rốt cuộc người nào là hoàng đế a? Còn có cái tử biến thái Tiêu Dật không phải nói tới nơi này sao? Vì sao không nhìn thấy hắn a? Lam Ẩn Nhan thầm nghĩ trong lòng.

“Di? Vì sao Tiểu Tứ Tứ không nhìn thấy hoàng đế ca ca chứ? Rốt cuộc hoàng đế ca ca trốn ở đâu a!” Tiêu Nhiên hết nhìn đông lại nhìn tây, sau đó dùng ngón trỏ đặt trên môi, ngiêng đầu ngốc hồ hồ nói.

Cùng lúc đó, trong mắt toàn bộ khách làng chơi ở đại sảnh đều lộ ra một chút hàn khí.

Tứ vương gia Tiêu Nhiên vì sao lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này! Hay là hắn cố ý đến phá hư kế hoạch của chủ tử? Thì ra, tất cả khách làng chơi ở đây đều là thủ hạ của Tiêu Trác cùng Tiêu Dật cải trang thành .

Nếu Tử Quỳ thật sự là người Tu La môn, như vậy bọn họ tuyệt không thể đánh rắn động cỏ, cho nên bọn họ không thể cùng Tiêu Trác và Tiêu Dật tiến vào, mà là phẫn thành khách làng liên tục tiến vào Danh Hương lâu, mục đích chính là nhân cơ hội bắt lấy đệ nhất danh kỹ Tử Quỳ.

“Đây là từ nơi nào toát ra đến ngốc tử a? Chạy đến đây tìm ca ca? Còn tìm hoàng đế ca ca? Anh minh Hoàng đế của Thánh Long vương hướng chúng ta, sao có thể xuất hiện ở trong này chứ?”

“Ngốc tử này có phải là Ngốc vương gia nổi tiếng Thánh Long vương hướng chúng ta không a? Này, Ngốc vương, ngươi muốn tìm hoàng đế ca ca của ngươi thì đi hoàng cung mà tìm a, chạy đến đây gọi bậy cái gì a?”

“Đúng vậy! Hay là ngốc tử ngươi cũng sẽ tư xuân đi? Chạy đến đây học chúng ta tìm hoa a?” Thị vệ Tiêu Trác đều nhìn nhau vài lần, sau đó hướng về phía Tiêu Nhiên ồn ào lên.

“Các ngươi mau nhìn, cái nữ nhân kia không phải là Lam Ẩn Nhan xấu như quỷ mị sao?”

“Khăn che mặt, trên trán còn có cái bớt dọa người, không phải nàng thì là ai?”

“Nha! Xấu nữ nhân này là không biết xấu hổ! Thế nhưng chạy vào trong thanh lâu?”

“Này, người quái dị! Có phải sau khi gả cho Tam vương gia, Tam vương gia không chịu thỏa mãn ngươi, cho nên ngươi đói khát vạn phần, vì thế buổi tối chạy đến đây tìm nam nhân có phải hay không a?”

“Ha ha, nàng nhất định là không tìm được nam nhân, lại biết trong thanh lâu nam nhân nhiều nhất, cho nên chạy đến đây tìm!” Thị vệ Tiêu Dật cũng đều nhìn nhau vài lần, sau đó nhìn về phía Lam Ẩn Nhan trào phúng cười nói.

“Này! Cho dù các ngươi mắng Tiểu Tứ Tứ là ngốc tử! Nhưng không được mắng tỷ tỷ của ta, bằng không Tiểu Tứ Tứ đánh các ngươi nga!” Tiêu Nhiên tức giận vung cánh tay về phía mọi người, ngữ khí kích động hô. Mà nội tâm hắn cũng cười lạnh: Ta nói rồi, người nào trào phúng Lam Ẩn Nhan, kết cục chỉ có một chữ, thì phải là ‘chết’, cho nên…

“Aiz nha! Ngốc vương, ngươi là được tha thứ, mau dẫn xấu tỷ tỷ của ngươi cút ra ngoài đi! Lão tử đều sắp bị nàng dọa cho liệt dương!”

“Đúng vậy! Lão tử vừa bị Tử Quỳ cô nương làm cho dục hỏa đốt người, vừa thấy đến người quái dị này, toàn bộ dục hỏa đều bị diệt!”

“Các huynh đệ! Vì tính phúc của chúng ta! Chúng ta nhanh chóng đen xấu nữ này đuổi đi thôi! Miễn cho nàng lại phá hủy tâm tình của chúng ta!” Vốn dĩ các thị vệ còn lục đục với nhau, đến giờ phút này lại tập hợp đông đủ sắm vai khách làng chơi bị Lam Ẩn Nhan phá hư nhã hứng.

Nói xong, bọn họ giống như hẹn trước, toàn bộ đều cầm lấy chén rượu, bình rượu cùng với cái đĩa đặt trên bàn ném về phía Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên.

“Tiểu Tứ Tứ, mau tránh ra!” Nhìn đến vô số chén rượu, bình rượu cùng với đĩa bị ném lại đây, lập tức Lam Ẩn Nhan túm lấy tay Tiêu Nhiên, chuẩn bị chạy trốn sang một bên.

Ngốc nữ nhân, bọn họ tổng cộng có đến trăm người, hơn nữa những người này đều là toàn bộ thuộc hạ có võ công lợi hại nhất bên người Tiêu Trác cùng Tiêu Dật, nếu bọn họ cố ý muốn ném ngươi cùng ta không thể sử dụng võ công, như vậy sao có thể trốn mất chứ? Tiêu Nhiên âm thầm cười, sau đó hai tay gắt gao ôm lấy người Lam Ẩn Nhan.

“Các ngươi đều là đại phôi đản! Muốn ném liền ném Tiểu Tứ Tứ, không cần ném tỷ tỷ a!” Tiêu Nhiên dùng chính thân mình bảo vệ Lam Ẩn Nhan, trong miệng oa oa kêu lớn.

Thoáng chốc, toàn bộ chén rượu, bình rượu hay cái đĩa ở trong tay bọn thị vệ đều ném về phía lưng Tiêu Nhiên.

“Tiểu Tứ Tứ, ngươi mau tránh ra!” Lam Ẩn Nhan bị Tiêu Nhiên gắt gao ôm lấy, nhất thời kích động hô lên.

“Ô ô ô… Tiểu Tứ Tứ không tránh, Tiểu Tứ Tứ phải bảo vệ tỷ tỷ!” Tiêu Nhiên chịu đựng đau đớn ở sau lưng, hai tay lại ôm lấy Lam Ẩn Nhan chặt hơn. Kỳ thật nếu hắn lấy nội lực bảo vệ thân mình, thì những thứ ném ở sau lưng hắn, căn bản không có một chút ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng mà hắn sợ nếu chính mình thúc giục nội lực, sẽ khiến Lâm Ẩn Nhan nhận thấy được.

Nếu Lam Ẩn Nhan nhận thấy được mình luôn luôn giả ngu lừa nàng, chỉ sợ sẽ không đối xử tốt với mình đi? Cho nên Tiêu Nhiên chỉ có thể gắng gượng chịu đựng đau đớn khi bị ném.

“Bùm bùm…” Tất cả chén rượu, bình rượu hay cái đĩa đầu tiên đều ném đến trên người Tiêu Nhiên, sau đó lại rớt xuống đất, vỡ nát.

Nhìn đến Tiêu Nhiên che chở Lam Ẩn Nhan như thế, trong mắt tất cả thị vệ đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Cạnh cửa sổ lầu 2, Tiêu Dật cùng Tiêu Trác lẳng lặng nhìn một màn này, trong mắt đều có chút đăm chiêu.

Trên vũ đài, đệ nhất danh kỹ Tử Quỳ con ngươi vốn quyến rũ, lại xuất hiện một tia kinh ngạc không dễ phát hiện, sau đó nàng liền nhanh chóng chuyển động vòng tai ở trên vành tai, một thân ảnh ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó nhìn thấy được ám hiệu của Tử Quỳ, biến mất giống như quỷ mị.

“Tiểu Tứ Tứ, bị ném đau sao?” Lam Ẩn Nhan dùng khí lực rất lớn, mới đẩy ra được cánh tay Tiêu Nhiên đang ôm người mình, sau đó ngữ khí khẩn trương hỏi.

“Ô ô ô… Đau quá, đau quá! Nhưng mà Tiểu Tứ Tứ rất vui vẻ!”Khóe mắt Tiêu Nhiên chảy ra nước mắt, nhưng trên mặt cũng lộ rõ ý cười ngây ngốc.

“Bị ném đau còn vui vẻ?” Lam Ẩn Nhan đau lòng giúp Tiêu Nhiên chà lau nước mắt trên mặt.

“Toàn bộ thứ đó đề ném lên trên người Tiểu Tứ Tứ, Tiểu Tứ Tứ sẽ đau, nhưng mà tỷ tỷ sẽ không đau! Chỉ cần tỷ tỷ không đau, Tiểu Tứ Tứ liền vui vẻ!” Tiêu Nhiên hít cái mũi một cái, trong con ngươi lại rưng rưng cười nói.

“Ngươi…” Nghe được Tiêu Nhiên nói, cái mũi Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên đau xót.

Sau đó khẽ xoa xoa đầu Tiêu Nhiên, Lam Ẩn Nhan hí mắt nhìn về phía tất cả “Khách làng chơi”, ngữ khí thản nhiên nói: “Các ngươi ném xong rồi chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.