Phong Hoa cùng Tử Mặc thu thập xong hành lý, Tần Hạo đã chuẩn bị tốt ngựa cho họ. Hai người mới ra đến cửa liền nhìn thấy Đồng Hoà Vương ngồi trên lưng ngựa, bình tĩnh nhìn bọn họ.
“Thiếu Minh, huynh làm gì ở đây?” Tử Mặc ngạc nhiên hỏi. Đồng Hoà Vương – An Thiếu Minh vận một thân trang phục đơn giản, giống như muốn đi xa.
“Bạch tỷ tỷ cùng huynh đệ gặp khó khăn, ta sao có thể đứng nhìn!” Thiếu Minh mỉm cười.
“Huynh làm sao biết mà đến đây?”Tử Mặc khó hiểu hỏi.
“Nhị ca nói cho ta biết, ta đương nhiên phải tới!” Thiếu Minh cười hì hì vỗ bảo kiếm bên hông “Bạch tỷ, cho ta đi theo làm kẻ hầu của người, tuỳ người sai đi !”
Tử Mặc cùng Phong Hoa nhìn nhau, sau đó hiểu ý mỉm cười gật đầu.
Một hàng ba người, cứ như thế rời khỏi thành, đi Dược Ẩn tộc thần bí khó lường.
Cùng lúc đó, ở Đa Bạch Quốc, tại Chu Tước Thánh điện đã xảy ra một sự việc.
Chu Tước Thánh điện.
Phía sau điện có một căn phòng đơn sơ. Chu Tước thánh giả mắt nhắm chặt ngồi sếp bằng trên đệm.
Giờ phút này nàng không phải một thân diễm lệ trang phục như lúc xuất hiện ở Đông Mộc nữa, mà là một thân trang phục đơn giản, không khỏi khiến cho người ta ngạc nhiên.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, một người cung kính cúi đầu nói “Thánh giả đại nhân, nên ăn cơm.”
“Để đó.” Chu Tước thánh giả lạnh lùng mở miệng, không thèm nâng mắt.
Cửa bị mở ra, một giỏ đồ ăn được mang vào không một tiếng động, rồi cưả lại đóng trở lại.
Thanh âm ngoài cửa biến mất, Chu Tước thánh giả chậm rãi mở mắt. Ánh mắt nhìn qua giỏ đồ ăn, trong mắt nhất thời bắn ra âm ngoan và oán giận. Lại nhớ tới chuyện hơn một tháng trước.
Chuyện xảy ra một tháng trước, khi ngũ quốc tranh đấu, sáu vị trưởng lão đều đang bế quan. Khi biết Thanh Long thánh giả xuất hiện ở Đông Mộc quốc, nàng chạy tới Đông Mộc quốc bằng cách nhanh nhất, muốn điều tra được mục đích của Thanh Long thánh giả. Vì muốn Thanh Long thánh giả lưu lại, nàng đành phải ở Đông Mộc quốc tổ chức ngũ nước tranh đấu. Nhưng cái gì cũng không điều tra được khi ngũ quốc tranh đấu chấm dứt, Thanh Long thánh giả về nước. Chu Tước thánh điện gởi một phong thư hoả tốc triều hồi, là đại trưởng lão gửi đến, gọi nàng về thánh điện chịu phạt.Trở về thánh điện, sáu vị trưởng lão nổi giận, nguyên nhân là bởi vì nàng tự quyết định thời gian địa điểm, quy tắc của ngũ quốc tranh phách.
“Ngươi nghĩ cái gì vậy? Tự tiện quyết định cho một đám tiểu hài tử luận võ quyết định nước đứng đầu sao?” Đại trưởng lão nghiêm khắc quát lớn.
“Ngươi làm cho chúng ta thật thất vọng. Qua loa quyết định vị trí của từng nước.”
“ Uy nghi của thánh điện đâu? Làm việc mà không biết nghĩ à.”
Cuối cùng sáu vị trưởng lão quyết định xử phạt Chu Tước thánh giả là cấm túc ba tháng không được ra ngoài. Ba tháng không cho phép nhúng tay vào việc của thánh điện, không cho gặp bất kỳ ai.
Chu Tước thánh giả nhìn giỏ cơm, ánh mắt càng âm ngoan(âm độc). Nàng là Chu Tước thánh giả, được Chu Tước thánh thú chọn, vì sao còn bị một đám lão già quản chế. Đám lão bất tử kia, luôn có một vẻ cao cao tai thượng, tự cho là đúng. Vì sao phải có bọn họ? Chẳng phải, mình mới là chủ nhân của Chu Tước thánh điện sao, mọi chuyện phải là do mình quyết định mới đúng.
Trưởng lão, trưởng lão… một đám lão già bất tử, một ngày nào đó phải diệt trừ hết, không lưu lại một kẻ nào.
Đôi mắt của Chu Tước thánh giả càng phát ra lạnh lẽo vô cùng.
Đa Bạch quốc.
Một nhà Tần tướng quân, hài cốt Tần Môn Ngọc chưa lạnh, Tần gia lại bị diệt môn. Một nhà hơn mười người, không một ai sống sót.
Theo lẽ thường, thảm kịch đó sẽ khiến cho người ta thương cảm, nhưng ở Đa Bạch quốc, mọi người đều vỗ tay vui mừng. Đơn giản vì Tần gia luôn ỷ thế hiếp người, Tần Môn Ngọc tính tình bạo ngược, thủ đoạn tàn nhẫn luôn làm người ta giận sôi.
Phụ thân hắn kêu căng ngang ngược, tính tình tàn bạo, ức hiếp quan viên, mọi người giận mà không dám nói.
Mẫu thân hắn là một người đàn bà chanh chua, trên đường nếu thấy người nào mặc trang phục giống mình sẽ lệnh cho thủ hạ đi xé rách quần áo của đối phương. Tiếng xấu cả nhà Tần phủ đã lan rộng khắp kinh thành Đa Bạch quốc. Tần gia bị diệt môn, khiến lòng người vui vẻ. Mọi người đều nói là do Tần gia bình thường làm ác nhiều, bị kẻ thù mời cao nhân đến báo thù.
Đa Bạch hoàng đế là người duy nhất vô cùng tức giận, Tần gia mất, làm cho hắn tổn thất một trợ lực lớn nhất.
Phái người điều tra nhưng không có một kết quả gì, cái án tử này, đành cứ treo ở đó như vậy.
Việc này Phong Hoa tất nhiên không hay biết, những việc này lại là do Mạc Thanh Tuyệt vì nàng mà làm, nàng lại càng không biết. Nàng, vẫn đang liều mạng chạy trên đường.
Thuộc hạ của Thanh Hồng quốc là Lập Thạch quốc, vũ lực tuy rằng nhỏ yếu, ở Thanh Hồng xếp hạng cuối, lại bởi vì thừa thãi ngọc thạch mà cực kì giàu có và đông đúc dân chúng.Thanh Hồng quốc có Độc Long cốc, trong đó có tộc Dược Ẩn luôn luôn ru rú trong nhà không thích tiếp xúc với bên ngoài.
Giữa trưa, mặt trời liều mạng toả ra sức nóng, ngay cả cỏ dại đều bị phơi đến héo khô. Ven đường có quan trà, tiểu nhị buồn chán nằm gục trên bàn, giơ tay vung nhẹ chiếc khăn đuổi ruồi.
Cả ngày không một vị khách.
“Đát đát đát…”
Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, tinh thần tiểu nhị tỉnh táo lại, đứng lên hướng về phía hai nam một nữ cao giọng nói “Trời rất nắng, khách quan mời vào nghỉ một lát rồi đi. Tiểu điếm có trà, có rượu, có cơm, có điểm tâm cam đoan phục vụ quý khách vừa lòng.”Khi ba người đến gần, tiểu nhị ánh mắt trừng lớn. Thật là một tổ hợp quái dị, hai mĩ thiếu niên và một thiếu nữ đen thui .
Tử Mặc nhìn quán trà vắng tanh, lại nhìn Phong Hoa đi phía trước, vỗ mông ngựa đuổi theo nàng, gọi lại nàng “Tỷ, ta mệt, chúng ta dừng lại nghỉ một chút đi.” Đã đi một ngày một đêm rồi, dù tỷ đã đến cấp 8 chiến khí thì cũng mệt chết đi."
“Đúng vậy, Bạch tỷ, ta khát, chúng ta dừng lại uống ly trà rồi đi tiếp.” Hiểu ý Tử Mặc, An Thiếu Minh lau trán, hổn hển phụ họạ.
Phong Hoa bị buộc ngừng lại, tức giận quét mắt nhìn Tử Mặc cùng An Thiếu Minh, kẻ có chiến khí cũng không giống người thường, mới đi chút đã kêu khổ kêu mệt, bọn họ cũng không phải là đi dã ngoại. Vừa định phát hoả, lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hai người, nàng liền hiểu được, cơn giận xì hơi bay mất.
Hai người kia sợ nàng mệt, muốn nàng nghỉ ngơi, sợ nàng không chịu đành tìm cớ cố ý giả bộ mệt khát.
Tâm trạng nôn nóng, cuối cùng cũng bình tĩnh xuống.
Từ khi xuất phát, trừ ăn ngủ, các nàng không có dừng lại để nghỉ. Mẫu thân tuy trúng độc, nhưng có đan dược của Nam Hoa Vương, hắn bảo có thể an toàn được sáu tháng, mà đi Độc Long cốc nhiều nhất chỉ mất nửa tháng. Nàng không nên vì tức giận ‘mà giận cá chém thớt’.
Khoé môi khẽ nhếch, Phong Hoa quay người xuống ngựa, cầm dây cương quăng cho Tử Mặc, cố ý nói “Như vây không được a đệ đệ, ngươi thật yếu, về sau sẽ bị đệ muội chê đó. Đến đây, tỷ giúp ngươi rèn luyện, dắt ngựa qua bên kia cho nó ăn đi.”
Tỷ khi nào thì thích nói giỡn? Tử Mặc vui vẻ, nhưng miệng lại khóc nói “Tỷ, trời nắng như vậy, khó tim được chỗ nghỉ, tỷ lỡ lòng lại bắt đệ đệ duy nhất của mình chăm ngựa ư?”
“Bạch tỷ nói đúng, Tử Mặc huynh phải rèn luyện thân thể đi.” An Thiếu Minh cười, đem dây cương đưa cho Tử Mặc, vui sướng khi người gặp hoạ, vỗ vai đối phương “Tử Mặc a, dù sao hai ngựa cũng là chăm, ba ngựa cũng là chăm, vất vả cho huynh, ta sẽ gọi đồ ăn ngon cho huynh.”
Tử Mặc không kịp cự tuyệt, nghẹn họng nhìn Thiếu Minh rảnh rang ngồi xuống bên cạnh Phong Hoa, còn hướng hắn làm mặt quỷ. Tức giận, Tử Mặc quăng ba dây cương xuống, xông lên đá Thiếu Minh.
“Ai aai, Bạch tỷ, Tử Mặc phát điên!” Thiếu Minh nhảy lên trốn sau Phong Hoa.
Nàng cười, đem Thiếu Minh quăng về phía Tử Mặc, không để ý hai người, hướng về tiểu nhị nói “Ba ly trà lạnh, một phần điểm tâm.”
“Này, tỷ, sao tỷ ăn một mình, chỉ cho chúng ta nước thôi? Tiểu nhị, hai phần.” Tử Mặc gian nan quay đầu lại hướng tiểu nhị đưa ra hai ngón tay.
“Sao lại hai phần, ba phần mới đúng!” Thiếu Minh đẩy Tử Mặc ra, nịnh nọt hướng Phong Hoa “Bạch tỷ, muốn ăn cái gì cứ gọi, ta mời!”
Nhìn hai người, Phong Hoa cuối cùng bật cười, vỗ bàn nói “Được rồi, đừng láo loạn, lại đây ngồi xuống!”
Tử Mặc, Thiếu Minh nhìn nhau cười hì hì bỏ tay ra, một trái một phải ngồi bên cạnh Phong Hoa. Tiểu nhị mang đồ ăn ra, Tử Mặc lấy ra một thỏi bạc, chỉ vào mấy con ngựa nói “Đồ ăn cứ để trên bàn cho chúng ta, ngươi đi chăm sóc mấy con ngựa, số bạc này thưởng cho ngươi!”
Tiểu nhị nhận bạc, mặt mày vui vẻ, dắt mấy con ngựa đi. Bạc lớn như vậy, hắn thật lời to rồi.
Tử Mặc kéo lại áo, liếc đồ ăn trên bàn. Quý tộc Đông Mộc, đồ ăn gì mà hắn chưa ăn qua, đồ ăn này quả thật không ngon. Bất quá, đã xa nhà thì đành chấp nhận vậy.
Hắn tuỳ ý cầm miếng điểm tâm cho vào miệng, lập tức nhíu mày lại, đồng tử co rút. Hắn lấy tay ôm cổ, mặt đỏ lên, một bộ dáng thống khổ không chịu nổi.
“Tử Mặc, đệ làm sao vậy?” Phong Hoa nhìn Tử Mặc vội vàng hỏi.
Tử Mặc trừng mắt vươn tay chỉ điểm tâm, không nói được gì.
Có độc? Mặt Phong Hoa trầm xuống, cầm đồ ăn trên bàn mà ngửi.
“Tử Mặc, đừng làm ta sợ!” Thiếu Minh cũng hoảng, vỗ lưng Tử Mặc “Nhổ ra, huynh mau nhổ nó ra!”
Tử Mặc ho khan thật mạnh, đem tất cả điểm tâm còn mắc trong yết hầu phun ra toàn bộ, nhưng yết hầu vẫn đau đớn bỏng rát.
“Meo meo…meo meo…” Băng nhi giật mình tỉnh ngủ, chui ra từ ngực áo Tử Mặc liền thấy Tử Mặc khó chịu.
Đây là làm sao vậy, Tử Mặc như thế nào đột nhiên khó chịu như vậy. Tử Mặc, không khó chịu không khó chịu, Băng nhi liền liếm liếm hắn, liếm liếm sẽ không còn khó chịu nữa.
Tiểu hắc miêu ngồi trên đùi Tử Mặc, vươn cái lưỡi màu hồng nhạt, liếm yết hầu Tử Mặc
Một trận kích thích này lại làm cho yết hầu Tử Mặc khó chịu hơn, lại ho khan một trận.
Thiếu Minh bối rối lên “Bạch tỷ, chuyện gì vậy? Tử Mặc làm sao thế?”
Phong Hoa không bối rối, trầm mặc không nói, trong đáy mắt đầu tiên hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó khoé miệng hiện lên một độ cong.
Điểm tâm quả thật có độc, nhưng độc này cũng không đơn giản.
Tử Mặc bỏ mèo nhỏ xuống, thở dốc, uống một ngụm trà lớn mới dễ chịu một chút.
Phong Hoa mặt lạnh như băng lại chỗ tiểu nhị, rút kiếm hướng về phía hắn. Tiểu nhị sợ mặt tái nhợt, run run ngồi sụp xuống lấy thỏi bạc ra “Tiểu thư của của ngươi, tha tha mạng, ta ta trả bạc lai cho ngươi!”
Sớm biết nữ nhân này hung ác như vậy thì không thèm tham thỏi bạc rồi.
“Không phải ngươi!” Phong Hoa cầm kiếm chỉ phía sau tiểu nhị, thanh âm lạnh lùng “Lập tức năn ra đây cho ta!”
Một bé trai bảy tám tuổi ló đầu ra. Bé trai trên mặt bẩn như hề, nhưng cũng có thể nhìn ra một khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen nhánh tròn vo, nhìn Phong Hoa nói “Ngươi làm sao biết ta ở trong này?”
Bé trai nhìn báo kiếm trong tay Phong Hoa, không có một chút sợ hãi.
Thiếu Minh cũng rút kiếm vọt tới. Tuy rằng đây chỉ là một đứa nhỏ, nhưng Thiếu Minh không có một tia thương hại, những đứa trẻ tuổi nhỏ nhưng làm gian tế hắn cũng đã sớm thấy quen. Bé trai hành vi khả nghi, chắc có liên quan đến độc dược mà Tử Mặc ăn phải.
Một cước dẫm lên lưng đứa nhỏ, kiếm để trên vai nó, Thiếu Minh lạnh giọng nói “Ta hỏi, ngươi đáp. Đáp không được hoặc đáp sai trên người ngươi sẽ thiếu đi một bộ phận!”
Bé trai chớp chớp đôi mắt đen, ngẩng khuôn mặt như hề của mình lên, oa một tiếng khóc lớn “Hu hu đại ca ta không phải đứa bé hư đừng đánh ta hu hu..”
Thiếu Minh không biểu cảm, mũi kiểm trong tay còn nặng thêm vài phần “Nói, ai sai ngươi?”
Tiểu nhị run run nhìn tất cả, quay đầu hướng bé trai rống “Ta biết ngươi chẳng tốt lành gì. Còn không chịu thành thật với công tử , ngươi làm chuyện gì mau nói ra, bằng không lão tử đánh chết ngươi.”
Phong Hoa đứng một bên mỉm cười nhìn hết một màn này. Trong long có dự cảm, bé trai này tuyệt không đơn giản. Nghe ý tứ của tiểu nhị, giống như bé trai này không phải người của tiệm.
Nàng ngồi lại vào chỗ, hướng Thiếu Minh nói “Mang lại đây!”
Thiếu Minh mang bé trai lại, ném xuống đất. Bé trai miệng tuy khóc nhưng lại không có giọt nước mắt nào, trong mắt không có một tia sợ hãi. Phong Hoa nhìn điểm tâm, trong mắt hiên lên một tia áng sáng lạ, lấy bình giấm nhỏ một giọt lên điểm tâm. Điểm tâm màu đen gặp giấm liền biến thành màu trắng.
Quả nhiên như nàng đoán, độc dược là ‘thay đổi hoàn toàn’, nghe tên tuy rằng khủng bố, nhưng đứng với hàng đọc dược, không bằng nói đây là loại độc dùng để đùa dai.
Độc dược này đã sớm thất truyền, là do nàng vô tình nhìn thấy một cuốn sách ghi chép về nó ở thư phòng của gia gia, nhưng sao nó có thể xuất hiện ở đây? Nàng nhìn bé trai , cười hỏi “Thuốc này là ngươi bỏ vào?”
“Ta bỏ vào thì sao? Muốn trách thì trách hắn xui xẻo đi!” Bé trai cười nhạo trả lời. Người hắn nói xui xẻo, tự nhiên sẽ là Tử Mặc.
“Muốn ăn đòn!” Thiếu Minh lấy chuôi kiếm gõ đầu thằng bé, khiến nó đau đến nhe răng trợn mắt.
“Ngươi nói, ta nên bắt ngươi làm gì thì tốt!” Phong Hoa gõ nhẹ lên bàn cười tủm tỉm hỏi, cười giống y chang như một con sói.
“Ta nói cho các ngươi biết, có bản lĩnh thì giết chết ta, nếu không ta sẽ khiến cho các ngươi thật khó sống.” Bế trai nhìn nàng cao giọng hét.
Đứa nhỏ hung hăng giống chú sói con nhìn các nàng, nàng vui vẻ từ trên cao nhìn xuống thằng bé “Có thể nói cho ta biết, ngươi sẽ làm gì cho chúng ta khó sống không, ta rất muốn biết nga!”
Rõ ràng nàng cười đến ôn nhu nhưng đứa bé lại lạnh run người. Nữ nhân này, như thế nào so với đại ca của hắn còn khủng bố hơn a. Bé trai không nhìn nàng, cúi đầu nhỏ giọng nói “Ba người lớn đi khi dễ một đứa nhỏ, không có tư cách dạy ta!”
“Ta mới không có thú vui đi khi dễ một đứa bé!” Thiếu Minh cốc đầu thằng bé, Phong Hoa thấy thề thì tặc lưỡi hai tiếng. Không phải nàng không đồng tình với hắn, chỉ là một đứa bé có trong tay độc dược trong truyền thuyết, mục địch của hắn tuyệt không đơn giản. Trước khi xác nhận thực hư, nàng cũng không thể bênh vực nó.
Xoay người cầm lên điểm tâm màu đen trên bàn, Phong Hoa cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh thằng bé “Ta mời ngươi ăn điểm tâm nha!”
Nói xong, nàng liền đem điểm tâm nhét vào miệng thằng bé, rồi đổ vào miếng nước, sau đó thừa lúc hắn không kịp phản ứng, liền nắm cằm của hắn nhấc lên, làm cho thằng bé nuốt miếng điểm tâm vào.
Nhìn thấy mảnh vụn của điểm tâm còn dính trên tay Phong Hoa, đáy mắt thằng bé toát ra vẻ bối rốt, cuối cùng là căm tức trừng mắt nhìn Phong Hoa. Yết hầu có chút nóng rực đau đớn, nhưng dù sao vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được. Mấu chốt của dược này nữ nhân này chắc chắn không biết, chỉ cần họ không giết hắn, thì hắn sẽ có cơ hội đòi lại gấp trăm lần.
Thằng bé nghĩ thế nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó nó nhìn thấy một vật trong tay Phong Hoa làm nó hốt hoảng không ngừng.
Nàng làm sao có thể biết thuốc dẫn của ‘thay đổi hoàn toàn’ được ? Trùng hợp, đúng rồi, trùng hợp thôi.
Nhìn môi thằng bé cũng chuyển màu trắng vì sợ, trong lòng Phong Hoa vì sự độc ác của mình mà tự hối lỗi hai giây, sau đó cười tủm tỉm, đưa tay lấy một miếng mứt quả rồi hướng miệng thằng bé.
Mắt thấy mứt quả đến miệng, thằng bé rốt cục không thể lừa gạt mình nữa, hô to “Lấy ra, lấy ra, các ngươi muốn gì ta đều chiều, các ngươi hỏi gì ta đều sẽ trả lời đầy đủ!”
Hắn không cần biến thành mấy thứ cổ quái đó, quan trọng nhất là hắn không cần dùng phương pháp giải độc mất mặt đó. Hắc sẽ bị cả tộc cười chết, hu hu… Tiểu Điệp sẽ không thích hắn nữa, thăng bé tuy rằng trong lòng sợ hãi pha lẫn bối rối, nhưng vẫn cắn môi không chịu khóc. Hắn là nam tử hán, tuyệt đối không thể khóc!
“Di, Bạch tỷ tỷ, trong tay tỷ là cái gì vậy? Sao lại khiến hắn sợ hãi như vậy?” Thiếu Minh khó hiểu nhìn bộ dáng thiếu chút nữa là chịu không nổi của đối phương, lại nhìn sang thứ trong tay Phong Hoa, ngạc nhiên cực kỳ.
“Đúng vậy, đúng vậy đó tỷ là pháp bảo gì vậy? “ Tử Mặc ngay cả việc mình đang trúng độc cũng quên mất, giọng nói khàn khàn cất tiếng hỏi, muốn biết trong tay Phong Hoa là cái gì. Thằng bé vừa rồi kiên cường, bây giờ lại chịu khuất phục bởi thứ đồ trong tay tỷ tỷ, thật thật khiến cho người ta tò mò.
Phong Hoa nhìn mứt quả trong tay, đừng nói Tử Mặc và Thiếu Minh ngạc nhiên, trong lòng nàng cũng rung động. Khi nàng xem cuốn sách nói về ‘hoàn toàn thay đổi’ chỉ nghĩ đó là cho vui, không nghĩ đến tất cả là sự thật.
Nhìn hai tiểu đệ tò mò, miệng Phong Hoa hình thành một độ cong, các ngươi muốn biết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.
Phong Hoa hướng hai đệ đệ cười đến ôn nhu “Các ngươi thật muốn biết sao?”
Hai người mạnh mẽ gật đầu.
“Meo meo…meo …meo” Băng Nhi sợ hãi trốn vào trong lòng Tử Mặc, lấy tiểu móng vuốt gãi gãi ngực hắn, Tử Mặc không cần tò mò nữa, tỷ tỷ cười thật giảo hoạt a… meo meo…
Phong Hoa đưa mứt quả đến trước mặt hai tiểu đệ đệ “ Ăn đi. Tiểu Thuý chuẩn bị cho ta đó. Nàng còn chuẩn bị cho ta mấy thứ này!” Tiểu Thuý sợ nàng trên đường buồn miệng, chuẩn bị cho nàng ít đồ ăn vặt. Không nghĩ tới chúng cũng có một công dụng khác.
An Thiếu Minh cùng Bạch Tử Mặc nhìn rõ thứ trong tay nàng, nghi hoặc không hiểu “Mứt quả thì có cái quái gì phải sợ?” An Thiếu Minh cùng Bạch Tử Mặc mỗi người lấy một miếng, cẩn thận cắn, lại không phát hiện cái gì bất thường.
“Răng hắn bị sâu, sợ ngọt!” Phong Hoa thuận miệng nói một câu có lệ, thằng bé trừng mắt muốn nói gì, Phong Hoa liền trừng mắt cảnh cáo, nó liền ngậm miệng lại .
“Có gì phải sợ, tên nhóc này thật là có bệnh rồi!” Tử Mặc bỏ mứt vào miệng rồi nuốt xuống.
“Đúng đó.” Thiếu Minh cũng thuận tay bỏ mứt vào miệng.
Ngay sau đó, An Thiếu Minh hét lên một tiếng đầy kích động.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì?” Tử Mặc nhìn Thiếu Minh kích động kinh ngạc.
“Ta không bảo đệ ăn nga, là chính đệ tự ăn đó!” Phong Hoa miễn cưỡng nói, rút kiếm ra, dọạ Tử Mặc lui lai hai bước, khẩu khí có chút lạ lùng “Không có gương, lấy nó làm gương nhìn xem!”
Tử Mặc nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trong kiếm, lập tức hét toáng lên, tiếng kêu so với Thiếu Minh còn thảm thiết hơn.
“Tỷ, mặt của ta, mặt của ta sao lại thế này…Tỷ cứu mạng a!” Bạch Tử Mặc giây thứ nhất sau khi hét toáng lên liền theo phản xa quay sang Phong Hoa cầu cứu, ánh mắt của hắn bây giờ bỗng dưng sụp xuống, cái mũi dính liền với đôi môi, nói bấy nhiêu cũng chưa đủ, còn có nhiều rất khác biệt nha.
Thiểu Minh lấy lại tinh thần, nhấc thằng bé lên, hung tợn hỏi “Giải dược đâu, mau lấy ra cho ta!?”
“Ta không có giải dược!” Thằng bé quay qua hướng Phong Hoa, trong lòng hừ lạnh, giải dược hắn sẽ không nói ra đâu, nếu hắn nói ra, hắn sẽ bị đánh chết. Muốn giải dược thì hỏi tỷ tỷ của các ngươi, khẳng định nàng cũng biết cách giải.
Nàng biết hậu quả sau khi ăn mứt, vậy mà vẫn để đệ đệ của mình ăn. Hừ, đúng là tỷ tỷ không có lương tâm, tốt nhất là đợi lát nữa khi các ngươi đánh nhau đến bầm dập, tới lúc đó ta sẽ thừa dịp chạy, ha ha ta quả là người thông minh nhất trong tộc mà. Tiểu Điệp, nàng chờ ta, ta sẽ tới cứu nàng !
“Meo meo ô meo meo!” Băng Nhi ngồi trên vai Tử Mặc, gấp đến kêu toáng lên. Tử Mặc làm sao vậy, tai sao biến thành xấu như vậy? Chẳng lẽ trúng yêu pháp? Nhưng Băng Nhi không ngửi thấy yêu khí quanh đây!
“Meo meo ô meo meo!” Phong Hoa tỷ mau cứu Tử Mặc ca ca, sao tỷ còn đứng đó cười a?
“Mặt của đệ đợi chút nữa ta sẽ chỉ cách giải, trước tiên ta sẽ xử lý việc tên nhóc này đã!” Phong Hoa cố nhịn cười đẩy khuôn mặt xấu xí của Tử Mặc ra, nhìn sang thằng bé “Tốt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu nói chuyện. Nói đi, tại sao ngươi hạ độc chúng ta?”
“Đều là lỗi của lão bản, ta nói hắn không được tuỳ tiện chạm vào đồ của ta, mà hắn lại chạm vào cho nên mới…” Thằng bé bắt đầu vòng vo, ánh mắt Phong Hoa trầm xuống, lóe ra ánh sáng lạnh, thằng bé thấy thế sợ quá liền nói nhanh “Ta không còn cách nào hết, khi ta đi đường không cẩn thận làm mất tiền, ta rất đói bụng, ăn một cái bánh bao của tên trứng thối này thôi, hắn liền bắt ta làm việc cho hắn đến vừa lòng mới thôi!”
Nói xong, thằng bé căm giận nhìn tiểu nhị đang run run.
Tên trứng thối đó bắt ta nhóm lửa rửa chén, chăm sóc ngựa đến thật khuya, không cho nghỉ ngơi, còn lấy roi đánh ta. Nếu không phải dược trên người cũng bị lấy mất hết, chỉ còn ‘Thay đổi hoàn toàn’, thì hắn sớm chết trên tay ta tám chín lần rồi.
“Nói trọng tâm!” Phong Hoa lạnh lùng liếc mắt nhìn thằng bé.
Sợ hãi nhìn Phong Hoa, thằng bé đau khổ tiếp tục giải thích “Vốn định cho các ngươi ăn dược xong ta sẽ nói ra các ngươi đã trúng độc, vì giải dược các ngươi sẽ đáp ứng yêu cầu của ta, độc này chỉ có người nhà ta mới có thuốc giải, ta thật sự không muốn hại các ngươi, chỉ là mong các ngươi thay ta truyền tin cho người nhà đến đón ta. Tỷ tỷ ngươi cũng biết độc này chỉ dùng để vui thôi, nó không có làm người bị thương.”
“Hơn nữa, ngươi biết rõ ăn mứt sẽ làm cho mặt biến đổi, ngươi còn cho đệ đệ ngươi ăn…” Thằng bé nhỏ giọng thì thầm.
“Cái gì?” Tử Mặc thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
“Ta không bảo đệ ăn nha, tự đệ ăn mà!” Phong Hoa tỏ vẻ vô tội nhún vai, cứ như mọi việc không quan hệ tới mình.
Tử Mặc đau khổ nói không nên lời nhìn Phong Hoa, nhưng nàng trực tiếp làm ngơ.
Meo meo ô? Băng Nhi nhìn cái mặt xấu của Tử Mặc, này là thủ thuật che mắt sao?
Băng Nhi lại không nghĩ như vậy a. Dù sao, Tử Mặc không có chuyện gì là tốt rồi.
Phong Hoa sờ sờ cằm đánh giá độ tin cậy trong lời của thằng bé.
Thằng bé cắn môi cúi đầu, lấy chân chà chà mặt đất: “Như vây được không? Các ngươi đưa ta đến Thái An, sau đó ta sẽ tặng các ngươi ba viên thiên tâm đan, coi như là thù lao các ngươi đưa ta về nhà.”
“Thiên tâm đan?”
Tử Mặc, Thiếu Minh hô lên kinh ngạc nhìn thằng bé. Thiên Tâm đan không phải thuốc trị thương bình thường, toàn bộ Đông Mộc có không nhiều hơn mười viên, mà trong lời tiểu gia khoả này nói, tại sao những viên dược đó lại không hiếm lạ mà bình thường giống kẹo vậy? Phong Hoa lại càng biết rõ giá trị của thiên tâm đan vì nàng đã từng ăn nó, là do Nam Hoa Vương tặng.
Phong Hoa cong ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, nheo mắt nở một nụ cười, lời nói của tiểu gia hoả này hư hư thực thực, thật không thể tin, nhưng…. Có lẽ nàng đã gặp vận may rồi. Nếu nàng đoán không sai, thân phận của đúa nhỏ này…Nhìn nàng trầm ngâm, thằng bé bắt đầu bất an, thấy thế nàng mới thản nhiên nói “Được, ngươi đã có thành ý xin lỗi, chúng ta đành tiếp nhận.”
“Tốt lắm, chúng ta tiếp tục đi thôi, chính là…” Tử Mặc nghiêm trang, đẩy Thiếu Minh ra, hướng Phong Hoa xông lên, bắt lấy vai nàng cố sức lung lay, miệng khóc thết “Tỷ a, mặt của ta rốt cuộc làm sao vậy? Nhanh giúp ta khôi phục vẻ phong lưu, tuấn dật vô song người gặp người thích hoa gặp hoa yêu đi, trở lại siêu cấp mĩ thiếu niên a!”
Thiếu Minh vui sướng khi người gặp hoạ, nhe răng cười “Phong lưu phóng khoáng như Bạch thiếu gia, không biết khi những thiếu nữ thích ngài nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của ngài, họ sẽ suy nghĩ thế nào đây?”
“Ta làm thịt ngươi!” Tử Mặc dữ tợn rút kiếm ra.
“Đươc rồi, được rồi, các ngươi đừng làm loạn, ta nói cho các ngươi là được.” Phong Hoa cười đến sáng lạn “Không khó, giải dược vô cùng đơn giản!”
‘Là cái gì?”
“Giải dược là cái gì?”
Không đợi Phong Hoa trả lời, thằng bé mở miệng nói “Chính là nước mắt của ngươi!” Thằng bé vui sướng khi người gặp hoạ, rung đùi đắc ý.
Tử Mặc choáng váng, Thiếu Minh sửng sốt. Là nước mắt của mình, đơn giản như vậy thôi sao?
Không có cách khác? Làm sao có thể chứ? Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi, làm sao hắn – một đại nam nhân lại đi khóc lóc giữa công chúng được. Tử Mặc như hung thần ác sát tiến đến thằng bé “Giao ra giải dược, bằng không ta khiến ngươi sống không bằng chết.”
Thằng bé trốn sau lưng Phong Hoa, thò đầu ra làm mặt quỷ “Không có giải dược, không có. Ta lừa ngươi làm gì! Chính là nước mắt của ngươi đó!”
“Hình như ngươi vừa rồi cũng đã uống thuốc?” Tử Mặc hung tợn nhìn thằng bé, hỏi xin Phong Hoa mứt.
Nhất thời, mặt thằng bé trắng bệch, nhảy lên bàn đổ dấm chua vào miệng uống một hơi. Đắc ý nhìn Tử Mặc “Nếu như chưa ăn mứt, uống dấm chua có thể giải độc, ai kêu ngươi ăn mứt, ha ha ha!”
Phong Hoa kéo áo thằng bé, cười tủm tỉm nhìn hướng Tử Mặc đang hận không thể lập tức nhảu lên đánh tiểu nam hài tan nát “Giải quyết nhanh đi, ta đem ngựa tới, Tử Mặc, ráng khóc nha!”
Thằng bé không dãy dụa, quay đầu lè lưỡi chọc tức Tử Mặc “Xấu hổ xấu hổ a, đã lớn mà còn khóc, doạ người a, mất mặt a!”
Tử Mặc tức đến muốn phát điên.
Phong Hoa không hờn giận ngăn lại tiếng cười kiêu ngạo của Thằng bé, nàng ghé vào lỗ tai nó nói nhỏ “Tiểu quỷ, ngươi nên biết điều một chút. Tỷ tỷ tuy thích khi dễ đệ đệ của mình, nhưng không ưa kẻ khác khi dễ hắn đâu.”
Thằng bé lập tức ngậm miệng. Trong lòng nó rất rõ ràng, xấu nữ da đen này là một nhân vật nguy hiểm. Phi thường nguy hiểm, không nên chọc vào là hơn.
Phong Hoa đi đến bên ngựa.
Phía sau truyền đến hai thanh âm.
“Nào, Tử Mặc, đừng nói huynh đệ không giúp huynh!” Là thanh âm vui sướng của An Thiếu Minh.
Tiếp theo là phịch một tiếng, tựa hồ như có hai vật va chạm vào nhau rất nặng.
“Ta thèm á, An Thiếu Minh, huynh thật đê tiện, ra tay thật là nặng.” Là tiếng Bạch Tử Mặc tru lên.
“Không mạnh thì sao huynh có thể khóc được? Kì thật huynh bị thương, lòng ta cũng rất đau nha,huynh xem, huynh xem ta cũng rơi lệ này!” Thanh âm vô sỉ của Thiếu Minh truyền đến.
“Thèm á, huynh cười ra nước mắt thì có, ta phải làm thịt huynh!” Bạch Tử Mặc rống giận.
Lát sau Tử Mặc cùng Thiếu Minh đi ra, Tử Mặc đã khôi phục lại bình thường, chỉ là mắt hắn lại biến thành mắt của gấu mèo. Thiếu Minh bên cạnh muốn cười mà không dám cười, bị nghẹn rất vất vả.
Nhìn mặt Tử Mặc đen như đít nồi, Phong Hoa xoay lưng, hối hận ba giây.
Nàng không nên vì muốn chứng thực một chút uy lực của dược liệu trong truyền thuyết mà đem đệ đệ của minh ra làm chuột bạch. Nhưng hiệu quả thật phi thường tốt, dược này quả nhiên thần kì. Mà dược ẩn tộc luyện chế ra loại dược này , rốt cuộc là thần bí như thế nào?
Chỉ có ba con ngựa, Phong Hoa tính đem thằng bé cưỡi cùng một con ngựa với mình. Bốn người một mèo lại tiếp tục cuộc hành trình.
Quãng đường thật là buồn chán, đi được một đoạn đường, mắt Bạch Phong Hoa dần dần chuyển qua thằng bé đi cùng ngựa với mình, mở miệng nói “Nhóc, hỏi ngươi mấy vấn đề. “
“Nói a.” Thằng bé có chút khinh thường kéo kéo khóe miệng. Nữ nhân này chẳng lẽ nghĩ hắn nhỏ nên định lừa hắn sao, hừ hừ, cũng không xem hắn là ai.
Quả nhiên, Bạch Phong Hoa cười tủm tìm mà hỏi một câu rất đơn giản “Một + một = ?”
“Hai.” Thằng bé trong lòng cười nhạo, như vậy cũng hỏi?
“Một + hai = ?” Bạch Phong Hoa nhanh chóng hỏi tiếp.
“Ba.” Thằng bé theo bản năng trả lời.
“Mặt trời có mấy cái?” Bạch Phong Hoa tiếp tục tốc độ nhanh chóng hỏi.
“Một cái.”
“Có bao nhiêu bầu trời?” Bạch Phong Hoa hỏi càng lúc càng nhanh.
“Một cái.”
“Ngươi tên gì?” Tốc độ đã mau đến mức làm cho thằng bé không kịp tự hỏi.
“Không Nguyên.”
Lời vừa ra khỏi miệng, thằng bé lập tức phục hồi tinh thần, đáng tiếc đã muộn. Lệ đầy mặt, hắn tự bán mình như thế , nữ nhân này thật rất giảo hoạt mà.
Bất quá, không có gì trở ngại. Dù sao, họ của hắn tuy rằng rất lạ, nhưng người biết đến cũng không nhiều. Hẳn là sẽ không đúng lúc như vậy đi.
Không Nguyên… Sao.
Bạch Phong Hoa nhếch môi cười, dược ẩn tộc, trong thiên hạ ít người biết tới, nhưng cũng rất ít mà thôi, chỉ cần có lòng tìm hiểu, đều có thể tìm hiểu ra.
Bạch Phong Hoa nếu muốn cầu giải dược, tự nhiên phải hiểu biết rành mạch. Mà người của dược ẩn tộc đều có họ là ‘Không.’
Xác định thân phận đối phương, Bạch Phong Hoa biết vậy tâm tình liền tốt lên rất nhiều. Thật đúng không uổng công của nàng.
Có đứa nhỏ này, việc lấy giải dược cho mẫu thân giải càng thuận lợi.
Tuy rằng chiến khí ba người Bạch Phong Hoa đều không tầm thường, nhưng ‘lòng người khó đoán’, vì vậy trên đường đi phải hết sức cẩn thận, nên nếu có thể đi thì vẫn cứ đi, khi mặt trời xuống núi, bón người dừng ngựa, chuẩn bị dựng lều.
Vị trí rất tốt, Bạch Tử Mặc dựng lều trại, An Thiếu Minh kiểm củi nhóm lửa cùng săn thú, mà Bạch Phong Hoa lại ngồi thư giãn ngâm chân trong nước suối.
“Vất vả a!” Bạch Phong Hoa híp mắt thích ý tới, vỗ vỗ lều trại đã được đệ đệ dựng tốt, khích lệ nói “Lều trại dựng càng ngày càng tốt!”
“Tất nhiên, không nhìn xem ta là ai a.” Bạch Tử Mặc đắc ý nhếch cằm. Hắn không ngu ngốc, tỷ tỷ dạy hắn vài lần, hắn tất nhiên đã hiểu rõ cách.
Nhìn Bạch Tử Mặc tự đắc, Bạch Phong Hoa phì cười. Lại nói tiếp, Tử Mặc vẫn là đứa nhỏ, ngẫu nhiên khó tránh khỏi cũng có chút tính trẻ con. Thật đúng là… Đáng yêu.
Bạch Phong Hoa nhịn không được xoa đầu đệ đệ, Bạch Tử Mặc thuận thế cọ cọ tay nàng, ý đồ tranh thủ phúc lợi đến bù lại hôm nay bị bắt lạt “Tỷ a, muốn ăn gà.”
“Được!” Rút tay ra khỏi đầu Bạch Tử Mặc, Bạch Phong Hoa sảng khoái đáp ứng.
Đệ đệ này, tuy rằng nàng hay khi dễ, nhưng cũng là người nàng sủng nhất.
An Thiếu Minh ở một bên nhìn hai tỷ đệ, hai người nói gì hắn đều nghe được, đi qua Bạch Phong Hoa , liền đem gà rừng đã làm tốt mang qua, ngồi một bên nhìn Bạch Phong Hoa đùa nghịch, miệng không quên vuốt mông ngựa: “Bạch tỷ tỷ, tỷ thật là giỏi, không biết người nào có phúc lấy được tỷ đây.”
“Yên tâm, làm xong ta sẽ cho đệ ăn chung.” Bạch Phong Hoa hôm nay tâm tình rất tốt, đối với An Thiếu Minh cũng ôn hoà hơn rất nhiều.
Hắn là một người đệ đệ khác, mà nàng cũng muốn trân trọng.
Đem lá cây cùng bùn gói kỹ gà rừng rồi cho vào lửa, Bạch Phong Hoa tiếp nhận lá cây An Thiếu Minh đưa qua rồi xoa xoa tay, đi đến bên dòng suối rửa tay, đưa mắt tìm kiếm “Đứa nhỏ đâu?”
“Vừa rồi ta nhìn thấy hắn bơi hướng kia, chắc đi tắm rửa.” Bạch Tử Mặc thuận miệng trả lời Bạch Phong Hoa, cầm quần áo trong tay chuẩn bị đi tắm “Tỷ, ta cũng đi tắm.”
“Ừ, đi đi.” Bạch Phong Hoa tùy ý phất phất tay, có chút suy nghĩ nhìn phía hạ nguồn có rừng cây rậm rạp . Nàng không phải sợ Không Nguyên chạy, đi Thái An còn bốn ngày đường, hắn một tiểu hài tử không tiền thì làm được gì, hắn không thể chạy trốn được.
Đứa nhỏ chắc là muốn bôi thuốc vào miệng vết thương đi. Nàng nhìn ra được, tiểu tử kia cũng không biết cưỡi ngựa, đi đường xóc nảy lâu như vậy, mùa hè, quần áo hắn mặc tất nhiên rất mỏng.
Tiểu tử tuổi tuy nhỏ, nhưng cũng rất mạnh mẽ. Bị mình dọa đến sắc mặt đại biến, nhưng cũng nhịn xuống không khóc. Hòang hôn, không khí mùa hè vẫn oi bức không chịu nổi như cũ, xuyên qua rừng cây có một dòng suối nhỏ, lại rất mát mẻ hợp lòng người.
Không Nguyên nửa trần, cầm mảnh vải trong tay , cẩn thận chà lau miệng vết thương trên người . Tiểu thân mình gầy gầy với những vết thương làm người ta nhìn thấy mà ghê người, đại đa số là do roi gây ra, hỗn loạn trên da, một ít trầy da cùng tím xanh, thoạt nhìn như thời gian bị thương cũng không lâu lắm.
Rửa sạch thân mình, Không Nguyên cầm lấy thảo dược, bỏ vào trong miệng nhai, nhổ ra rồi bôi vào miệng vết thương.
“Ư. . .” Miệng vết thương chạm dược, không tránh khỏi có chút đau đớn, Không Nguyên hít vào một hơi, đem nước mắt bức trở về.
Hừ, tiểu nhị kia, thừa dịp ‘cháy nhà hốt của’, cũng không xem hắn Không Nguyên là ai. Hừ, cho hắn vài ngày dược, cho tiểu nhị nếm thử tư vị ‘muốn sống không thể muốn chết không xong’.
Trước ngực miệng vết thương đã xử lý tốt, nhưng trên lưng … Quên đi quên đi, tùy tiện làm thì tốt rồi. Không Nguyên bĩu môi, bàn tay xoa qua đem thảo dược lung tung hướng trên lưng.
Bạch Phong Hoa đứng sau lưng Không Nguyên, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt , trong lòng có chút đau. Sớm biết, tiểu nhị đối xử với một đứa nhỏ như vây, nàng không nên đơn giản buông tha hắn.
Bất quá… khóe miệng Bạch Phong Hoa hơi hơi vểnh vểnh lên, theo tính tình của đứa nhỏ này , tiểu nhị về sau tuyệt đối không có kết cục tốt. Tính tình đứa nhỏ nhưng thật ra cùng nàng có vài phần tương tự, có cừu tất báo, tuyệt không do dự.
“Bích căn thảo tuy có thể giảm nhiệt, nhưng dược tính lại không mạnh.” Đi lên tiếp nhận mảnh vải trong tay Không Nguyên, Bạch Phong Hoa làm Không Nguyên kinh ngạc bằng ánh mắt ôn hòa, dùng mảnh vải giặt sạch.
“Này, ngươi muốn làm gì?” Không Nguyên hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa, giãy dụa không cho nàng giúp.
“Đừng nháo, ngoan ngoãn .” Giữ tay Không Nguyên, Bạch Phong Hoa đem người hắn ấn nằm trên đầu gối mình, lấy ra từ trong lòng một tiểu bình sứ, đổ ra thuốc mỡ hướng miệng vết thương mà bôi.
Không khí truyền đến một mùi hương tươi mát , Không Nguyên rất dễ dàng liền nghe ra đây là hương thơm của vực thảo. Bích căn vực, tuy chỉ khác một chữ, hiệu quả trị liệu lại hơn gấp mười lần, hơn nữa, vực thảo chế thành thuốc mỡ, không chỉ làm miệng vết thương cảm thấy thực thoải mái, mà một chút đau đớn đều không có.
Không Nguyên dần dần dừng giãy dụa, nữ nhân này, đen, hung dữ, tâm địa xấu, nhưng tay nàng rất ấm áp, tựa như tay mẹ trong trí nhớ của mình vậy….
A phi phi! Làm sao có thể giống mẹ! Không Nguyên véo đùi mình, nữ nhân này khẳng định là vì thiên tâm đan mới đối tốt với hắn, đúng vậy, khẳng định là như thế.
“Tốt lắm.” Giúp Không Nguyên bôi dược sau lưng xong, Bạch Phong Hoa buông hắn ra, đem dược cất.
“Khi đưa ta về, cho các ngươi ba viên thiên tâm đan, ta sẽ không cho nhiều hơn nửa viên.” Không Nguyên trừng mắt Bạch Phong Hoa.
Búng trán Không Nguyên một cái, Bạch Phong Hoa cười nhạo: “Thiên tâm đan tuy rằng là thứ tốt, nhưng ta không xem trọng nó. Không phải chúng ta vừa vặn tiện đường đi Thái An, ai để ý mang theo ngươi , một đại phiền toái.”
Phiền toái? ! Nữ nhân này thế nhưng nói hắn là phiền toái? ! Không Nguyên tức giận đứng lên, thiếu chút nữa làm đổ bình thuốc mỡ trong tay Bạch Phong Hoa, may mắn trên người bị thương đau đớn đúng lúc nhắc nhở hắn, hắn còn cần nữ nhân dẫn hắn đến Thái An.
Không tức giận, không tức giận.
Không Nguyên hít sâu, trừng mắt Bạch Phong Hoa: “Xoay người sang chỗ khác.”
A, tiểu hài tử, cái thân thể nhỏ xíu kia có gì xem chứ. Buồn cười, liếc Không Nguyên một cái từ trên xuống dưới , khi đối phương đạt tới oán giận cực hạn, Bạch Phong Hoa nhịn cười quay đầu.
Phía sau truyền đến thanh âm, ngẫu nhiên còn có một áp lực hút đi không khí, Bạch Phong Hoa ngồi trên tảng đá hai tay ôm gối, nhìn xuyên thấu qua lá cây lên trời, mở miệng nói “Chắc là trốn nhà ra đây rồi.”
Phía sau, Không Nguyên thật mạnh hừ một tiếng: “Ai cần ngươi lo.”
“Nếu mẫu thân ngươi nhìn thấy những vết thương đó, sẽ thực đau lòng.”
Phía sau, Không Nguyên hô hấp khó khăn, im lặng ơn nữa ngày, mới nghe được một câu lí nhí phát ra “Ta không có mẫu thân, nàng không cần ta, ta chỉ là một người không ai muốn, căn bản không có ai vì ta mà đau lòng.”
Không Nguyên giấu mặt trong bóng tối, làm cho người ta xem không rõ vẻ mặt của hắn, thanh âm khó nghe giống như đang khóc “Khi ta mới ba tuổi, phụ thân luyện dược cho sai một loại dược, kết quả đã chết. Nàng nói với ta ‘Tiểu Nguyên, thực xin lỗi, nương không thể rời đi cha ngươi’. Sau đó, mặc kệ ta khóc như thế nào, cầu nàng như thế nào, nàng vẫn chết theo cha, không cần ta.”
Không khí có một loại áp lực. Bạch Phong Hoa chậm rãi nhắm mắt, ý tứ hàm xúc thản nhiên cười: “Nàng không phải không thương ngươi, chỉ là nàng càng yêu trượng phu của nàng – phụ thân ngươi hơn. Ngươi hẳn là nên mừng cho phụ thân ngươi có một vị thê tử nguyện ý cùng hắn sinh tử không rời. Hơn nữa, ta tin tưởng, hiện tại, bọn họ nhất định đang ở trên trời nhìn ngươi. Cùng nhau yên lặng chú ý ngươi, bảo hộ ngươi.” Những lời này dùng để ăn ủi người khác, cũng rất tốt.
“Thật vậy sao?” Không Nguyên nghẹn ngào, ngẩng đầu lên: “Bọn họ thật sự có thể nhìn thấy ta sao?”
Bạch Phong Hoa xoay hướng Không Nguyên cười đến sáng lạn: “Đương nhiên. Người tốt đã chết đều lên trời, ở nơi đó một mực yên lặng nhìn chăm chú vào người mình quan tâm nhất, để ý nhất. Cha ngươi cùng nương ngươi là người tốt sao?”
“Bọn họ đương nhiên là người tốt!” Không Nguyên vội vàng biện giải.
“Thì phải rồi.” Bạch Phong Hoa ôn hòa cười nói.
Không Nguyên cúi đầu, lợi dụng ánh sáng nơi khóe mắt nhìn trộm Bạch Phong Hoa, bỗng nhiên cảm thấy nàng tựa hồ không xấu. Hơn nữa, tựa hồ rất đẹp, chỉ do nàng có làn da đen mà thôi.
Bạch Phong Hoa nhìn Không Nguyên, trong lòng có chút chua chát, đứa nhỏ này , nhỏ như vậy đã không có cha mẹ, một mình thì như thế nào mà chống đỡ được?
Bỗng nhiên, trong bóng đêm, tựa hồ có tiếng bước chân rất nhỏ truyền vào tai, không đúng, đây là thanh âm gì?
Đây là… Đây là thanh âm dây cung bị rớt!
Bạch Phong Hoa rùng mình,đứng lên dùng tay trái ôm cổ Không Nguyên, tay phải ngưng tụ lại chiến khí, một chiêu đẩy đi ra, đồng thời, mang theo Không Nguyên hướng bên phải nhẹ nhàng nhảy qua.
“A… Coi chừng…”
Theo một trận kêu rên, bên tai truyền đến những tiếng hỗn độn “Sưu sưu sưu…”
Dưới ánh trăng, có thể thấy hơn mười mũi tên đen nhánh cắm tại vị trí hai người vừa đứng.
Có người đánh lén! Là loại người nào đánh lén bọn họ?