[Dịch]Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 92 : Chương 92




Trong mơ hồ nghe có người gọi hắn, hắn liều mạng muốn mở mắt ra, nhưng lại đau đầu không thôi, trong hoảng hốt, ngửi được hương vị quen thuộc, làm hắn an tâm.

Nhớ tới khi mới gặp nàng, nàng nằm trong lòng hắn, khóe môi nhếch lên mỉm cười, thản nhiên chết đi. Hai mươi năm này, hắn lần đầu tiên xuất cốc, tuy là do đánh cược, nhưng nhìn nàng đối mặt với cái chết thong dong như thế, hắn muốn cứu nàng, muốn bảo vệ nàng, cho nên, hắn đưa nàng trở về.

Mấy tháng ở chung, làm hắn cảm nhận được vui vẻ, nàng cười, nàng nghiêm cẩn, nàng bướng bỉnh, tất cả, hắn đều thấy, lúc trước, một mình hắn sống ở đây, chưa có ai nói chuyện với hắn, hắn mỗi ngày chỉ đi hái thuốc, chế dược, từ khi có nàng xuất hiện, cuộc sống của hắn như có ánh sáng, mỗi ngày đều có vướng bận, đây là cảm giác có nhà như lời sư phụ nói sao? Hắn không khỏi cảm thấy hạnh phúc như chưa bao giờ có, đúng vậy, nàng chính là nhà.

Mộc Vân Thanh ôm nàng, khóe miệng tràn đầy hạnh phúc, mỉm cười, hắn nghĩ giá mà thời gian yên lặng tại đây, để hắn vĩnh viễn kề cận gắn bó với nàng.

Lục Ngưng Nhiên cảm giác được có một ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào nàng, nàng run lên, mở hai mắt, nhìn thấy đôi mắt của Mộc Vân Thanh, chứa đựng tình yêu nhìn nàng, nàng cả kinh, có phải nàng nhìn lầm không, vội vàng nhắm mắt lại, lại mở, trong mắt lạnh nhạt không có gợn sóng, Lục Ngưng Nhiên cười nói, vừa rồi khẳng định là hoa mắt, lập tức đứng dậy, “Ngươi tỉnh?”

Mộc Vân Thanh thấy Lục Ngưng Nhiên tỉnh lại, vội vàng thu hồi tâm tư, khôi phục sự lãnh đạm, lòng hắn hoảng loạn, hắn biết trong lòng Lục Ngưng Nhiên đã có người, nhưng bản thân vẫn kìm lòng không được muốn tới gần nàng, cho nên, chỉ có thể đem tâm tư của bản thân chôn sâu trong lòng, như thế, hắn có thể ở bên cạnh nàng.

“Ừ, chúng ta trở về đi.” Nhàn nhạt nói, đứng dậy, khập khiễng nâng bước đi ra ngoài.

Lục Ngưng Nhiên âm thầm lắc đầu, tính cách thật đúng là quái gở, nhìn bộ dáng hắn khập khiễng cười nói, tiến lên, đỡ cánh tay hắn, “Đi như ngươi chỉ sợ là đến tối cũng không về kịp, đi thôi.” Nói xong, liền không để ý hắn phản đối, đỡ hắn đi ra sơn động.

Mộc Vân Thanh không phản đối nữa, sau cơn mưa ánh mặt trời có vẻ phá lệ loá mắt, không khí càng lộ ra hương vị bùn đất, làm tâm tình vui sướng.

Mộc Vân Thanh nhìn Lục Ngưng Nhiên, nhìn thấy nàng cười yếu ớt, nhắm mắt, hít sâu một hơi, cực kỳ hưởng thụ. Mộc Vân Thanh nhìn dung nhan tuyệt mỹ như tăng thêm linh khí, phảng phất như cánh bướm, tung bay trong rừng.

Lục Ngưng Nhiên quay đầu, nhìn Mộc Vân Thanh ngẩn người, kỳ quái hỏi, “Như thế nào, trên mặt của ta có vết bẩn sao?”

“Ừ.” Mộc Vân Thanh lập tức thu hồi ánh mắt, gương mặt trắng nõn đỏ ửng, ngước mắt, nhìn Lục Ngưng Nhiên, gật đầu đáp, lập tức nâng tay lên, nhẹ nhàng xẹt qua búi tóc của Lục Ngưng Nhiên, lấy cọng cỏ khô, lại không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước.

Lục Ngưng Nhiên đã quen Mộc Vân Thanh trầm mặc ít lời cùng thái độ lãnh đạm, nhưng nàng vẫn nói cám ơn, tiếp tục đỡ hắn đi về phía trước.

Dọc theo đường đi, Mộc Vân Thanh còn không quên hái thuốc. Khi bọn hắn trở về đã là buổi trưa, mà trong lòng Lục Ngưng Nhiên tràn đầy thảo dược mới, hai người đều bị sương sớm làm ướt nhẹp.

“Ngươi thay quần áo trước đi, ta đi nấu nước.” Lục Ngưng Nhiên đem thảo dược để vào trong sọt, sau đó xoay người hướng về phía phòng bếp. Hiện tại nàng thật sự đói bụng, hơn nữa trên người lại ẩm ướt, cảm giác thật không thoải mái, hiện tại cần ăn no trước, sau đó sẽ đi tắm, rồi lại ngủ một giấc.

Mộc Vân Thanh cứ ngây người thật lâu, nhìn Lục Ngưng Nhiên bận rộn trong bếp, trong lòng nổi lên từng trận ngọt ngào. Hắn xoay người, đi về phòng, cấp tốc thay đổi quần áo sạch sẽ, đi vào phòng bếp, đoạt lấy cái nồi trong tay Lục Ngưng Nhiên, “Ngươi đi thay quần áo đi, ta nấu cơm.” Ngữ khí lãnh đạm, nhưng đối với Lục Ngưng Nhiên mà nói, hắn hiện tại có thể nói nhiều, đây là chuyện đáng mừng.

Tâm tình cực tốt, giơ lên nụ cười xán lạn, “Ừ.” Nói xong, liền trở về phòng.

Sau khi dùng cơm, hai người đều tắm rửa, trong viện rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng nước trong phòng. Lục Ngưng Nhiên thoải mái nằm trong nước, nghĩ tại sao bồ câu của mình còn chưa trở về? Bị lạc đường, hay nửa đường đã chết? Hay là trong cung nghiêm ngặt, bị bắn chết? Hay là Quân Mặc Hàn không ở trong cung? Lục Ngưng Nhiên suy nghĩ lung tung, nghĩ vô số loại khả năng.

Nàng hoàn toàn không chú ý, có một con rết chậm rãi đi đến, đợi khi nàng có cảm giác dị thường, con rết kia đã ở bên cạnh nàng, vô số móng vuốt chậm rãi hướng về phía trước, Lục Ngưng Nhiên kinh hãi, bản năng muốn thoát đi, Lục Ngưng Nhiên nhảy ra, muốn mượn cơ hội đánh chết nó, nhưng khi nhảy ra, dưới chân trượt, ngã ở trên đất, “A!“, tiếng kêu từ trong miệng tràn ra, mà con rết lại đánh về phía nàng.

“Cạch!” Cửa bị mở ra, Mộc Vân Thanh chỉ mặc tiết khố, khoác ngoại bào vọt vào, khi nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên thân thể xích lõa quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt đỏ ửng, lập tức nhắm mắt lại, xoay người đi.

Lục Ngưng Nhiên đứng dậy, mắt cá chân đau đớn làm nàng lại một lần kêu ra tiếng, mà kia con rết đã ở trên bờ vai nàng, còn kém một chút, sẽ cắn cổ nàng.

Khi Lục Ngưng Nhiên cho rằng cổ mình bị cắn, đột nhiên có một bàn tay đánh bay con rết ra ngoài. Lục Ngưng Nhiên thở một hơi, ngẩng đầu, nhìn Mộc Vân Thanh, mà con rết đã bị hắn cất vào bình.

Lục Ngưng Nhiên xấu hổ vô cùng, nghĩ đến bản thân không mặc gì, chìa tay, muốn đem ngoại bào kéo xuống, nhưng quá xa, mà nàng hiện tại cuộn thân thể, không dám có động tác khác.

Trên da thịt trong suốt che kín bọt nước nhàn nhạt, khi bọt nước chậm rãi chảy xuống, phá lệ mê người, da thịt đều nhiễm lên một tầng hồng nhạt, làm bất luận kẻ nào nhìn thấy, đều sẽ tâm thần dập dờn.

Lục Ngưng Nhiên đang khó xử, âm thầm ảo não. Mộc Vân Thanh lấy ngoại bào, ngồi xổm trước mặt nàng, nhắm mắt lại phủ lên người nàng, sau đó mở to mắt, ôm nàng, đi đến bên giường, chỉ có ngắn ngủn vài bước, mà Mộc Vân Thanh cảm giác như đi đã lâu, cảm nhận được hơi thở ấm áp của thiên hạ trong lòng, còn có hương thơm mê người. Mộc Vân Thanh tâm thần dập dờn, cho tới bây giờ không có cảm giác nào có thể xâm nhập vào cảm quan của hắn, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể khắc chế. Hắn sợ bản thân thất thố, sợ bản thân xúc động, sợ mất đi nàng.

Cẩn thận đem Lục Ngưng Nhiên đặt trên giường, đắp chăn, ngồi bên giường, xem mắt cá chân của nàng, nhíu mày, đứng dậy, đi ra ngoài. Lục Ngưng Nhiên đem bản thân gắt gao khóa lại trong chăn, trên mặt đỏ ửng.

Sau một lát, Mộc Vân Thanh mang theo hòm thuốc đi đến, lấy rượu thuốc, vì nàng cẩn thận xoa nắn, bôi thuốc, băng bó xong, cất hòm thuốc, lấy quần áo của Lục Ngưng Nhiên từ trong tủ ra, đặt bên cạnh nàng, không nói gì đi ra ngoài.

Lục Ngưng Nhiên ngơ ngác nhìn Mộc Vân Thanh làm việc lưu loát, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại, mà nàng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện hôm nay làm nàng đổ mồ hôi lạnh. Âm thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo hữu kinh vô hiểm.

Lục Ngưng Nhiên nằm trên giường hết nửa tháng, cuối cùng thật sự chịu không nổi, mới năn nỉ Mộc Vân Thanh, ở trong viện hoạt động đơn giản một chút, Mộc Vân Thanh sau ngày đó lại khôi phục trầm mặc, nhưng hắn rất quan tâm Lục Ngưng Nhiên, dùng hành động nói cho nàng, hắn để ý nàng.

Điều này làm cho Lục Ngưng Nhiên cảm thấy vô cùng thư thái, thả lỏng. Đúng vậy, có đôi khi hai người không nhất định phải nói, hành động quan tâm so với lời nói càng thêm chân thật, nhưng tại sao bồ câu vẫn chưa bay trở về?

Này ngày, Quân Mặc Hàn vẫn sau khi hạ triều, liền trở về Cảnh Nghi cung, nhưng trong tẩm điện xác thực có một vị khách không mời mà đến: Một con bồ câu trắng. Quân Mặc Hàn kinh ngạc không thôi, trong cung sao lại có bồ câu trắng?

Quân Mặc Hàn liếc mắt thì thấy trên chân nó có cột giấy viết thư, điều này làm cho hắn kinh hỉ không thôi. Xem thư xong hắn lệ nóng doanh tròng, là Nhiên Nhi, đây là bồ câu đưa tin của Nhiên Nhi.

Cả ngày, Quân Mặc Hàn đều cầm tờ giấy ngẩn người, tuy rằng chỉ có vài chữ, nhưng làm dấy lên hi vọng của Quân Mặc Hàn, cũng làm nỗi nhớ của hắn bộc phát. Đúng vậy, hắn mỗi ngày đều không ngừng suy nghĩ, Nhiên Nhi sao rồi? Nhiên Nhi đang làm gì? Nhiên Nhi có quên hắn không?

Nhưng nhìn vài chữ trong tay, bức tường hắn vất vả dựng lên, tại giờ phút này lại sụp xuống. Cả người hắn phát run, phảng phất như đang nằm mơ.

Bóng đêm buông xuống, lộ ra ánh trăng, hắn nhìn về phía phương xa, ôm bồ câu trắng trong lòng, phảng phất như bồ câu trắng là Lục Ngưng Nhiên, là nỗi nhớ và hi vọng của hắn.

Đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người, đi nhanh đến án thư, vung bút, viết thư, cột vào bồ câu trắng, đi đến ngoài điện, thả nó ra ngoài.

Nhiên Nhi, đến bây giờ ta mới phát hiện, kỳ thực nàng luôn bên cạnh ta.

Lục Ngưng Nhiên tính thời gian, đã đến Thanh Phong sơn hơn mười tháng, mà bồ câu trắng thả đi đã hơn hai tháng, nàng mỗi ngày đều nhìn quanh, bồ câu có trở về không, nhưng mỗi ngày đều thất vọng.

Trong một tháng này, Lục Ngưng Nhiên sáng sớm đều đi cùng Mộc Vân Thanh vào trong núi hái thuốc, giữa hai người càng tăng sự ăn ý. Ví dụ như hiện tại khi nàng nhìn Mộc Vân Thanh, liền biết hắn kế tiếp sẽ làm gì, nhưng rất nhiều chuyện nàng vẫn đoán không ra, tỷ như Mộc Vân Thanh luôn vụng trộm nhìn nàng, luôn đỏ mặt, mà mỗi khi nàng tới gần hắn, hắn luôn né tránh rất xa, phảng phất như trên người nàng có bệnh dịch.

“Cô! Cô!” Lục Ngưng Nhiên có chút hoảng hốt, nàng đột nhiên đứng dậy, nhìn bóng dáng màu trắng bay tới, nàng sợ ngây người, nàng bị ảo giác sao? Bồ câu của nàng trở về, kích động chạy phía trước, nhìn bồ câu dừng ở trong tay nàng, Lục Ngưng Nhiên mới xác định đây là thật, bồ câu của nàng rốt cục bay trở về. Nàng kích động không thôi, ôm bồ câu trắng, xoay tròn tại chỗ.

Mở giấy ra, nhìn nét bút ngày đêm mong nhớ, mùi hương quen thuộc làm nàng vui mừng không thôi, trên giấy chỉ vài từ, càng làm cho nàng vui quá mà khóc, đúng vậy, Mặc Hàn đang đợi nàng, luôn đợi nàng.

“Nhiên Nhi, điên cuồng nhớ nàng, ta sẽ chờ nàng, chờ nàng cả đời.” Lục Ngưng Nhiên gắt gao đặt tờ giấy lên ngực, Mặc Hàn, chàng thật khờ.

Mộc Vân Thanh nhìn bồ câu vừa bay về thì lòng hắn như rơi xuống đáy cốc. Hắn trốn tránh thế nào thì Lục Ngưng Nhiên cũng sẽ rời đi. Đúng vậy, có một ngày nàng sẽ rời đi.

Chỉ còn hai năm, Mộc Vân Thanh, ngươi phải quý trọng thời gian ở cùng nàng. Mộc Vân Thanh nhìn Lục Ngưng Nhiên vừa khóc vừa cười, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt tươi cười, hiện tại nàng vẫn ở cạnh hắn, không phải sao? Tuy rằng hạnh phúc thật ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.

Mỗi ngày chờ đợi đều là hạnh phúc, Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn tuy rằng không gặp mặt, nhưng cách một tháng đều sẽ nhận được nỗi nhớ của nhau, làm cho bọn họ cảm nhận được hai người tuy rằng cách xa nhau ngàn dặm, nhưng tâm lại gần trong gang tấc.

Trong nháy mắt, đã qua hai năm, Lục Ngưng Nhiên ở trong núi sống cuộc sống bình yên. Mỗi buổi sáng nhìn ánh mặt trời xán lạn, đơn giản làm việc mình thích, hiện tại nàng bình tĩnh an nhàn, rất thỏa mãn, còn một năm nữa, nàng sẽ gặp lại Quân Mặc Hàn, nàng chờ mong cùng Quân Mặc Hàn gặp mặt. Về sau, bọn họ sẽ vĩnh viễn không xa rời nhau.

Trong hoàng cung, trên Kim Loan điện, Quân Mặc Hàn đem ngôi vị hoàng đế nhường cho đệ đệ, Huyên vương gia.

Hắn rốt cục buông gánh nặng trên vai, đi tới nơi hạnh phúc của hắn.

Trước khi đi, Mặc Trúc đã ở trong viện, Hoa ma ma, Lý Đức Phúc chờ bên ngoài, trong viện chỉ có Quân Mặc Hàn cùng Quân Mặc Trúc, ánh trăng chiếu vào bọn họ, Mặc Trúc một thân long bào, không có sự u buồn, chỉ còn sự trầm ổn, hắn vui mừng nhìn Quân Mặc Hàn, giấu đau thương trong mắt, “Ca, đệ đệ kính huynh một ly! Chúc huynh cùng tẩu tử bạch đầu giai lão, không xa rời nữa.” Nói xong, liền ngửa đầu uống, tất cả, chỉ còn là dấu chấm tròn sau tối nay.

“Hảo, Mặc Trúc, ca ca cám ơn đệ, ta biết tâm tư của đệ, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ đem hạnh phúc tặng cho đệ.” Quân Mặc Hàn biết, từ khi Mặc Trúc quyết định rời đi, Nhiên Nhi là nữ tử hắn yêu vô cùng, ở trên người nàng, Mặc Trúc cảm nhận được bóng dáng của mẫu phi, có lẽ đây chính là nỗi đau của hắn.

“Ca, chỉ cần huynh hạnh phúc là tốt rồi, trên đời này, huynh là thân nhân duy nhất của ta, ta chỉ hy vọng huynh có thể hạnh phúc.” Mặc Trúc lại một lần nữa nâng chén, uống một hơi cạn sạch, hắn càng hi vọng Lục Ngưng Nhiên có thể hạnh phúc.

Ngoài cửa thành, Quân Mặc Hàn một thân trường bào xanh, cưỡi tuấn mã màu trắng, quay đầu, nhìn Mặc Trúc nhàn nhạt tươi cười, nhớ tới tình cảnh lúc trước, nhưng khi đó là đưa Mặc Trúc rời đi, hôm nay, lại đưa bản thân rời đi, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nhìn người thay hắn vác gánh nặng, thành toàn tự do cùng hạnh phúc của hắn, Quân Mặc Hàn không khỏi sầu não, hắn biết Mặc Trúc là người không thích câu nệ, “Mặc Trúc, ta sẽ sống thay đệ phần cuộc sống mà đệ muốn.”

“Ừ.” Quân Mặc Trúc thủy chung mang nụ cười, nhìn Quân Mặc Hàn rời đi. Hắn biết, đó là kết cục hắn muốn, có đôi khi thành toàn cũng là một loại hạnh phúc, không phải sao?

Quân Mặc Hàn một đường đi về phía bắc, ngựa không dừng vó, rốt cục sau một tháng đã đến chân núi Thanh Phong. Hắn muốn cho Nhiên Nhi một kinh hỉ. Lúc hắn đứng ở chân núi, ngẩng đầu nhìn núi cao ngất, hắn cảm khái ngàn vạn, Nhiên Nhi, hai năm, nàng sống tốt không? Chúng ta sẽ lập tức gặp mặt.

Lục Ngưng Nhiên đợi vẻn vẹn một tháng, cũng không nhận được hồi âm của Quân Mặc Hàn, cả ngày mất hồn mất vía, mặt ủ mày chau, miên man suy nghĩ, chẳng lẽ Mặc Hàn đã xảy ra chuyện sao?

Mộc Vân Thanh quý trọng mỗi ngày ở cùng Lục Ngưng Nhiên, đã nhiều ngày Lục Ngưng Nhiên đứng ngồi không yên, trong lòng hắn hiểu Lục Ngưng Nhiên vì sao như thế, thất lạc không thôi, nhưng thấy nàng như thế, càng nhiều thương tiếc.

“Nếu thật sự lo lắng thì cứ xuống núi nhìn hắn đi.” Mộc Vân Thanh nhàn nhạt nói. Đây là hắn hạ quyết tâm cùng dũng khí rất lớn mới nói ra miệng, tuy rằng, hắn rất muốn nàng ở bên cạnh hắn.

“Nhưng độc trên người ta còn chưa…” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Mộc Vân Thanh, sao hắn lại đột nhiên để nàng rời đi?

“Hai năm nay, ngươi ở bên cạnh ta học được rất nhiều thứ, mang theo mấy thứ kia, có thể duy trì được một ít thời gian cho ngươi, đi đi.” Mộc Vân Thanh vẻ mặt nhàn nhạt, dứt lời, liền trở về phòng.

Lục Ngưng Nhiên ngây ra tại chỗ, nhìn bóng lưng lạnh lùng lại mang theo cô đơn của hắn, không biết làm sao, nàng đã quen cuộc sống ở đây, rời đi như vậy, nàng thực luyến tiếc, nhưng không có Mặc Hàn bên cạnh, nàng nhớ hắn vô cùng.

Mộc Vân Thanh, tuy ít lời, không giỏi nói chuyện, cộng thêm ở cùng hắn hai năm, nàng đã xem hắn như ca ca ruột thịt, nếu nàng đi, như vậy, hắn lại cô độc, sao nàng có thể nhẫn tâm được?

Lục Ngưng Nhiên do dự không thôi, cả một ngày, Mộc Vân Thanh đều không ra ngoài, cơm chiều cũng không ăn, nàng gõ cửa như thế nào, hắn đều không lên tiếng trả lời. Lục Ngưng Nhiên biết hắn tuy rằng ngoài mặt không biểu hiện, nhưng đối với nàng lại rất quan tâm, nàng bỗng nhiên có sự thương cảm với hắn, cuối cùng một đêm không ngủ.

Hôm sau, Lục Ngưng Nhiên dậy sớm, nhìn cửa phòng Mộc Vân Thanh chưa mở, trong phòng lại không có người, Lục Ngưng Nhiên có chút kinh ngạc, hắn đi đâu? Đi đến trước bàn, có một tờ giấy viết, “Ta đi hái thuốc, giải dược đã chuẩn bị xong, ngươi hôm nay xuất phát đi.”

Lục Ngưng Nhiên không nói gì, hái thuốc cũng không kêu nàng, cứ như vậy bỏ lại một câu rồi đi sao?

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Lục Ngưng Nhiên xoay người, chạy ra ngoài, cười nói, “Ta biết ngươi sẽ về…“, nói còn chưa nói xong, cả người đã sững sờ tại chỗ, không thể tin nhìn người trước mắt, sớm lệ rơi đầy mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.