-Editor: Nekofighter-
Ra khỏi Thọ An Viện, Hương Thảo mới hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Tiểu thư, đại phu nhân ương ngạnh, Trầm di nương được sủng ái. Tam tiểu thư điêu ngoa, Lục tiểu thư tâm cơ thâm trầm. Người hôm nay giúp đỡ Ngũ tiểu thư sẽ tương đương với việc đắc tội đại phu nhân. Sau này…” Đúng là chủ nào tớ đó. Thu Minh Châu thông minh sắc sảo, thân là nha hoàn của nàng, Hương Thảo tự nhiên cũng rất có bản lĩnh, rất nhanh liền đưa ra ý kiến cùng sự lo lắng của mình về chuyện phát sinh hôm nay.
Thu Minh Châu nhìn bóng dáng lão thái quân rời đi, khóe miệng khẽ nhếch, đột nhiên nói “Hương Thảo, ngươi theo ta bao lâu rồi?”
Hương Thảo sửng sốt, sau đó cúi đầu nói “Nô tỳ từ khi ba tuổi đã đi theo tiểu thư, tới nay cũng đã hơn mười năm.”
“Mười năm…” Con ngươi sáng ngời của Thu Minh Châu phủ một tầng sương trắng, miệng thì thào nói.
“Vậy ngươi còn nhớ rõ mẫu thân ta hình dáng ra sao không?”
Hương Thảo đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mặt trắng bệch.
“Tiểu thư, mẫu thân của người là nhị phu nhân, người…”
Thu Minh Châu buông mi, trong mắt xẹt qua tia chua xót. Hương THảo tự nhiên ngậm miệng lại, sự đau lòng hiện lên trong mắt.
“Tiểu thư, người… Phương Di Nương dưới suối vàng nếu thấy được bộ dạng đau buồn của người cũng sẽ không vui, người…” Hương THảo không biết làm sao an ủi chủ tử, nói chuyện lắp bắp, đứt quãng “Vả lại, nhị phu nhân đối với người giống như con ruột, người…”
Thu Minh Châu cười khổ một tiếng “Như con ruột?” Nàng thở dài một tiếng “Dù sao cũng không phải thân sinh, làm sao coi như con ruột được?” Con ngươi trước nay sáng ngời trong khoảng khắc trở nên u ám, phảng phất màng đêm.
Hương Thảo trầm mặc, lúc lâu sau mới mở miệng, nhẹ giọng nói “Tiểu thư… Vì sao phải là ngũ tiểu thư? Nàng ấy mới nhập Thu phủ vài ngày mà thôi, người làm sao nhận định được nàng ta có thể giúp người?”
“Nàng có thể.” Thu Minh Châu bày ra bộ mặt kiên định. “Ngày ấy lúc mới gặp, ta đã thấy được hình dáng của ta trên nàng. Quật cường, nhịn nhục. Nhưng mà, sự cương nghị và quyết đoán của nàng ấy, ta vạn không thể so sánh kịp. Tiệc tối đếm đó, lúc ta đang ngồi, nhìn thấy nàng đi tới, mặc dù cả phòng là châu ngọc hoa lệ nhưng cũng không giấu được sự tao nhã của nàng. Ta chỉ biết, đó là một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh lại biết giữ kín sự sắc sảo. Người như vậy, đừng nói là ở Thu phủ, mặc dù là toàn bộ kinh thành hay thậm chí toàn bộ Đại Chiêu, cũng chỉ có một không hai. Nếu thật muốn tìm, sợ cũng chỉ có hai vị hoàng hậu khai quốc của tiền triều năm trăm năm trước.”
Hương Thảo kinh ngạc nhìn tiểu thư đánh giá cao Ngũ tiểu thư “Nếu quả thực như tiểu thư nói, vậy khó khăn hôm nay, ngũ tiểu thư hẳn là phải có đối sách mới đúng.”
“Nàng ấy đương nhiên sẽ chuyển nguy thành an.” Thu Minh Châu biểu tình đạ mạc, trong mắt hàm chứa ý cười thản nhiên.
“Vừa rồi ta và ngươi trốn ở góc hành lang, sợ rằng nàng ấy đã sớm phát hiện.”
“Cái gì?” Hương Thảo kinh ngạc hô, có chút không tin tưởng.
Vẻ mặt Thu Minh Châu lại lộ ra sự tán thưởng và thưởng thức “Đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không tin nổi ý thức của ngũ muội lại mẫn tuệ và sâu sắc như vậy. Nếu ta đoán không sai, nàng mới vừa rồi không vạch trần chính là để chúng ta lựa chọn. Nếu ta giúp nàng, từ nay về sau chúng ta là bạn không phải thù. Nếu ta im lặng xoay người rời đi, nàng sẽ coi chúng ta như đám sài lang hổ báo của Thu phủ.” Nàng hơi hơi cười, ý cười ẩn chứa sự sợ hãi và đồng cảm.
“Ngũ tiểu thư khăng định tiểu thư sẽ giúp nàng sao?” Hương Thảo tiếp tục hỏi.
Thu Minh Châu xoay người, hướng viện mình trở về.
“Cây cao vượt rừng gió sẽ dập. Ta và Ngũ muội giống nhau. Thu Gia tuy là phồn hoa phú quý, nhưng chúng ta chẳng qua chỉ là thứ nữ nho nhỏ, không quyền không thế. Trừ bỏ tổ mẫu và đại phá phụ yêu thương, nàng ấy cái gì cũng không có. Đối mặt với đại bá mẫu gia thế hùng hậu, nàng nếu không tìm người giúp đỡ, thì dù có ba đầu sáu tay cũng khó bảo hộ Trầm di nương và ngũ đệ sống yên ổn. Tình thế ta có thể nhìn thấy thì nàng đương nhiên cũng nhận ra. Nói thẳng ra, ta và ngũ muội kỳ thật là một loại người. Chúng ta có thể là tỷ muội, tự nhiên có thể thành minh hữu.”
Hương Thảo đi theo sau, nói “Chỉ là tiểu thư trong phủ luôn lo cho mình, vì bảo vệ mình nên cũng không quan tâm tới mấy thứ tranh đấu. Nếu nói vậy, sự ẩn nhẫn nhiều năm nay của tiêu thư chẳng lẽ trở thành nước chảy về đông?”
Cước bộ Thu Minh Châu dừng một chút, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
“Trên thế giới không có tường nào ngăn được hết gió. Sớm hay muộn, ta đều phải quấy nhiễu nước xuân. Nếu trốn không thoát, tại sao phải e ngại đối mặt? Ít nhất, hiện giờ ta không chỉ có một mình.”
Hương Thảo nghĩ nghĩ, lại nói “Tiểu thư sao có thể khẳng định ngũ tiểu thư sẽ chấp nhận phần tình cảm này của người?”
Thu Minh Châu cười cười “Khong phải chấp nhận ta, mà là cho ta cùng nàng một cơ hội hợp tác.”
Hương Thảo không nói gì nữa.
Sau khi hai người chuyển sang hành lang khác, một bóng dáng màu xanh mới từ cây cột đi ra. Thẳng đến khi góc áo hai người họ biến mất, nàng mới xoay người trở về Tuyết Nguyệt Các.
Thu Minh Nguyệt vừa trở lại Tuyết Nguyệt Các, đã đụng phải nha hoàn Đại Mạo bên người đại phu nhân. Nàng ta lỗ mũi hướng lên trời, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu mỉa mai.
“Ngũ tiểu thư, phu nhân nhà ta mời người đi tới Phù Dung viện.
Không cần phải đoán, Thu Minh Nguyệt cũng biết đại phu nhân muốn làm gì. Nàng ngăn Tôn ma ma và Hồng Ngạc muốn đi theo, thản nhiên gật đầu.
“Được, Đại Mạo cô nương chờ chút, ta thay quần áo xong sẽ theo ngươi.”
Đại Mạo không nghĩ tới Thu Minh Nguyệt lại đáp ứng nhanh như vậy, cũng không khó xử nàng, chỉ nói “Vậy ngũ tiểu thư người nhanh lên, đại phu nhân còn đang chờ.”
“Ừ.” Thu Minh Nguyệt vào phòng, Hồng Ngạc vội la lên “Tiểu thư, đại phân nhân đột nhiên bảo người tới Phù Dung Viện, chỉ sợ là làm gì bất lợi với người, người —“
Thu Minh Nguyệt giang hai tay ra, ý bảo Đông Tuyết thay y phục cho nàng. Nhìn bộ dạng lo lắng của Hồng Ngạc, nàng thản nhiên mỉm cười.
“Đừng vội.”
Giọng nói thanh nhã, không chút sợ hãi vang lên, nháy mắt xoa dịu sự nôn nóng của Hồng Ngạc.
“Tiểu thư?”
Đông Tuyết đã giúp Thu Minh Nguyệt thay một bộ y phục bằng lụa vàng nhạt, áo khoác mỏng trắng bao bọc. Nàng trở lại ngồi xuống, để Đông Tuyết chải đầu cho mình.
“Ngươi đi tới trước cửa coi chừng dùm, chờ một lát phụ thân đến thì mời ông tới phòng tổ mẫu.”
Hồng Ngạc không hiểu gì, nhưng vẫn lên tiếng chấp thuận.
“Vâng”
Hồng Ngạc đi ra ngoài.
Chốc lát sau, Đông Tuyết đã chuẩn bị tốt cho Thu Minh Nguyệt. Nhìn người trong gương, khuôn mặt trái xoan trắng noãn, gò má nổi lên một vòng má hồng, màu son nhạt, khiến cho hai má trau chuất tựa một đóa quỳnh hoa, trong trắng điểm hồng. Lông mi cong vút, tựa như vẽ như không, đôi mắt phát ra ánh sáng mê người, hắc bạch phân minh, khiến người ta say mê. Thắt lưng đính trân châu bó chặt, tóc đen dài phiêu dật tản mát ra cỗ khí chất tiên tử.
Tuyệt sắc như vậy, những nha hoàn vốn mỗi ngày đều nhìn cũng không tránh khỏi hơi thất thần.
“Tiểu thư ngày càng đẹp.” Hạ Đồng vừa đi vào, sắc mặt lo lắng khi nhìn thấy vẽ thanh nhã mỹ lệ của Thu Minh Nguyệt lại hóa thành kinh diễm, rồi sau đó thiệt tình khen ngợi.
Đẹp sao? Thu Minh Nguyệt lông mày nhếch lên, khóe miệng gợi lên nụ cười tự giễu. Đẹp nữa thì cũng chỉ là lớp da mà thôi.
Nàng đứng lên, tùy ý vung tay áo, tao nhã mà cao quý.
“Di nương đã đến chỗ đại phu nhân rồi sao?”
Hạ Đồng lúc này mới nhớ tới tin tức vừa nghe được, lập tức lo lắng tiến lên.
“Tiểu thư, người nhanh đi cứu Trầm di nương. Phu nhân vừa rồi kêu vài bà tử đem di nương đưa tới Phù Dung Viện. Nô tỳ nghe nói, phu nhân định dùng gia pháp với Trầm di nương.”
“Cái gì?” Tôn ma ma và Đông Tuyết đều kêu lên kinh ngạc.
Thu Minh Nguyệt biểu tình vẫn nhàn nhạt như trước “Hoảng cái gì?” ánh mắt nàng thản nhiên, lạnh lùng như hất cả chậu nước trên người người khác. Mấy người nhất thời cúi đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.
Thu Minh Nguyệt nhìn về phía Hạ Đồng, đột nhiên nói “Ngươi có thấy tứ tỷ ở chỗ tổ mẫu không?”
Hạ Đồng sửng sốt, coi như hiểu được ý tứ của tiểu thư khi kêu mình âm thầm chú ý tứ tiểu thư.
“Vâng, nô tỳ nghe nói tứ tiểu thư và nha hoàn của nàng là Hương Thảo có ở đó. Nhưng khi nghe nói Đại phu nhân muốn trừng phạt Trầm di nương, đã muốn –“ Nói đến đây, nàng giống như nghĩ cái gì đó, khiếp sợ ngậm miệng lại. Ánh mắt nàng nhìn về phía Thu Minh Nguyệt lại thêm vài phần kính nể.
Thu Minh Nguyệt cong khóe miệng, phảng phất như mọi thứ nàng đều đoán được. Nàng nhìn hộp trang điểm mạ vàng trên bàn, ánh mắt có chút ý tứ hàm xúc.
“Thời gian… vừa đúng.”
Tôn ma ma và hai nha hoàn không biết nàng đang nói gì, chỉ nghe Thu Minh Nguyệt thản nhiên nói “Đi thôi, ngàn vạn lần đừng để mẫu thân chờ lâu, bằng không lại mắc tội coi thường tổ mẫu. Đông Tuyết, lần này ngươi đi theo ta.”